Dư niệm vừa mới vào chỗ làm việc, bình thường ngoại trừ lúc làm việc cô phải làm mấy chuyện bên ngoài nhiều hơn người khác một chút, còn phải nhìn ánh mắt của người khác, chỉ cần phạm sai lầm cô sẽ không bảo vệ được mình khỏi việc bị người ta nắm thóp, tiền đồ sẽ bị hủy.
Trong đài truyền hình, Dư Niệm ít nói nhưng cần cù chịu khó, gặp ai cũng trưng ra một gương mặt tươi cười, bản thân cô lớn lên cũng rất xinh đẹp, lúc cười lên lại ngọt ngào, thường xuyên qua lại, ai cũng không đành lòng khó xử cô. Dư Niệm biết lợi dụng ưu thế của mình, cho nên sau mấy tháng lăn lộn trong đài truyền hình, cô cũng coi như là phong sinh thủy khởi *.
(Phong sinh thủy khởi* : gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc.)
Hạ Lam mua thuốc cảm cúm cho cô, cô đã pha nước uống xong, nhưng vẫn không thấy khá hơn. Cuối cùng Dư Niệm vẫn không chịu được, xin nghỉ để Hạ Lam đưa mình đến bệnh viện.
Trong khoảng thời gian này cảm cúm tái phát nhiều lần, trong hành lang bệnh viện đứng đầy người, đa số trong đó đều là trẻ con, lớn tuổi hơn một chút thì nhu thuận ngồi ở chỗ của mình, đứa trẻ nhỏ hơn thì khóc rống không ngớt. Đủ các loại tiếng ồn ào, làm cho đầu người nghe đau muốn nứt ra.
Dư Niệm hít hít cái mũi, rảnh rỗi nhìn về phía tờ danh sách đang cầm trên tay, cô ở vị trí số 33, gần đến rồi.
“Đã sớm bảo em đến đây, em không nghe. Có bệnh phải trị, không phải cứ kéo dài tới thời điểm nó nghiêm trọng…” Hạ Lam đưa thay sờ sờ trán của cô, “Tại sao lại có cảm giác trán em nóng hơn rồi hả?”
“Đó là ảo giác của chị.” Dư Niệm nắm chặt tờ đơn, hai mắt nhẹ nhàng khép lại.
Hạ Lam muốn nói nhiều thêm vài câu với Dư Niệm, có thể là thấy cô đáng thương, tâm cũng không đành lòng.
“Người kế tiếp, số 33, Dư Niệm.”
“Đến em rồi.”
Hạ Lam kéo Dư Niệm lên, đoán chừng là bởi vì cảm cúm, trên đường đi cô có cảm giác nâng nâng.
Trên hành lang người đến người đi, Hạ Lam lôi kéo chiếc áo được dệt bằng con thoi của cô. Vào đoạn ngã rẽ, Dư Niệm liền đụng phải người đàn ông ở trước mặt đang đi tới từ đầu bên kia, cô lui về phía sau vài bước, lập tức té ngã, một bàn tay dày rộng nhanh chóng kéo cổ tay mảnh khảnh của cô lại.
“Không có chuyện gì chứ?”
Dư Niệm có chút mơ màng.
“Dư Dư, còn tốt đó chứ?” Hạ Lam vội vàng đỡ cô, hai mắt xinh đẹp trừng đối phương: “Tôi nói anh đi đường cũng phải nhìn trước nhìn sau ah.”
Dư Niệm vội vàng ngăn Hạ Lam lại: “Em không sao, mau vào đi thôi.”
“Chờ một chút…”
Bước chân Dư Niệm dừng lại, quay đầu nhìn lại.
Người đàn ông mặc áo ngoài màu đen xoay người nhặt tờ danh sách rơi trên mặt đất lên, anh đi lên vài bước, đưa tờ đơn đến:
“Đây là của cô vừa đánh rơi.”
Ngón tay sạch sẽ của anh cầm tờ đơn, Dư Niệm trừng mắt nhìn, không hiểu sao lại cảm thấy đôi tay này có chút quen thuộc, ngay sau đó… đôi tay này hợp lại làm một với tay của Cố Tần.
Ánh mắt Dư Niệm chậm rãi dời lên trên, anh vô cùng cao lớn, khẩu trang che khuất hơn phân nửa đôi má, bên trên là một đôi mắt kính đen, ở dưới mắt kính là hai con ngươi đang nhìn cô chăm chú.
Trong lòng Dư Niệm nhảy dựng, cô họng chuyển động: “Cố…”
Trong mắt anh hiện lên một tia kinh ngạc, sau khi đặt tờ đơn vào tay Dư Niệm, quay người rời khỏi.
Cố Tần.
“Dư Dư?”
“Không có gì.” Dư Niệm kinh ngạc nhìn tờ đơn, sau nửa ngày, bên môi hiện lên một nụ cười.
