Edit+Beta: Selbyul Yang
“Ngại ngùng tới mức này à?”
Bùi Thầm nghe thế, rồi ý thức được Bùi Vĩnh Hạ đã hiểu lầm chuyện vừa xảy ra đó thì khuôn mặt vừa hạ nhiệt độ lại nóng lên lần nữa, cậu xấu hổ giải thích:
“Bố à, con và Chi Ý không có gì đâu, bố hiểu lầm rồi ạ…”
Bùi Vĩnh Hạ nhìn ra được con trai đang ngượng ngùng giải thích, ông tỏ vẻ thấu hiểu: “Không sao, bố biết bây giờ con cũng trưởng thành rồi, chú ý chừng mực là được.”
“…”
Không phải chứ, cái gì thế này?
Bùi Vĩnh Hạ xua tay, đeo kính viễn thị vào, rồi nói với cậu: “Vào đi, bố xem TV ở ngoài này, di động mà có vấn đề gì thì bố sẽ tự nghiên cứu trước.”
“…”
Bùi Thầm khẽ ho trả lời, cuối cùng chỉ có thể về phòng.
Bùi Vĩnh Hạ nhìn cửa phòng bị đóng lại, rồi nhớ tới cảnh vừa rồi thì vẫn có chút ngạc nhiên, mỉm cười cảm thán một tiếng:
“Không ngờ thằng nhóc này yêu đương vào cũng rất chủ động…”
Ở bên khác, Bùi Thầm về phòng, rồi thấy Lương Chi Ý đang nằm bò ra bàn, ngón tay gảy lá cây hoa sơn chi.
Cậu đóng cửa lại, nhẹ nhàng khóa trái, Lương Chi Ý nghe thấy tiếng thì quay đầu nhìn cậu, rồi hừ một tiếng, vùi mặt vào khuỷu tay.
Bùi Thầm bị dáng vẻ đáng yêu của cô chọc cười, cậu đi qua xoa đầu cô, cúi người dỗ dành: “Chi Chi à, đừng giận nữa mà, nhé?”
“Hừ, không để ý tới cậu…”
Cô ló cái đầu ra, giả vờ tức giận lườm cậu, sau đó bị cậu bế dậy khỏi ghế, cô dựa vào bàn học, bị cậu ôm vào lòng, mặt đối mặt, cô cố đẩy cậu ra: “Lát nữa chú Bùi…”
“Không có gì, mình khóa cửa rồi.”
Chàng trai cúi mặt nhìn hai gò má ửng đỏ của cô, đôi mắt trong trẻo hiện nét tươi cười:
“Ngại ngùng tới mức này à?”
“Da mặt cậu mỏng như này từ lúc nào vậy?”
Lương Chi Ý:???
“Da mặt mình dày lắm ư?”
“Cậu thấy sao?”
Lương Chi Ý nhớ tới mỗi một sự việc khi theo đuổi cậu hồi trước, rồi tức giận: “Đó là trước mặt cậu, hồi nãy chú Bùi thấy hết rồi, hu hu hu cậu muốn khiến mình xấu hổ đến chết đây mà…”
Bùi Thầm khẽ cười một tiếng, “Không sao đâu, bố mình không nói cậu, trái lại người bị phê bình lại là mình đấy.”
“Á? Phê bình cậu cái gì?”
Nghĩ tới những lời đó, tai cậu hơi nóng lên: “Không có gì.”
Cô gái thấy vậy thì cứ muốn biết, dưới sự gặng hỏi liên hồi của cô, Bùi Thầm đành phải nói ra chuyện vừa rồi, Lương Chi Ý nghe xong thì đỏ mặt, “Sao chú lại nghĩ tới cái đó vậy…”
Cô và Bùi Thầm còn chưa yêu đương được một tháng nữa là…
Cô chọc lồng ngực cậu, ngạo kiều nói:
“Này thì bắt nạt mình này, bị bố cậu dạy dỗ rồi chứ gì?”
Cậu híp mắt, “Ban đầu là ai bảo muốn rung động với người khác vậy nhỉ?”
“Đó là mình nói đùa okay? Trong mắt mình ai đẹp trai hơn cậu được?”
Cô gái mỉm cười ôm cổ cậu, đôi mắt sáng rực, sau đó ghé vào tai cậu nũng nịu thủ thỉ: “Bùi Thầm à, cậu nói xem, có phải lần nào mình làm cậu ghen thì cậu đều sẽ bá đạo như hồi nãy không?”
Bùi Thầm cụp mắt nhìn cô, nghĩ tới việc hồi nãy cô bị cậu đè trên giường, bị hôn đến mức mắt ngập nước khóc thút thít, sự khô nóng và ham muốn dưới đáy lòng vừa bị đè nén lại trào dâng, thiêu đốt đến mức yết hầu cậu khô khốc, cậu nhìn thẳng vào cô:
“Cậu có thể thử xem.”
