Thiếu nữ buộc đuôi ngựa nhìn người trốn trong chăn, nghe đối phương sợ hãi xin tha không thành chuyển sang uy hiếp, nói sẽ tìm đạo sĩ trừ tà đuổi cô đi.
Cô cụp mắt, biến mất.
Đêm cùng ngày Tô Mạt Mạt được chuyển đến phòng bệnh thường, may mắn ở chỗ phòng này là phòng bốn người nhưng có hai người buổi tối không ở trong bệnh viện, sau khi được bệnh viện chấp nhận Tô phụ có thể ngủ trên giường trống.
Tô Mạt Mạt được cho điện thoại mới tinh, Tô mẫu nói: Bởi vì bị tai nạn xe cộ nên điện thoại hỏng nặng, có sửa cũng không xài được.
Trong phòng bệnh, Tô Mạt Mạt mở ra thanh công cụ tìm kiếm gõ vào hai chữ: Gặp quỷ....
Một giây sau trên điện thoại hiện lên vài bài liên quan: Gặp quỷ thì phải làm sao? nhìn thấy quỷ có ý nghĩa gì? Tôi thật sự nhìn thấy quỷ....
Tô Mạt Mạt nghĩ nghĩ vài giây quyết định mở cái thứ nhất, trên đó viết: "Do bạn năng lượng quá thấp (thủ dâm, chơi thuốc hoặc thức đêm quá nhiều...v..v...) người có năng lượng thấp không chỉ thấy ma còn dễ bị nhập."
Nhìn đến đáp án này Tô Mạt Mạt đỏ cả mặt, Tô Mạt Mạt sống hai mươi hai năm vẫn luôn duy trì thói quen ngủ sớm dậy sớm, tích cực vận động hơn nữa cũng không thân thiết với ai.
Lướt ngón tay xuống dưới mấy lần, Tô Mạt Mạt thấy một đề mục trên diễn đàn, tiêu đề là: Có phải bạn đang trải qua chuyện không thể tưởng tượng được, nói ra có lẽ tôi có thể giúp được bạn...
3
Tô Mạt Mạt lại thử ôm hi vọng bấm vào, bên trong có đủ loại bình luận, không ít nội dung nhắc đến chuyện thần quái, đại đa số sau khi bình luận nói chuyện của mình xong không lâu sau đó liền quay lại cám ơn chủ bài.
Tô Mạt Mạt nghĩ, có khi lừa đảo cũng nên... Nhưng là ngón tay lại không nghe sai khiến đánh ra một dòng chữ: xin chào, tôi muốn nhờ ngài giúp đỡ, tôi nhìn thấy ma.
Hành lang bệnh viện vào đêm hiu quạnh hơn ban ngày rất nhiều, ngã rẽ cuối hành lang thỉnh thoảng lại có tiếng gào khóc tuyệt vọng, dựa theo thống kê không hoàn hảo nàng từng đọc được ở đâu đó, mỗi một giây sẽ có ít nhất 1,8 người chết.
Người sau khi chết sẽ biến thành một dạng linh thể, tục xưng là....ma.
Thiếu nữ buộc đuôi ngựa hiện thân giữa hành lang, xuyên qua vách tường thật dày dõi lấy Tô Mạt Mạt, người sau khi chết sẽ dần dần thức tỉnh một ít năng lực, loại năng lực và sức mạnh sẽ theo thời gian mà biến đổi hoặc tăng cường thêm, thiếu nữ buộc đuôi ngựa này vừa vặn thức tỉnh hai loại năng lực: Thuật đọc tâm và mắt thấu thị.
Tuy rằng cách một vách tường dày thiếu nữ vẫn thấy được Tô Mạt Mạt đang làm cái gì, ngay cả nội dung nàng đang tìm cũng có thể nhìn thấy rất rõ.
Đột nhiên! Hắc xích từ đầu hành lang bên kia bay thẳng tới chỗ thiếu nữ đang đứng, cô cảm nhận được nguy hiểm nên lập tức muốn tránh đi nhưng hắc xích lại phát ra một loại sức mạnh làm cho quỷ hồn vô pháp chống cự, trói chặt thiếu nữ buộc đuôi ngựa.
