Dụ Dỗ

Ngoại truyện 11


trước sau

Edit+Beta: Selbyul Yang

“Trăng tròn hoa thắm, đêm tân hôn.”

Dòng sông mẹ của thành phố Lâm có tên là sông Yên, cửa sông Yên mở rộng ra bên ngoài, có một hòn đảo tên là Nhật Nham, cách xa sự hối hả và nhộn nhịp của chốn thành thị, tựa như một nơi bí mật nằm giữa biển khơi, nổi tiếng với cảnh biển tuyệt đẹp.

Lương Chi Ý thích phong cảnh tự nhiên như biển vậy, vì thế nơi tổ chức đám cưới được quyết định ở đảo Nhật Nham. Để tránh làm phiền du khách nước ngoài, cả hòn đảo nhỏ được bao hết, trong mấy ngày kế tiếp chỉ có khách khứa tham dự hôn lễ mới có thể lên đảo.

Buổi sáng, sau khi đón dâu, xe cưới chậm rãi chạy thẳng tới bến tàu, các vị khách cũng được đưa đón tới tận đây, chi phí ăn ở du lịch tại đảo Nhật Nham của mọi người trong lần này được bao trọn.

Lương Chi Ý là tiểu thư nhà giàu, Bùi Thầm là người sáng lập công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri, thân phận cao quý khác với ngày xưa, thế nên ngoài những người bạn thân thiết thì khách khứa tới tham gia hôn lễ hôm nay toàn là những gia tộc lớn hoặc những người có số má trong giới thượng lưu, không giàu thì sang, phô trương không thể nói bằng lời.

Sau khi tới giờ, mọi người lên du thuyền xuất phát, đón trời xanh trong vắt, một tiếng sau thì tới đảo.

Tất cả mọi thứ trên đảo đều đã được chuẩn bị ổn thỏa. Trên một chiếc bục ngoài trời cạnh bờ biển được trang trí bằng hoa tươi và bóng bay, hai người hoàn thành nghi thức kết hôn.

Trời trong xanh như được gột rửa, ánh mặt trời đổ xuống, nước biển trong veo xô vào bờ cát trắng, thời gian như đóng băng vĩnh viễn vào khoảnh khắc Bùi Thầm vén khăn voan đội trên đầu cô gái và hôn cô, đất trời tựa như chỉ còn lại khoảng không gian duy mỹ này.

Họ đón nhận lời chúc phúc từ mọi người. Nửa đầu của hôn lễ đến đây là kết thúc, sau đó là tiệc trưa, tiệc trà và buổi tiệc tối long trọng nhất.

Địa điểm tổ chức tiệc tối là ở khách sạn nghỉ dưỡng hàng đầu do tập đoàn Lương Thị xây dựng ở đảo Nhật Nham vào mấy năm trước. Sau khi biết được tiệc cưới của thiên kim nhà chủ tịch tập đoàn Lương Thị được tổ chức ở đây, khách sạn đã bắt đầu chuẩn bị từ hai tháng trước.

Lúc tiệc tối diễn ra, Lương Chi Ý không mặc váy cưới kiểu Tây mà thay áo khỏa.

Áo khỏa là áo cưới truyền thống của Trung Quốc, được may tay trong ba tháng bởi những người thợ thủ công thạo nghề thêu Tô Châu, cảm giác cổ điển ngập tràn.

Những sợi chỉ màu vàng uốn lượn quấn quanh những tua rua nhẵn mịn trên tấm vải gấm màu đỏ. Từng đường kim mũi chỉ, những họa tiết thêu nổi như phượng hoàng, thạch lựu, mây lành và trăm hoa được phác họa một cách tỉ mỉ tinh xảo, mang theo ý tốt của sự kết đôi, đón nàng về dinh, nhiều con nhiều phúc.

Tay áo là dạng tay lỡ gắn chuỗi Anh Lạc*, hai bên đeo Vân Kiên** với những tua rua xâu chuỗi ngọc rực rỡ màu sắc. Dưới ánh đèn, những hình thêu dày đặc và những hạt cườm điểm xuyết trên vải dệt sáng long lanh, nhất là mũ phượng trên đầu được chạm trổ bằng vàng ròng chính hiệu.

