Edit+Beta: Selbyul Yang
“Cô đã chiếu sáng những mảng màu đen tối trong thế giới của anh.”
Sau khi đã có ý tưởng khởi nghiệp ban đầu, năm người tiến hành tìm hiểu sâu hơn về lĩnh vực WITMED, cả nhóm chỉ có bọn họ thì chắc chắn là không đủ, họ cũng bắt đầu tìm kiếm cộng sự bằng lòng tham gia cùng họ.
Bùi Thầm nói ý tưởng của mình với bạn cùng phòng và những người bạn từng tham gia các cuộc thi cùng nhau nghe, nhóm người nghe kế hoạch của anh xong thì tỏ vẻ rất có hứng thú. Ngoài điều đó ra, Tuyên Hạ và Lương Đồng Châu cũng kêu gọi được mấy người bạn tới, cuối cùng có tổng cộng là mười người tham gia cùng họ.
Vào buổi họp đầu tiên, Bùi Thầm tập hợp mọi người để bàn về triển vọng phát triển của lĩnh vực thông tin hóa y tế này, bọn họ phải xác định ra được phương hướng cụ thể.
Tuyên Hạ nói: “Mình đã tra các tài liệu liên quan rồi, bây giờ không gian phát triển của mảng thông tin y tế này hơi nhỏ, hiện tại cũng chỉ có ứng dụng y tế trên di động là khá hấp dẫn.”
Có người nói: “Nhưng bây giờ thị trường của mảng ứng dụng y tế đã có xu hướng bão hòa, có rất nhiều ứng dụng đã có chỗ đứng trên thị trường rồi, nếu chúng ta vẫn còn đi con đường này thì e rằng sẽ không nghiên cứu ra được thứ gì mới mẻ.”
“Đúng vậy, mình đã tìm hiểu hình hình, mấy năm gần đây rất nhiều ứng dụng y tế trên di động đã được tung ra, nhưng nhu cầu của thị trường tăng trưởng quá chậm, bởi vì có rất nhiều sản phẩm tương tự, hơn nữa hiệu quả kinh tế của mảng này cũng không khả quan, hoàn vốn quá chậm. Sau này chúng ta có thể làm về lĩnh vực này, nhưng mới bắt đầu khởi nghiệp thì có thể sẽ không phù hợp lắm.”
“Thế những lĩnh vực khác thuộc mảng thông tin y tế thì sao?”
“Có hệ thống thông tin y tế nữa, nhưng mảng này cũng đã hoàn thiện lắm rồi, chúng ta không có không gian để xây dựng một chỗ đứng vững chắc…”
Mọi người thảo luận, cuối cùng nhìn về phía Bùi Thầm…
“Bùi Thầm ơi, tổng giám đốc Bùi thân yêu ơi, cậu là đại ca của tụi này, cậu nghĩ như nào?”
Mọi người nghe thấy Tuyên Hạ trêu chọc thì đều nở nụ cười, cũng đùa: “Tổng giám đốc Bùi à, tụi này muốn nghe thử ý hay của cậu.”
“Tổng giám đốc Bùi ơi, tụi này nghe lời cậu hết đó, việc này để cậu chỉ đạo*.”
(*)
“Tổng giám đốc Bùi ơi tổng giám đốc Bùi…”
Mọi người cứ kêu “Tổng giám đốc Bùi” liên hồi, chọc cho chàng trai bất đắc dĩ phải bật cười. Anh đau đầu đè giữa mày, sau khi im lặng một lúc lâu thì mở miệng:
“Trong khoảng thời gian này mình và Chi Ý đã cân nhắc tới những vấn đề mà các cậu nói, nhưng mình vẫn chưa nghĩ ra là nên đổi sang lĩnh vực nào, các cậu cũng có thể nói thử suy nghĩ của bản thân, để mọi người tham khảo thử.”
Có người đưa ra ý kiến của mình, nhưng ít nhiều gì cũng có chỗ không phù hợp, nói chuyện một tiếng rồi cũng không chốt được.
Cuối cùng Bùi Thầm nói anh sẽ về suy nghĩ tiếp, mọi người cũng hãy về nghiên cứu thêm.
Sau khi tan họp, phòng hội nghị đa chức năng của trường học chỉ còn lại hai người. Lương Chi Ý đưa mắt nhìn Bùi Thầm, rồi mỉm cười trêu chọc: “Bùi Thầm à, anh có biết là lúc anh tập trung suy nghĩ thì gợi cảm lắm không?”
Bùi Thầm nghe thấy tiếng thì hoàn hồn, anh có chút ngạc nhiên, đối diện với ánh mắt cô. Vẻ tươi cười của cô gái càng rõ rệt hơn, cô cảm thán một tiếng: “Đúng là bạn trai nhà em, đẹp trai như thế đã đành, lại còn thông minh tcỡ này nữa chứ.”
Chàng trai biết cô đang dỗ cho anh vui, sự dịu dàng trào dâng nơi đáy mắt, anh cầm lấy tay cô.
Lương Chi Ý dịu dàng an ủi: “Bùi Thầm à, vạn sự khởi đầu nan, đừng sốt ruột, anh đừng mang tới cho bản thân áp lực lớn như thế, em tin là anh sẽ có được một ý tưởng tốt.”
Bùi Thầm nhìn ánh mắt kiên định của cô, “Tin tưởng anh đến vậy à?”
Từ trước tới nay, từ giải đấu bóng rổ liên trường, lúc mà anh không hề tự tin, cô lại cực kì tin tưởng anh.
Lương Chi Ý mỉm cười, “Anh là bạn trai của em mà, đương nhiên là em tin anh rồi. Vả lại, trong lòng em anh luôn là người đỉnh nhất.”
Cô nói xong thì khẽ hừ một tiếng, “Em biết rồi, anh lại muốn em khen anh chứ gì.”
Chàng trai nhếch môi, cô gái tựa vào đầu vai anh, nhẹ nhàng làm nũng: “Bùi Bùi ơi, em đói rồi.”
Sao có thể để cô bạn gái nhỏ nhịn đói cùng anh được.
Anh xoa đầu cô, “Đi nào, chúng mình đi ăn cơm.”
…
Mười phút sau, hai người ra khỏi tòa nhà dạy học. Bầu trời bên ngoài dần trở tối, hoàng hôn bao phủ tứ phía rồi tắt dần trong ánh nắng chiều.
Lương Chi Ý bỗng dưng muốn ăn lẩu, Bùi Thầm chiều theo cô, hai người ra khỏi trường học.
