C
hương 41: Kỳ quái
Bốn người đi tới trại tạm giam, Tô Mạt Mạt chủ động đưa ra thư ủy thác, dựa theo lưu trình của pháp luật, trong vòng 48 tiếng nhân viên cần phải sắp xếp cho Tô Mạt Mạt và Tôn Đình Nam giáp mặt nhau, Tô Mạt Mạt nói với nhân viên: "Phiên toà nhị thẩm chỉ còn mười bốn ngày nữa là mở, kết quả nhị thẩm sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh cả đời của Tôn Đình Nam, xin ngài châm chước cho."
Nhân viên tìm đến cấp lãnh đạo xin chỉ thị, hơn mười phút sau Tô Mạt Mạt được gặp Tôn Đình Nam, như miêu tả của cha mẹ Tôn Đình Nam, Tôn Đình Nam cả ngươi suy sụp, vô cùng tiều tụy
Lúc Tôn Đình Nam nhìn thấy cha mẹ của hắn, đôi mắt vốn tối sầm ánh lên chút ánh sáng, nhưng chỉ vỏn vẹn vài giây đôi mắt của Tôn Đình Nam lại trở về trạng thái không có tiêu cự.
Tô Mạt Mạt cầm lên điện thoại, nói: "chào anh, tôi là Tô Mạt Mạt, là luật sư được cha mẹ anh mời đến, có mấy vấn đề muốn xác nhận với anh."
Bên kia kính chống đạn, Tôn Đình Nam cầm điện thoại lên nghe nhưng không nói một lời.
Hắn rũ đầu, không nhìn Tô Mạt Mạt cũng không nhìn cha mẹ hắn.
Lúc này, Lãng Tinh Thần đã điều khiển thuật đọc tâm...
Giây tiếp theo vẻ mặt của Lãng Tinh Thần có chút khó coi, Tôn Đình Nam phía bên kia cũng đột nhiên ngẩng đầu, nhe răng mỉm cười nhìn vào hư không.
Một màn này mười phần quỷ dị, Tô Mạt Mạt cảm giác được gió lạnh lùa tới sau lưng, người bên ngoài sẽ thấy phía sau Tô Mạt Mạt không có gì, nhưng Tô Mạt Mạt biết, phía sau của nàng còn có một người, một người chỉ mình nàng có thể nhìn thấy.
Ngay sau đó Tôn Đình Nam nâng tay làm động vén tóc lên tai, chỉ một động tác đơn giản này cũng đủ doạ Tô Mạt Mạt khiếp vía.
Là một thiếu nữ tóc dài, Tô Mạt Mạt biết được ý nghĩa của động tác này, đây rõ ràng là đang vén tóc, đôi khi tóc mái rơi xuống Tô Mạt Mạt cũng sẽ dùng động tác này vén tóc ra sau tai.
Mà Tôn Đình Nam ở trước mặt nàng cắt đầu đinh, Tô Mạt Mạt nhịn xuống kinh ngạc, hỏi Lý Phượng Quyên: "Dì Lý, kiểu tóc trước đây của Tôn Đình Nam là gì?"
Tô Mạt Mạt nghĩ có lẽ đây là một thói quen, nếu trước đây Tôn Đình Nam để tóc dài thì có thể hiểu được tại sao hắn lại có thói quen vén tóc như vậy.
"Trước giờ nó cũng để kiểu tóc đó thôi, từ lúc tiểu học đã vậy rồi, nhiều năm không thay đổi gì, sao vậy?"
Tô Mạt Mạt nuốt nước bọt, mặc niệm với Lãng Tinh Thần: "Sao rồi, cô nhìn ra được gì không?"
Lãng Tinh Thần trầm mặc vài giây, nói: "Tôn Đình Nam...cảm nhận được sự tồn tại của tôi."
"Hả?"
"Tôi cũng không biết, lúc tôi phát động thuật đọc tâm với Tôn Đình Nam thì đột nhiên hắn dùng sóng điện não hỏi tôi....ngươi là ai."
"chẳng lẽ...Tôn Đình Nam cũng có mắt âm dương?"
"Thử là biết."
Lãng Tinh Thần sử dụng hồn lực tạm thời đóng lại thuật đọc tân, sau đó xuyên qua cửa kính thật dày đi vào bên trong trại tạm giam, đứng bên cạnh Tôn Đình Nam, giơ năm ngón tay quơ quơ trước mặt hắn.