(*)

(**)

Mái tóc của cô gái được vấn lên, trang sức màu đỏ tinh xảo, giữa những dải tua rua lay động, mặt mày cô tựa tranh vẽ, mang một nét cổ điển dịu dàng tĩnh lặng khác biệt.

Trước khi tiệc tối bắt đầu, lúc thay lễ phục xong, Lương Chi Ý đi về phía anh, đôi mắt ngấn nước nhìn anh cong lên, tựa như một hồ nước gợn sóng dập dờn.

Cô khoác tay anh, ngước mắt lên nhẹ nhàng hỏi:

“Có phải bộ này cũng rất đẹp không hả anh?”

Suy xét tới việc có người ở xung quanh nên cũng không nỡ làm trôi son của cô, người đàn ông đè nén khao khát muốn kéo cô vào lòng mà hôn. 

“Đẹp vô cùng.”

Anh dịu dàng nói với giọng khàn khàn, ánh mắt chỉ nhìn vào cô, không nỡ rời đi chút nào.

Tuy trong mắt anh Lương Chi Ý vẫn luôn rất xinh đẹp ở mọi lúc mọi nơi.

Nhưng vẻ đẹp của cô trong ngày hôm nay khiến anh phải khắc ghi suốt đời.

Huống hồ vẻ đẹp này bắt nguồn từ việc cô khoác lên mình chiếc áo cưới vì anh.

Trong buổi tiệc tối diễn ra vào tối nay, Bùi Thầm cùng với Lương Chi Ý và hai bên thông gia đi chúc rượu khách khứa. Ngoài những nhân vật có tiếng giàu sang quen biết với bố mẹ trong thế hệ trước ra thì hai người cũng mời bạn thời đại học, cả giáo viên và bạn bè ở lớp chín hồi trước.

Ngoài một vài cá nhân riêng lẻ thì gần như cả lớp đều tới, còn có cả các thành viên của đội bóng rổ, họ cũng là những người đã chứng kiến mối tình của Bùi Thầm và Lương Chi Ý, cả đám người tụ tập với nhau, có thể nói là rất nhộn nhịp.

Mọi người nói về những chuyện hồi học cấp ba trước đây, rồi trêu chọc hai người:

“Chúc mừng nhé chúc mừng nhé, cuối cùng thì trăng sáng và biển cả* cũng đã kết hôn rồi…”

(*)

“Các bạn à, mình nhớ là hồi trước Chi Ý vừa khai giảng đã đề nghị ngồi cạnh lớp trưởng rồi đúng không nhỉ?”

“Đúng đúng đúng! Mình có nhớ! Lúc đó thầy chủ nhiệm lớp bảo Chi Ý chọn một chỗ bị lẻ ra, Chi Ý bèn nói thẳng là muốn ngồi cạnh lớp trưởng. Hóa ra ngay từ đầu người ta đã chạy tới chỗ ông xã rồi!”

“Ha ha ha ha…”

“Chi Ý à, sao mà ngay lúc ban đầu cậu đã nhắm trúng Bùi Thầm rồi vậy?”

Lương Chi Ý mỉm cười, “Chắc là do Bùi Thầm đẹp trai quá ấy mà.”

Có người cố ý chia rẽ: “Lớp trưởng à cậu có nghe thấy không, chỉ bởi vì cậu đẹp trai nên Chi Ý mới thích cậu đấy! Nông cạn quá đi!”

Cô gái ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của người đàn ông, sau đó nhanh chóng giải thích: “Không đâu không đâu, chồng mình điểm nào cũng rất là tốt.”

“Ui là trời, lại bắt đầu thể hiện tình cảm rồi đấy…”

“Không được không được, hai cậu phải uống mấy ly cho mình, thể hiện tình cảm thì sao có thể buông tha cho các cậu dễ dàng được!”

