Dụ Dỗ

Chương 47


trước sau

Edit+Beta: Selbyul Yang

“Một cảm giác ấm áp đặt trên đôi môi đỏ.”

Bầu trời đầy sao rực rỡ, tại bến xe buýt, bốn phía chỉ còn lại tiếng ve sầu, ánh đèn lọ mọ chiếu rọi loang lổ.

Cùng với làn gió đêm phất qua tai, giọng nói rõ ràng mà kiên định của Bùi Thầm vang lên, lần đầu tiên Lương Chi Ý nghe thấy cậu tự thừa nhận, trái tim hoàn toàn loạn nhịp, nhiệt độ trên đôi má và ngực nhanh chóng nóng lên.

Thì ra cậu đã thích cô từ rất lâu rồi…

Đại não của cô gái như bị chết máy, bỗng mất đi năng lực ngôn ngữ. Sau một hồi lâu, sợi dây logic trong đầu mới được nối lại, tò mò đặt câu hỏi:

“Từ rất lâu rồi…là bao lâu vậy?”

Bùi Thầm cụp mắt nhìn cô chăm chú: “Kiểu tình cảm này không thể xác định rõ ràng được, nếu buộc phải nói ra thời điểm mà trái tim rõ ràng nhất, thì chắc là sau khi trận đấu bóng rổ nội bộ trường kết thúc, tối hôm đó cậu đi cùng mình tới hiệu sách làm thêm, lúc đó cậu nói với mình là cậu muốn chờ mình về nhà cùng.”

Trước lúc đó, cậu nghe thấy người ngoài mỉa mai mối quan hệ giữa cậu và Lương Chi Ý, cậu đã sa vào cuộc đấu tranh kịch liệt giữa lý trí và tình cảm.

Tối hôm đó cậu nhìn thấy cô gái nằm bò ra bàn ngủ dưới ánh đèn ấm áp, khuôn mặt dịu dàng, tựa như ngọn hải đăng duy nhất nơi đại dương sâu thẳm, ấm áp như ánh sáng. Kể từ sau khi bố mẹ cậu ly hôn, người duy nhất sẽ quan tâm cậu, nói chờ cậu về nhà trên thế giới này chỉ có Bùi Vĩnh Hạ, Lương Chi Ý là người thứ hai.

Cô gái nghe thế thì cảm thấy ngọt ngào trong lòng, giả vờ nói với vẻ thất vọng: “Lúc đó cậu mới thích mình á, khi ấy mình cũng đã theo đuổi cậu lâu lắm rồi đấy.”

Chàng trai khàn giọng giải thích: “Không phải.”

“Ngay từ lúc ban đầu, với mình mà nói, cậu là một người đặc biệt.”

Giọng nói trầm thấp của cậu vang lên, nói hết cho cô những tình cảm mà mình vẫn luôn đè nén và kiềm chế:

“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là vào buổi tối trước hôm khối mười một khai giảng, lúc đó chúng ta bất cẩn va vào nhau trước cửa khách sạn, cậu mặc bộ váy đẹp như thế, xinh đẹp như một nàng công chúa, mình thậm chí không thể ngờ được rằng hôm sau khi tới trường mình lại gặp cậu, chẳng những gặp cậu mà cậu còn ngồi cạnh mình nữa.”

Tối hôm đó, vì hỗ trợ cho gia đình mà cậu nỗ lực làm thêm, còn mùi hoa sơn chi trên người cô gái tựa như một làn gió mát, lập tức xua tan sự mệt mỏi của cậu, cô đã bước vào thế giới của cậu một cách choáng ngợp như thế.

“Thật ra kể từ lúc đi quân sự thì mình đã bắt đầu để ý tới cậu, trước giờ mình chưa từng nghĩ rằng cậu sẽ thích mình, gia cảnh giữa mình và cậu chênh lệch nhiều như thế, chúng ta căn bản không phải là người trong cùng một thế giới, thế nên một khi mình có một chút rung động với cậu thì cảm giác này sẽ bị lý trí của mình cản lại, nhưng sau đó mình mới phát hiện ra rằng, mình căn bản không kiểm soát được.”

Vẻ tinh ranh xẹt qua đáy mắt Lương Chi Ý: “Không kiểm soát được ấy hả?”

Cậu hơi nhếch khóe môi, rồi cúi người xuống đối diện với ánh mắt của cô, giọng khàn khàn: “Ừm, hay là cậu dạy mình, nên kiểm soát như nào để không thích cậu đi? Mình không biết thật.”

Hai má cô gái đỏ ửng vì lời cậu nói.

“Chi Ý à, thật ra thì vào khoảng thời gian giải bóng rổ diễn ra đó mình cũng đã thích cậu lắm rồi, nhưng mà mình vẫn luôn cảm thấy bản thân không xứng với cậu. Vào buổi tối mùng năm tháng Giêng hồi học mười một đó, khi cậu đến tìm mình thì đúng lúc mẹ mình tới nhà tổ chức sinh nhật cho mình.”

Giọng cậu thoáng ngừng, rồi cụp mắt, cổ họng khô khốc: “Bà ta muốn đón mình đi, dẫn mình đi sống một cuộc sống giàu có, bà ta nói với mình của hiện tại thì căn bản không có tư cách…”

Hốc mắt cô gái đỏ ửng, đau lòng ngắt lời cậu: “Bùi Thầm, cậu không cần phải nói nữa, thật ra tối hôm đó lúc đứng trước cửa thì mình đã nghe thấy hết rồi, mình biết hết.”

“Xin lỗi cậu, mình không nên không hề gặp cậu lấy một lần, còn nói chúng ta không phù hợp.” Chỉ cần nghĩ tới tiếng khóc của cô trong điện thoại vào tối hôm đó, cậu liền áy náy đến đau lòng.