Cô đối diện với ánh mắt cực kì có tính xâm lấn của cậu, cảm giác như có một con thú hung mãnh tồn tại bên trong người cậu, đang cố hết sức đè nén không phóng thích, trái tim cô tê dại, vội vàng lắc đầu: “Mình bảo đảm sẽ ngoan ngoãn.”
Hai người lại thân mật ngọt ngào một lúc, Lương Chi Ý thấy nửa tiếng nữa thì bộ phim mới đặt vé sau khi ăn xong sẽ chiếu, bèn chuẩn bị để đi.
Họ chào Bùi Vĩnh Hạ một tiếng, Bùi Vĩnh Hạ bảo bọn họ cứ yên tâm đi chơi.
Sau khi hai người đã đi, Bùi Vĩnh Hạ lấy di động ra gửi một tin nhắn, mười phút sau, tiếng chuông cửa vang lên, ông di chuyển xe lăn đi tới cửa.
Khi mở cửa ra thì Củng Cầm Tâm đang đứng bên ngoài: “Vĩnh Hạ…”
Củng Cầm Tâm mặc một chiếc váy màu xanh đen, mái tóc dài vấn lên, thoạt nhìn có phần già nua, không tuổi trẻ có tinh thần như trước đây nữa.
“Từ chỗ bà ở tới đây nhanh vậy à?”
“Không, tôi mới ngồi trong quán cà phê ở ngay gần đây, nhận được tin nhắn của ông thì tới.”
Củng Cầm Tâm thay giày rồi vào trong phòng, ngồi xuống sô pha, Bùi Vĩnh Hạ rót cho bà cốc nước, sau khi chuyện trò mấy câu thì hỏi chuyện mà bà nhắc tới hồi sáng là chuyện gì.
“Chỉ là tôi muốn bàn bạc với ông về chuyện học đại học của Bùi Thầm sau này, chẳng phải ông nói là Bùi Thầm muốn tới đại học C học đó sao, đại học C ở phương Bắc, nhưng nếu nó tới nơi khác học thì ông định làm sao?”
Bùi Vĩnh Hạ thở dài: “Thật ra tôi cũng đã suy nghĩ về vấn đề này mấy ngày rồi, tôi hy vọng nó có thể tới đại học C, nhưng cơ thể hiện giờ của tôi..”
Ông không thể tự lo liệu cuộc sống, sau này phải làm sao đây?
Củng Cầm Tâm hiểu cho sự đắn đo của ông, “Về chuyện này tôi nghĩ một lúc thì có ba cách giải quyết, cách thứ nhất là nó không tới đại học C, học ở thành phố Lâm, thế thì có thể chăm sóc ông.”
Bùi Vĩnh Hạ nghe thế thì lắc đầu một cách dứt khoát, sao ông chịu để con trai từ bỏ trường đại học mình muốn tới vì ông được.
“Cách thứ hai là đưa ông tới tỉnh khác, thuê một căn hộ ở gần trường đại học, vừa đi học vừa làm thêm, sau đó chăm sóc ông, nhưng như thế thì chắc chắn Bùi Thầm sẽ cực kỳ mệt, chi tiêu của các ông cũng nhiều.”
Bùi Vĩnh Hạ cũng hiểu được là không thực tế, “Thế cách thứ ba thì sao?”
“Cách cuối cùng là để ông ở lại thành phố Lâm, thuê người tới chăm sóc ông, nhưng tôi cảm thấy chắc chắn Bùi Thầm sẽ không để ông ở lại đây một mình, chưa nói tới chi phí thuê giúp việc, đoán là nó cũng không yên tâm khi tùy tiện để một người nào đó chăm sóc ông.”
Củng Cầm Tâm nhìn về phía ông: “Trong ba phương án này, dù là loại nào thì cũng đều rất khó khăn với Bùi Thầm.”
Mặt Bùi Vĩnh Hạ cúi gằm, lộ vẻ nặng nề: “Nhưng tôi cũng không nghĩ ra được cách nào khác, cho dù kết quả kiểm tra lần này của tôi có tốt, tôi vẫn có thể phẫu thuật đi chăng nữa, thì thời gian phục hồi sau đó cũng rất dài, tôi cũng không thể không liên lụy con trai trong một khoảng thời gian ngắn…”
“Thật ra, tôi vẫn còn một cách, ông có muốn nghe thử không?”
“Gì cơ?”
“Để tôi chăm sóc ông, để Bùi Thầm yên tâm đi học đại học.”
Bùi Vĩnh Hạ sửng sốt, rồi lập tức bác bỏ:
“Bà chăm sóc tôi là sao, chắc chắn không được đâu…”
Bây giờ bà cũng đã có gia đình của riêng mình rồi, lại tới chăm sóc chồng trước, điều này đúng là quá không thực tế!
Củng Cầm Tâm im lặng một lúc, rồi thản nhiên nói: “Thật ra thì tôi đã ly hôn rồi.”
Bùi Vĩnh Hạ sững ra.