Bùi Thầm ôm hờ lấy cô gái, giơ ly rượu lên, đôi mắt thấp thoáng nét cười, anh mở miệng nói: “Chi Ý không thể uống rượu, để mình uống.”

“Ây dà, có cần phải bảo vệ vợ như thế không!”

“Thế hôm nay chúng ta phải chuốc say Bùi Thầm mới được!”

“Ấy không được, chú rể mà say khướt thì lát nữa không động phòng được đâu!” Có người cười xấu xa nói.

“Ha ha ha ha, Chi Ý à, hai cậu phải tranh thủ thời gian đấy, bọn mình muốn mau chóng uống rượu mừng tiệc đầy tháng của bé con….”

Lương Chi Ý bị chọc ghẹo, khuôn mặt đỏ ửng lên.



Trong sự nói cười vui vẻ, tiệc tối tới hồi kết thúc.

Sau khi bận rộn xong, Lương Chi Ý và Bùi Thầm quay về phòng tân hôn.

Mặc dù chỉ ở tạm trên đảo mấy ngày, nhưng trong khách sạn mà họ ở vào buổi tối vẫn được trang trí tỉ mỉ.

Khách sạn hướng về phía biển rộng, được xây dựng ở ven biển với những bức tường cao màu trắng và mái ngói xanh, ẩn mình giữa biển và mũi đất, phía sau là dãy núi Mậu Lâm nhấp nhô trập trùng xanh um kéo dài.

Căn phòng của Bùi Thầm và Lương Chi Ý là căn có tầm nhìn tốt nhất, kết hợp nét cổ điển và nét hiện đại Trung Quốc với nhau. Đầu tiên là đi qua huyền quan được dựng bình phong, sau đó là hòn non bộ có nước chảy, tầng tầng lớp lớp uốn lượn vào bên trong.

Phong cách trang trí bằng gỗ ở xung quanh khiến người ta cảm thấy yên bình thoải mái, đi vào gian trong cùng thì có thể nhìn thấy cảnh tượng trong đó.

Ba mặt của căn phòng được biển bao bọc, màn đêm đầy sao ở bên ngoài cửa sổ xuất hiện trong tầm nhìn mà không hề bị cản trợ, làn gió biển nhẹ nhàng cuốn lên tấm rèm màu trắng ở bên cửa sổ.

Dọc theo sàn gỗ, thiết kế mở hoàn toàn như mở rộng không gian tới ban công ngắm cảnh biển ở bên ngoài, có thể nhìn thấy bờ cát trắng trải dài từ trong này.

Mặc dù hầu hết mọi người sẽ đi thẳng ra biển bơi lội, nhưng bên ngoài ban công ngắm cảnh vẫn được lắp đặt bể bơi vô cực* với nhiệt độ ổn định, vả lại không gian cực kỳ riêng tư, không ai nhìn lén, giữa đất trời chỉ còn lại mỗi bọn họ.

(*)

Căn phòng được trang trí lịch sự tao nhã, trong tấm rèm lớn màu đỏ thẫm mạ vàng là một chiếc giường lớn bằng gỗ lê đen, mặt trên của đệm thêu uyên ương và mẫu đơn, đầu giường đặt gối uyên ương, tua rua bằng lụa mềm mại mịn màng, nhuốm ánh sáng dịu dàng dưới ánh đèn.

Tuy màu sắc là màu truyền thống của ngày vui, nhưng kết hợp với lối trang trí đơn giản bằng gỗ và cảnh bờ biển thì không hề lộ vẻ tục tằng, trái lại còn cực kỳ mờ ám và lãng mạn trong đêm tân hôn.

Sau khi về phòng tân hôn, đám người Tuyên Hạ, Quý Phỉ Nhi tất nhiên sẽ không tha cho hai người, náo động phòng một lúc lâu.

Cuối cùng Bùi Thầm đuổi đám người ra ngoài. Lương Chi Ý ngồi trong phòng ngủ chợt nghe Bùi Thầm tiễn bọn họ tới huyền quan, dường như đang nói gì đó.

Cửa bị đóng lại.

