Thầy Cao Sinh thấy tình hình bất ổn như vậy liền nói:- Bây giờ không phải là lúc các em trách móc hay đổ lỗi. Mau đưa Thiệu Huy đến phòng y tế nhanh lên!Luy Xuân cuống cuồng nhanh chóng diều Thiệu Huy lên phòng y tế. Cả lớp và thầy cũng đi theo để xem tình hình của thiệu huy, một số nam sinh đứng lại bên cạnh Nhược Vũ nói:- Bạn đừng lo lắng quá, chỉ là tai nạn khi tập luyện thôi, bạn ấy sẽ ổn thôi.- Phải đó tụi mình biết bạn không ý làm vậy vì tụi mình cũng bất ngờ khi Thiệu Huy không hề tránh.- Bạn đừng để tâm những lời họ vừa nói, họ không có ác ý gì đâu, chỉ là lúc nãy mọi người quá lo lắng cho thiệu huy thôi.- Tụi mình lên phòng y tế xem tình hình bạn ấy thế nào. Bạn đừng quá lo nha.Nhược Vũ vẫn điềm tĩnh có cút lạnh lùng nhưng giọng nói vẫn nhỏ nhẹ đáp:- Mình biết rồi, cám ơn mọi người.Tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên, sáng hôm nay có hai tiết học song kiếm pháp nhưng sự cố vừa rồi xảy ra nên chắc tiết sau sẽ tạm nghĩ. Vì vậy cô đã quay về ký túc xá. Cô biết rằng bây giờ mọi người đang nghĩ cô cố tình khiến Thiệu Huy bị thương và hiện giờ họ đang tập trung khá đông ở phòng y tế xem tình hình của thiệu huy nên cô có đến cũng chẳng có ích gì.Tính cánh của Nhược Vũ rất lạnh lùng và không mấy để tâm đếm lời của người khác nói về mình. Cô muốn chờ khi nào lớp về bớt thì sẽ đến phòng y tế gặp Thiệu Huy để xin lỗi. Tâm trạng đang không tốt nên cô đã rời khỏi phòng đã ra khu vực phía sau khu hồ của trường để bình tâm lạiTất cả mọi người đều phải đứng bên ngoài phòng y tế, bên trong cô y tá đang khâu vết thương cho Thiệu Huy , anh vẫn rất bình tĩnh không chút kêu đau hay nhăn nhó, cô y tá cũng rất bất ngời về khả năng chịu đựng vết thương của anh. Vì cô y tá cũng là một giáo viên dạy võ thuật nên đang khâu vết thương cô ấy nói:- May mà đối phương đã khống chế làm giảm lực của cánh tay rất tốt nên vết thương của em mới không sâu, không gây ảnh hưởng gì nghiêm trọng đến các tĩnh mạch. Nếu lực mạnh hơn một chút thì hậu quả e khó lường.Khâu xong vết thương , cô y tá băng lại rồi hỏi:- Mà sao em bị thương như vậy