Bà cười chua xót, rồi nhỏ nhẹ nói cho ông nghe tình hình: “Hè năm ngoái thì ly hôn, người đàn ông đó ngoại tình, sau khi chúng tôi thỏa thuận ly hôn thì tôi được chia cho một nửa tài sản của hắn ta.”
Trước đây sau khi bà gả cho người đàn ông này, hai người vẫn luôn muốn sinh một đứa con, nhưng mãi mà bà không có thai, sức khỏe cũng vẫn luôn không được tốt lắm, thái độ của người đàn ông đó với bà cũng càng ngày càng tệ.
Sau đó hắn ta nuôi bồ nhí ở bên ngoài, người ta sinh cho hắn một đứa con gái, hắn ta cưng nựng vô cùng, suốt ngày không ở nhà, Củng Cẩm Tâm cũng không được đứa con trai còn lại đối xử tốt, ở đâu cũng bị người ta ghét, cuối cùng bà không chịu nổi mà ly hôn.
“Bây giờ tôi mua một căn hộ ở thành phố Lâm, định ổn định ở đây.”
Củng Cầm Tâm kể về cảnh ngộ trước đây, rồi tự giễu: “Nói cho cùng thì đây đều là quả báo của tôi.”
Trước đây vì vinh hoa phú quý mà bà phản bội và vứt bỏ cả Bùi Vĩnh Hạ lẫn Bùi Thầm, tới bây giờ quả báo cũng đã rớt xuống đầu bà.
Bà lắc đầu, mắt đỏ lên: “Trước đây tôi rất có lỗi với ông, càng có lỗi với con trai. Hôm sinh nhật đó Bùi Thầm nói với tôi nhiều như thế, tôi mới biết được thì ra tôi đã gây ra cho nó sự tổn thương lớn nhường đó, tôi vốn không xứng làm mẹ nó.”
Trước đây bà quan tâm tới vật chất nhất, cho rằng cuộc sống có tiền thì mới tốt, nhưng vào lần đó bà đã bị Bùi Thầm mắng cho hoàn toàn tỉnh ra, nửa đời này bà theo đuổi vinh hoa phú quý, cuối cùng đúng là có tiền, nhưng kết cục lại trở thành một kẻ cô độc, con trai cũng không nhận bà, bà hối hận vô cùng.
Năm ngoái sau khi ly hôn, bà vốn nghĩ là sẽ không bao giờ làm phiền bố con nhà họ Bùi nữa, nhưng bây giờ Bùi Thầm phải học đại học, cũng gặp phải vấn đề ai sẽ chăm sóc cho Bùi Vĩnh Hạ, bà đã mang suy nghĩ chuộc lỗi mà tới.
Củng Cầm Tâm nói với Bùi Vĩnh Hạ: “Tôi biết bây giờ tôi bỗng dưng nhảy ra nói muốn chăm sóc ông thì chắc chắn là ông không muốn, nhưng tôi thực sự không có ý gì khác, chỉ đơn giản là muốn loại bỏ nỗi lo về sau của Bùi Thầm, để nó yên tâm tới đại học C học tập. Sau khi tốt nghiệp đại học, chờ tới lúc nó có thể về bên cạnh ông thì tôi sẽ đi, bình thường khi nó được nghỉ về nhà thì tôi tuyệt đối sẽ không tới làm phiền các ông.”
Củng Cầm Tâm cũng nhắc tới chuyện phẫu thuật, “Nếu ông có thể làm phẫu thuật thì tôi cũng có thể hỗ trợ số tiền này, tôi không muốn Bùi Thầm vẫn còn vất vả làm thêm kiếm tiền như thế, vả lại chân nó vẫn chưa khỏi hẳn, thật sự không được, coi như tôi cho ông mượn số tiền này, được chứ?”
Bà nói rằng, động cơ của tất cả mọi chuyện đều là vì Bùi Thầm.
Bùi Vĩnh Hạ nghe bà nói thế thì im lặng suy nghĩ.
Bây giờ ông đã từng này tuổi, đã không còn suy xét tới vấn đề tình cảm trước đây giữa ông và Củng Cầm Tâm từ lâu, nhưng đúng như những gì mà đối phương nói, vì Bùi Thầm, vì để cậu có thể tới ngôi trường đại học mà mình muốn, thì có lẽ đây cũng là một biện pháp.
“Nhưng dù tôi có thể chấp nhận, thì có lẽ Bùi Thầm cũng sẽ không đồng ý.” Bùi Vĩnh Hạ nói với vẻ khó cả đôi đường, ông thở dài, “Tôi phải suy nghĩ thêm về chuyện này đã, để tôi xem thử phải nói với Bùi Thầm như nào.”
Củng Cầm Tâm gật đầu, “Nếu con trai nhất quyết không đồng ý thì lại nghĩ cách khác, ông đừng ép nó.”
Bà không muốn khiến Bùi Thầm hận bà hơn.
“Ừ.”