*****
Truyền nước xong, bệnh cảm cúm của cô tốt hơn rất nhiều. Những ngày này Dư Niệm mất hai cân thịt, Hạ Lam đau lòng muốn chết, sau khi lôi cô về nhà mình liền tự mình xuống bếp làm cả một bữa tiệc phong phú.
Đừng nhìn Hạ Lam sở hữu một gương mặt bình hoa, nhưng lại khéo tay vô cùng, nhìn qua menu một lần liền nhớ kỹ, còn làm ra món ăn có hương vị so với tiệm cơm ngon không kém.
“Lại nói tiếp phòng ở của em OK chứ?”
“OK rồi, ở Đông Giao có vườn hoa rất đẹp.”
“A phi! Vậy cũng quá thiên vị a?” Hạ Lam đổi toàn bộ món ăn mặn đến trước mặt Dư Niệm:
“Đi làm sẽ thuận tiện hơn?”
“Đường đi cũng gần hơn, đi đến đài truyền hình mất 40 phút, cũng không sợ kẹt xe. Em cũng hiểu được có chút thiên vị, có thể cha em cảm thấy tốt.”
Hạ Lam nghe xong, nở nụ cười trầm thấp:
“Nói đến phòng ở chỉ cách chỗ ở của ba em mất 20 phút đường xe, ông ấy là vì bản thân thấy thuận tiện a?”
Dư Niệm không trả lời.
Gia đình Dư Niệm có chút phức tạp, lúc cô sáu tuổi cha mẹ ly hôn. Dư Niệm đi theo mẹ, mãi cho đến khi mẹ cô mất, Dư Niệm mới bị cha Dư dẫn về, thời điểm lúc ấy, cha Dư từ một cái sạp hàng buôn bán biến thành một thương nhân lớn, hơn nữa lại một lần nữa xây dựng lại gia đình của mình.
Tuy nói là cha ruột, nhưng có thể cô không ở với ông đã vài năm, còn nữa cha Dư đã có vợ con, cô đến quấy rầy ông chưa chắc là chuyện tốt. Dư Niệm vẫn một mực rời xa cha Dư, mà lúc trước cha Dư bởi vì gây ra bất hạnh cho cô vẫn muốn đền bù tổn thất cho cô, Dư Niệm từ chối không muốn thân thiết với ông, như vậy ông chỉ có thể tận lực thỏa mãn nhu cầu vật chất cho Dư Niệm.
“Lúc nào chuyển?”
“Ngày kia a, vừa vặn là chủ nhật.”
“Vậy được, đến lúc đó chị để Lệ Tề đến chuyển đồ giúp em.”
“Công ty anh Tề vừa mới mở, đừng phiền đến anh ấy?”
“Chuyện nhỏ của hắn sao có thể quan trọng bằng truyện của chị em chúng ta?”
Dư Niệm cười cười:
“Chị nói như vậy anh ấy biết sẽ rất đau lòng đấy.”
Hạ Lam không nói chuyện, lấy điện thoại di động gửi một tin nhắn cho Lệ Tề, không đến mấy giây, Lệ Tề nhắn lại một cái tay làm dấu OK. Hạ Lam đưa điện thoại di động quơ quơ trước mặt Dư Niệm, đắc ý nở nụ cười ngọt như mật.
*****
Hiệu suất làm việc của Lệ Tề cực nhanh, sáng sớm chủ nhật liền lái xe đến cửa nhà của Dư Niệm, còn có thêm mấy tên đàn em đến hỗ trợ.
“Đến rất nhanh ah ~ “
Lệ Tề cười cười ngu ngơ:
“Chuyện em giao phó, sao anh có thể không nhanh được.”
Lệ Tề tên đầy đủ là Long Lệ Tề, người cũng như tên, cao lớn uy mãnh. Anh dựa vào cái tên này như lão hổ sinh uy đã nhiều năm, thẳng đến khi lên trường cấp hai, ra một loại dầu gội đầu cùng tên, sau đó, Long Lệ Tề khi giới thiệu mình với người khác sẽ không bao giờ nói họ chỉ nói tên.
Về sau Lệ Tề tìm thấy Hạ Lam, cứ thế mà từ con người sắt đá biến thành con người sắt đá nhu tình, mà ngay cả Dư Niệm thân là chị em tốt của Hạ Lam cũng được chiếu cố không ít.
“Đây đều là người vận chuyển của công ty anh sao?”
“Đúng vậy a, đừng nhìn bọn họ tuổi còn nhỏ, nhưng đều rất khỏe, làm việc cũng rất nhanh chóng.”
Lệ Tề gọi mấy tên đàn em đến khuân đồ, Hạ Lam cùng Dư Niệm ngồi dưới đất cắn hạt dưa.
Dư niệm lục lọi mở Weibo, ngón tay dừng lại trên hình ảnh mới được đăng tải mới nhất.
Trên hình ảnh, người đàn ông đi phía sau đồng đội, trên chân đi một đôi giầy