Edit+Beta: Selbyul Yang
“Ai nói là rất thích anh ấy nhỉ?”
Trong tầm mắt của Lương Chi Ý, bên ngoài cửa sổ sát đất, một vầng trăng tròn treo ở nơi chân trời xanh sẫm, khung cảnh các tòa cao tầng san sát với kiến trúc đan xen ngẫu hứng của thành phố Lâm đập vào mắt.
Cô không ngờ là tấm rèm sẽ bị Bùi Thầm kéo ra, chỉ để lại một tầng mành mỏng bằng lụa trắng, đầu óc cô trống rỗng, da thịt trắng như tuyết đỏ ửng lên.
Cô xấu hổ tới nỗi muốn chạy trốn: “Bùi Thầm…”
Cảm nhận được cô rất sợ hãi, chàng trai hôn tai cô, khàn giọng dỗ cô:
“Không sao đâu Chi Chi, không có ai nhìn thấy đâu.”
Bọn họ ở trên tầng cao nhất, kiến trúc xung quanh thấp hơn, vả lại sao anh nỡ để cục cưng của anh bị người ta nhìn thấy được.
Khuôn mặt cô đỏ lên.
Sau đó thì rơi vào không gian vô tận.
Cô cắn đôi môi đỏ, ngước mắt nhìn bản thân mình được ánh sáng chiếu rọi cùng với Bùi Thầm ở sau lưng, hoàn toàn không có chỗ trốn.
Dù là cô-một người vốn bạo dạn ngày thường, thì cũng bị hoảng sợ trước một anh như thế.
Sao người này lại xấu xa như vậy chứ!
Đây vẫn còn là Bùi Thầm mà cô từng quen sao QAQ.
Trong gương, chàng trai hoàn toàn thay đổi bộ mặt lạnh lùng giả tạo, mùi hormone nam giới ập vào mặt, khiến cả trái tim cô tê rần.
Anh quay đầu, kiếm tìm đôi môi cô, hôn cô từng cái từng cái.
Cuối cùng, đầu gối cô bị anh ôm lấy từ sau lưng. Sau một lúc lâu, cô khóc thút thít che mắt lại, suy cho cùng thì Bùi Thầm cũng chú ý tới việc da mặt cô gái mỏng, anh ôm cô xoay người đi vào phòng, chỉ để lại những giọt nước chảy tí tách từ trên chiếc gương toàn thân xuống đất.
Tấm rèm lại bị anh kéo vào.
Cô nằm trên đệm mềm, bị anh kéo vào lòng một lần nữa, anh hôn tai cô, thấp giọng mở miệng: “Chi Chi à…”
Lương Chi Ý nhẹ nhàng đáp lại.
Nghe anh dịu dàng gọi tên cô, từng tiếng từng tiếng một.
…
Cuối cùng bầu trời cũng tối xuống.
Lương Chi Ý được chàng trai ôm vào lòng, tựa như kẹo bông gòn nướng, ngọt ngào mềm mại.
Bùi Thầm cúi mặt xuống dịu dàng hôn lên ấn đường của cô, rồi thấp giọng hỏi:
“Chi Chi à, em vẫn ổn đấy chứ?”
Nhìn thấy vẻ mặt sung sướng của chàng trai, nhớ tới việc anh đã chứng minh dáng vẻ chân thực của mình theo đúng như lời mà cô tố cáo với Quý Phỉ Nhi hồi nãy thì cô xấu hổ tới nỗi không muốn nói chuyện, vùi mặt vào đầu vai anh cắn một miếng.
Bùi Thầm thấy cả người cô bị anh tạo ra dấu vết thì đau lòng dỗ dành, cuối cùng cô gái và anh dựa vào nhau, cô chọc ngực anh, lẩm bẩm:
“Trời vẫn chưa tối đâu đấy…”
Người này có cần phải đói bụng tới nỗi tưởng như mới được ‘ăn’ cái đó lần đầu tiên trong đời không.
Bùi Thầm nắm tay cô, đôi mắt sâu thẳm đối diện với ánh mắt của cô, rồi nói với giọng khàn khàn: “Muốn vẫn luôn được như này với em.”
Cô nghe thế thì tim đập như nai con chạy loạn.
Người này…
Cô ngước mắt nhìn về phía anh, rồi thở hổn hển tố cáo: “Bạn Bùi này, anh có biết là bây giờ anh hư như nào không vậy? Trước đây em không ngờ là anh lại biết nhiều như vậy đấy. Anh nói coi, có phải là anh lén học được từ chỗ nào không?”
Bùi Thầm nhớ tới dáng vẻ hồi nãy của mình thì tai nóng lên: “Không.”
Chỉ là nghĩ tới việc cô gái mà anh từng không dám hy vọng xa vời đang ở trước mắt anh thế này, thì hành vi này căn bản không thể bị đại não khống chế được.
Anh vẫn luôn chín chắn bình tĩnh, từ nhỏ tới lớn, mỗi khi đối mặt với những vấn đề nan giải thì anh đều có thể dùng lý trí suy xét, nhưng khi đối mặt với cô gái, lý trí sẽ bị ném ra sau đầu, chỉ có cảm tính quấy rối, bắt đầu từ hồi 11 là như thế, hiện tại lại càng như thế.