Bà nhớ tới một chuyện, “Phải rồi, Bùi Thầm và cô bé tên Chi Ý đó ở bên nhau rồi à?”
“Phải.”
“Bên nhà họ Lương…không có ý kiến gì với Bùi Thầm chứ hả?”
“Không.”
Bùi Vĩnh Hạ nói chuyện nhà họ Lương mời Bùi Thầm tới nhà ăn cơm lúc trước, kể cả việc khám chân cho ông cũng là yêu cầu của nhà họ Lương.
Củng Cầm Tâm nghe xong, rồi nghĩ tới lần đó, trong lúc vội vã bà đã nói rằng Bùi Thầm không có tư cách yêu đương với Lương Chi Ý thì càng thêm biết ơn xen lẫn xấu hổ, “Tôi rất hối hận vì lúc trước đã nói thế với nó, tôi biết rõ nó thích cô gái đó như vậy mà còn làm tổn thương lòng tự trọng của nó như thế.”
Mỗi khi Củng Cầm Tâm nghĩ tới chuyện đó thì đều muốn cho bản thân một cái tát.
Bùi Vĩnh Hạ nói: “Cũng may là chúng nó đã bên nhau rồi, bây giờ Bùi Thầm cũng cởi mở hơn rất nhiều, không còn tự ti như thế nữa.”
Hai người lại chuyện trò mấy câu, sau khi Củng Cầm Tâm hết chuyện rồi thì bảo ông có chuyện gì thì liên lạc với bà, rồi rời đi.
Bùi Vĩnh Hạ cúi đầu nhìn đôi chân của mình, ông thở dài, rồi lặng im suy nghĩ.
***
Bùi Vĩnh Hạ tạm thời chưa nói cho Bùi Thầm những gì mà Củng Cầm Tâm nói với ông, trong mấy ngày chờ kết quả kiểm tra, ông dò xét kế hoạch của Bùi Thầm về việc học đại học sau này, chàng trai hoàn toàn không đưa ra một câu trả lời rõ ràng.
Ông biết con trai cũng đang lo lắng chuyện này, cậu đang cân nhắc xem làm thế nào để cân bằng giữa chuyện học và chăm sóc ông.
Vào buổi chiều của mấy ngày sau, Bùi Thầm và Lương Chi Ý đang đọc sách ở hiệu sách với nhau thì cô gái nhận được cuộc gọi từ mẹ, sau đó biết được rằng đã có kết quả kiểm tra của Bùi Vĩnh Hạ, bảo Bùi Thầm tới nhà một chuyến.
Hai người đến nhà Lương Chi Ý. Trong phòng sách, Trọng Tâm Nhu và Lương Thiên Minh đều có mặt.
Bùi Thầm lo lắng hỏi tình trạng của bố, Trọng Tâm Nhu đưa báo cáo cho cậu, rồi mỉm cười nói: “Hiện tại thì bố cháu có hy vọng hồi phục, nhưng bởi vì lúc trước ông ấy bị thương hơi nặng, hơn nữa lại qua nhiều năm như thế rồi, rất khó để khôi phục hoàn toàn, chỉ có thể khôi phục 60% thông qua việc phẫu thuật, ví dụ như có thể chống nạng đi lại.”
Lúc trước đốt sống ngực của Bùi Vĩnh Hạ bị đứt đoạn làm xương sống tổn thương, lúc ấy ông không có tiền để được điều trị tốt, Bùi Thầm còn nhỏ tuổi cũng khó có thể giúp Bùi Vĩnh Hạ tập luyện phục hồi chức năng, cũng may là đốt sống ngực của ông không bị tổn thương hoàn toàn, hiện tại kỹ thuật điều trị cũng ngày càng phát triển, Trọng Tâm Nhu nói Bùi Vĩnh Hạ có thể chữa trị một phần nhờ phẫu thuật, rồi lại phối hợp phục hồi vào giai đoạn sau.
Với Bùi Thầm mà nói thì điều này chắc chắn là một tin tốt, cậu rất vui mừng, rồi lại có chút lo lắng: “Thế thì chi phí cần cho phẫu thuật…”
Trọng Tâm Nhu nói ra phí phẫu thuật, là một số tiền không nhỏ, “Sau khi phẫu thuật bố cháu cũng phải nằm viện để tiến hành phục hồi chức năng, cần tuân thủ khoảng một năm, tính đâu ra đấy thì một tháng cũng hơn mười nghìn tệ, nếu có bảo hiểm y tế thì có thể bớt đi được một ít.”
Bùi Thầm nghe thế thì nhíu mày, trái tim chợt nặng trĩu.
Phí phẫu thuật cộng thêm khoản chi tiêu hơn 100 nghìn tệ một năm nữa, với một người vẫn còn đang đi học như cậu mà nói thì đó là một gánh nặng to lớn, cậu có lấy tiền để dành ở nhà và tiền thưởng thi đại học của cậu ra dùng để chữa cho bố cũng không đủ.
