Nghe mẹ nói vậy, Giang Trì nhíu mày, "Mẹ đừng đoán mò nữa!"
Anh thật sự phục mẹ rồi đấy.
Hơn nữa từ ánh mắt dò hỏi của mẹ, Giang Trì có thể đoán được mẹ mình đang nghĩ gì.
Giang Trì nói: "Con với cô ấy quen nhau chưa được mấy ngày, cũng chưa có tình cảm gì.
Mẹ Giang Trì hỏi: "Vậy con có tình cảm với ai?"
Giang Trì: "..."
Mẹ Giang Trì nhìn anh và nói: "Bất kể thế nào, con cũng mau tranh thủ thời gian cùng với nó sinh một đứa con đi! Như vậy chúng ta cũng yên tâm."
Giang Trì nhìn mẹ và bảo: "Để sau rồi tính đi."
"Sao lại để sau?" Mẹ Giang Trì nói: "Con đồng ý luôn không được à?"
"Mẹ..."
Mẹ Giang Trì đỡ trán, "Đầu mẹ lại đau."
Giang Trì: "Được rồi, con hứa với mẹ! Thế được chưa? Mẹ thật là, vừa về đến nhà đã hành con rồi!"
Mẹ và anh cùng đi xuống, Cố Tương vẫn đang ngồi trên ghế sô pha.
Mẹ Giang Trì nói: "Mẹ vào phòng ăn đây, con mau gọi vợ vào cùng ăn đi."
Giang Trì: "..."
Mẹ đi vào rồi, để một mình anh ở lại để hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này.
Giang Trì nhìn Cố Tương, anh đi thẳng đến trước mặt và dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn cô.
Cố Tương ngẩng đầu nhìn chằm chằm Giang Trì, cô không hề tỏ ra yếu thế.
Cô muốn xem anh định làm gì.
Giang Trì nói: "Cô đúng là đồ mách lẻo!"
"Mách lẻo?" Cố Tương ngơ ngác, "Anh Giang nói gì thế? Tôi mách lẻo cái gì?"
"Có phải cô nói với mẹ tôi là chúng ta không ngủ cùng phòng không?" Giang Trì nói: "Đến chuyện bí mật như vậy mà cô cũng nói với mẹ à?"
".." Nghe Giang Trì nói, Cố Tương nháy mắt đầy vô tội, "Tôi nói? Anh có bằng chứng không?" Thật quá nực cười! Cô còn đang muốn hỏi là do anh nói hay sao đây này!
Giang Trì chất vấn: "Nếu không phải cô nói thì làm sao mẹ lại biết?"
"Anh phải đi hỏi bà ấy chứ! Hỏi tôi làm cái gì?" Cố Tương bực mình, "Anh nghĩ tôi là ai hả? Cho dù có phải vớ đại một người đàn ông trên đường thì tôi cũng không có hứng thú với anh đâu."
Nói xong, cô đứng lên, "Tôi đi vệ