Editor: Thiên Vi
Trên chân có thương tích, buổi sáng Dư Niệm cố ý chọn một đôi giày đế bằng mềm mại.
Giống như sắp mưa, bầu trời trên đỉnh đầu u ám, những đám mây như những đóa hoa sen quay cuồng thành từng cơn sóng tối tăm mịt mờ, che đi toàn bộ ánh mặt trời.
Ở bên trong khung cảnh màu vải xám, một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc đỗ ở ven đường vô cùng chói mắt.
Dư Niệm kéo cổ áo cao hơn một chút, đi đến mở cửa xe.
“Tại sao chị cũng tới?”
“Nghe Lệ Tề nói xe em bị hỏng, chị cố ý tới đón em đi làm.”
Nói xong, Hạ Lam đẩy một hộp cơm sáng tới.
“Lúc nào trở về đấy.”
“Buổi sáng ngày hôm qua. Tân nhiệm CEO của công ty đến trước thời gian, trở về rất gấp, nên không kịp thông báo cho em.”
Dư Niệm nhai bánh bao, tỏ ý đã hiểu.
Xe rẽ vào lối ngoặt, chạy băng băng đi lên đầu của một con đường.
Hạ Lam nói:
“Hôm qua ngủ không ngon? Dưới mí mắt em có quầng thâm rồi.”
Dư Niệm lớn lên rất trắng, trên mặt chỉ cần có một chút khác so với người bình thường sẽ nhìn thấy rất rõ ràng.
Cô nhẹ nhàng đáp dạ một tiếng, sau nửa ngày không nói gì.
Hạ Lam liếc mắc nhìn cô một cái:
“Đợi buổi tối chị tới đón em, chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm.”
“Tốt.”
Đến đài truyền hình, Hạ Lam thả Dư Niệm xuống, sau khi nhìn cô đi vào đài truyền hình, Hạ Lam khởi động ô tô, rời khỏi.
Dư Niệm đột nhiên phát hiện ánh mắt của người xung quanh khi nhìn mình có chút quái dị. Trong lòng cô thấy hoang mang, nhưng lại không để ý đến.
Dư Niệm nhìn thẳng không chớp mắt, xoay người đi vào văn phòng.
“Dư Niệm, tại sao ngày hôm qua cô không nghe điện thoại?”
Cất kỹ đồ đạc cá nhân, Dư Niệm mới đáp:
“Điện thoại không có pin, làm sao vậy?”
Nhìn bộ dạng cô là vẻ mặt mờ mịt, Triệu An An đau cả đầu, cô nàng mở máy, mở websites ra, đưa màn hình qua:
“Chính cô xem đi.”
Dư Niệm không rõ ràng cho lắm trừng mắt nhìn, cô nhìn qua, một hàng chữ to màu đen đập vào trong mắt.
【818 người bị bao dưỡng kia chính là người dẫn chương trình thiếu nhi, hiện tại thế giới thật sự là càng ngày càng không còn trong sáng nữa rồi.】
id của người viết bài có tên là “Người qua đường không có hảo tâm”, ngay đầu bài viết là tấm ảnh Dư Niệm đang nghiêng người, trong tấm ảnh khung cảnh mông lung mơ hồ, cô dựa vào ngực một người đàn ông, đôi má hiện lên một tầng màu hồng phấn, trong ánh mắt lưu ly tràn đầy mê say…
Dư Niệm nhớ rõ ngày hôm ấy, đây là lần đài truyền hình tổ chức tụ hội, ngày đó Dư Niệm uống quá nhiều, trước khi ra cửa thiếu chút nữa trượt chân, đồng nghiệp đứng bên cạnh có ý tốt giúp đỡ cô một chút.
Dư Niệm tiếp tục kéo xuống đọc đoạn dưới của bài viết.
【 Tôi chính là không quen nhìn mấy người có loại hành vi dựa vào gương mặt để kiếm cơm này. Cô ấy là Tiểu Y a, Tiểu Y vừa tốt nghiệp đã vào làm trong đài truyền hình của chúng ta, bình thường mỗi kỳ thực tập đều là ba tháng, nhưng Tiểu Y một tháng đã chuyển sang chính thức rồi. Tôi bắt đầu cho rằng người ta dựa vào thực lực, sau này tôi mới biết là tôi quá ngây thơ rồi.
Tôi có một người bạn học cùng Tiểu Y thời đại học, theo như lời anh ta nói, Tiểu Y không phải người có tiền, lúc ấy học phí trong trường học đều dựa vào học bổng. Nhưng bây giờ… Tiểu Y vì một lý do nào đó lại mua được nhà ở khu vực Hoàng Kim cao cấp, rất có thể khu X cũng có một căn nhà. Hơn nữa còn có người chụp được ảnh lúc Tiểu Y thân mật với một phú hào nào đó. 】
……
Bài viết lòng đầy căm phẫn lên án đủ loại hành vi của cô, ở đoạn cuối cùng, còn dán tấm ảnh bóng lưng của Dư Niệm cùng với một người đàn ông trung niên đi ra từ nhà hàng Tây.
Dư Niệm phóng đại hình ảnh, cái tấm hình kia càng nhìn càng thấy quen, sau nửa ngày, Dư Niệm nhịn không được cười ra tiếng.
Triệu An An đẩy bờ vai của cô, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
“Tại sao cô còn cười? Hiện tại tất cả mọi người đang nói cô bị bao nuôi…”
Triệu An An cẩn thận từng li từng tí liếc mắt nhìn Dư Niệm:
“Dư Dư… Cô sẽ không thật sự bị bao nuôi a?”