Phải làm sao đây…
Trong lúc suy xét, Lương Thiên Minh ở bên cạnh mở miệng: “Tiểu Bùi à, chú dì có một ý kiến.”
“Dạ?”
“Chú dì sẽ bỏ ra khoản phí này, chú dì muốn giúp đỡ cháu.”
Lương Thiên Minh biết con gái nhà mình thích Bùi Thầm tới mức nào, ông yêu ai yêu cả đường đi, đồng thời cũng thương đứa bé này khi phải một mình chăm sóc bố nhiều năm như thế, chịu khổ nhiều như thế, bọn họ rất vui lòng giúp đỡ.
Bùi Thầm nghe thế thì rất cảm động, nhưng cậu từ chối: “Thưa chú dì, cháu vô cùng cảm ơn ý tốt của chú dì, nhưng cháu chắc chắn không thể nhận khoản tiền này được đâu ạ.”
Cũng không phải là cảm thấy mất mặt khi mượn tiền của nhà bạn gái, chỉ là số tiền này cũng không hề nhỏ, cậu thấy ngại khi nhận không công.
“Tiểu Bùi à, cháu thật sự không cần phải có gánh nặng về tâm lý đâu…”
Trọng Tâm Nhu khuyên nhủ, Lương Chi Ý cũng khuyên cậu, cuối cùng Lương Thiên Minh nói: “Nếu cháu thật sự thấy ngại thì coi như là nhà chú dì cho cháu mượn, chờ sau này cháu làm việc rồi trả lại. Bây giờ điều quan trọng nhất là sức khỏe của bố cháu, ông ấy không thể trì hoãn thêm được nữa, điều trị càng sớm thì khả năng hồi phục càng lớn.”
Thật vậy, bây giờ điều quan trọng nhất là làm phẫu thuật, có chuyện gì quan trọng hơn việc lấy ra khoản tiền này chứ…
Bùi Thầm cũng biết là có lý, cuối cùng cậu tạm thời đồng ý, nói sẽ về bàn bạc với bố.
Sau khi nói chuyện xong, Lương Chi Ý tiễn Bùi Thầm ra cửa nhà. Ở nơi không người, cô gái ôm lấy cậu, khuôn mặt vùi vào lồng ngực cậu, dịu dàng nói: “Bùi Thầm à, để bọn mình giúp cậu đi, đây không
phải bố thí hay đồng cảm gì hết, mà là bạn gái của cậu không muốn thấy cậu quá vất vả.”
Trái tim Bùi Thầm mềm nhũn, cậu ôm lại cô: “Chi Ý à, cảm ơn cậu và bố mẹ cậu nhé.” Cậu rất biết ơn vì sự giúp đỡ của bọn họ.
Cô mỉm cười, ngước mắt lên nhìn cậu: “Thế nào, có phải là cực kỳ hạnh phúc khi có một cô bạn gái tốt như này không hả?”
Cậu nở nụ cười, “Ừm, hạnh phúc vô cùng.”
Sau khi chào tạm biệt cô gái, Bùi Thầm về tới nhà.
Cậu nói kết quả kiểm tra và chi phí cần thiết cho Bùi Vĩnh Hạ, Bùi Vĩnh Hạ nghe xong thì cũng rất bàng hoàng, “Cần nhiều thế sao…”
Bùi Thầm nói ra đề nghị của Lương Thiên Minh, “Chú Lương nói nhà chú ấy có thể cho con mượn tiền, chờ sau này con đi làm rồi trả lại.”
“Nhưng sao lại không biết xấu hổ như thế được chứ…”
“Bố à, sau này con sẽ trả dần số tiền này, nhưng sức khỏe của bố là quan trọng nhất.”
“Thế là con đã đồng ý rồi ư?”
“Đây là cách duy nhất ạ.”
Nghĩ tới việc về sau con trai phải gánh khoản vay này và gánh nặng tâm lý khi đối mặt với người nhà họ Lương sau này thì Bùi Vĩnh Hạ vừa không nỡ vừa lo lắng, cuối cùng ông không nhịn được mà nói: “Con trai à, thật ra thì bố vẫn còn một cách nữa…”
“Mấy hôm trước mẹ con quay về tìm bố, bà ấy bảo là bà ấy muốn tới chăm sóc cho bố.”
Đôi mắt Bùi Thầm chấn động: “Nghĩa là sao?”
“Con đừng cuống, nghe bố giải thích đã, bây giờ mẹ con ly hôn rồi…” Bùi Vĩnh Hạ nói với Bùi Thầm nguyên nhân Củng Cầm Tâm ly hôn, cuối cùng nhắc tới ý kiến của đối phương, “Bây giờ bà ấy đã về thành phố Lâm sống, bà ấy nói là sau khi con tới nơi khác học đại học thì bà ấy có thể tới bệnh viện giúp bố phục hồi chức năng, bà ấy cũng có thể cho chúng ta mượn cả tiền phẫu thuật.”
Bùi Thầm nghe xong thì sắc mặt sa sầm, nhếch khóe môi: “Chăm sóc bố ư? Trước đây bà ta đã ở đâu chứ?”