Dọc đường đi cô gái ríu rít nói chuyện với anh, nụ cười dịu dàng hiện hữu trên khuôn mặt. Bùi Thầm nhìn cô, sự nặng nề trong lòng dần tan biến.
Chỉ cần có cô ở bên thì tâm trạng của anh sẽ luôn tốt lên trong vô thức.
Sau khi tới quán lẩu, hai người cùng ngồi xuống, Lương Chi Ý nhận được cuộc gọi từ Tri Miên, bèn giao nhiệm vụ gọi món cho Bùi Thầm.
Lương Chi Ý và Tri Miên trò chuyện, hỏi thăm đối phương mấy câu, cuối cùng Tri Miên biết được cô chuẩn bị ăn cơm thì nói tối nay nói tiếp.
Sau khi cúp máy, Bùi Thầm đã gọi món xong, tiện miệng hỏi cô: “Gần đây Tri Miên vẫn ổn chứ?”
“Cậu ấy đang bận chuyện manhwa, nghe có vẻ tâm trạng vẫn ổn, nhưng khoảng thời gian trước cậu ấy mới chia tay Đoạn Chước, sao có thể bước ra khỏi sự ám ảnh của chuyện thất tình nhanh vậy được. Hầy, có lẽ là cũng ép bản thân phải bước ra.”
Tri Miên và Đoạn Chước yêu đương hơn ba năm, lúc ban đầu hai người rất ngọt ngào, nhưng sau khi sự nghiệp của Đoạn Chước thăng hoa thì bận rộn hơn, hai người càng nảy sinh thêm nhiều vấn đề.
Lương Chi Ý nhìn Tri Miên lo được lo mất, cũng nhìn cô ấy chặt đứt mối tình này một cách tàn nhẫn, đúng là khiến người ta phải xót xa.
Lương Chi Ý nghĩ tới điều gì đó, rồi đưa mắt nhìn về phía Bùi Thầm, lẩm bẩm: “Bùi Thầm này, sau này sự nghiệp của anh mà phát triển thì liệu có không cần em nữa không? Em thấy rất nhiều tin nói rằng, cô gái dốc sức gây dựng sự nghiệp với chàng trai, sau khi chàng trai công thành danh toại thì ruồng bỏ người bạn gái trong quá khứ…”
Bùi Thầm nghe thế thì nở nụ cười bất đắc dĩ, anh kéo cô vào lòng, thấp giọng hỏi: “Lại nói vớ vẩn gì thế?”
“Em đang đoán mà…”
Anh ngắt lời cô, ánh mắt sáng rực: “Chi Chi à, việc suýt nữa vuột mất em hồi trước đã đủ để khiến anh sợ hãi rồi, chắc chắn sẽ không có khả năng này đâu.”
Đầu quả tim cô như ngấm mật, “Em biết, em trêu anh ấy mà.”
Cô muốn ở bên Bùi Thầm mãi mãi.
Đồ nhúng lẩu được đưa lên, Lương Chi Ý phát hiện những thứ anh chọn đều là thứ cô thích, Bùi Thầm nhúng thức ăn cho cô, cô vui vẻ hưởng thụ.
Một lát sau, có một người máy di chuyển tới bên cạnh bàn của bọn họ, nhân viên bưng đồ ăn ở trên đó lên bàn, người máy lại tự động di chuyển tới bàn tiếp theo, gặp phải người thì còn có thể nhường đường nữa.
Lương Chi Ý không khỏi cảm thán: “Bây giờ dịch vụ nhà hàng càng ngày càng trí năng hóa rồi, em nhớ là hồi trước có lần ra ngoài ăn cơm, lúc ấy nhân viên khách sạn bưng đồ ăn bất cẩn trượt chân, bị ông chủ mắng xối xả ngay trước mặt mọi người, thảm thiết cực kì, bây giờ có người máy, tiết kiệm được không ít nhân lực, cũng không dễ dàng xảy ra chuyện.”
Bùi Thầm nghe thế thì nhìn người máy, rồi đầu óc chợt lóe lên, một ý tưởng xuất hiện, anh nhìn về phía Lương Chi Ý:
“Chi Ý à, anh chợt nghĩ ra, chúng ta cũng có thể thiết kế và phát triển người máy y tế.”
“Hả?”
Lương Chi Ý sững ra, “Ví dụ như?”
Bùi Thầm lặng im suy nghĩ mấy giây, rồi mở miệng:
“Ví dụ như…người máy phục hồi chức năng.”
Thật ra thì người máy phục hồi chức năng cũng không phải là sản phẩm mới mẻ gì, nó đã xuất hiện từ những năm 80 của thế kỷ trước rồi, chủ yếu là dùng người máy giúp đỡ nhóm người tàn tật tiến hành phục hồi chức năng. Mỹ, Anh và Canada đang dẫn đầu mảng mày, Trung Quốc bắt đầu chậm, tương đối lạc hậu.
Bây giờ AI phát triển như thế, người máy chính là hiện thân cho sự phát triển của AI. Trong mảng người máy phục hồi chức năng này, phần lớn thị phần của Trung Quốc đều bị chiếm lĩnh bởi các sản phẩm nước ngoài, việc nghiên cứu và phát triển độc lập của Trung Quốc có triển vọng rất lớn.
Bùi Thầm vừa nhìn thấy người máy bưng thức ăn đó thì lại nhớ tới quá trình phục hồi chức năng của Bùi Vĩnh Hạ trong mấy năm nay, anh chợt có cảm hứng, bọn họ có thể phát triển từ con đường người máy phục hồi chức năng này.
Sau khi ăn lẩu xong, hai người ra khỏi quán. Lương Chi Ý nghe ý tưởng của anh thì gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Người máy phục hồi chức năng có thể tiết kiệm nhân lực, giúp đỡ nhóm người tàn tật phục hồi chức năng với hiệu suất cao hơn và khỏe mạnh hơn. Nếu sau này nó có thể phổ biến ở các bệnh viện hạng hai hoặc thậm chí là bệnh viện cộng đồng thì nhất định có thể giúp đỡ được rất nhiều bệnh nhân.”
“Em cảm thấy ý tưởng này được chứ?”
“Hay lắm! Chờ lát nữa quay về chúng ta nói ý tưởng này với bọn họ thử xem, nghe ý kiến của họ một chút.”
Cô gái đưa mắt nhìn về phía anh, mặt mày rạng rỡ: “Bùi Bùi nhà em đúng là thông minh, em đã bảo là anh có thể nghĩ ra được mà.”