Lương Chi Ý khẽ hừ một tiếng, “Còn lâu mới tin, dù sao thì anh chính là một tên lưu manh, ghét anh nhất…”
Anh nghiêng người nhìn cô chăm chú, rồi xoa nhẹ vòng eo nhỏ nhắn của cô, thấp giọng hỏi lại:
“Thật à?”
“Ừ. “
“Thế hồi nãy ai ôm anh nói là rất thích anh ấy nhỉ?”
Cô ngạo kiều nhếch khóe môi, “Em không nhớ được.”
“Thế hay là hồi tưởng lại thử nhé?”
Cô nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh, xấu hổ tức tối đấm anh, khiến anh bật cười khe khẽ. Hai người quấn quýt bên nhau một lát, anh hỏi cô: “Có đau không em?”
Cô gái ôm lấy cổ anh, lắc đầu.
Thật ra ngượng ngùng thì ngượng ngùng, nhưng cô cũng không nhịn được mà ưa thích việc khám phá thế giới mới cùng anh, huống hồ ở mặt này cô và anh phối hợp rất ăn ý, càng thêm hưởng thụ chuyện này hơn.
Cô nhìn anh, khóe môi cong lên, ánh mắt đong đưa quyến rũ: “Em vẫn ổn, chỉ là người nào đó bỏ sức nhiều như thế, chắc chắn là mệt đến mức không nổi nữa rồi nhỉ? Có phải hôm nay đến đây là dừng không?”
Anh nghe lời khiêu khích của cô thì nhìn chằm chằm cô, môi mỏng nhả ra mấy chữ:
“Tối nay em sẽ biết.”
Nhịp tim cô nhanh hơn.
Hừ, lòng tự trọng chết tiệt của bọn đàn ông.
Sau một lúc lâu, cô nói khó chịu khi cơ thể mồ hôi nhễ nhại, Bùi Thầm bế ngang cô lên, đi vào phòng tắm.
Khi tới phòng tắm, cô nhìn dấu hôn trên người cô qua gương, nhất là chỗ cổ, cô gái tức giận: “Bùi Thầm, đang mùa hè, anh làm thế thì em mặc váy như nào đây hả!”
Tức giận rồi đó QAQ.
Anh ôm cô vào lòng, xoa đầu cô: “Anh sai rồi Chi Chi.”
Cô nghĩ tới điều gì đó, rồi mỉm cười: “Dù sao thì anh cứ hôn đi, sáng thứ hai em tới phòng làm việc, đến lúc đó em sẽ để cho những nhân viên khác xem ở chốn riêng tư tổng giám đốc Bùi mà bọn họ kính mến là dạng người gì.”
“…”
Thấy sắc mặt Bùi Thầm là lạ, quai hàm căng chặt thì cô không nhịn được mà cười không ngớt.
Chàng trai nhìn dáng vẻ nghịch ngợm quậy phá của cô, đôi mắt tối xuống, kéo cô vào lòng hôn mãnh liệt một lát, khiến cô phải đầu hàng, “Em sai rồi ưm…”
Phòng tắm tràn ngập sự ngọt ngào.
Một lát sau, hai người tắm rửa xong, anh ôm cô về phòng. Cô nằm trên giường gọi đồ ăn ngoài xong thì nhìn Bùi Thầm đi tới cửa sổ sát đất, bắt đầu dọn dẹp chỗ ‘chiến trường’ hỗn loạn. Khuôn mặt cô nóng lên, xấu hổ mà vùi mặt vào trong chăn.
Mấy phút sau, tiếng chuông cửa vang lên, Bùi Thầm khoác áo tắm tới cửa, cô tò mò ló đầu ra, chỉ nghe thấy chàng trai đáp lại mấy tiếng.
Sau khi đóng cửa, anh quay về, cô hỏi: “Ai vậy anh?”
Bùi Thầm ngồi xuống cạnh cô, sau đó kéo cô vào lòng, nói: “Là nhân viên khách sạn, nói chúng ta bị khiếu nại.”
Lương Chi Ý:???
“Tại sao?”
Anh hôn vành tai cô, mỉm cười thấp giọng nói: “Bởi vì hồi nãy tiếng kêu của người nào đó đã làm ảnh hưởng tới khách ở phòng bên cạnh.”
Lương Chi Ý:!!!!
Cô gái nghe thế, nhớ tới âm thanh vừa nũng nịu vừa mềm mại của mình hồi nãy thì khuôn mặt như quả cà chua nổ tung trong tích tắc, xấu hổ chui vào chăn ngay tắp lự.
Bùi Thầm thấy dáng vẻ này của cô thì không khỏi bật cười, kéo cô ra dỗ: “Trêu em thôi, là tới tặng phiếu ăn sáng.”
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận: “Anh lừa em…”
Anh cười, “Chỗ này cách âm tốt lắm, sẽ không bị người khác nghe thấy đâu.”