“Mẹ con nói bà ấy không có ý gì khác, chỉ là muốn để con yên tâm mà đi học đại học thôi, bố cũng biết là con muốn tới đại học C, nhưng nếu bố phẫu thuật thì cũng cần người chăm sóc trong giai đoạn phục hồi.”
Thật ra Bùi Vĩnh Hạ cũng không muốn làm phiền Củng Cầm Tâm, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc Bùi Thầm có thể yên tâm không có gánh nặng gì mà học hành, ông bằng lòng nhượng bộ. Vả lại bây giờ Bùi Thầm và Lương Chi Ý mới yêu đương, Bùi Thầm lại nợ nhà họ Lương một khoản tiền, ông không nỡ để Bùi Thầm mang áp lực tâm lý lớn như thế.
Bùi Vĩnh Hạ nói: “Bùi Thầm à, thật ra thì mẹ con bảo rằng bà ấy rất có lỗi với con, không cùng con trưởng thành, lần sinh nhật đó còn nói ra lời làm con tổn thương nữa, bà ấy muốn bù đắp cho sự áy náy với con trong mấy năm nay.”
Đúng là Củng Cầm Tâm có lỗi với cái nhà này, nhưng Bùi Vĩnh Hạ hiểu rõ trong lòng, với bà mà nói, điều quan trọng nhất chính là Bùi Thầm.
Bùi Vĩnh Hạ khuyên Bùi Thầm mấy câu, hàng mày của chàng trai nhíu chặt, cảm xúc quay cuồng trong đôi mắt. Cuối cùng cậu mở miệng, vẻ mặt lạnh lẽo:
“Con không đồng ý, dù con có thuê người chăm sóc thì cũng sẽ không để bà ta chăm sóc cho bố.”
Củng Cầm Tâm đã từng làm nhiều chuyện có lỗi với bố cậu như thế, bây giờ lại muốn chuộc lỗi, dựa vào cái gì chứ?
Bùi Thầm bài xích tất cả những thứ liên quan tới Củng Cầm Tâm, Bùi Vĩnh Hạ thấy thế thì im lặng trong chốc lát.
Phòng khách im ắng lạ thường.
Sau một lúc lâu, Bùi Thầm đứng dậy khỏi sô pha, cậu kiềm chế cảm xúc, nhẹ nhàng nói: “Bố à, con ra ngoài một chút ạ.”
Cậu đi tới huyền quan, đóng cửa lại, rồi dựa vào cửa, đôi mắt nặng nề nhắm lại.
Chuyện Củng Cầm Tâm bị cắm sừng, chuyện bà đề nghị chăm sóc bố, cùng với sự áy náy của bà với cậu như một tấm lưới quấn chặt lấy trái tim cậu, đủ loại cảm xúc ập vào lòng.
Một lát sau, cậu xuống dưới tầng.
Khi đi tới cổng chung cư, cậu lấy di động ra gọi điện thoại cho Lương Chi Ý.
“Alo, Bùi Thầm hả…”
Mấy giây sau, giọng nói ngọt ngào của cô gái truyền tới từ đầu bên kia.
Ấn đường của cậu thoáng giãn ra, cậu thấp giọng mở miệng: “Chi Ý à, mình muốn gặp cậu.”
…
Bầu trời tối đi, màn đêm buông xuống.
Hơn bảy giờ, Bùi Thầm đến bến xe buýt ở bờ sông, một lát sau một chiếc Sedan chạy về phía cậu, cuối cùng dừng lại ở trước mặt.
Lương Chi Ý xuống xe, cô nhìn thấy cậu rồi mỉm cười chạy chậm tới, cuối cùng bị cậu kéo vào lòng.
Cô cười khanh khách: “Còn chưa xa nhau nổi hai tiếng mà cậu đã nhớ mình rồi hả? Mình đúng là có sức hút quá mà.”
Nhìn thấy khuôn mặt mềm mại đáng yêu của cô, sự u sầu nơi đáy lòng lập tức tiêu tan mấy phần, giọng cậu trầm thấp lưu luyến:
“Đúng là khiến mình muốn nhìn thấy mọi lúc.”
Cô bị cậu thả thính mà nóng cả tai, cười cong mắt: “Đi thôi, bọn mình đi dạo.”
Hai người dắt tay nhau đi về phía bờ sông, khi đi được một lúc thì hai người ngồi xuống băng ghế, cô gái được cậu ôm lấy, tựa vào đầu vai cậu, khẽ hỏi:
“Bùi Thầm, cậu có tâm sự đúng không?”
Chàng trai hỏi cô sao lại biết được, cô khẽ hừ, lẩm bẩm một tiếng: “Mình là bạn gái của cậu mà, đương nhiên là mình có thể nhìn ra được rồi, hơn nữa hồi nãy lúc gọi điện thoại thì mình đã phát hiện giọng điệu của cậu có chút sa sút.”