Đây không phải lần đầu tiên thiếu nữ bị hắc xích quấn thân nhưng đây là lần đầu tiên cô ra sức giãy dụa.
Từ nơi khác ở hành lang bay tới một vị thiếu nữ mặc áo bào đen tóc cũng cột đuôi ngựa, chỉ là sắc mặt người đó lạnh lùng tròng mắt đen nhánh bình tĩnh không gợn sóng, vô hỉ vô bi.
2
Môi mỏng mím thành chữ nhất (一), lộ ra khí tức lạnh nhạt.
Đồng tử thiếu nữ bị trói rút lại, lẩm bẩm nói: "cô là âm sai?"
Hắc bào thiếu nữ không chút biểu cảm, lạnh lùng nói: "Ta là học viên Nguyệt bộ học viện Tử Thần Mục Dung, dương gian không phải nơi ngươi nên đến, ta đưa ngươi quay về."
4
Thiếu nữ buộc đuôi ngựa nhìn đến hai hồn phách phía sau âm sai, cũng giống như cô bị hắc xích trói chặt.
Hoa mắt một màn thiếu nữ đã bị Mục Dung lôi ra khỏi bệnh viện. Loại thành phố công nghiệp lâu năm như Sơn Dương, qua mười giờ tối sẽ có rất ít người đi đường, cho dù là có cũng không thấy được bọn họ.
Đèn tín hiệu ngã tư lắm lúc chớp tắt, thỉnh thoảng có một chiếc xe hơi xé gió chạy ào.
Thiếu nữ buộc đuôi ngựa muốn dừng lại bước chân nhưng sức của cô so với vị âm sai trước mặt quá nhỏ bé, hồn phách hai gã đàn ông phía sau một người đờ đẫn còn một người thì khóc sướt mướt giống như vẫn còn lưu luyến nhân sinh, nhưng vị âm sai kia giống như không chút để tâm, chưa hề nghỉ chân hay bố thí một ánh nhìn.
Thiếu nữ lớn tiếng nói: "Tôi là Lãng Tinh Thần tôi có du dương thư của Phán Quan phê chuẩn, tôi ở lại dương gian là hợp pháp!"
Hắc bào thiếu nữ dừng chân, nháy mắt một cái lại tiếp tục đi: "Ta chưa từng nghe qua du dương thư."
Lãng Tinh Thần không nghĩ tới vị âm sai này quá vô tình, rơi vào đường cùng chỉ còn cách dùng hết sức duỗi tay vào túi quần jeans, nắm lấy lục lạc trong túi lắc lắc mấy cái.
Tốc độ âm sai rất nhanh, chỉ trong năm phút bọn họ đã đi tới một nơi rất giống với ngân hàng địa phương, cửa lớn là hai tượng đá sư tử uy vũ cao chừng ba bốn mét, tấm biển treo phía trước bất ngờ hiện ra bốn chữ: Âm Dương dịch trạm.
"Xoẹt" một tiếng bên cạnh Lãng Tinh Thần xuất hiện một vị thiếu niên, tóc tai gọn gàng đeo mắt kính vàng mặc trên người là kiểu áo Trung Sơn thuần trắng, bên ngoài cũng khoác một cái trường bào giống như đúc Mục Dung nhưng là màu trắng.
Lãng Tinh Thần nhìn người đến giống như thấy được cứu tinh: "Hách Giải Phóng! Cứu tôi."
Nghe thấy giọng nói âm sai Mục Dung mới chậm rãi quay đầu nhìn, Mục Dung rõ ràng quen biết Hách Giải Phóng: "Sao cậu lại tới đây?"
"Cô thả Lãng Tinh Thần ra trước, tình huống của cô ấy tương đối đặc biệt chờ chút nữa tôi sẽ nói rõ với cô."
"Rầm" một tiếng xiềng xích trói Lãng Tinh Thần được mở ra, Mục Dung quay đầu lôi hai hồn phách còn lại đi vào ngân hàng.
Mắt sư tử đá trước cửa đột nhiên hiện lên lam quang, chúng nó giống như sống lại gầm nhẹ với Mục Dung, Mục Dung lấy ra một cái lệnh