Ầm ĩ cả một ngày, bây giờ cuối cùng cũng có được sự yên tĩnh.

Người đàn ông đi rồi quay lại, sau đó nhìn thấy cô gái đội mũ phượng đeo khăn quàng vai, ngồi trên giường tân hôn nhìn anh. Khuôn mặt bị màu đỏ bốn phía nhuộm cho đỏ ửng, ánh mắt dập dờn dịu dàng như nước, vừa quyến rũ vừa trong sáng.

Anh ngồi xuống bên cạnh Lương Chi Ý, đối phương nhẹ nhàng hỏi anh với vẻ ngơ ngác: “Hồi nãy anh nói gì với họ ở huyền quan vậy?”

Bùi Thầm kéo cô vào lòng, anh nhìn cô, giọng quyến rũ lưu luyến: “Anh bảo là nếu bọn họ còn quậy nữa, không cho anh chút thời gian thì chúng mình sớm sinh quý tử kiểu gì?”

Cô gái nghe thế thì khuôn mặt càng đỏ hơn, hờn dỗi:

“Sao mà đã sớm sinh quý tử rồi…”

Bùi Thầm nở nụ cười, không trêu cô nữa, anh cởi giày giúp cô, nhẹ nhàng xoa bóp chân: “Hôm nay đi cả một ngày, có mệt không?”

Cô gật đầu, đáng thương nói: “May mà hồi tối lén thay một đôi giày đế bằng, nếu không thì đúng là đau chết mất.”

“Anh đi lấy ít nước ấm cho em ngâm chân một lúc.”

“Không cần phải rắc rối như thế đâu, hôm nay anh cũng mệt chết rồi mà.”

Anh đứng dậy, mổ đôi môi đỏ của cô một cái, “Không mệt, em ngồi đi.”

Nhìn anh đi vào phòng tắm, Lương Chi Ý quơ chân, khóe môi cong lên, sự ngọt ngào trào dâng trong tim.

Bùi Bùi nhà cô đúng là tốt quá đi.

Bùi Thầm bưng nước về, đầu tiên là gỡ mũ phượng trên đầu và phụ kiện rườm rà trên người giúp cô, sau đó ngâm chân cho cô.

Người đàn ông hơi ngồi xổm xuống, ngước mắt lên thì nhìn thấy lúm đồng tiền trên khuôn mặt cô gái, nụ cười ngây thơ ngọt ngào, anh không khỏi nhếch môi:

“Vui đến vậy à?”

Đáng ghét, đã biết rồi mà còn cố hỏi.

Cô gái hơi cúi mặt xuống, mặt mày ngượng ngùng cong lên, trả lời anh với giọng nhẹ nhàng: “Lấy anh, đương nhiên là em vui rồi.”

Bùi Thầm nhìn cô, sự dịu dàng ngập tràn trong đôi mắt.

Tới khi đã tẩy trang, tắm rửa xong xuôi thì đã tới đêm khuya.

Nhưng tối nay là một buổi tối đẹp trời trăng tròn hoa thắm như thế, cho dù ban ngày có mệt đi chăng nữa thì lúc này họ cũng không hề thấy buồn ngủ.

Bên ngoài cửa sổ là màn đêm sâu thẳm, gió biển khoan khoái thổi vào phòng, cuốn tấm rèm đỏ thẫm mạ vàng lên, lay động theo gió. Trên chiếc giường tân hôn màu đỏ, gối uyên ương bị đặt sang một bên, trên ga giường mềm mại nhẵn mịn, cô gái trần truồng nằm trong
lòng người đàn ông.

Khuôn mặt cô gái xấu hổ, mắt hạnh ướt át long lanh, mái tóc đen xõa nơi đầu vai, làn da trắng như sữa hình thành sự tương phản rõ ràng với đệm giường màu đỏ, chỉ liếc nhìn một cái đã khiến lòng người bùng cháy.

Bùi Thầm ôm cô vào lòng, cụp mắt nhìn cô, thấp giọng nói: “Hồi nãy anh đã đi tìm rồi, trong phòng không có áo mưa.”

