Chương 23: Lần đầu hẹn hò
Chớp mắt một cái cuối tuần đến, Tô mẫu gọi hỏi Tô Mạt Mạt có vẻ nhà không, Tô Mạt Mạt ngồi trên ghế sofa liếc mắt nhìn Lãng Tinh Thần ngồi cách không xa đang chuyên chú đọc sách, khoé miệng cong cong.
Nguyên nhân chính là, phương thực đọc sách của Lãng Tinh Thần quá đặc biệt, cô chọn một quyển sách rồi nhờ Tô Mạt Mạt đặt trên bàn, sau đó nhìn chằm chằm vào sách
Lãng Tinh Thần giải thích: Người chết không thể chạm vào đồ vật dương gian, nhưng cũng may cô có năng lực mắt thấu thị, tuy có chút phiền toái nhưng có thể lợi dụng thấu thị mắt chậm rãi đọc từng trang.
Tô Mạt Mạt nhìn Lãng Tinh Thần tập trung nhìn chằm chằm vào bìa sách, thật sự có chút buồn cười
Bên kia điện thoại Tô mẫu lại nói: "Con gái? Sao không trả lời mẹ?"
Tô Mạt Mạt lấy lại tinh thần, dời mắt khỏi Lãng Tinh Thần: "Mẹ ơi, tuần này con không về nhà, mẹ và ba nấu đồ ngon bồi bổ cho tiểu Vũ đi."
"Sao vậy? Bận gì hả con?"
Tô Mạt Mạt nghĩ nghĩ: "có hẹn đi xem phim với bạn ạ, với cả chắc sẽ đi mua sắm nữa, nhà mình cách nội thành xa quá có chút không tiện."
"À, vậy con cần xe không?"
"Không cần ạ, bên con gần phố trung tâm mà, đi bộ mười phút là tới rồi."
Cúp điện thoại, Tô Mạt Mạt lại nhìn Lãng Tinh Thần, ai ngờ người nọ cũng đang nhìn nàng, bốn mắt chạm nhau.
Tô Mạt Mạt hơi hơi mỉm cười: "ngày mai chúng ta đi xem phim ha?"
"Được."
Tô Mạt Mạt hơi nhích người trên sofa, vỗ vỗ xuống bên cạnh: "Lại đây."
Lãng Tinh Thần bay tới gần, ngồi xuống bên cạnh.
Tô Mạt Mạt mở khóa điện thoại, mở ứng dụng đặt vé xem phim, trên giao diện đưa ra vài bộ phim và thời gian chiếu.
"Cô muốn xem bộ nào?"
Lãng Tinh Thần nhìn mấy bộ phim trong nước: "Bộ này đi."
"Ừm." Tô Mạt Mạt cũng có ý chọn bộ này, nhưng trước khi đặt vé nàng vẫn hỏi: "Có phải cô đọc suy nghĩ của tôi nên mới chọn bộ này không?"
"Không phải, tôi cũng muốn xem bộ này mà, đạo diễn bộ này là số ít đạo diễn có nhiều phim bom tấn ở quốc nội, hơn nữa vẫn luôn kiên trì theo đuổi phong cách của riêng mình."
Đây là một bộ phim văn nghệ, màn hình giao diện thay đổi hiện ra số ghế trống, Tô Mạt Mạt chọn hai vị trí đẹp, tiếp đó thanh toán.
"Được rồi."
"Mua hai vé?"
Tô Mạt Mạt liếc nhìn Lãng Tinh Thần, cười nói: "Sao đó? Không lẽ cô định đi chui hả?"
Lãng Tinh Thần sờ mũi; "Tôi đâu có chiếm ghế của bọn họ..."
"Được rồi mà~ hai vị trí này là đẹp nhất ấy, lỡ đâu có người khác ngồi cạnh tôi thì sao? Xem như mua bảo hiểm đi ha."
Tuy là nói vậy nhưng Lãng Tinh Thần vẫn có chút xót tiền, trước kia cô từng làm thêm ở cửa hàng thức ăn nhanh, một tiếng chỉ có mười ba đồng, một vé xem phim như này gần sáu tiếng làm công...