Nếu mà là thật thì cô muốn đăng xuất khỏi hành tinh này luôn cho rồi, còn chưa tới buổi tối mà người ta đã nghe thấy kiểu âm thanh này thì sẽ nghĩ bọn họ như nào chứ…
Bùi Thầm chính là một tên khốn, lại lừa cô.
“Không muốn để ý tới anh.”
“Ừ.” Anh thản nhiên hỏi lại, “Lần này là mấy phút đây?”
Cô lẩm bẩm một tiếng, nói một cách vừa nghiêm túc lại vừa vô dụng:
“Đến khi cơm tới.”
Anh nở nụ cười, cúi người hôn mặt cô một cái.
Sao cô lại có thể đáng yêu như vậy chứ?
Cuối cùng Bùi Thầm đi dọn phòng tiếp, Lương Chi Ý xoay người, cầm di động ở đầu giường lên rồi nhìn thấy Quý Phỉ Nhi vừa nhắn tin tới tiếp:
[Đệt mợ ha ha ha, thì ra Bùi Thầm là như thế, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, với cái cơ thể nhỏ nhắn của cậu thì nên vừa vừa phải phải chút.]
[Phải rồi, mình đã gửi báo cáo tài chính tháng trước của phòng làm việc cho cậu rồi, cậu nhớ xem đấy.]
Lương Chi Ý trả lời: [Được, biết rồi.]
Quý Phi Nhi trả lời lại rất nhanh: [Hồi nãy cậu đi làm gì mà muộn thế này mới trả lời mình thế?]
Lương Chi Ý khẽ ho một tiếng, yếu ớt trả lời: [Hồi nãy nhắn tin bị Bùi Thầm nhìn thấy, sau đó bị tóm lấy trừng phạt _(:з” ∠)_]
Quý Phỉ Nhi: “…”
Đệt mợ! Mắt mù rồi!
***
Buổi tối khi cơm nước xong, hai người bận xong việc của mình thì nằm cạnh nhau xem phim. Khoảng thời gian trước bận quá, rất ít có được những khoảnh khắc thoải mái dễ chịu như này.
Chỉ là phim chiếu tới phần sau, nụ hôn của Bùi Thầm ập tới, anh giữ lấy gáy cô, dịu dàng mút lấy sự ngọt ngào trong miệng cô. Bầu không khí nóng lên, ai còn lòng dạ mà xem phim nữa.
Chịu đựng bốn năm, lúc này hai người mới nếm thử sự sung sướng này, lại còn trẻ tuổi, chỉ cảm thấy càng khám phá sâu một tầng thì lại mang tới càng nhiều niềm vui sướng mà mình chưa bao giờ trải nghiệm.
Cô gái tựa như yêu tinh, lại quấy phá mà không hề biết sợ, quyến rũ tới nỗi đôi mắt Bùi Thầm đỏ au, động tác lại mạnh mẽ hơn, rất nhiều chỗ trong phòng in dấu hơi thở của bọn họ.
Gió vàng móc ngọc*.
(*)
Cuối cùng vẫn là một đêm hoang đường.
Ngày hôm sau, Lương Chi Ý cảm giác cả người vừa rã rời vừa nặng nề, nghe thấy Bùi Thầm hỏi có muốn ở tiếp thêm một đêm không thì cô sợ tới mức vội vàng lắc đầu.
Thêm một đêm nữa thì ai mà chịu nổi!
Cô nhanh trí cảnh cáo anh: “Tổng giám đốc Bùi à, anh đừng có quên là thứ hai phải đi làm đấy nhé, đừng để đến lúc anh đến trung tâm nghiên cứu phát triển mà đầu óc chỉ toàn nghĩ tới chuyện này, một dòng code cũng không gõ ra được đấy.”
Bùi Thầm hôn cô, thấp giọng nói: “Thế cuối tuần sau có được không?”
Cô mỉm cười, “Xem biểu hiện trong một tuần tới của anh đã.”
Bùi Thầm đáp lại, anh nhìn chằm chằm cô, nơi đáy mắt là cảm xúc nhẫn nhịn, hoàn toàn bị cô nắm chặt trong tay.
Buổi sáng, hai người thu dọn một phen, buổi trưa trả phòng rời khỏi khách sạn. Bùi Thầm đưa cô đi ăn cơm trước, bởi vì đi công tác về vẫn chưa về nhà, sau khi ăn xong Lương Chi Ý nói là đi cùng anh về nhà thăm chú Bùi.
Khi vào cửa nhà, Củng Cầm Tâm đang thực hiện phục hồi chức năng cùng Bùi Vĩnh Hạ, hai người nhìn thấy họ: “Ấy, về rồi hả con…”
Lương Chi Ý và Bùi Thầm thay giày đi vào trong. Củng Cầm Tâm đi qua nhận hành lý, mỉm cười hỏi Bùi Thầm: “Mới từ sân bay về nhỉ? Chi Ý đi đón con à?”
Đôi tình nhân nhìn nhau một cái, Bùi Thầm nắm hờ tay lại khẽ ho mấy tiếng, thản nhiên mở miệng: “Dạ.”