Cô đoán có lẽ là Bùi Thầm gặp phải chuyện phiền lòng gì đó, “Bùi Thầm à, mình muốn giúp cậu san sẻ tất cả những chuyện không vui, có phải là có liên quan tới chuyện phẫu thuật của chú Bùi không? Cậu vẫn đang do dự việc có chấp nhận sự giúp đỡ của bố mẹ mình không à?”
Bùi Thầm lắc đầu, sau khi im lặng một lúc lâu thì cậu nói cho cô nghe chuyện Củng Cầm Tâm muốn tới chăm sóc Bùi Vĩnh Hạ, Lương Chi Ý nghe xong ngọn nguồn thì hỏi cậu: “Thế là cậu không chấp nhận à?”
Bùi Thầm cụp mi, “Mình phải chấp nhận như nào chứ?”
Nhiều năm như thế, cậu có quá nhiều sự oán trách với bà, cậu không buông bỏ được.
Cô gái suy xét một lúc, rồi nói ra ý kiến của mình:
“Bùi Thầm à, nếu bọn mình tới đại học C học thì sau khi chú Bùi phẫu thuật xong, chú ấy chắc chắn sẽ cần người chăm sóc, nếu cậu không muốn mẹ cậu chăm sóc cho chú ấy thì chắc chắn là phải thuê một người chăm sóc toàn thời gian. Mình nghe mẹ mình nói bây giờ mà thuê một người chăm sóc tốt thì một tháng cũng phải khoảng mười nghìn tệ.”
Như thế thì hơn một trăm nghìn tệ một năm còn không đủ nữa là.
Cô bĩu môi, lo lắng nói: “Vả lại bây giờ có nhiều tin tiêu cực về nhân viên chăm sóc lắm, chúng ta cũng không biết rốt cuộc người mà mình thuê có thể chăm sóc tốt cho chú Bùi không, cậu yên tâm được sao?”
Bùi Thầm chợt sững ra.
Đúng vậy, có thể vay tiền, nhưng có chăm sóc tốt cho Bùi Vĩnh Hạ không là vấn đề quan trọng nhất.
“Vả lại, nếu chúng ta ở lại thành phố Lâm học đại học thì cũng cần người chăm sóc chú ấy, cậu cũng không thể ở bệnh viện với ông ấy mỗi ngày được đúng không?”
Thật ra khi nhìn thấy Bùi Thầm vẫn luôn có một vết thương lòng vì Củng Cẩm Tầm thì Lương Chi Ý cũng rất đau lòng, “Bùi Thầm à, mình hiểu sự bài xích của cậu với mẹ cậu, không ai ép cậu phải tha thứ cho bà ấy cả, nhưng bây giờ điều quan trọng nhất là sức khỏe của chú Bùi, nếu mẹ cậu có thể chăm sóc tốt cho chú ấy thật thì mình cảm thấy có thể cân nhắc thử xem?”
Từng câu từng chữ cô nói như đâm vào tim Bùi Thầm.
Cậu cụp mắt, cuối cùng không nói gì nữa.
***
Sau khi trò chuyện với Lương Chi Ý xong, Bùi Thầm về tới nhà, rồi suy xét suốt một buổi tối.
Sáng hôm sau, cậu thức dậy rửa mặt, nấu bữa sáng, Bùi Vĩnh Hạ cũng thức dậy, cậu ôm bố xuống giường, ngồi vào xe lăn, rồi đẩy ông tới WC.
Sau khi bận xong, cậu đẩy bố đi ăn cơm.
Trên bàn cơm, Bùi Vĩnh Hạ nhìn con trai, môi nhúc nhích, rồi mở miệng: “Con trai à, chuyện tối qua đó, nếu như con không muốn thì không sao…”
“Bố à.”
Giọng chàng trai ngừng lại, mấy giây sau thì lên tiếng: “Con đồng ý.”
Bùi Vĩnh Hạ sửng sốt: “Con đồng ý ư?”
“Vì để bố có người chăm sóc.”
Giống như Bùi Vĩnh Hạ bằng lòng chấp nhận sự giúp đỡ của Củng Cầm Tâm vì Bùi Thầm vậy, vì bố, Bùi Thầm cũng bằng lòng nhượng bộ.
Chàng trai nhanh chóng nói: “Nhưng bà ta phải chờ con đi học đại học rồi tới, con vẫn sẽ chăm sóc bố trong khoảng thời gian này.”
Cậu không muốn thấy bà, những chuyện trong quá khứ cũng sẽ không đi qua.
Bùi Vĩnh Hạ đồng ý.
Sau khi Bùi Thầm đồng ý, Bùi Vĩnh Hạ báo tin cho Củng Cầm Tâm, đối phương rất vui mừng, cũng chuyển phí phẫu thuật tới, “Mượn của tôi đi, cũng đừng để Bùi Thầm nợ nhà họ Lương, như thế thì thằng bé cũng không thấy thoải mái trong lòng. Vả lại mấy năm nay Bùi Thầm không hề nhận một đồng nào của tôi, tôi nợ nó quá nhiều rồi.”
