Anh không trở lại thì tốt quá! Đêm nay cô có thể ngủ ngon giấc ở nhà họ Giang rồi.
Kết quả, trong lòng cô mới đắc ý chưa được hai giây, đã thấy Giang Trì đang nhìn mình, anh hỏi: "Sao thế, đêm nay tôi không về, em vui lắm hả?"
Cố Tương hơi kinh ngạc, bà Giang và ông nội đang ở chỗ này, anh nói câu đó là muốn chỉnh chết cô hả?
Quá nhiên, ánh mắt của ông nội và bà Giang đều rơi vào người cô.
Cố Tương ho một tiếng, trên mặt nặn ra một nụ cười nhìn rất ngọt ngào, "Làm sao lại thế chứ? Chồng à, anh nhớ về sớm nhé, em sẽ nhớ anh lắm."
Cố Tương cảm thấy, nếu cô còn không thể hiện tình cảm của mình với Giang Trì, thì chắc bà Giang sẽ lại nghĩ hết biện pháp để cô và anh ngủ với nhau mất.
Cho nên, ở ngay trước mặt các cụ, cô đành cố gắng biểu hiện sự thân thiết với Giang Trì.
Trên thực tế, trong lòng cô còn đang mắng: Đậu xanh nhà anh!
Nhìn cái dáng vẻ diễn sâu của cô, làm sao Giang Trì lại không biết cô đang suy nghĩ cái gì?
Anh nói: "Nếu vợ anh đã nhở anh như thế, vậy thì tối nay anh sẽ về sớm một chút."
Ông nội và bà Giang ở bên nhìn cảnh ân ái của đôi trẻ mà hài lòng lắm.
Ông nội tằng hằng giọng, rồi nói với mẹ Giang Trì: "Chúng ta lên xe trước đi." Chú Đỗ đỡ ông đi lên xe, bà Giang cũng đi theo.
Thấy bọn họ đi hết rồi, Cố Tương cũng thu nụ cười trên mặt lại, cô nói với Giang Trì: "Tôi cũng về đây."
"Cô gái này, em trở mặt nhanh thật đấy!" Thấy vẻ mặt cô thay đổi quá nhanh, không biết tại vì sao anh lại cảm thấy rất thú vị.
Thật ra hôm nay anh thực sự rất mệt mỏi, nhưng sau khi đùa giỡn với cô một lúc, anh lại phát hiện mình thoải mái hơn rất nhiều.
Cố Tương nói: "Thôi tôi đi đây, bái bai."
Giang Trì xoa nhẹ đầu của cô, cô giả vờ ở trước mặt người lớn, anh còn biết giả vờ hơn cả cô, "Đi đi! Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi trở lại."
"Chẳng phải là anh không trở về sao?"
"Vừa rồi em mới nói nhớ tôi còn gì."
"Ai nhớ anh?" Cố Tương trừng mắt với tên đàn ông thích tự mình đa tình