“Ừ?”

Nhưng công việc liên quan tới phòng tân hôn đều do Trọng Tâm Nhu xử lí.

“Bọn họ không chuẩn bị lúc trang trí phòng tân hôn, chắc là cảm thấy chúng ta không cần thứ này, hoặc là…họ mong có thể ẵm cháu ngoại sớm một chút.”

Cô gái xấu hổ chớp mắt, “Thế thì phải làm sao đây…”

“Nếu em sợ thì tối nay anh sẽ không chạm vào em.”

Lương Chi Ý đối diện với ánh mắt kiềm chế tột cùng của Bùi Thầm, cô biết anh khó chịu tới mức nào, huống hồ cả đời chỉ có một đêm động phòng hoa chúc, đương nhiên là cô muốn cùng anh trải qua một đêm ngọt ngào cực độ.

Cô giơ tay vịn bờ vai anh, mặt mày cong lên, khẽ tỉ tê:

“Không sao đâu, hôm nay là ngày an toàn, nếu thật sự bất ngờ trúng thưởng thì cũng không sao, làm bố mẹ sớm cũng rất tốt mà.”

Dù sao thì, chỉ cần có anh ở bên, cô đều bằng lòng.

Bùi Thầm nhìn cô chăm chú, mấy giây sau thì đáp lại với giọng trầm thấp, bàn tay to bóp eo cô, rồi anh chợt cúi mặt xuống, hơi thở ấm áp lấp kín đôi môi đỏ của cô.

Mùi hoa sơn chi ngọt thanh ngào ngạt lan tỏa trong không gian.

Anh cạy hàm răng đi vào, Lương Chi Ý đón lấy nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng của anh, cô không khỏi giơ tay ôm lấy cổ anh.

Bên ngoài cửa sổ, sóng biển nhẹ nhàng vỗ vào bờ cát.

Bên trong tấm rèm ấm áp, tình càng lúc càng nồng, cuối cùng chỉ hóa thành âm thanh thúc giục mềm mại của cô gái.

Sau đó, tình yêu của người đàn ông hoàn toàn xâm chiếm thế giới của cô.

Sau một lúc lâu, Lương Chi Ý có chút không chịu nổi, hốc mắt ướt át đỏ lên, khóc thút thít đổi giọng, “Chồng ơi, chậm một chút…”

Bùi Thầm bất đắc dĩ nhếch môi, hôn giọt lệ trong suốt trên hàng mi của cô:

“Lúc thì nhanh một chút, lúc thì chậm một chút, sao mà Chi Chi nhõng nhẽo thế?”

Lúc ban đầu anh nghe cô hết.

Nhưng khi tới lúc tình nồng, anh lại hoàn toàn nắm thế chủ động.



Một lúc sau, một con hải âu dừng chân trên đá ngầm.

Thủy triều bình lặng trở lại.

Bùi Thầm ôm chặt cô gái trong lồng ngực, hôn cô.

Sau khi nụ hôn kết thúc, hai người lặng lẽ ôm nhau, trái tim bị sự ngọt ngào lấp đầy.

Bùi Thầm vuốt ve mái tóc dài của cô, rồi mở miệng, giọng trầm thấp ma sát tai cô: “Chi Chi à, có lẽ là em không biết, đối với anh, có thể cưới được em là niềm hạnh phúc lớn tới nhường nào.”

Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, anh chưa bao giờ tin rằng, có một ngày anh sẽ có tư cách bên cô tới bạc đầu.

Lương Chi Ý dựa vào ngực anh, đôi môi đỏ khẽ cong lên:

“Em biết mà.”

Bởi vì cô cũng muốn lấy anh, muốn bên anh trọn đời.

***

Hai ngày sau, lịch trình hôn lễ vẫn còn tiếp diễn, khách khứa có thể tiếp tục dạo chơi ở trên đảo.

So với sự bận rộn của ngày đầu tiên thì hai ngày sau thảnh thơi hơn rất nhiều, Lương Chi Ý và Bùi Thầm ra biển chơi, hoặc là tận hưởng khung cảnh, bàn chuyện gió trăng*.