Cô lắc đầu, sống mũi cay cay: “Bùi Thầm à, mình không trách cậu vì chuyện đêm đó, mình hiểu cho cậu, chỉ là mình thấy buồn bã khi cậu hoàn toàn không hiểu mình, cậu không biết rằng mình vốn không cần những thứ đó…”

Sự chênh lệch về gia cảnh, cái chân khiếm khuyết của cậu, gia cảnh bần hàn túng quẫn, cô vốn không hề quan tâm.

“Mình biết, thế nên sau khi cậu chuyển trường tới nơi khác, Tuyên Hạ và Quý Phỉ Nhi đã mắng mình một trận, bọn họ nói ra chuyện cái băng đầu gối thì mình mới biết được rằng cậu thích mình nhiều hơn mình nghĩ.”

“Cậu rời khỏi thành phố Lâm, mình căn bản không thể liên lạc được với cậu. Lần đó mình tới ‘Quán mì lão Lâm’, nghe chú Lâm nói cậu đã từng quay về, lúc ấy mình thật sự vô cùng vô cùng muốn gặp cậu, nên mình đã không nhịn được mà chạy tới tỉnh W tìm cậu.”

Hôm đó nhìn thấy cô làm thêm ở hiệu sách, nghe Lương Đồng Châu nói cô không sợ sống một cuộc sống bình thường cùng cậu, trái tim của cậu đã hoàn toàn rung động.

Vào khoảnh khắc đó, cậu mới biết được rằng, trên thế giới này không phải ai cũng giống như mẹ cậu, sẽ vì tiền tài mà lựa chọn vứt bỏ cậu.

Cô gái nghe thế thì vờ ra vẻ tức giận chất vấn cậu: “Ồ, nhưng cậu đến tìm mình rồi cũng không chịu gặp mình mà.”

“Không phải,” Cậu cuống cuồng giải thích, “Lúc ấy mình áy náy tới nỗi không dám làm phiền cậu, chỉ muốn nhìn cậu một lần. Mình xuất phát vào sáng thứ bảy, phải về trước thứ hai, cũng không có nhiều thời gian lắm.”

“Nhưng chẳng phải đi tàu cao tốc chỉ mất có bốn năm tiếng thôi sao?”

Chàng trai cụp mi, “Mình không có nhiều tiền như thế, nên chỉ có thể đi tàu hỏa bình thường, cả đi cả về mất gần ba mươi mấy tiếng.”

Cô sững cả người, cảm thấy chua xót trong lòng.

Sao người này ngốc vậy chứ, lại ngồi tàu hỏa lâu như thế chỉ vì tới nhìn cô một lần…

“Sau đó chú Lâm cũng nói cho mình biết là phải trân trọng hiện tại, trân trọng người trước mắt, thế nên mình hối hận vì đã từ bỏ cậu. Mình sẽ cố gắng vượt qua sự chênh lệch giữa chúng ta, có lẽ sẽ vẫn còn những lời đồn đại nhảm nhí, nhưng không gì quan trọng hơn việc mình muốn ở bên cậu.”

Lương Chi Ý nghe thế, trái tim chấn động mạnh.

“Chi Ý à, từ giờ trở đi mình sẽ không để cậu cảm thấy cậu vẫn luôn đuổi theo mình nữa, mình chắc chắn sẽ không lùi bước nữa đâu.”

Cô cong khóe môi, khẽ gật đầu.

Cậu nhìn cô, rồi thấp giọng hỏi:

“Chi Ý à, thế cậu đã tha thứ cho mình chưa?”

“Ừm.”

“Có phải bây giờ chúng ta là…”

Cô gái chuyển đề tài, lẩm bẩm: “Nhưng mà, tuy rằng mình đã tha thứ cho cậu, nhưng mình chưa đồng ý ở bên cậu đâu.”

Bùi Thầm ngẩn ra, cả trái tim bỗng nhiên bị người siết chặt.

Trước đây khi cô theo đuổi cậu, ai mà đoán được bây giờ lại là cậu hỏi cô có thể ở bên cậu không cơ chứ.

“Thế phải như nào thì cậu mới có thể đồng ý với mình vậy?” Cậu thấp giọng hỏi cô.

Cô nở nụ cười: “Xem biểu hiện của cậu đã, sau này ngày nào cũng phải tiến hành kiểm tra cậu.” Cô cũng muốn hưởng thụ quá trình được người khác theo đuổi, sao có thể để cậu thực hiện được dễ dàng chứ.

Bùi Thầm nhìn vẻ tươi cười trên khuôn mặt cô gái, vui lòng đồng ý: “Được.”

Dù sao thì trước đây cậu đã từ chối cô hai lần, bây giờ cậu sẵn lòng chủ động theo đuổi cô, cho đến khi cô bằng lòng ở bên cậu.

Hai người nói chuyện xong, Bùi Thầm nói: “Thế mình đưa cậu về nhé.”

Thật ra hồi nãy Bùi Thầm không định đi xe buýt về trước, tất nhiên là cậu muốn đưa cô về.

Sau một lúc lâu thì xe tới, Bùi Thầm lên xe cùng cô.

Cô gái nhìn màn đêm với ánh đèn neon chiếu sáng một vùng ở bên ngoài cửa sổ, rồi nói tới những việc mà mình trải qua trong mấy ngày thi với Bùi Thầm, ríu rít như một chú sẻ con, cậu nghiêng người nhìn cô, nét cười dịu dàng trào dâng trong đôi mắt.

Với cậu của năm ngoái mà nói thì việc cô có thể ở bên cạnh cậu giống như một niềm hy vọng xa vời.

Một lát sau, xe buýt đến bến. Sau khi xuống xe, cậu đi cùng cô tới cổng khu biệt thự, cô muốn để cậu về nghỉ sớm một chút, nên không cho cậu tiễn cô tiếp nữa.

Khi chào tạm biệt nhau trước cổng, Bùi Thầm hỏi:

“Thế ngày mai cậu có rảnh không?”