Nhưng thấy Tô Mạt Mạt tắt ứng dụng đặt vé xem phim, Lãng Tinh Thần cũng không nói tiếp, Tô Mạt Mạt là người rất tuân thủ phép tắc, sẽ không đồng ý hành vi trốn vé của cô, mặc dù ngoại trừ Tô Mạt Mạt không có ai thấy được cô.
Một đêm say ngủ, ánh nắng ngày hôm sau tươi sáng, vạn dặm không mây thời tiết vô cùng đẹp.
Tô Mạt Mạt và Lãng Tinh Thần song song ra cửa, ăn bữa sáng ở sạp lề đường sau đó đi thẳng đến rạp chiếu phim, lấy vé, vào rạp, ngồi xuống vị trí của mình, phim cũng vừa vặn được chiếu
Đề tài bộ phim nói về những chuyến đi, nữ chính có màu da lúa mạch nhìn nhu nhược nhưng lại không thiếu phần cuồng dã, lái chiếc xe việt dã mười phần khí phách chạy trên quốc lộ mênh mông vô bờ.
Trên người nữ chính là chiếc áo sơ mi nam cũ kỹ, rộng rãi như được tròng lên người.
Tóc cột sau đầu bay bay cùng gió, đôi môi mỏng ngậm hờ điếu thuốc cháy nửa, đầu thuốc lúc sáng lúc tối, khói thuốc lắm lúc làm nữ chính phải nheo cả mắt.
Màn ảnh quay tới ghế phụ, trên chỗ ngồi đặt một túi vải, bên trong hình như đựng thứ gì đó.
Dọc theo đường đi có rất nhiều người muốn đi nhờ xe nữ chính, nhưng nữ chính chưa từng ngừng lại, cô độc lữ hành.
Màn ảnh lại đổi, nữ chính đã thấy một bộ quần áo sạch sẽ, tinh thần nhìn tốt hơn chút, làn da cũng trắng hơn.
Chạng vạng trời mưa to như trút, trên quốc lộ mênh mông xuất hiện một người chật vật muốn đi nhờ xe, nữ chính vẫn như cũ lướt qua nhưng nửa đường lại quay lại.
Nam chính bộ phim lên xem, giữa cuộc nói chuyện phiếm vu vơ, nam chính kể lại chuyện xưa của mình ...
Nữ chính cười, bọn họ cùng nhau đi qua rất nhiều nơi, dần dần sinh ra hảo cảm với đối phương, sau khi quay về thành phố bọn họ yêu nhau, cùng nhau tiến tới hôn nhân mỹ mãn.
Thời điểm du lịch tuần trăng mật nam chính điều khiển xe việt dã, trên người mặc áo sơ mi, nữ chính ngồi ghế phụ, trên tay cầm quyển album, bên trong chứa đầy hình ảnh của bọn họ.
Mỗi một bức ảnh hai người đều tươi cười hạnh phúc, một đường lữ hành, thỉnh thoảng họ sẽ cho người khác đi nhờ xe, nam chính rất hay pha trò, trong xe luôn có tiếng cười nói rộn ràng.
Nhưng mà tiệc vui mau tàn, tai nạn không chút báo trước trở mình buông xuống, đất đá sạt lở chôn vùi xe việt dã....
Nhìn cảnh này, Tô Mạt Mạt nhịn không được nhỏ nhỏ la lên...
Màn hình tối đen ba giây, chỉ nghe được tiếng thở dốc vội vàng của nữ chính, màn ảnh lại sáng, hình ảnh trở về cảnh đầu tiên của bộ phim, nhưng lần này nữ chính chưa từng dừng lại xe
Vẫn là chiếc xe đó nhưng có đầy dấu tích được sửa chữa.
Chiếc xe chạy qua đoạn đường không đẹp, xóc nảy không ngừng, túi vải đặt trên ghế phụ buông xuống một góc, lộ ra chiếc hộp bóng loáng.
Nữ chính rít sâu một hơi thuốc, ném tàn thuốc ra ngoài cửa