Cuối cùng tiền được chuyển cho bệnh viện, Bùi Vĩnh Hạ cũng vào bệnh viện ở, Trọng Tâm Nhu tìm giúp một chuyên gia giỏi nhất của khoa giải phẫu thần kinh ở bệnh viện mổ chính cho Bùi Vĩnh Hạ.
Sau khi tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa, Bùi Vĩnh Hạ nằm trên đài phẫu thuật, bác sĩ khoa chấn thương chỉnh hình là Trọng Tâm Nhu tiến hành phối hợp.
Cuộc phẫu thuật phức tạp, kéo dài trong năm tiếng, nhưng may là cuối cùng cũng đã thành công.
Tảng đá lớn nhất trong lòng Bùi Thầm đã chạm đất.
Giai đoạn hồi phục sau phẫu thuật kế tiếp cũng là một khâu rất quan trọng, Bùi Vĩnh Hạ cần ở lại bệnh viện tiến hành phục hồi chức năng, đồng thời phối hợp với thuốc và châm cứu vật lý của trung y.
Bùi Thầm giúp ông phục hồi, Lương Chi Ý cũng thường xuyên tới bầu bạn, trong lúc đó Lương Thiên Minh cũng tới thăm Bùi Vĩnh Hạ một lần, Bùi Vĩnh Hạ cực kì cảm động.
Ông nghĩ, vì con trai, vì cái nhà này của bọn họ, ông nhất định phải cố gắng đứng lên.
Mà trong lúc này, Bùi Thầm và Lương Chi Ý cũng đăng kí đại học C, trúng tuyển một cách thuận lợi.
Khoảng thời gian nghỉ hè trôi qua thật sự rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, tháng bảy tháng tám đã đi qua.
Bọn họ cũng phải đi học đại học rồi.
Đầu tháng chín, vào một ngày trước khi tới đại học C nhập học, Bùi Vĩnh Hạ liên lạc với Củng Cầm Tâm, đối phương tới bệnh viện.
Khi đứng ở hành lang của bệnh viện, Củng Cầm Tâm nhìn thấy Bùi Thầm, cảm giác áy náy lập tức tràn ngập cõi lòng lẫn tâm trí, bà thoáng đỏ hốc mắt.
“Bùi Thầm à…”
Chàng trai nhìn bà, đôi mắt sâu không thấy đáy, mấy giây sau thì cậu nhìn sang chỗ khác, mở miệng: “Tôi và bà nói chuyện một chút về tình hình hiện tại của bố tôi đi.”
Cậu dặn dò những công việc cụ thể khi chăm sóc Bùi Vĩnh Hạ, bao gồm cả các vấn đề như phối hợp phục hồi chức năng với Bùi Vĩnh Hạ như nào. Củng Cầm Tâm ghi lại toàn bộ, sau đó nói với cậu: “Bùi Thầm à, con yên tâm đi, mẹ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ông ấy, có vấn đề gì thì sẽ liên lạc với con kịp thời.”
Bà sẽ để tâm làm việc vì để hàn gắn mối quan hệ giữa bà và con trai, cũng là vì bù đắp cho thứ mà bà đã nợ Bùi Vĩnh Hạ trước đây.
Chàng trai cụp hàng mi, “Còn về phí phẫu thuật và chi tiêu khi chăm sóc bố tôi ngày thường, bà cứ ghi lại hết, sau này tôi sẽ trả hết cho bà.”
“…Ừ.”
Hôm sau, trước khi bay tới thành phố J, Bùi Thầm và Lương Chi Ý tới bệnh viện chào tạm biệt Bùi Vĩnh Hạ. Trước khi đi, Bùi Thầm nhìn về phía Củng Cầm Tâm, môi nhúc nhích:
“Bố tôi, xin nhờ cả vào bà.”
Củng Cầm Tâm gật đầu, bà nhìn cậu: “Con yên tâm.”
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Bùi Thầm và Lương Chi Ý tới sân bay.
Máy bay từ từ bay lên bầu trời, Bùi Thầm nhìn đám mây tầng tầng lớp lớp bên ngoài cửa sổ, cô gái ở bên cạnh nắm lấy tay cậu: “Đừng lo cho chú Bùi quá, hai tháng nay chú ấy hồi phục rất tốt, bình thường chúng ta có thể gọi video cho chú ấy nhiều hơn.”
“Ừ.”
Lương Chi Ý nâng má nhìn cậu, khóe môi cong lên, đôi mắt xinh đẹp sáng rực rỡ: “Bạn Bùi à, cậu có mong chờ cuộc sống đại học tiếp theo đây không?”
Cậu nghiêng người hôn lên đôi môi đỏ của cô, rồi nhìn cô, đôi mắt rực sáng, giọng trầm thấp:
“Ừm, mong chờ lắm, bởi vì có cậu.”
Hết chương 51