Bùi Thầm nhếch môi, anh kéo cô vào lòng, cụp mắt nhìn cô:
“Cũng có công lao của em đấy.”
Đôi mắt như vì sao của cô cong lên, “Thế em có được thưởng gì không?”
Anh cúi người, thấp giọng hỏi bên tai cô: “Tối nay tới căn hộ, anh thưởng cho em, có muốn không?”
Tai cô nóng lên, bỗng chốc hiểu được mục đích của anh.
Hừ, đồ lưu manh!
***
Sau khi hai người nói ý tưởng nghiên cứu và phát triển người máy phục hồi chức năng cho những người khác trong nhóm, mọi người tìm hiểu kỹ càng rồi cho rằng có không gian phát triển, tất cả đều tỏ vẻ tán thành.
Nhưng chỉ có kiến thức máy tính thôi thì không đủ để nghiên cứu và phát triển người máy dạng này, bọn họ cũng cần có kiến thức về phục hồi trong y học, cơ học, sinh học. Dưới sự mời chào của Bùi Thầm, một vài học sinh giỏi đang là nghiên cứu sinh của những chuyên ngành tương ứng cũng bằng lòng gia nhập nhóm, cùng nhau khởi nghiệp.
Một tháng sau, phòng làm việc chính thức được thành lập.
Tên của phòng làm việc là công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri. Với tư cách là trưởng dự án, Bùi Thầm nắm giữ nhiều cổ phần nhất, và cũng là ông chủ lớn nhất của phòng làm việc. Lương Chi Ý nắm giữ ít cổ phần hơn một chút, số cổ phần còn lại thì chia đều cho ba người nhóm Tuyên Hạ. Tuy những người khác chưa được chia cổ phần, nhưng đã có quyền chọn*.
(*)
Sau khi phòng làm việc được thành lập, bọn họ dùng vốn khởi nghiệp thuê một chỗ làm văn phòng và nơi nghiên cứu phát triển ở bên ngoài trường trước, Lương Chi Ý chịu trách nhiệm chính mảng quản lý, nhóm Bùi Thầm, Tuyên Hạ phụ trách mảng nghiên cứu và phát triển, Lương Đồng Châu và Quý Phỉ Nhi thì phụ trách mảng quản lý tài chính và xúc tiến.
Tại buổi họp đầu tiên vào sáng thứ bảy, Bùi Thầm giải thích về đối tượng nghiên cứu chính của bọn họ: “Bọn mình định nghiên cứu và phát triển một người máy bộ xương ngoài phục hồi chức năng chi dưới, chủ yếu là nhắm vào nhóm bệnh nhân bị chấn thương não, tổn thương tủy sống, đa xơ cứng đang tiến hành tập luyện đi đứng…”
Bùi Thầm giải thích ý tưởng, ánh mắt của Lương Chi Ý nhìn vào anh. Chàng trai ngồi ở phía đầu bàn hội nghị, mặc sơ mi trắng và quần đen, trên cái mũi thẳng là chiếc kính gọng mỏng, đôi mắt thâm thúy như đại dương sâu thẳm. Ánh chiều tà rọi vào từ bên ngoài cửa sổ, chiếu sáng một nửa khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt của anh, khí chất trong trẻo lạnh lùng, mang khí thế bẩm sinh của kẻ bề trên.
Ai cũng nói rằng lúc con trai đang tập trung làm chuyện gì đó thì cực kì hấp dẫn.
Cô cũng khó tránh khỏi việc bị sức hút của anh rù quyến.
“Điểm khó khăn cốt lõi của của công nghệ người máy phục hồi chức năng là khả năng kiểm soát lẫn nhau giữa người và máy theo thời gian thực, thường là kiểm soát trực tiếp hoặc là kiểm soát gián tiếp. Kiểm soát trực tiếp là thu nhận trực tiếp các tín hiệu sinh học của con người, ví dụ như tín hiệu EMG*, tín hiệu điện não đồ.”
(*)
Bùi Thầm nói xong, đôi mắt di chuyển thì đối diện với ánh mắt đang nhìn về phía anh của Lương Chi Ý, mắt hạnh của cô gái cong cong, đôi mắt mang vẻ ngưỡng mộ sáng long lanh.
Khi chú ý tới ánh mắt của anh, cô còn nghịch ngợm mà nháy mắt một cái.
Giọng anh thoáng ngừng, vẻ cưng chiều bất đắc dĩ thoáng qua đáy mắt, rồi tiếp tục giải thích một cách nghiêm túc: “Còn gián tiếp là thu thập số liệu từ các khớp xương ngoài, bởi vì việc người máy nhận được tín hiệu trực tiếp từ bệnh nhân sẽ dễ bị nhiễu…”
Hai tiếng sau, cuộc họp kết thúc. Sau khi ra khỏi phòng họp, mọi người đi bận việc của mình.
Lương Chi Ý đang định chuồn thì Bùi Thầm ngước mắt lên nhìn về phía cô, rồi thản nhiên mở miệng nói ngay trước mặt mọi người: “Em theo anh tới văn phòng một chuyến.”
Bùi Thầm xoay người rời đi, người ở xung quanh nhìn về phía Lương Chi Ý, rồi nở nụ cười xấu xa. Cô gái đoán ra điều gì đó, mặt nóng lên, đành phải thành thật theo sau.
Sau khi vào văn phòng, Bùi Thầm đứng bên cạnh bàn làm việc, đang lật tài liệu trên đó. Cô đi qua, mỉm cười hỏi: “Thưa ông chủ, anh tìm em có việc gì sao ạ?”
Bùi Thầm để tài liệu xuống, rồi giơ tay kéo cô tới trước mặt, vây cô giữa anh và bàn làm việc, đôi mắt đen nóng rực, hỏi cô với giọng trầm thấp: “Lúc họp không tập trung à?”
Cô nhịn cười, sờ mũi: “Đâu có…”
Anh hơi cúi người xuống nhìn cô, đáy mắt cuồn cuộn cảm xúc, giọng trầm đi: “Em nhìn anh như thế, anh sẽ dễ bị mất tập trung đấy.”
Đầu quả tim cô run lên, sau đó một nụ hôn lại được đặt lên đôi môi đỏ.
Hơi thở của chàng trai quẩn quanh mũi trong nháy mắt, vừa mát lạnh lại mập mờ.
Mấy giây sau, nụ hôn của anh chậm rãi dừng lại, giọng cực thấp ma sát bên tai cô: “Ví dụ như, sẽ khiến anh mất tập trung, muốn hôn em.”
Tim cô gái đập thình thịch, rồi mặt mày chợt cong lên, ánh mắt đong đưa quyến rũ, cô khẽ nói: “Được rồi, em nhất định sẽ không dụ dỗ ông chủ đâu.”
Miệng thì nói không dụ dỗ, nhưng suy nghĩ thì lại nghịch ngợm vô cùng.
Đôi mắt anh thoáng tối đi.
Chỉ nghĩ sau này phải xử cô như nào đây.
Cuối cùng cô gái trêu anh chán chê rồi, không muốn làm phiền anh nữa, “Anh bận việc đi, em cũng phải làm việc đây.”
“Ừm.”
Cô đi mấy bước tới cửa, rồi lại vòng về, kiễng chân mổ mặt anh một cái, lúm đồng tiền lộ ra: “Cho anh một nụ hôn nè.”
Sau đó cô nhẹ nhàng cất bước rời đi, đuôi ngựa vung vẩy, tựa như thời cấp ba, xinh đẹp rực rỡ lại đáng yêu.
Bùi Thầm dựa vào bàn làm việc, cụp mắt xuống, cuối cùng nét cười dịu dàng dâng trào trong đôi mắt.
***
Người máy phục hồi chức năng mới bắt đầu được đầu tư nghiên cứu và phát triển nên đòi hỏi nhân lực và vật lực, cần thiết hơn nữa là tài lực, nhưng phòng làm việc đang trong giai đoạn mới bắt đầu phát triển, tài chính hạn hẹp, gặp nhiều khó khăn.
Lương Thiên Minh biết được chuyện mấy đứa trẻ đang gây dựng sự nghiệp, sau khi tìm hiểu thì bèn đề nghị đầu tư cho họ.
Lúc ban đầu, Bùi Thầm và Lương Chi Ý biết được chuyện này thì ngại để Lương Thiên Minh cấp vốn, nhưng Lương Thiên Minh lại nói: “Thứ chú đầu tư là dự án, không phải người, hơn nữa tiền của chú không phải là cho không, sau này phòng làm việc của các cháu phát triển, chú cũng sẽ nhận được lợi nhuận kinh tế từ đó. Các cháu hãy coi chú là một nhà đầu tư, số cổ phần cần chia cho chú không thể ít được. Chú bỏ tiền, các cháu bỏ sức, đây là sự hợp tác đôi bên cùng có lợi.”
Lương Thiên Minh hợp tác với bọn họ với tư cách là nhà đầu tư thiên thần*, thế thì tất nhiên bọn họ cũng không có lí do gì để từ chối, nhưng Lương Chi Ý cũng biết bố nói thì nói vậy, thật ra từ tận đáy lòng ông vẫn xuất phát từ sự quan tâm, muốn giúp đỡ họ.
(*)
Sau khi có nguồn tài chính đổ vào, việc nghiên cứu và phát triển cũng đi vào quỹ đạo.
Vào học kỳ hai năm ba, bởi vì bọn họ đều đang đi học, phải lo cả chuyện bài vở lẫn chuyện khởi nghiệp nên cực kỳ bận rộn, những nhân vật nòng cốt trong nhóm bay tới các nơi ở cả trong và ngoài nước tham gia rất nhiều buổi tọa đàm và diễn đàn về người máy phục hồi chức năng, tìm hiểu ưu nhược điểm của người máy phục hồi chức năng ở cả trong nước và ngoài nước, tiếp thu kinh nghiệm của họ, đưa vào quá trình nghiên cứu và phát triển của bản thân.
Lúc nghỉ hè, tất cả mọi người không ai về quê mà tiếp tục ở lại thành phố J. Ban đầu phòng làm việc không kiếm được đồng nào, vì tiết kiệm tiền, mỗi ngày bọn họ đều ăn thức ăn nhanh hoặc cơm hộp, nằm luôn dưới đất trong phòng làm việc mà nghỉ ngơi, cắn răng kiên trì.
Lúc này mọi người mới cảm nhận được sự vất vả của việc khởi nghiệp.
Sao khởi nghiệp lại khó khăn như thế, chỉ có tự trải nghiệm thì mới có thể nhận thức được những khó khăn và mệt mỏi vấp phải hết lần này tới lần khác trong quá trình đó.
Có một lần, việc nghiên cứu và phát triển của nhóm Bùi Thầm gặp phải vấn đề nan giải, làm việc không ngủ nghỉ mấy ngày mấy đêm, Bùi Thầm còn bị bệnh vì điều đó, Lương Chi Ý xót tới nỗi hốc mắt chua xót: “Bùi Thầm à, sao anh phải mang tới cho bản thân áp lực lớn như vậy chứ, anh thật sự không cần phải vất vả như vậy đâu…”
Chàng trai ôm lấy cô, giọng khàn khàn:
“Bởi vì anh muốn kết hôn với em.”
Anh muốn khiến bản thân trở nên xuất sắc hơn.
Anh muốn cưới cô sớm một chút, đem đến cho cô một cuộc sống thật tốt đẹp, để mọi người biết rằng, việc lúc trước cô kiên định chọn anh không phải là sai lầm.
Đôi mắt cô gái ẩm ướt mờ nhòe: “Bùi Thầm, anh là đồ ngốc, anh có biết, chỉ cần là anh, em rất vui lòng…”
Trong lòng cô, không có thứ nào trong số những thứ này quan trọng bằng anh.
“Bùi Thầm, chúng ta nhất định có thể vượt qua được, em tin là chúng ta nhất định sẽ thành công.”
Cô tin rằng, ông trời sẽ không phụ lòng những ai đang cố gắng chạy trên đường băng.
Cứ thế, dù có khó khăn gian khổ, mọi người cũng không từ bỏ, dốc hết sức tập trung tinh thần vào dự án này.
Mà đúng như những gì Lương Chi Ý nói, những thứ mà mọi người bỏ ra, cuối cùng cũng được hồi đáp.
Vào ba tháng cuối cùng, người máy bộ xương ngoài mà bọn họ tự nghiên cứu và phát triển rốt cuộc cũng thành hình, có những đột phá sáng tạo trong công nghệ khớp linh hoạt và công nghệ nhận dạng ý muốn.
Dự án này khiến người ta chú ý, mấy công ty đầu tư mạo hiểm và quỹ khám chữa bệnh thấy được tiềm năng của họ, sẵn sàng rót vốn, cũng có càng ngày càng nhiều nhân tài xuất sắc gia nhập phòng làm việc của bọn họ, sự nghiệp của bọn họ không ngừng phát triển theo chiều hướng tích cực.
Vào năm tư đại học, về cơ bản thì không còn chuyện gì ở trường nữa, nhóm Bùi Thầm hoàn thành luận văn tốt nghiệp và đề án trước thời hạn, rồi dành nhiều thời gian hơn vào việc hoàn thiện kỹ thuật.
Trong trường có mấy giáo viên biết được họ đang khởi nghiệp thì cũng bày tỏ sự cổ vũ, thậm chí còn cung cấp một vài hướng dẫn về mặt kỹ thuật và ý tưởng nghiên cứu phát triển.
Bùi Thầm rất biết ơn, trên con đường này, bọn họ đã nhận được rất nhiều sự ủng hộ và giúp đỡ.
Thời gian vội vã trôi đi.
Vào tháng sáu của năm thứ hai, phòng làm việc của bọn họ đã thành lập được hơn một năm, thiết kế của người máy bộ xương ngoài phục hồi chức năng chi dưới Thiện Trí thế hệ đầu tiên do họ tự nghiên cứu và phát triển đã chính thức hoàn thành.
Chiều hôm đó, Bùi Thầm nghe điện thoại xong rồi đi từ văn phòng tới, toàn bộ nhân viên xúm lại: “Chuyện sao rồi! Chúng ta được duyệt chưa!”
Bùi Thầm nhìn ánh mắt hưng phấn và chờ mong của mọi người, mấy giây sau thì nhếch môi cười, mở miệng nói: “Chúc mừng mọi người, Thiện Trí thế hệ đầu tiên của chúng ta đã đạt được chứng nhận đăng ký thiết bị y tế hạng hai của quốc gia, đồng thời cũng đạt được chứng nhận FDA của Mỹ, người máy của chúng ta có thể chính thức được đưa vào sản xuất rồi.”
Bầu không khi lặng đi một giây, rồi tiếng hò reo và vỗ tay bùng nổ.
“Chúng ta làm được rồi!!”
“Đệt mợ ông trời ơi, cuối cùng cũng để tôi vượt qua được rồi!!”
Việc nghiên cứu và phát triển thành công người máy phục hồi chức năng là thành quả chung từ tâm huyết và mồ hôi từng ngày từng đêm của mọi người, chính sự cố gắng
và kiên trì của mọi người đã đưa công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri đi tới ngày hôm nay.
Mọi người kích động rơi nước mắt, Bùi Thầm nhìn Lương Chi Ý ở bên cạnh, cô gái nở nụ cười, rồi bị anh kéo vào lòng.
Cô ôm trả lại anh, nín khóc mỉm cười: “Bùi Thầm, em đã bảo rồi mà, các anh có thể làm được.”
Bùi Thầm nhắm đôi mắt lại: “Cảm ơn em, Chi Chi à.”
Mỗi khi anh sắp không kiên trì nổi nữa, chính cô đã luôn kiên trì ở bên cạnh anh, trở thành nguồn sức mạnh của anh.
Tin vui trong sự nghiệp truyền tới, đồng thời, bọn họ cũng bước vào ngày kết thúc khoảng thời gian bốn năm học đại học.
Mấy ngày sau, đại học C tổ chức lễ tốt nghiệp long trọng, Lương Chi Ý và Bùi Thầm đều giành được danh hiệu sinh viên xuất sắc của trường.
Sau khi buổi lễ kết thúc, Lương Chi Ý và bạn cùng phòng chụp ảnh tốt nghiệp, ba người đều rất hâm mộ việc cô vừa tốt nghiệp đã làm bà chủ, “Cầu xin phú bà bao nuôi!”
Cô gái mỉm cười: “Mình rất hoan nghênh các cậu tới phòng làm việc của mình làm việc.”
“Ha ha ha, được, chờ sau này tụi mình mà khó khăn thì phải cậy nhờ cậu…”
Mọi người trò chuyện, chụp ảnh lưu niệm với nhau. Nghĩ tới việc sau này mỗi người sẽ đường ai nấy đi thì đều cực kì không nỡ.
Cuối cùng, khi chụp ảnh xong, Lương Chi Ý nhắn tin cho Bùi Thầm, biết được khoa bọn họ cũng mới chụp ảnh tốt nghiệp xong thì bèn qua tìm anh.
Lương Chi Ý đứng dưới tàng cây long não ở một giao lộ. Cô chờ một lát, rồi chợt nghe thấy một giọng nam truyền tới từ phía xa: “Chi Chi…”
Cô quay đầu, rồi nhìn thấy Bùi Thầm đi về phía cô. Anh mặc đồ tốt nghiệp, mặt mày tuấn tú dịu dàng, ngập tràn hơi thở thanh xuân.
Cô nhếch khóe môi rồi chạy tới, khi tới trước mặt anh thì nhảy lên, rồi được anh ôm lấy một cách vững vàng.
Cô ôm cổ anh, cười mà mặt mày cong lên: “Bạn Bùi ơi, chúc mừng tốt nghiệp nhé.”
Bùi Thầm nở nụ cười: “Chúc mừng tốt nghiệp.”
Vào buổi chiều, ánh mặt trời nhuộm vàng một vùng không gian, tiếng ve kêu không dứt ở xung quanh.
Hai người hôn môi dưới tàng cây long não.
Cuối cùng họ nắm tay nhau, đi trên con đường loang lổ ánh sáng trong khuôn viên trường xanh um, xung quanh tĩnh lặng bình yên.
“Không ngờ rằng quãng thời gian bốn năm lại trôi qua nhanh như thế, mới đó mà em đã phải tốt nghiệp rồi, có đôi lúc em cảm thấy ngày hôm qua vẫn đang còn ở thời cấp ba.” Lương Chi Ý bùi ngùi.
Bùi Thầm mỉm cười nhìn về phía cô, “Vẫn còn cảm thấy mình giống học sinh cấp ba à?”
Cô khẽ hừ một tiếng, “Đúng đó, thoạt nhìn em cũng trẻ lắm đấy okay.”
Bùi Thầm xoa đầu cô, môi cong lên: “Ừ, giống một đứa con nít.”
Cô tức giận đấm nhẹ anh một cái: “Phải rồi, bên thành phố Lâm sắp xếp như nào rồi hả anh?”
“Đã tìm mấy tòa nhà văn phòng rồi, nhóm Tuyên Hạ về trước xem mấy chỗ để đặt nhà máy, chờ mấy ngày nữa chúng ta quay về rồi lại chốt.”
Bọn họ định chuyển phòng làm việc về thành phố Lâm, đồng thời Bùi Thầm cũng lo rằng chi phí sinh hoạt và sản xuất ở thành phố J hơi cao, thành phố Lâm sẽ phù hợp hơn. Mặt khác, dù sao thành phố Lâm cũng là nơi bọn họ lớn lên từ nhỏ, anh muốn trở về quê nhà, giúp ngành y tế ở địa phương phát triển.
Vả lại điều quan trọng nhất là, anh muốn ở bên cạnh Bùi Vĩnh Hạ đã dần già đi, cố gắng hiếu kính ông.
Ba cộng sự còn lại bên nhóm Lương Chi Ý cũng đồng ý với suy nghĩ của Bùi Thầm, họ dự định dẫn theo các thành viên trong nhóm cùng quay về thành phố Lâm phát triển.
Lương Chi Ý mỉm cười, “Sau khi quay về thành phố Lâm, chúng ta lại phải bắt đầu một cuộc sống mới rồi.”
Bùi Thầm nắm chặt tay cô, “Có chờ mong không?”
Lương Chi Ý nhớ tới bốn năm trước, lúc mà bọn họ đi máy bay tới đại học C học tập, cô đã hỏi anh câu hỏi tương tự.
Cô nhoẻn miệng cười với anh, đôi mắt nhuốm tia sáng vụn vỡ:
“Chờ mong lắm, bởi vì có anh.”
***
Sau lễ tốt nghiệp, bọn họ đóng gói một số đồ vật và hành lý nặng của phòng làm việc rồi gửi về thành phố Lâm trước.
Một tuần sau, hai người làm xong toàn bộ thủ tục, rồi đi máy bay về thành phố Lâm.
Lúc ra khỏi sân bay thì đúng vào chập tối, Lương Chi Ý định đi cùng Bùi Thầm về nhà ăn bữa cơm với Bùi Vĩnh Hạ. Trong khoảng thời gian này phòng làm việc khá bận, Bùi Thầm không thể liên lạc với Bùi Vĩnh Hạ thường xuyên được.
Hai người gọi xe tới cổng chung cư, rồi nắm tay nhau đi vào trong. Lúc sắp tới dưới nhà thì Lương Chi Ý nhìn thấy cái gì đó:
“Bùi Thầm à, đó chẳng phải là chú Bùi sao?”
Bùi Thầm nhìn theo hướng cô chỉ, ở cách đó không xa, Bùi Vĩnh Hạ chống gậy, cơ thể được Củng Cầm Tâm dìu, chậm rãi bước đi.
Trải qua mấy năm phục hồi chức năng, bây giờ Bùi Vĩnh Hạ đã có thể chống gậy đi lại dưới tình huống có người dìu.
Ông gù lưng bước đi, đặt hầu hết trọng tâm của cơ thể lên người Củng Cầm Tâm, tóc của người phụ nữ hơi hoa râm, bà dìu ông một cách vững vàng, thoáng lộ vẻ mệt mỏi, nhưng khuôn mặt vẫn mang nụ cười, trò chuyện với ông:
“Tối nay trong nhà nấu canh củ sen với thịt heo, chẳng phải gần đây ông cứ nhắc mãi là muốn ăn sao, sáng nay đúng lúc tôi đi chợ mua được đồ tươi…”
Mặt trời ngả về phía tây, một quầng sáng vàng rọi xuống hai người.
Mạ thêm vẻ năm tháng ấm áp và tươi đẹp.
Bùi Thầm nhìn cảnh này, cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy mắt.
Sau một lúc lâu, anh mở miệng gọi một tiếng “Bố”, Bùi Vĩnh Hạ nghe thấy giọng Bùi Thầm, ngạc nhiên mừng rỡ quay đầu lại, rồi thấy anh:
“Ấy Bùi Thầm, con về rồi đấy à…”
Bùi Thầm và Lương Chi Ý đi lên trước, Bùi Vĩnh Hạ nhìn thấy họ, khuôn mặt ngập tràn vẻ tươi cười, “Chẳng phải các con bảo là mai về sao?”
“Hôm nay bận xong nên đổi vé máy bay ạ.”
Bùi Vĩnh Hạ rất vui vẻ, Củng Cầm Tâm ở bên cạnh nhìn khuôn mặt của con trai, đã rất lâu rồi không gặp anh, đáy lòng bà cũng đang đè nén niềm vui.
Bùi Thầm dìu Bùi Vĩnh Hạ lên tầng về nhà, cũng chuẩn bị ăn tối. Củng Cầm Tâm cầm túi xách trên sô pha, mỉm cười với Bùi Thầm và Lương Chi Ý, rồi dè dặt nói:
“Bùi Thầm, Chi Ý à, đồ ăn trong nhà đều đã được chuẩn bị xong xuôi rồi, sợ không đủ cho các con ăn, mẹ lại đặt thêm một ít sủi cảo, các con ăn đi, mẹ về trước đây.”
Bốn năm qua, Củng Cầm Tâm vẫn luôn giữ lời hứa với Bùi Thầm, chỉ cần anh trở về thì bà sẽ rời khỏi nhà.
Bùi Thầm nghe thế, đôi mắt dao động, anh không nói gì mà nhìn bà ra khỏi nhà.
Buổi tối khi cơm nước xong, Bùi Thầm và Lương Chi Ý rửa bát trong bếp, Lương Chi Ý dịu dàng hỏi: “Bùi Thầm à, có phải là anh vẫn không muốn tha thứ cho dì không?”
Yết hầu Bùi Thầm lên xuống, anh cụp mắt.
Cô gái khẽ nói: “Thật ra mấy năm qua, bà ấy chăm sóc cho chú Bùi từng li từng tí, có lẽ là bà ấy thật sự muốn bù đắp cho những gì mà bà ấy đã nợ chú Bùi và anh năm đó.”
Bùi Thầm mím môi, rồi lạnh nhạt mở miệng:
“Anh biết.”
Chuyện Củng Cầm Tâm tốt với Bùi Vĩnh Hạ, anh đều nhìn thấy hết, bản thân anh cũng đã tự trải nghiệm việc chăm sóc một người bại liệt cần sự kiên nhẫn và nghị lực cỡ nào, nói không cảm động là không thể nào.
“Nhưng anh thật sự không biết phải tha thứ cho bà ấy như nào.”
Giọng chàng trai rất thấp.
Anh vẫn luôn không thể bước qua được cái hố trũng trong lòng đó, anh không biết liệu rằng anh có muốn tha thứ cho Củng Cầm Tâm, tha thứ cho bà vì những tổn thương mà bà đã từng gây ra cho bố con họ không.
Lương Chi Ý nghe thế thì thở dài, trái tim cũng thắt lại.
Lương Chi Ý ngồi trong nhà trò chuyện với Bùi Vĩnh Hạ một lát. Sau khi thời gian đã hòm hòm, Bùi Thầm tiễn cô về nhà.
Nửa tiếng sau, Bùi Thầm về đến nhà, dìu Bùi Vĩnh Hạ đi nghỉ ngơi. Anh thấy Bùi Vĩnh Hạ muốn nói lại thôi mấy bận thì đoán ra được điều gì đó, cuối cùng chủ động mở miệng: “Bố à, bố với…bà ấy, bây giờ bố nghĩ như nào vậy ạ?”
Bùi Vĩnh Hạ sững ra, biết người anh nhắc tới là ai, ông im lặng một lúc lâu, rồi thấp giọng nói: “Khoảng thời gian trước mẹ con đề nghị kết hôn lại, thật ra mấy năm qua, bà ấy chăm sóc bố rất vất vả, lúc con không có đây, bà ấy ở bên cạnh bố, bố cũng sẽ không cô đơn đến thế.”
“Bố à, bố không để ý tới chuyện hồi trước sao?”
Bùi Vĩnh Hạ cúi đầu thở dài, “Chuyện đó cũng đã trôi qua rồi, bố không muốn để tâm tới nữa, bố có thể nhìn ra được mẹ con cũng rất muốn có một mái nhà, vả lại sở dĩ bà ấy làm nhiều như thế thật ra cũng là vì con, bà ấy vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi với con.”
Bùi Vĩnh Hạ nói: “Bây giờ bọn bố đã già rồi, không giống đám thanh niên các con, yêu đương là phải thích lẫn nhau, bố chỉ muốn có một người bầu bạn, có thể ở bên bố.”
Những vướng mắc tình ái lúc trước, dẫu là phản bội hay là vứt bỏ thì cũng đều đã trôi qua theo thời gian, cuối cùng thì Củng Cầm Tâm đã gặp quả báo, và cũng đang cố hết sức để bù đắp.
Bùi Thầm im lặng, không đưa ra câu trả lời.
Sau khi Bùi Vĩnh Hạ nằm xuống giường nghỉ ngơi, Bùi Thầm về phòng mình, rồi nhìn thấy một tin nhắn được gửi tới di động:
[Bùi Bùi ơi, bố mẹ em bảo anh cuối tuần tới nhà ăn cơm đó nha.]
Mỗi năm khi họ được nghỉ đông và nghỉ hè về nhà, vợ chồng nhà họ Lương đều sẽ mời Bùi Thầm tới nhà ăn cơm, khiến anh cảm thấy ấm lòng vô cùng.
Khóe môi Bùi Thầm thoáng nhếch lên, anh trả lời: [Được.]
***
Vào buổi sáng thứ bảy hai ngày sau, hơn mười giờ sáng, Bùi Thầm mua một ít hoa quả và đồ bổ, rồi đi tàu điện ngầm tới cổng khu biệt thự.
Lương Chi Ý ra ngoài đón anh. Khi tới nhà, Trọng Tâm Nhu nhìn thấy Bùi Thầm thì mỉm cười quan tâm mấy câu, rồi hỏi về tình hình phát triển của phòng làm việc bọn họ một chút.
Một lát sau, Lương Thiên Minh xuống tầng, cũng trò chuyện với Bùi Thầm, bầu không khí hòa thuận như người một nhà vậy.
Buổi trưa cơm khi nước xong, Lương Thiên Minh mời Bùi Thầm tới phòng sách nói chuyện riêng.
Trong phòng sách, Lương Thiên Minh đặt trà đã pha xuống trước mặt Bùi Thầm, khẽ cười nói: “Tiểu Bùi này, cháu và Chi Ý đã yêu đương nhiều năm rồi, chú cũng đã coi cháu như con ruột, có vài lời chú sẽ không vòng vo với cháu nữa mà sẽ nói thẳng vậy.”
“Chú nói đi ạ.”
“Thật ra thì chú cũng biết chuyện giữa cháu và mẹ cháu, mấy hôm trước Chi Ý về nhà thì có nói qua với chú, trước đây chú cũng từng nghe dì của cháu nói tới, chú biết trước đây mẹ cháu rời bỏ hai bố con cháu, cháu vẫn luôn âm thầm oán trách bà ấy.”
Cổ họng Bùi Thầm khô khốc, anh gật đầu.
“Tiểu Bùi à, chú biết cháu là một đứa trẻ hiểu chuyện, cháu kiên trì ở bên cạnh bố cháu nhiều năm như thế, bọn chú không thể biết được những khổ cực mà cháu từng phải chịu, nhưng chú vẫn hy vọng rằng cháu có thể buông bỏ quá khứ.”
“Chắc hẳn là mẹ cháu cũng đã vất vả rất nhiều khi chăm sóc cho bố cháu, bây giờ bố cháu cũng cần một người bạn già. Có một vài chuyện không thể làm được với tư cách là một người con, nếu sau này cháu và Chi Ý có gia đình mới, các cháu cũng phải lo cho sự nghiệp, cháu có thể ở bên cạnh ông ấy mãi được ư?”
Bùi Thầm nghe thế thì chợt im lặng.
Cho dù bây giờ anh về thành phố Lâm, thì anh phải làm việc, không phải ngày nào cũng có thời gian chăm sóc Bùi Vĩnh Hạ như trước đây.
Lương Thiên Minh cảm thán: “Tiểu Bùi à, tuy những việc mà mẹ cháu đã làm vẫn không thể bù đắp cho sự tổn thương mà bà ấy đã gây ra cho cháu trong mười năm đó, nhưng chú hy vọng rằng cháu có thể thử buông bỏ nỗi oán trách này, nói thẳng ra là, không vì ai khác, chỉ là vì để lòng mình có thể được giải thoát mà thôi.”
Lương Thiên Minh nhìn về phía Bùi Thầm, rồi nói chân thành:
“Tha thứ cho người khác, thật ra cũng là buông tha cho chính mình.”
Bùi Thầm nghe thế, đôi mắt như vẩy mực, anh lặng im suy nghĩ.
Lương Thiên Minh mỉm cười vỗ vai anh: “Chờ khi nào cháu nghĩ thông suốt rồi, cháu và họ hãy tới nhà, người một nhà chúng ta cùng ăn với nhau bữa cơm nhé.”
Bùi Thầm nghe vậy, lễ phép đồng ý.
Sau khi nói chuyện xong, họ ra khỏi phòng sách, Lương Chi Ý đứng bên ngoài.
Cô gái kéo tay anh, dịu dàng an ủi: “Bùi Thầm à, anh vẫn ổn chứ?”
“Không có gì đâu.”
“Bố em nói với anh về chuyện giữa anh và dì sao?”
“Ừ, chú ấy bảo anh quay về suy nghĩ cẩn thận.”
Cô gái ôm lấy anh, khuôn mặt vùi vào lồng ngực anh: “Bùi Thầm à, dù cuối cùng anh đưa ra quyết định gì thì em đều hi vọng anh sẽ vui vẻ.”
Cô chỉ mong anh có được niềm hạnh phúc thật sự.
Bùi Thầm nghe thế, trái tim mềm nhũn ra, anh ôm cô vào lòng.
…
Sau khi ở nhà họ Lương một ngày, tới buổi tối, Bùi Thầm rời đi, Lương Chi Ý tiễn anh ra ngoài.
Lúc đi trong khu biệt thự, cô gái nhớ tới hồi trước, rồi cười: “Bùi Thầm à, anh có còn nhớ cái ngày mà chúng ta chính thức yêu đương đó không?”
Bùi Thầm cụp mắt mỉm cười: “Ừm, lần đầu tiên anh tới nhà em ăn cơm, vào tối hôm đó, trên đường về, cũng giống bây giờ.”
Cô lầm bầm, “Người nào đó ghen tuông tới mức cuống cuồng hôn em, sàm sỡ em nữa.”
Anh kéo cô vào lòng, cúi người nhìn cô, giọng trầm thấp quyến rũ: “Thế bây giờ có phải là đã danh chính ngôn thuận rồi không?”
Tim cô thoáng loạn nhịp, “Bây giờ đương nhiên là phải rồi…”
Cô vừa nói xong thì cánh môi bị lấp kín.
Bùi Thầm giữ lấy gáy cô, hơi thở triền miên. Trái tim cô tê dại, chờ khi nụ hôn kết thúc, anh nhếch khóe môi, nhìn cô: “Ừ, bây giờ phải là được rồi.”
Mặt cô đỏ ửng lên.
Sao người này cứ hở tí là lại quyến rũ cô thế…
Hai người bước đi, cô gái quậy phá làm nũng với anh. Một lát sau, di động của Bùi Thầm vang lên, là cuộc gọi từ Củng Cầm Tâm. Anh sững ra, rồi nghe máy, đầu bên kia có giọng nữ dè dặt truyền tới:
“Bùi Thầm à, khi nào thì con về nhà vậy?”
“Có chuyện gì sao?”
“Không có gì,” Củng Cầm Tâm mỉm cười, “Bố con bảo mẹ gọi điện thoại cho con, hỏi tối nay lúc con về thì có tiện mua chai sữa tắm và dầu gội đầu về không, nếu con không tiện thì bây giờ mẹ sẽ ra ngoài mua.”
“Không sao, tôi sẽ mua về.”
“Được…”
Củng Cầm Tâm thấy Bùi Thầm không nói gì thì cười nói: “Thế không còn việc gì nữa, mẹ cúp trước đây.”
Bùi Thầm nghe thấy đầu bên kia định cúp máy thì chợt nói:
“Chờ chút.”
“Hửm?”
Rất nhiều cảm xúc đang cuồn cuộn trong đầu Bùi Thầm, anh mím môi, cuối cùng mở miệng, giọng điệu có chút mất tự nhiên: “Bố mẹ Chi Ý mời cả nhà chúng ta tới nhà họ ăn cơm, bà…khi nào thì bà rảnh vậy?”
Củng Cầm Tâm sững cả người.
Bà nghe thấy Bùi Thầm nói, cả nhà chúng ta.
Đầu óc bà trống rỗng mấy giây, đôi mắt chấn động, bỗng thấy chua xót. Bà nhìn về phía Bùi Vĩnh Hạ, giọng đè nén mừng vui, có chút run rẩy: “Lúc, lúc nào mẹ cũng có thời gian.”
Sau khi nói xong, Bùi Thầm cúp máy, mắt di chuyển thì thấy cô gái đang nhìn anh, nét tươi cười vui vẻ ngập tràn trong đôi mắt.
“Bùi Thầm à, anh định buông bỏ rồi sao?”
Chàng trai cụp mắt, rồi dịu dàng nói: “Như những gì mà chú Lương đã nói, tha thứ cho người khác, cũng là buông tha cho chính mình, anh muốn bản thân thử buông bỏ chuyện này.”
Cô gái nở nụ cười.
“Vả lại, chẳng phải là em hi vọng anh được vui vẻ sao?”
Chàng trai giơ tay ôm lấy cô, giọng dịu dàng: “Thay vì nói là anh bị lay chuyển, chi bằng phải nói là em đã chậm rãi chữa lành cho vết thương ở trong lòng anh.”
Sự xuất hiện của cô đã chiếu sáng mọi mảng màu đen tối trong thế giới của anh, chính tình yêu và sự đồng hành của cô đã khiến anh có khả năng buông bỏ những quá khứ đen tối đó.
Cô gái cong môi, dựa vào người anh.
“Bùi Thầm ơi, em vui lắm, em có thể chữa lành cho anh.”
Cuối cùng, anh dắt tay cô.
“Bùi Thầm này, anh nói xem, tại sao bố em lại bảo hai nhà chúng ta ăn cơm cùng nhau vậy?”
“Có lẽ là thảo luận về việc cưới xin sau này.”
“Ghét lắm, em còn chưa nói là muốn lấy anh đâu.”
“Những lời em nói trước đây ấy, quên rồi à?”
“Hừ, không tính mấy lời đó…”
Dưới ánh đèn đường lọ mọ, từng ngọn đèn màu vàng ấm áp kéo dài về phía trước, hai người nắm tay nhau, vừa đùa giỡn vừa tiến về phía trước một cách chậm rãi.
Vào buổi tối đầu hạ, làn gió đêm chậm rãi phất qua bên tai.
Màn đêm dịu dàng vô hạn.
Hết chương 56.