“Đã ăn cơm chưa? Có cần làm chút đồ ăn cho các con không?”
“Không cần đâu ạ, đã ăn rồi ạ.”
Hai người đi vào, Bùi Vĩnh Hạ mỉm cười bảo Lương Chi Ý ngồi xuống sô pha, Bùi Thầm nhìn thấy Bùi Vĩnh Hạ đang dùng người máy phục hồi chức năng mà bọn anh nghiên cứu phát triển, hỏi ông cảm nhận khi trải nghiệm mấy hôm nay.
“Tốt lắm, rất thông minh, hơn nữa bây giờ mẹ con nấu ăn trong bếp, một mình bố vẫn có thể tập phục hồi được…” Bùi Vĩnh Hạ khen không dứt miệng, nhìn thấy con trai đã giỏi giang như thế thì ông vừa vui mừng vừa tự hào.
Bùi Thầm hỏi ông có cảm thấy có chỗ nào cần cải thiện trong quá trình trải nghiệm không, Bùi Vĩnh Hạ nói ra một vài chỗ, rồi lúng túng cười nói: “Thật ra thì bố cũng không hiểu lắm, con đừng nghe bố.”
Bùi Thầm ghi lại, “Không sao đâu bố, những điều bố nói rất có ích cho bọn con, đến lúc đó con và nhóm nghiên cứu phát triển sẽ phản hồi lại.”
Củng Cầm Tâm bưng hoa quả ra, bảo Lương Chi Ý ăn. Bùi Thầm tới WC, vừa đi vào thì thấy dưới đất có rất nhiều chỗ nước đọng, để rất nhiều ống nước.
Chàng trai ra khỏi WC, ấn đường nhíu lại: “Có phải WC lại hỏng rồi không ạ?”
Củng Cầm Tâm gật đầu, “Gần đây ống nước vẫn luôn có vấn đề, đã tìm người sửa từ lâu rồi, họ bảo là theo thời gian thì thiết bị cũ đi, những hộ gia đình khác ở tòa nhà này cũng có phản ánh vấn đề này.”
“Có sửa được không?”
“Bọn họ bảo là mai sẽ qua lần nữa.”
Bùi Thầm nhíu mày, “Cái này đã sửa biết bao nhiêu lần rồi.”
Củng Cầm Tâm do dự một lúc lâu, rồi hỏi: “Bùi Thầm à, mẹ có một ý, hay là…con và bố dọn tới nhà của mẹ ở đi?”
Củng Cầm Tâm nói, mấy năm trước bà đã mua một căn hộ cao cấp*, diện tích hơn 200 mét vuông, cũng đủ cho cả gia đình ở.
(*)
Củng Cầm Tâm: “Bùi Thầm à, mẹ không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy bây giờ căn nhà này hơi cũ, khu vực để bố con phục hồi chức năng ở nhà lúc bình thường cũng rất nhỏ, vả lại lên xuống tầng không tiện. Những thứ để bố con tập phục hồi chức năng đều đã được lắp đặt xong xuôi ở bên chỗ mẹ rồi.”
Suy cho cùng thì cũng là đổi một nơi ở thoải mái hơn cho Bùi Vĩnh Hạ, dù sao thì Bùi Vĩnh Hạ cũng đã qua tuổi 50, sức khỏe lại không tốt, ở trong một căn nhà cũ kỹ như thế đúng là không dễ chịu.
Củng Cầm Tâm nói xong, Lương Chi Ý thấy có lý, cũng khuyên Bùi Thầm: “Anh và chú Bùi ở chỗ này không thuận tiện lắm, lỡ may WC vẫn mãi không sửa được, chú giẫm phải nước, bị trượt chân thì phải làm sao?” Người già không thể chịu được việc té ngã.
Nếu là trước đây thì chắc chắn sẽ không có chuyện Bùi Thầm đồng ý, nhưng bây giờ bọn họ là người một nhà.
Bùi Thầm hỏi ý kiến của Bùi Vĩnh Hạ, Bùi Vĩnh Hạ cũng nói được, chàng trai tiện nói luôn: “Thế thì qua chỗ căn hộ của bà xem thử xem?”
Củng Cầm Tâm cười, “Được, thế thì khi nào con rảnh chúng ta sẽ tới.”
“Thứ hai sau khi tan làm vậy.”
“Được.”
Lương Chi Ý ngồi trong nhà một lát rồi định về, Bùi Thầm lái xe đưa cô về biệt thự.
Khi tới cửa nhà, ở trong xe, Bùi Thầm kéo cô gái lại hôn một lát.
Bầu không khí ấm áp và rất ngọt ngào. Cuối cùng nụ hôn kết thúc, Lương Chi Ý mở mắt ra nhìn về phía anh, lúm đồng tiền hé lộ: “Không nỡ xa em đến vậy à?”
Anh nhìn cô với vẻ thâm tình: “Ừ.”
Cô mỉm cười hôn mặt anh, “Em vào nhé.”
Anh xoa đầu cô, “Đi đi.”