Dư Niệm đóng websites lại, lật xem nội dung công tác hôm nay:
“Lời nói vô căn cứ.”
“… Hình như người ta còn chụp được ảnh, cuối cùng người đàn ông kia là ai a? Có người bạn trên mạng đoán ông ta là chủ tịch xí nghiệp Dư thị, không thể nào đâu…”
“Đúng là chủ tịch xí nghiệp Dư thị.”
Dư Niệm cúi đầu, giọng nói nhàn nhạt.
“À?”
Triệu An An càng thêm ngây người, đôi mắt đen láy của cô nàng trừng lớn, nuốt một ngụm nước bọt, dùng giọng nói run rẩy hỏi:
“Mẹ của tôi ơi, Dư Dư, thật sự đúng là cô sa đọa rồi.”
Dư Niệm nhìn cô nàng, dừng lại một lúc, nói từng chữ một:
“Ông ấy là cha của tôi.”
Triệu An An… Đã không thể tin nổi nữa, không có chút phản ứng nào.
Sau vài giây sửng sốt, Triệu An An bịt miệng lại, nhìn Dư Niệm từ trên xuống dưới, gương mặt tràn đầy không thể tin:
“Đồng nghiệp của tôi… Cư nhiên là con ông cháu cha.”
Dư Niệm cười cười, không nói gì.
“Cô có muốn ra mặt giải thích một chút hay không? Tôi sợ như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt với cô.”
“Không cần phải làm vậy. Loại đồ vật vu khống này tồn tại không được bao lâu.”
Triệu An An còn muốn khích lệ thêm vài câu, nhưng nhìn Dư Niệm, hoàn toàn là một bộ dáng không quan tâm, chắc chắn nếu cô nàng khuyên tiếp cũng không có tác dụng.
“Dư Niệm.”
Cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, đứng ở bên ngoài là thư ký bễ nghễ liếc mắt nhìn cô:
“Tổng thanh tra muốn cô đến chỗ ngài một chuyến.”
Dư Niệm sửng sốt mất vài giây, sau đó rất nhanh gật đầu:
“Tốt, tôi lập tức đi qua.”
“Không phải là… Không phải là chuyện trên mạng này chứ?”
Triệu An An có chút lo lắng.
Dư Niệm mím môi, thu dọn xong đồ đạc, đứng dậy rời khỏi.
Trên đường đi không ít người chỉ trỏ nhìn Dư Niệm, bước chân Dư Niệm nhanh hơn, đến văn phòng của tổng thanh tra, cô gõ cửa.
“Vào đi.”
Ở giữa văn phòng, là một người đàn ông trung niên đang ngồi, cúi đầu.
Dư Niệm đi lên vài bước, mở miệng trước:
“Ngài gọi tôi?”
“Ngồi đi.”
Đối phương khép tập văn kiện cầm trên tay lại, đẩy kính mắt lên, nhìn cô đi qua:
“Bài viết trên mạng cô đọc chưa?”
“Đọc rồi.”
Dư Niệm cất tiếng nói trầm thấp:
“Nhưng bài viết kia không phải sự thật, tổng thanh tra vì chuyện này mới kêu tôi đến đây sao?”
“Cuộc sống riêng tư của cô như thế nào tôi không để ý. Dư Niệm, tôi hi vọng cô có thể thấy rõ vị trí của mình, nói như thế nào đi chăng nữa, cô có thể xem như là nhân vật của công chúng, đừng vì cá nhân cô, làm ảnh hưởng đến danh dự của đài truyền hình. Tôi nói như vậy cô có hiểu được không?”
Dư Niệm cắn môi, chậm rãi gật đầu:
“Tôi rất rõ.”
“Chuyện kịch bản lần trước Phó tổng giám đốc đã nói qua với tôi. Khá tốt không tạo thành tổn thất gì lớn, nhưng nếu xuất hiện loại tình huống này một lần nữa, thứ cho tôi không thể giữ cô lại.”
“Vâng.”
Tổng thanh tra nhéo nhéo nắp bút trên tay:
“Bài viết trên mạng kia hẳn là có người kích động, tôi sợ sẽ có phần tử xúc động tới tìm cô để gây phiền toái, cho nên hai ngày tới tốt nhất cô đừng xuất hiện ở công ty.”
“Tổng thanh tra…”
“Tôi biết rõ.”
Ông ta đánh gãy lời nói của Dư Niệm…:
“Vẫn nên nghe tôi nói, tất cả cũng vì lợi ích của công ty. Mặt khác tôi sẽ điều một người chuyên môn đến phụ trách kênh của cô, cô có thể mượn dịp này thư giãn nghỉ ngơi thật tốt.”
Dư Niệm đè xuống lửa giận ở trong lòng, thở phào một hơi nhẹ nhõm:
“Tôi đã biết, tổng thanh tra.”
“Ừ.”
Ông ta gật đầu:
“Đợi thứ hai cô lại đến làm việc. Tốt rồi, cô có thể đi ra ngoài.”
Dư Niệm chậm rãi đứng dậy, xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Nhân viên người đến người đi, Dư Niệm khép cửa lại, nhìn một vòng xung quanh. Bọn họ liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó rất nhanh dùng ánh mắt thông suốt. Mặc dù bọn họ tận lực hạ giọng, nhưng Dư niệm vẫn nghe thấy mấy tiếng nghị luận đùa cợt của đám người này…
Tay Dư Niệm rất nhanh nắm thành nắm đấm, ánh mắt liếc xéo qua một bên, liền chống lại ánh mắt của Tôn Mạn Tư.
Bễ nghễ, cao ngạo, nhìn cô giống như đang nhìn một con sâu nhỏ bé.
Trái tim Dư Niệm nhói