Cô nhìn Giang Trì và nói: "Anh muốn ngủ ghế sô pha hả! Vậy thì tôi đành cố mà ngủ trên giường vậy."
Giang Trì liếc có một cái rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Cố Tương ngồi trên ghế sô pha, vừa ăn hoa quả vừa cùng Bạch Vi chọn quà.
Chờ Giang Trì rửa ráy xong đi ra, cô mới đi vào tắm.
Đến lúc Cố Tương ra ngoài, cô nhìn thấy Giang Trì đang ngồi trên ghế sô pha và đọc sách.
Anh mặt bộ đồ ở nhà, bên dưới ánh đèn trông khá chăm chú.
Cố Tương mặc bộ áo ngủ do mẹ Giang Trì chuẩn bị cho, chất liệu rất dễ chịu, kiểu dáng trông hơi giống đồ thời xưa, cô nhìn Giang Trì và nói: "Tôi đi ngủ đây!"
Giang Trì ngẩng đầu nhìn cô.
Cô gội đầu nên để thả tóc, trông rất mềm mại.
Dây đai áo ôm sát eo cô.
Cố Tương khá cao, thân hình lại gầy.
Nói với Giang Trì xong, cô đặt dép lê ngay ngắn ở bên cạnh giường rồi nằm lên.
Tối hôm qua cô ở nhà một mình nên khá buông thả, bận rộn làm việc đến nửa đêm rồi mà vẫn còn chơi điện tử một lát nữa, nên lúc này cô vô cùng buồn ngủ, vừa nắm lên giường cái là đã ngủ mất.
Nửa đêm, Cố Tương dậy đi vệ sinh, đi xong lại mò trở về trèo lên giường.
Lên giường lăn một vòng thì bỗng lẫn vào trong lồ ng ngực của một người đàn ông.
Ôi!
Cô nghệt mặt ra rồi nhanh chóng bật đèn, nhìn thấy Giang Trì vì bị đánh thức mà đang nheo mắt nhìn cô.
"Bật đèn làm gì?"
Anh đang ngủ mơ mơ màng màng, cô lại mở đèn khiến anh hơi khó chịu.
Cố Tương chất vấn: "Không phải anh nói sẽ ngủ ở ghế sô pha sao? Tại sao lại chạy lên giường?"
Cô luôn cảm thấy anh không phải loại đàn ông thích lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Giờ mới phát hiện, thì ra là mình suy nghĩ nhiều.
Anh ta không thích lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn chỗ nào chứ! Vậy mà dám cả gan thừa dịp cô đang ngủ, vụng trộm trèo lên giường.
Giang Trì quá buồn ngủ, ánh đèn chói mắt khiến anh rất khó chịu, bèn lạnh giọng nói: "Tắt đèn."
Cố Tương: "Giang Trì, tôi không ngờ anh là loại người này! Tự anh nói muốn ngủ ở ghế sô pha, cuối cùng lại chơi xấu."
Anh ta không muốn ngủ ở ghế sô pha thì nói rõ luôn đi!
Giờ đang là đêm khuya, nghe Cố Tương líu ríu mà Giang Trì cảm thấy rất phiền, anh bèn