“Sao vậy?”

“Mình muốn hẹn cậu ra ngoài, cậu muốn đi đâu? Mình đi cùng cậu.” Bây giờ đã thi đại học xong, cô lại về thành phố Lâm, đương nhiên là cậu muốn ở bên cạnh cô mỗi ngày.

Cô gái mỉm cười, “Bây giờ bạn Bùi rảnh rỗi đến thế à? Trước đây khó hẹn lắm đó nhé.”

Cậu mím môi, rồi bước một bước lại gần cô, giọng nói lọt vào tai cô: “Sau này sẽ không như thế nữa.”

Cô lặng lẽ cong môi, “Chờ mình nghĩ xong rồi lại liên lạc với cậu nhé.”

“Mình đi đây, tạm biệt.”

Cô xoay người, đi về phía khu biệt thự.

Sau một lúc lâu, cô quay đầu lại rồi phát hiện cậu vẫn còn đứng tại chỗ nhìn cô, trái tim như nếm mật, ngọt đến trào bong bóng.

Câu “Thích cậu” mà cậu nói đó vẫn còn quanh quẩn trong đầu, lúc này cậu không ở bên, cô không giả vở dè dặt nữa, ôm lấy khuôn mặt với đôi mắt đang cong thành vầng trăng khuyết: “Quả nhiên là thế, mình đáng yêu thế này, sao cậu ấy lại không thích cho được.”

Lương Chi Ý vui vẻ về đến nhà, cô lên tầng, đúng lúc Trọng Tâm Nhu ra khỏi phòng ngủ, vẻ tươi cười ngọt ngào trên khuôn mặt cô gái chưa kịp tém lại thì đã bị đối phương nhìn thấy hết.

“Mẹ ạ…”

Mẹ thì tất nhiên là hiểu con gái, bà lập tức đoán ra điều gì đó, mỉm cười: “Đây là mới ra ngoài đi chơi về đấy hả?”

“Dạ, khó khăn lắm mới thi đại học xong, đương nhiên là phải chơi rồi ạ.”

“Mẹ cũng có bảo là không cho con chơi đâu, có phải Bùi Thầm cũng có mặt không?”

Cô gái thoáng giật mình, rồi gật đầu, hỏi với vẻ chờ mong: “Mẹ ơi, bây giờ con được liên lạc với Bùi Thầm rồi đúng không ạ?”

Trọng Tâm Nhu xoa đầu cô, nở nụ cười: “Con cho rằng mẹ và bố con không biết tối nay con muốn đi chơi với Bùi Thầm sao? Nếu không đồng ý thì đã bắt con về từ lâu rồi. Thi đại học xong rồi, về chuyện giữa con với Bùi Thầm, bố mẹ sẽ không ngăn cản nữa, nhưng có một chuyện, bây giờ phải các con chú ý chừng mực, không được vượt quá giới hạn đâu đấy.” 

Cô gái gật đầu, mặt đỏ ửng.

Vượt quá giới hạn gì chứ, bọn họ còn chưa đâu vào đâu* nữa mà…

(*)

“Phải rồi mẹ à, mẹ có còn nhớ hôm giao thừa năm ngoái đó Bùi Thầm tới nhà chúng ta tặng đồ Tết không ạ? Lúc đó ai đã cầm đống đồ Tết đó vậy ạ?”

Thời gian đã qua lâu lắm rồi, Trọng Tâm Nhu cũng không nhớ rõ lắm, bèn gọi mấy dì giúp việc trong nhà tới, họ đều nói lúc đấy đồ Tết không qua tay mấy dì ấy, hình như là một dì họ Triệu trong nhà cầm.

“Mấy ngày nay dì Triệu về quê một chuyến, phải đợi vài ngày nữa dì ấy mới lên, tới lúc đó hỏi dì ấy thử xem, có chuyện gì hả con?”

Lương Chi Ý lắc đầu, tạm thời đè nén sự ngờ vực không nhắc tới, “Chờ dì Triệu lên con hỏi dì ấy thử rồi nói ạ.”

***

Kì thi đại học kết thúc, hôm sau, Lương Chi Ý và Bùi Thầm đi dạo trung tâm thương mại, bầu không khí giữa hai người ngọt ngào vô cùng.

Trong một năm rưỡi trước đó, bọn họ đều chưa từng ở bên nhau một cách thoải mái bình yên như này, lúc này họ đều muốn khắc mỗi một giây mỗi một phút bên nhau vào đáy lòng, lại còn có cảm giác thời gian trôi quá nhanh.

Sau khi chơi mấy ngày, trường THPT Số 1 thông báo toàn thể học sinh về trường dự tính điểm, Lương Chi Ý nghe nói tới chuyện này thì gọi điện thoại cho Phương trượng, hỏi cô có thể tới lớp không, Phương trượng đồng ý.

Sáng hôm sau, Lương Chi Ý không để tài xế đưa đi mà đi tàu điện ngầm, khi ra khỏi trạm thì thấy Bùi Thầm đã tới, cậu đang chờ cô.

Cô chạy chậm tới, “Mình tới muộn rồi, cậu đã chờ lâu lắm rồi hả?”

Bùi Thầm nhìn thấy cô, vẻ mặt dịu dàng, giơ tay xoa đầu cô:

“Không sao, đã ăn sáng chưa?”

Trái tim Lương Chi Ý tê dại trước hành động dịu dàng của cậu: “Sáng nay mình dậy muộn, vẫn chưa kịp ăn.”

“Mình mua cho cậu này.”

Bùi Thầm đưa bánh sandwich mình mua cho cô qua, Lương Chi Ý nhận lấy, bỏ vào túi canvas, “Mình tới lớp rồi ăn.”

“Cả cốc sữa chua nữa.”

Cô giơ tay nhận, rồi cũng cất vào túi canvas, Bùi Thầm nói: “Cả thứ này nữa này.”

Cô ngạc nhiên giơ tay, sau đó thì thấy bàn tay to rộng ấm áp của chàng trai nắm chặt lấy tay cô, cô gái ngẩn ra, lòng bàn tay như bị điện giật, lan ra toàn thân trong nháy mắt.

Chàng trai bước một bước lại gần cô, cậu cụp mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp vang lên, “Chỉ nắm một lát thôi, có được không?”

Lần gần nhất hai người họ nắm tay vẫn là vào hơn một năm trước. 

Lúc này Bùi Thầm chủ động nắm tay cô, rõ ràng là đang hỏi, nhưng khí thế mạnh mẽ vẫn khiến trái tim cô nhộn nhạo.

Cô vẫn luôn tưởng rằng tính tình Bùi Thầm hướng nội, có chút bị động trong chuyện tình cảm, nhưng sau mấy ngày chung đụng, cô nhận ra rằng, sau khi trở nên chủ động, tuy cậu đối xử với cô dịu dàng và cưng chiều, nhưng đa phần là cậu luôn là người chiếm ưu thế trong mối quan hệ của bọn họ.

Thật ra Lương Chi Ý không thích nắm tay con trai, trong chuyện tình cảm cô không có ham muốn kiểm soát mãnh liệt đến thế, trái lại sự mạnh mẽ mà Bùi Thầm thỉnh thoảng để lộ ra lại càng khiến cô cảm thấy quắn quéo.

Cô xấu hổ gật đầu, khóe môi Bùi Thầm cong lên, cậu nắm tay cô đi về phía trường THPT Số 1. Sau khi đi được một lúc, cô cảm thấy các ngón của cậu duỗi ra, rồi mười ngón tay đan vào nhau với cô.

Ừm….

Nhịp tim của cô nhanh hơn.

Càng tới gần trường THPT Số 1, học sinh ở xung quanh dần nhiều lên, người qua đường thường xuyên nhìn sang, Lương Chi Ý bước đi, nhẹ nhàng đung đưa tay cậu, đôi môi đỏ khẽ cong: “Cậu định nắm mình tới lúc nào vậy…”

“Hay là nắm tới khi đến lớp nhé?”

Lương Chi Ý:?

“Không, không được…”

Lỡ may bị giáo viên nào hiểu lầm là yêu sớm bắt lại thì sao, tuy rằng đã thi đại học xong rồi nhưng cô vẫn xấu hổ lắm QAQ.

Nét cười lan tràn trong đôi mắt Bùi Thầm, “Thế thì nắm đến cổng trường.”

Bây giờ người này đúng là không hề thấy ngượng chút nào.

Hai người đi tới cổng trường, dọc đường đi họ đã bị rất nhiều người bắt gặp. Sau khi vào cổng trường, cậu buông tay cô ra, hai người tới lớp, nối đuôi nhau đi vào, các học sinh trong lớp nhìn thấy hai người thì trở nên nhộn nhịp trong nháy mắt:

“Uầy, lớp trưởng à, cậu dẫn theo ‘biển cả’ của cậu tới đó hả!”

Không thể thoát khỏi cái cọc ‘biển cả’ này nổi, Lương Chi Ý bị trêu chọc, cuối cùng mỉm cười chào hỏi mọi người, nhóm của cô gái đeo kính từng chơi thân với cô đều đi tới tìm cô, “Aaa Chi Chi, lâu rồi không gặp!”

Cô gái vui vẻ ôn chuyện với mấy cô ấy. Một lát sau, cô quay đầu thì thấy Bùi Thầm ngồi ở bàn cuối cùng của tổ bốn, cô nhếch khóe môi, rồi đi về phía cậu.

Cô ngồi xuống bên cạnh cậu, cơn gió mùa hè cùng với ánh nắng lùa vào, Lương Chi Ý nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài cửa sổ, rồi lại quay đầu nhìn chàng trai ở bên cạnh.

Bùi Thầm đưa mắt nhìn sang, cũng đối diện với cô.

Vào giờ phút này, hai người đều cảm thấy như mơ giấc chiêm bao, quay về hồi học mười một, từng cảnh tượng ở trong lớp bỗng như những cảnh phim chiếu lại.

Cô gái nằm bò ra bàn, nhìn chằm chằm Bùi Thầm, đầu ngón tay móc nhẹ góc áo của cậu, mặt mày tươi sáng cong lên: “Bạn Bùi à, cậu có cảm thấy là tụi mình có duyên lắm không?”

Bùi Thầm khẽ cười, giơ tay nắm chặt lấy tay cô ở dưới bàn.

Cô đã từng hỏi câu đó hồi khối mười một khai giảng.

Ban đầu cậu không tin, nhưng bây giờ cậu cũng phải thừa nhận: “Ừm, có duyên lắm.”

Tựa như số phận sắp đặt, Lương Chi Ý nhất định phải tới trường THPT Số 1 thành phố Lâm, tới lớp 11-9, tới bên cạnh Bùi Thầm.

***

Bùi Thầm và Lương Chi Ý tới trường học dự tính điểm, có thêm nhiều người trong khối biết bọn họ liên lạc lại với nhau, rất nhiều người hóng hớt xem có phải họ đã bên nhau rồi không, nhưng sau khi hóng hớt chán chê, bọn họ mới biết được đáp án từ miệng của người trong cuộc a.k.a Bùi Thầm:

“Mình vẫn đang theo đuổi cậu ấy.”

Trong một chốc, câu trả lời này nhanh chóng được lan truyền, mọi người đều tỏ vẻ cơm chó này quá ngọt, ai mà ngờ được một Bùi Thầm kiêu ngạo lạnh lùng lại được nhiều cô gái theo đuổi sẽ có một ngày không theo đuổi được người ta chứ?

Lúc trước tất cả mọi người đều nói Lương Chi Ý bị cậu nắm chắc trong lòng bàn tay, bây giờ mọi người mới biết được, người thực sự bị nắm trong tay là Bùi Thầm!