Nhưng lúc này....Tôn Đình Nam không chút phản ứng, hắn lại trở về bộ dạng suy sụp, đôi mắt vô thần, cứng nhắc cầm điện thoại không nói một lời, tựa như nụ cười và động tác vén tóc lúc nãy chỉ là ảo giác của Tô Mạt Mạt.
Lý Phượng Quyên thấy con trai lại trưng ra dáng vẻ này lòng nóng như lửa đốt, giành điện thoại trên tay Tô Mạt Mạt, nghẹn ngào: "Con trai, con nói chuyện đi...vị luật sư Tô đây là hi vọng cuối cùng của chúng ta, nghe hàng xóm nói cô ấy quen biết lãnh đạo cấp tỉnh, án tử của con giao cho cô ấy thì khẳng định có thể thắng kiện. Con nói gì đi!"
Nghe được Lý Phượng Quyên nói như vậy, Tô Mạt Mạt y như nuốt phải ruồi, không thể tin nổi mà nhìn Lý Phượng Quyên, Lý Phượng Quyên không chút hay biết vẫn nôn nóng nhìn chằm chằm con trai phía sau tấm kính, hy vọng hắn mở miệng nói gì đó, chỉ một câu thôi cũng được.
Tô Mạt Mạt có chút hụt hẫng, tuy rằng nàng và thư ký Mạnh từng gặp qua, nhưng căn bản không quen biết đối phương, cũng không có phương thức liên lạc, nếu đây là lý do mời nàng xử lý vụ án này, Tô Mạt Mạt cảm thấy đây không chỉ là do bọn họ hiểu lầm còn làm nhục tri thức pháp luật nàng khổ sở tiếp thu.
"Cô biết đúng không?" Tô Mạt Mạt hỏi Lãng Tinh Thần.
Lãng Tinh Thần quay lại bên cạnh Tô Mạt Mạt, bình thản đáp: "Vấn đề này về nhà rồi nói, hiện tại cô cần vứt bỏ thành kiến và cảm tình, dùng lý trí đánh giá tình huống trước mặt, xem xem cô có thể nhận vụ này hay không?"
Tô Mạt Mạt hít sâu một hơi, cầm lên điện thoại nói với Tôn Đình Nam: "Tôn tiên sinh, tôi muốn biết tỉ mỉ quá trình vụ án xảy ra, cùng với nguyên nhân và động cơ anh đút Triệu Hữu Lệ uống thuốc ngủ, hi vọng anh có thể tin tưởng tôi, phối hợp với tôi."
Tôn Đình Nam vẫn ngủ khúc gỗ ngồi đối diện không nói một lời.
Tô Mạt Mạt trả điện thoại lại cho Lý Phượng Quyên, đợi đến hết thời gian thăm hỏi, trừ nụ cười quỷ dị và động tác vén tóc, Tôn Đình Nam không hề nói hay làm gì.
1
Ra khỏi trại giam, Tô Mạt Mạt nói với hai vợ chồng: "Chú dì, thực xin lỗi, dựa vào cảm xúc và trạng thái trước mặt của đương sự chúng ta rất khó hỏi ra manh mối có lợi, thắng kiện ở nhị thẩm là quá khó. Năng lực của tôi có hạn không thể hoàn thành hi vọng của nhị vị thực xin lỗi, vụ án này tôi không thể thụ lý."
Nói xong Tô Mạt Mạt cúi người với hai vợ chồng, không màng họ giữ lại tự gọi xe cùng Lãng Tinh Thần về nhà.
...
Về đến nhà, Tô Mạt Mạt cởi giày chạy thẳng tới sofa, nửa người dựa vào tay vịn ghế sofa, hai chân cong lên hai tay ôm đầu gối.
Lãng Tinh Thần biết, đây là biểu hiện của tâm tình không tốt hoặc chịu ủy khuất của Tô Mạt Mạt, Lãng Tinh Thần ngồi xuống bên cạnh nàng, hỏi: "Giận rồi?"
Tô Mạt Mạt bĩu môi, nhìn Lãng Tinh Thần, trong mắt tràn ngập kinh ngạc và khó hiểu, hỏi: "Cô biết suy nghĩ của họ sao lại không nói với tôi?"
Lãng Tinh Thần nhìn Tô Mạt Mạt thật lâu, hỏi