(*)

Trong mắt khách khứa, hai người như một cặp trời sinh, cực kỳ xứng đôi. Chỉ cần đối mặt với nhau thì tình cảm lưu luyến trong đôi mắt không thể nói thành lời, tình yêu như thế thật sự khiến người ta phải hâm mộ.

Mấy ngày sau, đoàn người cũng từ đảo Nhật Nham về thành phố Lâm.

Hai người chính thức dọn vào nhà mới ở Hải An Vân Hoa, đồng thời cuối cùng cũng thực sự có một mái nhà thuộc về riêng họ.

Bởi vì công ty vẫn còn rất nhiều việc, chuyến đi hưởng tuần trăng mật của họ tạm hoãn lại trước, dời tới đầu xuân năm sau. Dù sao với điều kiện kinh tế của hai bên hiện tại thì ra ngoài du lịch cũng là chuyện bất cứ lúc nào cũng có thể đi được.

Tháng mười một, kì kinh nguyệt của Lương Chi Ý vẫn tới như bình thường, cũng may là không trúng thưởng, mà thời gian chuyển từ thu sang đông, thời tiết cũng dần trở lạnh.

Cuối tháng mười hai, hai nhà Lương Chi Ý và Tri Miên hẹn nhau đón lễ Giáng Sinh vào cuối tuần.

Buổi chiều Bùi Thầm phải tới công ty đột xuất để xử lý công việc, Lương Chi Ý bèn tới nhà Tri Miên trước.

Người giúp việc nấu ăn trong bếp. Tại phòng khách, Lương Chi Ý và Tri Miên ngồi trên sô pha trò chuyện, Đoạn Chi Hành mặc bộ đồ ngủ hình khủng long, cầm con gấu nhỏ trong tay, nhảy tới nhảy lui ở bên cạnh, rất ồn ào.

“Mẹ ơi, chơi trò chơi…”

Cậu nhóc dịch tới bên cạnh Tri Miên, đôi mắt như hai quả nho sáng trong, cứ bám lấy Tri Miên.

Tri Miên mỉm cười xoa đầu cậu: “Hành Hành ngoan nào, con tự chơi trước được không? Mẹ và mẹ nuôi con đang nói chuyện.”

Nhưng cậu nhóc vẫn hiếu động làm ầm ĩ ở bên cạnh, Tri Miên không chịu nổi, lập tức gọi quân cứu viện: “Đoạn Chước…”

Sau một lúc lâu, tại căn phòng cách vách, người đàn ông vai rộng eo gầy, tóc đen mày sáng đi ra, mặt mày thoáng sa sầm, nhìn Đoạn Chi Hành:

“Lại đây, đừng quấy mẹ con.”

Tri Miên cười: “Đi chơi với bố được không con?”

Cậu nhóc nhìn thấy Đoạn Chước thì xách con gấu nhỏ, mở hai tay ra, vui vẻ chạy bình bịch tới, giọng non nớt: “Bố ơi, con muốn chơi với bố…”

Đoạn Chước cúi người, ôm lấy cậu bé, sau đó nhướng mày nhìn về phía Tri Miên, khóe môi cong lên thành nụ cười biếng nhác: “Thấy chưa, nó vẫn bám anh.”

Cô gái dở khóc dở cười: “Ừ ừ ừ, bám anh là tốt nhất.”

Đoạn Chước ôm con trai xoay người, giọng ngân nga có nhịp điệu: “Đi nào, chúng ta đi chơi xếp gỗ…”

Sau khi hai bố con đã đi, Lương Chi Ý cười: “Đoạn Chước thích chăm trẻ con thật đấy nhỉ.”

Tri Miên mỉm cười bất đắc dĩ, “Ban đầu anh ấy cũng không thích đâu.”

“Con trai mình sao mình lại không thích được, chủ yếu là do Hành Hành quá đáng yêu.”

“Nếu cậu sinh một đứa thì chắc chắn Bùi Thầm sẽ thích.”