Mà mấy ngày gần đây, ngày nào Lương Chi Ý gặp Bùi Thầm thì chàng trai cũng triển khai đủ kiểu tấn công theo đuổi người ta, cô phát hiện bản thân căn bản không thể chống đỡ nổi.

Cuối cùng có một ngày hai người tới công viên giải trí chơi, khi đi tàu điện ngầm về nhà, khoang tàu chen chúc, cô gái vịn tay vào thanh vịn, Bùi Thầm đứng sau lưng bảo vệ cô, vòng lấy cô trong phạm vi lãnh địa của mình.

Cô và cậu vui vẻ nói về trải nghiệm chơi trò chơi của ngày hôm nay, cuối cùng thì uống đồ uống. Bùi Thầm cúi người lại gần cô, giọng nói trầm thấp và hơi thở phả vào tai cô:

“Thế bài kiểm tra hôm nay của mình có đạt điểm tối đa không?”

Khuôn mặt cậu không thay đổi, nhưng trái tim sắp nhảy ra ngoài tới nơi.

Cái người này có biết là cái kiểu nói chuyện của mình sẽ khiến người ta bị đầu độc tới chết không vậy…

Cuối cùng Bùi Thầm đưa cô về nhà, Lương Chi Ý đi về biệt thự, gọi điện thoại cho Quý Phỉ Nhi: “Toi rồi Phỉ Nhi ơi, mình có cảm giác có lẽ mình không chống đỡ nổi nữa rồi hu hu hu…”

Quý Phỉ Nhi nghe cô nói xong thì cười tặc lưỡi hai tiếng: “Được rồi, không chống nổi nữa thì đầu hàng thôi. Cậu nói xem, cậu còn giả bộ rụt rè gì nữa, ước gì có thể nhào lên ấy chứ.”

“Còn lâu nhé…”

“Thật ra Bùi Thầm cũng được xem như là lặng lẽ theo đuổi cậu hơn một năm rồi còn gì, từ năm ngoái sau khi cậu ấy tính kiên định mà thích cậu thì chẳng phải cậu ấy vẫn luôn lặng lẽ quan tâm cậu, gửi cho cậu rất nhiều đồ đó sao? Vả lại cậu cho rằng cậu ấy là đồ ngốc à, cậu tưởng rằng cậu ấy không biết giờ cậu cũng thích cậu ấy ư?”

Lương Chi Ý cười ngọt ngào, “Thế thì để mình tìm một cơ hội rồi nói với cậu ấy vậy.”

Thật
ra ban đầu cô chỉ muốn trêu cậu thôi, xem thử một tên đầu gỗ ngốc nghếch như cậu sẽ theo đuổi người khác như nào, chứ không phải cố ý mập mờ với cậu.

“Ui là trời, xem mấy cậu hạnh phúc kìa, chờ đến khi chính thức bên nhau thì nhớ mời bọn mình ăn cơm đấy nhé.”

Cô gái cười: “Chắc chắn rồi.”

Mấy phút sau, Lương Chi Ý về tới nhà, bởi vì tối nay Lương Thiên Minh về nhà ăn tối nên ông cũng về sớm một chút.

Khi vào nhà, cô thấy bố mẹ đang ngồi ở sô pha nói chuyện với nhau thì đi qua làm nũng với hai người. Một lát sau dì giúp việc đi tới nói bữa tối đã xong, Lương Đồng Châu ở trên tầng cũng đã xuống.

Bốn người ngồi vào bàn ăn, dì Triệu bưng một bát canh vào, Lương Chi Ý nhìn thấy bà: “Dì Triệu, dì lên rồi ạ?”

Dì Triệu cười: “Phải, mới lên sáng nay.”

“Đúng rồi dì Triệu, hôm giao thừa năm ngoái cháu có một bạn nam tới nhà tặng đồ Tết, cháu không gặp cậu ấy, lúc đó có phải dì ra ngoài nhận không ạ?”

Dì Triệu nhớ lại thì đúng là có chuyện này: “Hôm đó vợ chồng nhà họ Trương tới đây, dì ra ngoài đón họ, nhưng chàng trai đó đứng trước cửa, bà Trương đã đưa đồ Tết năm đó cho dì, lúc đó còn nói mấy câu…”

“Nói gì vậy ạ?”

Dì Trương không còn nhớ rõ những lời nói lúc đó nữa, thứ khiến bà ấn tượng sâu sắc nhất là vẻ mặt ghét bỏ của mẹ Trương, “Bà ấy nói là mấy thứ được tặng đó đều là hàng rẻ tiền, bảo mấy người giúp việc bọn dì nhận, đừng đưa cho bà chủ xem, còn nói mấy thứ đó không có đẳng cấp, căn bản không xứng được đưa tới…”

Đầu óc Lương Chi Ý dậy sóng cuồn cuộn, ngạc nhiên hỏi: “Thế lúc đó có phải bạn cháu đã nghe được không ạ?”

“Lúc đó giọng của phu nhân nhà họ Trương rất to, cậu bé đó chưa đi xa, chắc là nghe được…”

Đôi mắt cô gái chua xót, trong nháy mắt, sự tức giận và đau lòng trào dâng trong tim, cô không ngờ thì ra đống đồ Tết mà Bùi Thầm chạy về quê chuẩn bị để đưa tới lại bị mẹ Trương sỉ nhục như thế. Lúc đó một người có lòng tự trọng cao như Bùi Thầm nghe được những lời đó thì phải khó chịu biết chừng nào…

Lương Chi Ý nói rõ ngọn nguồn sự việc này với người trong gia đình, ba người bên cạnh hiểu được, lúc này Lương Đồng Châu cũng tức giận: “Bà ấy bị hâm à? Người khác tới tặng đồ Tết cho chúng ta thì liên quan quái gì tới bà ấy? Sao bà ấy cứ thích lắm mồm vậy?”