Cô gái ôm hoa tươi xuống xe, khi đi tới cửa thì lại quay đầu nhìn anh một cái, nét cười hiện hữu trong đôi mắt.
Khi về phòng ngủ, cô bổ nhào vào chăn lăn hai vòng, cuối cùng nâng má, nhớ tới chuyện xảy ra trong hai ngày nay thì ngọt ngào tới nỗi mặt đỏ ửng lên.
Cô nhớ là tối hôm kia, lúc cuối cùng khi kết thúc, trong lúc ý thức cô mơ màng thì chỉ nghe thấy Bùi Thầm nói vào tai cô: “Chi Chi à, anh nhất định sẽ cưới em.”
Tuy trước giờ cô biết tấm lòng không đổi thay của anh với mình, nhưng mỗi lần anh thốt ra lời kiên định như thế thì đều khiến trái tim cô nhộn nhạo.
Cô nhớ là trước đây vì bố mẹ ly hôn mà Bùi Thầm rất bài xích hôn nhân, anh không có một chút khát vọng nào với chuyện này, nhưng bây giờ anh là bằng lòng cho cô một lời hứa hẹn cả đời.
Lương Chi Ý rất vui vì bản thân có thể chữa lành cho anh, khiến anh có niềm hy vọng tốt đẹp về tình yêu một lần nữa.
***
Sáng thứ hai, Bùi Thầm lái xe tới đón Lương Chi Ý trước.
Đúng lúc phòng làm việc ở cùng một hướng, bây giờ hai người có thể tới phòng làm việc cùng nhau.
Hai người xuống xe, đi trong bãi đỗ xe ngầm, tay nắm tay, quấn quýt thân mật trò chuyện mấy câu, Qua hai ngày cuối tuần này, bây giờ hai người còn ngọt ngào hơn cả giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt nữa.
Trước khi vào thang máy, cô muốn giãy tay ra, mỉm cười nói với anh:
“Tổng giám đốc Bùi à, xin hãy chú ý chừng mực đi.”
Chàng trai giữ lấy gáy cô, kéo cô vào lòng hôn một cái, giọng nói trầm thấp: “Hôm nay đi họp đừng có mất tập trung đấy.”
Trước đây có lần bởi vì nhìn anh đến ngẩn cười mà cô bị tóm vào phòng làm việc.
Cô xấu hổ tức tối đẩy anh ra.
Khi vào phòng làm việc, có nhân viên đi tới: “Bùi thần này, ProStep mà chúng ta nghiên cứu phát triển gần đây có một ít tiến triển mới, cần anh qua xem thử.”
Chàng trai nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc, đi theo cậu ta
vào trong, mặt mày sâu thẳm lạnh lùng, “Bây giờ tình huống cụ thể là gì, cả động cơ điện của FirstStep nữa, bây giờ như nào rồi…”
Lương Chi Ý về chỗ ngồi, xử lý các loại tài liệu, cũng bắt đầu bận rộn với công việc của mình.
Một lát sau, Quý Phỉ Nhi đi tới, “Chuẩn bị họp rồi.”
Lương Chi Ý lấy laptop, đứng lên, “Đi thôi.”
Quý Phỉ Nhi quan sát cô, rồi cười xấu xa, nói: “Hôm nay đi bộ mà chân không run à?”
“…”
“Có cảm giác nét mặt người nào đó rạng rỡ lắm đó nha, đúng là người được tình yêu ‘tưới nước’ có khác.”
Tưới ư…
Lời này sao mà nghe như đang ‘nói chuyện bậy bạ*’ vậy nhỉ…
(*)
Khuôn mặt cô gái đỏ ửng, véo mặt Quý Phỉ Nhi, “Cậu đừng tưởng là mình không biết cậu và thằng em mình đã sớm…”
Cô nhíu mày, Quý Phỉ Nhi chột dạ hất tay cô ra: “Còn lâu nhé.”
Cô gái nguýt cô nàng một cái, “Cậu cứ giả vờ giả vịt đi.”
Cô đi về phía trước, Quý Phỉ Nhi xấu hổ đuổi theo, “Chi Chi thối tha…”
…
Công việc vào thứ hai cực kì nhiều.
Chạng vạng, lúc tan làm, Bùi Thầm và Lương Chi Ý tới bãi đỗ xe. Bùi Thầm liên lạc với Củng Cầm Tâm, quyết định cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm đã rồi mới tới nhà Củng Cầm Tâm xem thử.
Buổi tối bốn người ăn cơm cùng nhau như một gia đình, bầu không khí hài hòa hiếm thấy.
Sau khi cơm nước xong, bọn họ tới khu chung cư mà Củng Cầm Tâm đang ở, khu vực không quá sầm uất, nhưng được cái yên tĩnh. Củng Cầm Tâm nói sau này đi thang máy xuống dưới, bà dìu Bùi Vĩnh Hạ đi mấy bước là có thể tới bờ sông, không gian để ông đi bộ cũng rất tốt.
Họ đi vào nhà, bên trong thoáng đãng sạch sẽ, có thể nhìn thấy cảnh sông nước ở bên ngoài cửa sổ sát đất, tầm nhìn rộng rãi, tốt hơn khu chung cư cũ kĩ ban đầu không biết bao nhiêu.
Mỗi một chỗ trong nhà đều đã được lắp đặt tay vịn an toàn, kể cả phòng tắm cũng được lắp đặt hệ thống an toàn, còn có cả một căn phòng thiết bị dành riêng cho việc phục hồi chức năng nữa, tất cả đều đã được chuẩn bị ổn thỏa cho Bùi Vĩnh Hạ.
Ngoài những thứ đó ra, phòng của Bùi Thầm cũng rất lớn, Củng Cầm Tâm cười nói: “Chủ yếu là lo rằng sau này hai đứa các con kết hôn, con đưa Chi Ý về nhà ở thì cũng sẽ không thấy chật chội.”
Bùi Thầm nhìn về phía Lương Chi Ý, khuôn mặt cô gái cong lên vẻ tươi cười.
Sau khi xem cả căn hộ, không có chỗ nào khiến người ta không hài lòng cả, vả lại còn có một nguyên nhân, đó là bây giờ ngày nào Củng Cầm Tâm cũng phải chạy tới khu chung cư cũ chăm sóc Bùi Vĩnh Hạ, đi tới đi lui cũng rất vất vả.
Bùi Thầm hỏi Bùi Vĩnh Hạ, “Bố à, bố thấy ở bên này có được không ạ?”
Bùi Vĩnh Hạ mỉm cười: “Bố thấy tốt lắm.”
Thấy bố thích, cuối cùng Bùi Thầm đồng ý chuyển tới đây. Củng Cầm Tâm rất vui, nói mấy hôm nay bà sẽ thu dọn hành lý giúp.
Bùi Thầm nói: “Còn có một chuyện nữa.”
Củng Cầm Tâm chợt căng thẳng: “Sao vậy?”
Chàng trai cụp mắt, mấy giây sau thì mất tự nhiên mở miệng: “Nếu đã quyết định ở bên nhau một lần nữa, vậy hai người định…khi nào thì đi làm thủ tục ạ?”
Củng Cầm Tâm và Bùi Vĩnh Hạ sững ra mấy giây, rồi nhận ra ý trong câu làm thủ tục, chính là làm thủ tục kết hôn.
Hai người cười nói cả hai đều có thời gian, Bùi Thầm bèn nói rằng tạm chốt vào ngày thứ bảy tuần này, “Đến lúc đó con và Chi Ý sẽ đi cùng hai người.”
Củng Cầm Tâm gật đầu, đôi mắt rớm lệ: “Được.”
Vì tránh để Bùi Vĩnh Hạ phải đi qua đi lại vất vả nên ông ở lại đây nghỉ ngơi luôn. Củng Cầm Tâm đã chuẩn bị xong xuôi mấy thứ như đồ dùng sinh hoạt, chỉ là rất nhiều đồ của Bùi Thầm đều ở nhà cũ, tối nay anh vẫn quay về.
Củng Cầm Tâm tiễn Bùi Thầm và Lương Chi Ý xuống tầng. Bà gọi Bùi Thầm lại, nói rằng muốn nói với anh một số việc, cô gái ở bên cạnh mỉm cười: “Bùi Thầm, em lên xe trước chờ anh nhé.”
“Ừ.”
Dưới tầng chỉ còn lại hai người.
Củng Cầm Tâm ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Thầm, đôi mắt đỏ ửng: “Bùi Thầm à, mẹ nợ con một lời xin lỗi, mãi mà chưa nói với con. Nhiều năm qua, mẹ rất hối hận vì đã không ở bên con, để con sống khổ cực như thế này, hại chân của con xảy ra tai nạn vì đi làm thêm, mẹ thật sự rất có lỗi với con…”
Củng Cầm Tâm nhắc tới quá khứ, cứ xin lỗi mãi, “Nhưng có một điểm mong con biết, có lẽ con không tin, nhưng mẹ vẫn nói với con, mẹ thật sự rất yêu con, từ trước tới nay mẹ không hề nghĩ tới chuyện vứt bỏ con.”
Bùi Thầm cụp mắt, đôi mắt hơi nóng lên.
Đã nhiều năm như thế, sự tự ti khảm trong xương cốt này của anh thật ra đều bắt nguồn từ sự tổn thương mà gia đình ban đầu mang tới. Bởi vì Củng Cầm Tâm rời đi, nên trong tiềm thức, anh vẫn luôn cảm thấy bản thân là một người bị vứt bỏ, không có giá trị gì.
Củng Cầm Tâm nói: “Cả hôm sinh nhật năm con học 11 nữa, mẹ không nên yêu cầu con đi theo mẹ như thế, mẹ còn nói ra lời gây khó chịu nhất với con nữa. Sau đó mẹ nghe bố con nói, tối hôm đó sau khi cãi nhau xong thì con từ chối Chi Ý, mẹ còn hại các con suýt nữa thì không thể ở bên nhau. Tóm lại mẹ đã làm sai nhiều lắm.”
“Sau này mẹ và bố con ở bên nhau một lần nữa, mẹ bảo đảm sẽ không bao giờ…để xảy ra chuyện như thế nữa, mẹ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ông ấy, mẹ cũng muốn bù đắp cho các con tử tế.” Củng Cầm Tâm nói xong thì hốc mắt ướt át.
Bùi Thầm nhìn bà rơi nước mắt, sau một lúc thì anh cụp mắt, khàn giọng mở miệng: “Trước đây tôi oán trách bà là bởi vì bố tôi, bây giờ bố tôi đã tha thứ cho bà, tôi cũng chẳng có gì là không buông bỏ được cả. Sau này hai người ở bên nhau một lần nữa thì hãy sống cho tốt, những chuyện đó đều đã là quá khứ cả rồi.”
Sự tổn thương này không thể xóa nhòa hoàn toàn, nhưng anh sẽ không để miệng vết thương sâu thêm nữa. Anh mỉm cười buông bỏ những điều này, cho bản thân anh lẫn Củng Cầm Tâm một sự giải thoát.
Củng Cầm Tâm mỉm cười lau nước mắt, “Ừ…”
Cuối cùng Bùi Thầm rời đi, tới bãi đỗ xe, rồi nhìn thấy Lương Chi Ý đứng bên cạnh xe.
Dưới đèn đường, cô đưa mắt nhìn sang thì thấy anh, mặt mày sáng như sao trời, mắt cong thành vầng trăng khuyết.
Anh đi qua, tới trước mặt cô, cô gái lập tức ôm lấy anh.
Bùi Thầm giơ tay, cúi người ôm lấy cô.
Cô ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của anh, rồi giơ tay xoa đầu anh, khóe môi cong lên, cô dịu dàng nói: “Sau này Bùi Thầm của em lại có nhà rồi.”
Cuối cùng thì bố mẹ anh cũng có thể ở bên cạnh anh rồi.
Vẻ tươi cười của cô càng thêm rõ rệt, cô chỉ nhìn anh chăm chú.
“Bùi Thầm à, sau này em cũng cho anh một mái nhà ấm áp nhé, có được không?”
Trái tim Bùi Thầm ấm áp mềm nhũn, anh ôm chặt cô trong lồng ngực:
“Được.”
***
Sáng thứ bảy, Bùi Thầm và Lương Chi Ý đi cùng Củng Cầm Tâm và Bùi Vĩnh Hạ tới Cục Dân Chính, thực hiện thủ tục kết hôn một cách thuận lợi.
Khi ra khỏi Cục Dân Chính, cả bốn người đều rất vui vẻ. Bùi Thầm cúi người nói với Lương Chi Ý: “Chi Chi à, sau này anh sẽ dẫn em tới một lần nữa.”
Cô gái nghe hiểu ẩn ý trong lời anh nói, trái tim rung động mà đập thình thịch.
Sau khi hai ông bà kết hôn lại, đồ của Bùi Thầm và Bùi Vĩnh Hạ cũng đã được dọn tới nhà mới gần hết. Bùi Vĩnh Hạ bảo Bùi Thầm xử lý căn nhà cũ, Bùi Thầm nói rằng anh định tìm môi giới bán đi, tuy phòng khá cũ, nhưng gần đó có một trường tiểu học, chỗ này cũng được xem như là khu trường học, đoán là sẽ có người cần.
Bùi Thầm nói rằng tới lúc đó anh sẽ đưa tiền nhà cho Bùi Vĩnh Hạ, nhưng Bùi Vĩnh Hạ cũng không chịu nhận: “Con giữ số tiền đó đi, giữa bố và con không cần phải phân chia rạch ròi như vậy đâu. Vả lại chẳng phải gần đây con toàn xem phòng cưới đó sao, coi như bố cho hai con số tiền này.”
Gần đây Bùi Thầm lừa Lương Chi Ý, vẫn luôn lặng lẽ chuẩn bị phòng cưới. Anh vốn định mua một căn hộ lớn, sau này cũng có thể đón Bùi Vĩnh Hạ vào ở.
Nếu bây giờ có thể bán nhà cũ đi thì có thể tiết kiệm được một khoản tiền, áp lực công việc của Bùi Thầm cũng sẽ không lớn tới mức đó nữa.
Dưới sự yêu cầu của Bùi Vĩnh Hạ, Bùi Thầm đành phải đồng ý. Anh cũng nhắc tới việc anh đi thuê một căn hộ ở gần phòng làm việc, bởi vì bây giờ nhà mới của bọn họ ở hơi xa phòng làm việc, không thuận tiện lắm, cuối tuần rồi lại về.
Anh nói chuyện tìm căn hộ với Lương Chi Ý, cô gái khẽ cười, “Có phải là người nào đó có mưu đồ, định tìm một ‘địa điểm phạm tội’ tốt hơn không thế?”
Chàng trai kéo cô vào lòng, giọng khàn khàn mờ ám:
“Em thấy sao?”
Khuôn mặt cô đỏ ửng lên.
Chủ yếu là vì gần đây bọn họ ở khách sạn đúng thật là cũng rất đốt tiền…
Mấy ngày kế tiếp, Bùi Thầm vừa nhờ môi giới bán căn nhà cũ đi, vừa bắt đầu xem xét căn hộ mới.
Còn về phía phòng làm việc, sau khi có một vài đơn hàng mới thì vốn rót vào của bọn họ phải nhiều hơn nữa, bọn họ đang tìm thêm nhiều nhà đầu tư hơn.
Mấy ngày sau, lại là một buổi sáng thứ hai, phòng làm việc nhận được một cuộc điện thoại, nói có một công ty tên là Đầu tư Hoa An chủ động liên lạc với bọn họ, nói là rất có hứng thú với người máy phục hồi chức năng mà bọn họ tạo ra, hơn nữa cũng đưa ra điều kiện rất hậu hĩnh, hỏi có thể gặp mặt nói chuyện không.
Nhân viên nói tin tốt này cho Bùi Thầm, Bùi Thầm hỏi: “Bọn họ có nói khi nào thì nói chuyện được không?”
“Bọn họ có công ty chi nhánh đặt ở thành phố Lâm, nói bất cứ lúc nào cũng được, chúng ta quyết định thời gian.”
Bùi Thầm xem lịch làm việc, “Thế thì ba giờ chiều nay, đồng thời cử người thực hiện điều tra lý lịch*.”
(*)
“Được, tôi sẽ nói với họ một tiếng.”
Vào buổi chiều, Lương Chi Ý và Quý Phỉ Nhi tới ngân hàng giải quyết công việc, nhóm Bùi Thầm, Lương Đồng Châu, Tuyên Hạ và các nhân viên chờ người bên Đầu tư Hoa An tới ở phòng làm việc.
Trong phòng hội nghị, mọi người tìm hiểu lý lịch khủng của Đầu tư Hoa An trước, Tuyên Hạ cảm thán: “Chúng ta lại có thể thu hút được Đầu tư Hoa An, phòng làm việc của chúng ta đúng là càng ngày càng phát triển.”
Có nhân viên nói: “Nghe nói người đưa ra ý muốn đầu tư vào Thừa Tri chúng ta chính là phó tổng giám đốc mới nhậm chức của công ty bọn họ, hình như cũng rất trẻ tuổi.”
Tuyên Hạ tặc lưỡi một tiệng: “Trẻ thế mà đã có mắt nhìn rồi, được đấy được đáy.”
Nhân viên phụ trách trao đổi với Đầu tư Hoa An nói: “Thưa tổng giám đốc Bùi, hôm nay tôi nghe người bên Đầu tư Hoa An nói là phó tổng giám đốc của bọn họ muốn đầu tư cho chúng ta là vì một người.”
“Ai vậy?”
“Đệt, trong chúng ta còn có người có quan hệ với Đầu tư Hoa An nữa à, lại còn có thể khiến người ta nể mặt tới mức đó nữa?!”
Nhân viên nói đối phương chưa nói là ai, Tuyên Hạ mỉm cười nhìn Bùi Thầm, “Không phải là người bạn trâu bò học đại học C nào của cậu hồi trước đấy chứ?”
Bùi Thầm hồi tưởng lại, rồi phát hiện chưa từng nghe ai nói tới, anh cũng không biết có phải là người nào đó mà anh đã từng quen biết hay không.
Lương Đồng Châu mỉm cười xoay cái bút trong tay: “Đừng gấp, chờ lát người ta đến đây thì chẳng phải là biết rồi sao?”
Mười phút sau, có nhân viên đi vào thông báo: “Người của Đầu tư Hoa An tới rồi ạ.”
Ba người nhóm Bùi Thầm ra bên ngoài phòng họp đón tiếp. Khi tới cửa thì bọn họ nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi dẫn đầu, mặt mày tuấn tú, đường nét khuôn mặt sắc bén, khí chất chín chắn mạnh mẽ, bộc lộ cảm giác xa cách không thể tới gần.
Lương Đồng Châu nhìn thấy anh ta thì chợt sững người:
“Mẹ nó, đây chẳng phải là…”
Bùi Thầm đi tới trước mặt đối phương, anh vươn tay ra, mở miệng nói:
“Chào cậu, tôi là Bùi Thầm, thuộc công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri.”
Người đàn ông nhìn Bùi Thầm, đôi mắt thâm thúy, mấy giây sau thì khẽ cười thành tiếng:
“Tôi biết, tôi từng nghe Chi Ý nhắc tới cậu.”
Vẻ ngạc nhiên thoáng lướt qua đáy mắt Bùi Thầm, sau đó anh thấy đối phương giơ tay nắm lấy tay anh, đôi mắt không hề có vẻ tươi cười, chính thức tự giới thiệu:
“Chào cậu, tôi là Hạ Minh, thuộc công ty Đầu tư Hoa An.”
Bùi Thầm nghe thế thì ngẩn ra, anh nhìn thẳng vào anh ta, đôi mắt đen như ngâm trong băng.
Hết ngoại truyện 3.