Lương Chi Ý nâng má, mặt mày cong lên: “Hình như đúng là Bùi Thầm rất thích trẻ con.” Mỗi lần họ tới nhà Tri Miên, những lúc Bùi Thầm trêu đùa Đoạn Chi Hành thì luôn rất vui vẻ.

Tri Miên ghé lại gần cười hỏi cô: “Nếu Bùi Thầm thích như thế thì cậu định khi nào sinh một đứa vậy?”

Hai má cô gái đỏ ửng, khẽ lẩm bẩm: “Thật ra gần đây mình cảm thấy có một đứa con cũng rất tốt. Phải rồi, hồi trước cậu và Đoạn Chước cất công chuẩn bị mang thai bao lâu thì mới có vậy?”

Tri Miên xấu hổ khẽ ho hai tiếng: “Bọn mình không chuẩn bị…đó là một sự bất ngờ.”

“Bất ngờ ư?”

Tri Miên nói, một lần là trúng, cũng vừa khéo.

Lương Chi Ý cười, “Chỉ có thể nói là duyên phận tới, có ngăn cũng không ngăn nổi.”

“Lúc ban đầu mình cảm thấy mang thai là chuyện rất đáng sợ, nhưng sau đó, khi cảm giác được thằng nhóc càng ngày càng lớn trong bụng mình thì lại thấy vui nhiều hơn.”

Lương Chi Ý nhìn vẻ tươi cười ngọt ngào trên khuôn mặt cô ấy thì giống như chính mình cũng cảm nhận được thứ cảm xúc vui vẻ khi làm mẹ này.

Hai cô bạn thân trò chuyện. Lúc chập tối, Bùi Thầm đi từ công ty tới, còn mua cả quà Giáng Sinh cho Đoạn Chi Hành nữa.

Người của hai gia đình tụ tập với nhau, ăn một bữa tối ấm áp.

Sau khi ăn xong, Lương Chi Ý đi theo Tri Miên vào bếp học làm bánh, hai người đàn ông là Bùi Thầm và Đoạn Chước thì nói chuyện với nhau.

Hơn chín giờ tối, thời gian cũng hòm hòm rồi, Lương Chi Ý và Bùi Thầm bèn chào tạm biệt họ rồi rời khỏi biệt thự.

Ở bên ngoài, bầu trời tối đen, gió lạnh thổi vù vù, Bùi Thầm quấn khăn quàng cổ cho Lương Chi Ý. Cuối cùng cô gái được anh ôm lấy, tươi cười xinh đẹp: “Được rồi, chúng mình đi thôi.”

Dưới đèn đường, hai người chậm rãi đi tới bãi đỗ xe, trò chuyện về cậu nhóc, Lương Chi Ý cười: “Hành Hành đúng là đáng yêu quá, hồi nãy còn nói muốn anh ngủ với nó tối nay nữa chứ.”

Bùi Thầm nhếch môi: “Đúng là rất đáng yêu.”

Lương Chi Ý nói với anh về chuyện mang thai mà cô nghe Tri Miên kể hồi chiều rồi cảm thán: “Mấy chuyện mang thai này quá không chắc chắn, nghe nói tiểu Chương ở công ty chúng ta chuẩn bị mang thai một năm rồi cũng vẫn chưa thấy gì.”

“Chuyện này cũng phải xem xét mọi yếu tố.”

Cô tiện miệng nói: “Một lần là trúng cũng không dễ, em cảm thấy nếu là chúng ta thì chắc sẽ không được.”

Bùi Thầm nghe thế thì cụp mắt nhìn cô, thản nhiên hỏi lại:

“Em có cho anh không gian để phát huy à?”

“…”

Cô đỏ mặt.

Chờ đã, ai bảo không có chứ, đêm tân hôn đó rõ ràng là…

Người đàn ông cúi người cắn vành tai cô, thấp giọng nói:

“Có đoán cũng vô ích, có muốn tối nay quay về tự thực hành thử không?”

Hết ngoại truyện 11.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện