D
ì Ngô, Tiểu Bảo, Tô Mạt Mạt, Lãng Tinh Thần và anh Trương đều ở trong nhà dì Ngô, hôm nay tinh thần dì Ngô rất sảng khoái, tựa như trẻ những hai mươi tuổi chỉ trong một đêm, vết hằn của thời gian trên mặt cũng được thả lỏng hơn nhiều, mặt mày tươi rói một bên nhẹ ngân nga khúc ca thiếu nhi, một bên nấu cơm
Trong phòng khách ảnh chụp bạn già và con trai đều đã được dọn xong, đây đều được Tô Mạt Mạt đồng ý bà mới dọn xuống bàn, dì Ngô thắp một nén hương cho bạn già và con trai.
Đồ ăn làm xong, một bàn phong phú món ăn, dì Ngô vui vẻ nói: "Mạt Mạt, ăn cơm!"
Tô Mạt Mạt đang chăm sóc Tiểu Bảo, nghe được dì Ngô kêu, nàng nói với Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn cơm ha?"
"Dạ!" Tiểu Bảo chủ động nắm tay Tô Mạt Mạt, hai người từ phòng ngủ đi ra.
Tô Mạt Mạt nhìn một bàn đồ ăn, kinh hãi nói: "Dì Ngô, này quá phong phú rồi, ba người chúng ta ăn sao hết?!"
Dì Ngô từ ái cười, nói: "Mau mau ngồi xuống, dì ấy, từ sau khi con trai và bạn già qua đời, cái nhà này đã rất lâu không có náo nhiệt như vậy. Trù nghệ của dì cũng không có chỗ dùng, hôm nay đãi khách, con còn là ân nhân của cái nhà này, dì cảm kích con, cũng thực thích con, không có gì báo đáp cho con nên chỉ có thể nấu nhiều một chút."
"Cám ơn dì "
Tô Mạt Mạt đỡ Tiểu Bảo ngồi xuống, mang lên yếm đeo cổ: "Dì Ngô dì cũng ngồi đi."
"Con ngồi đi, không cần chờ dì "
Nói xong dì Ngô lại đi vào bếp, bưng ra một mâm đồ ăn đã chuẩn bị sẵn đặt trước hai bức ảnh đen trắng của bạn già và anh Trương, cắm đôi đũa vào chén cơm, bà nhìn bức ảnh bạn già, nói: "nếm thử đi, xem có giống hương vị năm đó không, ông là đồ cố chấp, năm đó tôi đã nói con trai vô tội mà ông cứ không tin, nói tôi không biết dạy con, tự tức chết chính mình. Hôm nay mọi việc đã rõ ràng, ông có thể an tâm nhắm mắt rồi."
Sau đó bà lại nói với bức ảnh của anh Trương: "Con trai, mẹ vẫn luôn tin con vô tội, mười lăm năm....toà án rốt cuộc cũng phán con trong sạch, mẹ biết con chết oan, con ở dưới suối vàng....đừng oán đừng trách nữa, kiếp sau đầu thai vào nhà tốt, an ổn làm người. Đừng bận tâm cho mẹ, mẹ sẽ chăm sóc cho Tiểu Bảo, mẹ và Tiểu Bảo còn có quốc gia lo liệu, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Con đó, nhất định phải cám ơn Mạt Mạt, phù hộ Mạt Mạt công việc thuận lợi, thân thể khỏe mạnh, có biết không?"
Anh Trương bay tới bên cạnh dì Ngô, vòng tay ôm lấy bà, chỉ là dì Ngô không thể thấy.
Dì Ngô lau lau nước mắt, quay đầu mỉm cười nói: "Ăn cơm thôi!"
Theo nến hương được đốt trên bàn, trước mặt anh Trương xuất hiện một cái bàn nhỏ, bên trên là đồ ăn dì Ngô đã làm, dì Ngô lấy ra một chai rượu nho, rót cho Tô Mạt Mạt một ly: "Nói ra con đừng cười, cả đời dì chưa từng uống rượu, dì cũng không biết rượu này có mạnh không, dì hỏi người bán thì người ta nói người trẻ tuổi rất thích rượu này, dì cũng không biết con có uống rượu được hay không, nhưng dì vẫn muốn kính con một ly, nếu con thấy thích thì cứ uống nhiều một chút, không thích thì chỉ cần uống một ly, dì đi mua đồ uống khác cho con."
"Cám ơn dì, dì ngồi đi, con tự xử được ạ."
"Dì biết con là đứa nhỏ lễ phép, nhưng hôm nay đừng từ chối dì, dì chạy ngược xuôi mười lăm năm bọn họ đều không tin dì, đều cảm thấy dì điên rồi. Chỉ có một mình con nhiệt tình với dì"
"Đinh" một tiếng rượu chạm, Tô Mạt Mạt cản lại dì Ngô: "Rượu này con uống, dì là trưởng bối nhấp một ngụm là được rồi, dư lại từ từ uống ạ."
"Được."
Trong bữa ăn, dì Ngô không ngừng gấp đồ ăn cho Tô Mạt Mạt, không thể không nói trù nghệ của dì Ngô rất tốt, Tô Mạt Mạt ăn đến thoả mãn.
Lãng Tinh Thần lượn lờ đối diện Tô Mạt Mạt, mặt mang ý cười, mắt đầy cưng chiều.
Tô Mạt Mạt bị nhìn như vậy có chút hồng mặt, nàng sợ Lãng Tinh Thần sẽ ghét bỏ tướng ăn của mình
Đột nhiên Tô Mạt Mạt nhìn thấy Lãng Tinh Thần hơi chuyển thân mình, mặt quay chỗ khác nói chuyện với không khí.
Nàng mặc niệm, hỏi: "Sao vậy? Có người tới sao?"
Lãng Tinh Thần trầm mặc vài giây, nói: "Tâm nguyện của anh Trương đã xong, âm sai tới đón hắn."
Anh Trương ăn uống no nê, nhìn nhìn mẹ già và con trai, lại nhìn Tô Mạt Mạt, nói với Lãng Tinh Thần: "Cám ơn các ngươi, nếu kiếp sau có thể gặp lại, ta nhất định sẽ báo đáp hai người."
"Lên đường đi, đừng để lỡ giờ."
Anh Trương buông chén đũa đi tới bên cạnh Hách Giải Phóng, người sau niệm một đoạn chú ngữ, hai người biến mất tại chỗ.
Sau khi anh Trương rời đi, khí vận trên đỉnh đầu của dì Ngô và Tô Mạt Mạt cũng tan thành mây khói, Lãng Tinh Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tô Mạt Mạt nhìn Lãng Tinh Thần, đột nhiên cảm thấy đùi gà không ngon nữa.
Nàng cảm thấy Lãng Tinh Thần sớm muộn cũng có ngày bị âm sai mang đi, biến mất khỏi cuộc sống của nàng. Rõ ràng đã ước hẹn ba năm, nhưng trải qua khoản thời gian ở chung, Tô Mạt Mạt lại không muốn Lãng Tinh Thần rời đi.
Lãng Tinh Thần đọc được tâm tình của Tô Mạt Mạt, dù có chút ngoài ý muốn nhưng lại cảm thấy vui mừng
Mặc dù đối phương không nhớ rõ quá khứ, vậy mà mình cũng lại có thể trở thành một người đặc biệt trong lòng nàng, cảm giác này vừa chua xót lại vừa ngọt ngào.
"Anh Trương đi rồi?"
"Ừm, hắn nhờ tôi cám ơn cô."
"Tuy đã lật lại bản án, nhưng hung thủ vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật, hắn cứ vậy an tâm rời đi sao? Cô nói hắn có lệnh bài mà?"
Lãng Tinh Thần nghĩ nghĩ, đáp: "sai lầm của đám người Vương Bành đã được ghi lại trong sổ Sinh Tử của Phán Quan, kể cả bọn họ có thể thoát được sự chế tài của pháp luật dương gian thì cũng trốn không thoát món nợ sau khi chết. Có lẽ....tâm nguyện của anh Trương chỉ là muốn được trả lại trong sạch, hi vọng được quốc gia bồi thường để người nhà của mình có thể sống thoải mái một chút, có thể đây mới là chấp niệm trong lòng của hắn, đi tới bước này tâm nguyện của hắn xem như đã thành, lam lệnh đòi nợ đã hoàn thành xứ mệnh của nó nên âm sai đến đưa hắn về."
Tô Mạt Mạt cảm thấy Lãng Tinh Thần nói rất đúng, tuy hận ý là một loại cảm xúc rất mãnh liệt nhưng tình yêu lại càng cho người ta cảm thấy khó bỏ, khó buông.
Tô Mạt Mạt nhìn Lãng Tinh Thần, hỏi: "Vậy còn cô?"
"Hả?"
"Tâm nguyện của cô ...là gì?"
...
Ăn xong cơm, dì Ngô lại cùng Tô Mạt Mạt hàn huyên chuyện cũ, mở ra sấp ảnh ố vàng kể về chuyện ngày xưa của ba người.
Tô Mạt Mạt mỉm cười chuyên chú lắng nghe, lại nghĩ đến người nhà của mình, trong khoản thời gian này nàng bận rộn với vụ án của anh Trương, hơn nữa không muốn tạo ra nguy hiểm cho người nhà nên nàng vẫn không dám về
Trước đây khi còn học đại học, nhiều lắm là hai tuần nàng sẽ về nhà một lần, lần này phá luôn kỷ lục cũ, Tô mẫu gọi điện giận hờn mấy lần.
Tô Mạt Mạt và Lãng Tinh Thần rời khỏi nhà dì Ngô thì trời đã tối đen, một mảnh minh nguyệt treo trên đầu, Tô Mạt Mạt giương mắt nhìn mảnh trăng bị mây che nửa, nói: "Cô xem...ánh trăng tựa như chiếc thuyền nhỏ."
Lãng Tinh Thần ngẩng đầu nhìn: "Giống ha, còn tựa như nó đang mang khẩu trang."
Tô Mạt Mạt cười cười nhìn Lãng Tinh Thần: "Sức tưởng tượng của cô quá hiện thực rồi, không có xí lãng mạn nào hết, lúc còn sống nhất định là sinh viên khoa tự nhiên."
"Sai bét, tôi là khoa văn nha!"
"Cô nói thử xem....bọn người Vương Bành có bị bắt không? Bên viện kiểm sát nói với tôi, pháp y thà chết chứ không nói gì, chỉ thừa nhận bản thân phán đoán sai lầm, miệng của Hình Lỗi cũng kín như bưng, tôi cảm thấy bọn họ thông đồng."
Lãng Tinh Thần chỉ chỉ ánh trăng trên bầu trời, đám mây đen đã bị gió thổi đi: "Mây đen khó khuất nguyệt quang, khói mù chỉ là tạm thời."
"Ừm."
"Mai là cuối tuần, cô có kế hoạch gì chưa"
"Vẫn chưa, mà cô có bận gì không? Tôi định về nhà thăm người nhà, lâu rồi không về nhớ muốn chết."
"Tôi đưa cô về."
"Được!" Mẹ tôi nấu ăn ngon lắm đó, đến lúc đó tôi nhường thân thể cho cô, để cô nếm thử ha!"
"Cô không phải nên làm thử một bữa cơm cho họ sao?"
"Tôi biết nấu cơm chiên à."
"Tôi giúp cô?"
Tay nghề của Lãng Tinh Thần Tô Mạt Mạt biết rõ, trải qua chuyện của anh Trương, Tô Mạt rất muốn làm một chút gì đó cho ba mẹ.
" Vậy được, mai chúng ta cùng đi mua đồ rồi về."
"Ừm."
...
Ngày hôm sau Tô Mạt Mạt không có nói với cha mẹ là mình về nhà, chỉ gọi điện cho Tô Trạch Vũ kêu hắn đi đến siêu thị giúp nàng khiêng đồ.
Ai ngờ khi Tô Trạch Vũ nhận được điện thoại của Tô Mạt Mạt thì biểu hiện của hắn rất phấn khích: "Chị, chị nổi tiếng rồi kìa!"
"Hả? Nổi tiếng cái gì?"
"Đừng nói chị cũng không biết nha, chị không xem tin tức hả?"
"Tin tức gì chứ? Em mau ra ngoài đi, chị chuẩn bị mua đồ ăn về nhà nấu cơm đây này, lại đây giúp chị xách đồ."
Cúp máy, Tô Mạt Mạt mở ra app tin tức của thành phố Sơn Dương, nhìn thấy đầu đề nàng lập tức ngồi thẳng, la lớn: "Không thể nào?!"
"Sao vậy?" Lãng Tinh Thần bay lại gần.
Tô Mạt Mạt vỗ vỗ vị trí bên cạnh, kích động nói: "tôi, tôi lên báo!"
"Hả?"
Lãng Tinh Thần ngồi xuống bên cạnh cùng nhìn di động, đầu đề trên nhật báo Sơn Dương ghi như thế này: Luật sư vừa đẹp vừa thiện tâm dốc lòng lật lại bản án đã bị chôn vùi mười lăm năm....
Vị luật sư vừa đẹp vừa thiện tâm trên tin tức đúng là Tô Mạt Mạt, trong báo không chỉ tóm tắt thông tin của Tô Mạt Mạt, còn có ảnh chụp lúc làm việc của Tô Mạt Mạt!
Nội dung thuật lại trọng điểm của vụ án, không ngừng tán thưởng nhân phẩm và nghiệp vụ cũng như năng lực của Tô Mạt Mạt, làm nàng đọc đến đỏ mặt.
Tin tức này cũng là từ toà báo đã đưa tin của dì Ngô.
Bởi vì chuyện dì Ngô tìm kiếm nhân chứng mục kích được rất nhiều weibo V chia sẻ, cho nên tin tức của Tô Mạt Mạt cũng được truyền bá như cá gặp nước, tin tức này đã được chia sẻ hơn hai ngàn lượt, đạt được mấy chục vạn lượt like và mấy ngàn bình luận.
"Trời ạ!" Tô Mạt Mạt kinh hô một tiếng, khó trách Tô Trạch Vũ nói mình nổi tiếng....
Phía dưới tin tức là một cái bình luận top đầu, võng hữu đó đăng tải một video, còn nhắn: Mọi người xem cái này đi, u mê quá sức.
Phía dưới bình luận cũng có rất nhiều người nhắn lại....
1
"Mẹ ơi, đây là nữ siêu nhân chứ đâu phải luật sư Tô!"
"WTH! không được u mê, không được u mê!"
"Mẹ ơi, con dâu mẹ nè!"
"Mấy má xê ra đi, đây là vợ mị! [mỉm cười]."
"Má lầu trên tự trọng chút, đây là chồng mị nha [mỉm cười]."
"Chị ơi chị, chị nghĩ sao về mối quan hệ đồng tính?"
"Hỡi ơi~ giờ tôi cong được không?"
1
...
Tô Mạt Mạt liếc mắt nhìn Lãng Tinh Thần, người nọ cũng như cô nghi hoặc đầy mặt: "Cô mở thử video xem."
Tô Mạt Mạt click mở video....
Bởi vì thư ký Mạnh đến nên phạm vi xung quanh 3km viện kiểm sát đều bị phong toả còn kéo dây cảnh giới và đặt chốt chặn làm cho số ít người dân bất mãn, một số nhà