Lương Thiên Minh vỗ tay con trai, sắc mặt sa sầm, ông nhìn về phía Trọng Tâm Nhu: “Chuyện này đúng là em gái em quá đáng rồi đấy.”

Trọng Tâm Nhu lo lắng thở dài: “Em cũng không biết là có chuyện này, nếu lúc đó em mà biết thì chắc chắn sẽ nói xin lỗi với tiểu Bùi. Gia cảnh đứa trẻ đó không tốt, vất vả đi mua đồ Tết cho nhà chúng ta như thế, nghe nói như vậy thì chắc chắn sẽ đau lòng…”

Trước giờ Trọng Tâm Nhu luôn biết tính của mẹ Trương, bình thường bọn họ không muốn so đo, không ngờ vẫn vô ý khiến Bùi Thầm tổn thương.

Lương Thiên Minh và Trọng Tâm Nhu đều tỏ vẻ vô cùng áy náy với việc này, cũng muốn bù đắp, cuối cùng Lương Thiên Minh nói với con gái:

“Con hỏi thử xem ngày mai tiểu Bùi có rảnh không, bảo cậu ấy tới nhà ăn bữa cơm đi. Tuy rằng là lời mà dì út của con nói ra, nhưng chúng ta chắc chắn cũng phải thay mặt nói lời xin lỗi.”

Cô gái sững ra, rồi gật đầu, Trọng Tâm Nhu nói: “Nếu cậu ấy ngại thì để mẹ nói với cậu ấy.”

Lương Thiên Minh nói với hai đứa con: “Các con cũng đừng tới tìm dì út nói chuyện này, cho dù thế nào thì bọn bố cũng là bậc cha chú.”

“Dạ…”

Sau khi ăn xong, cô gái gọi điện thoại cho Bùi Thầm, nói ngày mai bố mẹ cô mời cậu tới nhà ăn cơm. Bùi Thầm ngạc nhiên, đúng lúc Trọng Tâm Nhu đi tới, bà dịu dàng đích thân mời cậu: “Tiểu Bùi à, dì là mẹ của Chi Ý…”

Sau khi trò chuyện, Bùi Thầm đồng ý, vì vậy Lương Chi Ý hẹn thời gian với cậu, “Thế chiều mai cậu tới đây, mình ra ngoài đón cậu nhé.”

“Được.”

***

Vì thế nên ngày hôm sau, vào buổi chiều, theo thời gian đã hẹn, Lương Chi Ý đi xe buýt mini tới cổng rồi nhìn thấy Bùi Thầm.

Chàng trai mặc sơ mi trắng và quần đen, da trắng mắt lạnh, đường nét khuôn mặt vô cùng đẹp, khí chất tuấn tú, cảm giác thanh xuân ngập tràn.

Cô đi lên trước, thấy cậu cầm một cái túi trong tay thì ngạc nhiên: “Sao cậu lại còn mua đồ nữa vậy?”

“Dù sao cũng là tới nhà cậu làm khách, mình đã mua một ít hoa quả.”

Xuất phát từ phép lịch sự, chắc chắn cậu không thể đi tay không tới được, nên hồi nãy đã tới siêu thị mua một ít hoa quả cao cấp.

Cô gái mỉm cười, “Đi thôi.”

Hai người đi xe buýt vào, cô gái thấy vẻ mặt của cậu thì cười: “Sao vậy? Căng thẳng đến thế à?”

Phải tới gặp bố mẹ cô, cậu có thể không căng thẳng được sao?

Cậu căng thẳng đến mức gần như không ngủ cả một đêm vì sự chênh lệch gia cảnh giữa cậu và cô gái, cũng bởi vì cậu không biết Lương Thiên Minh và Trọng Tâm Nhu sẽ có thái độ như nào với cậu.

Cô gái cười gian xảo, không nhịn được mà hôn má cậu một cái, nhìn cậu với cặp mắt trong veo: “Thế này thì đỡ hơn rồi chứ hả?”

Tim Bùi Thầm đập nhanh hơn, mắt nhìn vào đôi môi đỏ ngậm nước óng ánh của cô, trái tim nảy sinh một luồng khô nóng, suy nghĩ nhanh chóng bị kiểm soát, đè nén lại.

Khi về tới cửa nhà, Lương Chi Ý dẫn cậu vào, đúng lúc hôm nay Trọng Tâm Nhu không đi làm, Bùi Thầm nhìn thấy bà thì lễ phép chào hỏi. Trọng Tâm Nhu nở nụ cười đón cậu vào, bảo cậu ngồi trong phòng khách, “Sao mà còn mua nhiều thứ vậy chứ, khách sáo quá…”

Lúc này Lương Thiên Minh cũng đi từ trên tầng xuống, Bùi Thầm nhìn thấy ông thì lập tức cảm nhận được khí chất bình tĩnh chín chắn, cậu đứng dậy chào hỏi: “Cháu chào chú ạ…”

Lương Thiên Minh đã từng gặp rất nhiều người, thường thì chỉ cần liếc nhìn một cái là có thể xem một người, ông nhìn chàng trai nhẹ nhàng lịch sự trước mắt, bỗng hiểu được tại sao con gái mình lại say nắng người ta như thế.

Khuôn mặt ông mang nét cười hòa nhã, ngồi xuống sô pha, cũng bảo Bùi Thầm ngồi xuống.

Tình huống hoàn toàn không quá câu nệ nghiêm túc, Lương Thiên Minh tựa như một bề trên hỏi thăm tình hình thi đại học của Bùi Thầm, rồi lại hỏi thăm Bùi Vĩnh Hạ.

Cuối cùng tới gia đình, Bùi Thầm căng thẳng nói ra tình hình thực tế của nhà mình, nhưng cậu hoàn toàn không nhìn ra một chút khinh thường nào từ khuôn mặt của hai vợ chồng nhà họ Lương, trái lại Lương Thiên Minh còn nói chân thành:

“Thật ra lúc chú bước vào xã hội thì cũng là dân nghèo, phải dựa vào hai bàn tay mình dốc sức gây dựng sự nghiệp, thế nên xuất phát điểm của đời người có tốt hay không không quan trọng đến thế, quan trọng nhất là có lòng tự trọng, đừng coi thường bản thân mình. Các cháu vẫn còn rất trẻ, vẫn còn có rất nhiều khả năng.”

Bùi Thầm đồng ý, trái tim cực kì chấn động, đồng thời cũng được cổ vũ.

Tới chuyện đồ Tết đó, bọn họ xin lỗi Bùi Thầm thay mẹ Trương, bảo cậu đừng để ý, thật ra việc cậu đưa đồ Tết tới khiến cả nhà họ rất cảm động, cũng biết tấm lòng của cậu.

Bùi Thầm nghe thế thì cũng hoàn toàn cho qua chuyện này.

Trò chuyện được một lát thì Lương Đồng Châu xuống tầng, khi nhìn thấy Bùi Thầm thì muốn kéo Bùi Thầm lên tầng tới phòng cậu ta chơi. Lương Thiên Minh cũng sợ Bùi Thầm quá câu nệ, bèn bảo ba đứa trẻ lên tầng.

Sau khi mấy đứa trẻ đã đi, Lương Thiên Minh nói: “Đứa trẻ này đúng là rất được, có thể nhìn ra được nó rất kiên định và chăm chỉ.”

Trọng Tâm Nhu cười, “Gặp mặt một lần, anh đây là càng hài lòng hơn đó hả?”

Lương Thiên Minh kéo tay bà, mỉm cười cảm thán: “Con gái chúng ta giống em, thích người ta ấy à, toàn nhìn mặt thôi.”

“Ấy, anh đang khen chính mình đấy hở…”

Ở trên tầng, ba người đi tới phòng của Lương Đồng Châu, cô gái chơi di động ở bên cạnh, hai chàng trai thì nói về bóng rổ.

Chập tối, dì giúp việc gọi bọn họ đi ăn cơm, ba người xuống tầng. Sau khi ngồi vào bàn, Trọng Tâm Nhu bảo Bùi Thầm đừng khách sáo, cứ tự nhiên như ở nhà mình.

Lúc ăn cơm, Trọng Tâm Nhu nhớ tới một chuyện: “Tiểu Bùi này, đống đồ Tết cháu đưa tới hồi đó tốt lắm, dì vừa nhìn chỗ nấm đỏ đó thì đã biết là chất lượng rất tốt, dì hay dùng để nấu canh lắm.”

Bùi Thầm cười: “Dì à, nếu dì thích thì sau này cháu có thể về quê mua thêm ạ.”

“Sau này có cơ hội thì chúng ta có thể đi cùng nhau…”

Lương Thiên Minh nhìn về phía Bùi Thầm, rồi nhẹ nhàng nói: “Cả chuyện chú chuyển trường cho Chi Ý hồi trước nữa, chắc là con bé đã giải thích với cháu rồi, chú hy vọng các cháu cố gắng học tập, bây giờ các cháu cũng thi đại học xong rồi, chuyện tình cảm thì các cháu tự quyết định đi vậy.” 

Lời này có nghĩa là ông không phản đối hai người yêu đương. Câu nói này như một viên thuốc an thần, cũng khiến Bùi Thầm hoàn toàn yên tâm.

Tới bây giờ, mọi hiểu lầm và khúc mắc đều đã được tháo gỡ.

Cậu nhìn về phía cô gái, cô gái cũng mỉm cười với cậu.

Sau khi ăn xong, mọi người tới phòng khách. Dì giúp việc bưng hoa quả lên, Lương Chi Ý thấy dưa hấu có hạt thì thở dài: “Muốn ăn loại không hạt cơ.”

Lương Đồng Châu cười đùa: “Thế thì chị đừng có ăn, cho em cả đi.”

Cô hằm hè lườm cậu ta một cái, rồi xiên một miếng ăn, ai ngờ một lát sau Bùi Thầm đã đưa miếng dưa hấu trên chiếc đĩa sạch của mình cho cô: “Mình đã lấy gần hết hạt ra rồi, thế thì có đỡ hơn không?”

Lần nào Lương Chi Ý cũng bị cảm động trước hành động ấm áp của cái anh chàng đầu gỗ này, cô mỉm cười xinh đẹp: “Cảm ơn Bùi Thầm.”

Trọng Tâm Nhu nhìn thấy thì cười: “Tiểu Bùi à, có đôi lúc Chi Ý nhõng nhẽo lắm, nếu nó có nói ra yêu cầu khó xử gì thì cháu không cần phải chiều nó đâu.”

“Mẹ à, con đâu có…”

Nét cười lan tràn trong đôi mắt Bùi Thầm, “Không sao đâu ạ.”

Buổi tối, bên ngoài trời đổ cơn mưa, Bùi Thầm lại ngồi trong nhà thêm một lát, khi thấy mưa đã nhỏ đi, cậu nói là phải về chăm sóc bố, cũng đến lúc phải đi rồi.

Bọn họ bảo Bùi Thầm sau này hãy tới nhà chơi nhiều hơn, cậu đồng ý, rồi lễ phép chào tạm biệt Trọng Tâm Nhu và Lương Thiên Minh, cô gái nói tiễn cậu ra ngoài.

Khi ra khỏi cửa nhà, lúc này ở bên ngoài trời vẫn còn mưa nhỏ, Lương Chi Ý cầm một chiếc ô to từ trong nhà ra, Bùi Thầm cầm ô, hai người cùng nhau đi vào màn mưa mịt mùng.

Trong lúc ngẩn ngơ, Lương Chi Ý nhớ tới lần hai người bọn họ cãi nhau hôm Quốc khánh hồi học 11, cô dẫn theo Bánh Quy Nhỏ đi tìm Bùi Thầm xin lỗi, hôm đó bọn họ cũng cầm ô đi trong mưa như thế này.

Diện tích của khu biệt thự rất lớn, xung quanh yên tĩnh đến lạ, tĩnh lặng bình yên.

Hai người đi tới dưới tàng cây ngô đồng ở ven đường, Lương Chi Ý nói xin lỗi cậu một lần nữa: “Bùi Thầm à, xin lỗi cậu, nếu hôm giao thừa đó mình mà gặng hỏi cậu thêm mấy câu thì tốt rồi, hoặc là đáng lẽ mình nên đứng chờ cậu dưới tầng từ sớm, như thế thì sẽ không xảy ra chuyện này. Mình biết lúc ấy cậu nghe được lời mà dì út của mình nói thì chắc chắn là rất buồn…”

Mẹ Trương châm chọc cậu như thế, Củng Cầm Tâm cũng khinh thường cậu, chả trách lúc đó lòng tự trọng của Bùi Thầm không chịu nổi, lựa chọn đẩy cô ra.

Bùi Thầm nghe thấy giọng nói có chút nghẹn ngào của cô thì xoa đầu cô, khàn giọng dỗ dành: “Chi Ý à, không sao đâu, đây không phải là vấn đề của cậu, mình cũng cho qua rồi.”

Cô gật đầu, nói với thái độ bênh vực: “Sau này mình sẽ không để người ta nói cậu như thế nữa.”

Cậu khẽ cười, “Được.”

Hai người bước chậm, hạt mưa rơi xuống, lay động giữa màn đêm mịt mờ, ánh đèn đường dịu dàng soi rọi, dưới mặt đất là từng vũng nước lóng lánh ánh vàng, ánh sáng êm dịu.

Khi đi qua từng tòa biệt thự, cô gái ngước mắt lên nhìn cậu, rồi mỉm cười: “Thế bây giờ cậu hết căng thẳng rồi chứ? Bố mẹ mình không khủng bố lắm đúng không?”

Bùi Thầm “Ừ” một tiếng, “Chú dì tốt lắm.”

Chả trách Lương Chi Ý sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng lại không hề kiêu căng, tính tình tốt bụng đáng yêu, bởi vì với tư cách là bố mẹ, Lương Thiên Minh và Trọng Tâm Nhu đem tới cho cô sự giáo dục đúng đắn ngay từ khi còn nhỏ.

“Hôm nào mình cũng tới thăm chú Bùi nhé, lâu rồi chưa gặp chú ấy.”

“Được, ông ấy cũng hay hỏi thăm cậu lắm.”

“Chú thích mình lắm hả?”

Bùi Thầm cụp mắt, nhìn khuôn mặt cô, giọng trầm thấp: “Cậu cảm thấy ai sẽ không thích cậu?”

Lương Chi Ý nghe ra ẩn ý trong lời cậu nói, cô nhịn cười, trái tim ngọt ngào.

“Phải rồi, mấy hôm nữa mình muốn tới tỉnh W một chuyến, các bạn ở trường cấp ba bên kia bảo là muốn tổ chức tiệc tri ân thầy cô, mình muốn về đó.”

“Được.”

Cô gái ngâm nga một bài hát, Bùi Thầm im lặng mấy giây, cuối cùng mở miệng: “Chi Ý à…mình muốn hỏi cậu một chuyện.”

“Ừ?”

Cậu mím môi, “Mình nghe Đồng Châu bảo là trường mấy cậu có một chàng trai tên Hạ Minh vẫn luôn theo đuổi cậu à?”

Lương Chi Ý ngẩn ra, rồi lập tức hiểu ý cậu, đuôi mày của cô khẽ cong lên, giả vờ bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, đúng là cậu ấy đang theo đuổi mình.”

Hàng mày của Bùi Thầm nhíu lại, đáy lòng phiền muộn, ghen tuông cực kì, không nhịn được mà hỏi: “Thế cậu, thế cậu nghĩ như nào về cậu ta?”

Cô nói thử thách cậu, có phải là cũng thử thách cả Hạ Minh nữa không?

Mắt cô gái nhìn phía trước, chậm rãi bước đi, cười ranh mãnh:

“Trước đây cậu ấy đã tỏ tình với mình rồi, lúc ấy mình đã nghĩ là, dù sao thì cậu cũng không chịu thích mình, biết đâu mình có thể thử với cậu ấy xem sao…”

Cậu ngẩn cả người.

Cô khoan thai thở dài một tiếng: “Hình như mấy hôm nữa cậu ấy muốn tới thành phố Lâm chơi đấy, đến lúc đó nếu cậu ấy lại tỏ tình với mình nữa, thì có phải là mình cần cân nhắc…”

Cô còn chưa dứt lời thì cổ tay đã bị nắm lấy, cơ thể bị kéo ra sau.

Bùi Thầm kéo cô vào lòng, cúi người xuống, một cảm giác ấm áp bất chợt đặt trên đôi môi đỏ của cô.

Trong thoáng chốc, hơi thở mập mờ triền miên, bầu không khí như tĩnh lại.

Giọt mưa nhỏ tí tách xuống chiếc ô, sáng lóng lánh.

Tim đập nhanh như đột ngột tăng tốc.

Mọi thứ ở xung quanh đều trở nên tĩnh lặng, đầu óc cô gái bỗng trống rỗng.

Mấy giây sau, hơi thở của cậu chậm rãi rời đi, Bùi Thầm đối diện với đôi mắt ngấn nước của cô, đôi mắt đen nhánh nóng rực cuồn cuộn, giọng bặt tiếng, nhẫn nhịn và kiềm chế:  

“Không được đồng ý với cậu ta.”

Hết chương 47.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện