Editor: Thiên Vi
《 Hẹn bạn trước 10 phút》đầu tháng tám chính thức được phát sóng, bởi vì trước đó được tuyên truyền mạnh mẽ, khách quý lại là vận động viên trong đội tuyển quốc gia, tỷ lệ thu xem kỳ I tự nhiên không ít.
Ở trong video, một đoạn Cố Tần bảo vệ Dư Niệm với tư cách ngoài lề được tung ra, lập tức thu hút được sự chú ý của đông đảo đám fans nữ. Từ tiết mục được tung ra, tên tuổi của Dư Niệm không ngừng được lên cao, nhưng đối với Dư Niệm mà nói chuyện này vừa buồn vừa vui, ví dụ như cô nhận được tin nhắn cảnh cáo của đám fans cuồng.
Tuy Cố Tần là vận động viên, nhưng mức độ nổi tiếng của anh lại không hề nhỏ, người yêu thích anh phải nói là nhiều vô số, trong đó có một phần nhỏ là đám fans cuồng, nhìn thấy bọn họ thân mật trong tiết mục như vậy, đám người này tự nhiên không thích rồi.
【 Cách Cố Tần xa một chút, [ mỉm cười ]】
【 Cũng không nhìn mình lớn lên có bộ dạng gì nữa, cả ngày câu dẫn người này câu dẫn người kia, cô đã có thanh mai trúc mã của mình, vậy đừng có quấn quít lấy Cố Tần của chúng tôi nữa. 】
【[ mỉm cười ] muốn cố ý té vào ngực Cố Tần à, bác gái. 】
【 Đầu óc tối dạ đầu óc tối dạ đầu óc tối dạ đầu óc tối dạ đầu óc tối dạ đầu óc tối dạ. 】
Hòm thư riêng của Dư Niệm không nhiều, nhưng trong đó phải có đến ba bốn mươi người ác độc công kích, sau khi cô report toàn bộ người sử dụng, trực tiếp đóng cửa chức năng hòm thư riêng, nghĩ nghĩ, lại đăng một tin lên Microblogging.
【 Người dẫn chương trình tỷ tỷ Ngư nhi: Thích một người không sai, nhưng vẫn hi vọng mọi người giữ vững được lý trí, cám ơn. 】
Tuy chỉ là một câu đơn giản, nhưng người biết suy nghĩ cũng biết là có chuyện gì xảy ra.
Đăng tin lên Microblogging không lâu lắm, Dư Niệm liền phát hiện có một tin mới đăng, người đăng là Cố Tần, ngay sau đó, chú ý của cô hoàn toàn đặt lên tin tức đó.
【 Cố Tần: không được ức hiếp Dư Niệm. 】
Dư Niệm nhìn mấy chữ ngắn ngủn kia, bỗng nhiên liền xuất thần.
Giờ phút này, cô gần như có thể tưởng tượng được thần sắc của Cố Tần sau khi nói những lời này, lông mi của anh rũ xuống, bên môi hơi cong, lúm đồng tiền trên gò má cho thấy anh đang vui vẻ, lúc nhìn về phía cô, đôi mắt màu đen kia là nóng bỏng dịu dàng.
Dư Niệm mím môi, vốn bị quấy rối mà cảm thấy khổ sở ngay lập tức không còn sót lại chút gì. Cho dù Cố Tần không ở bên cạnh mình, nhưng Dư Niệm vẫn cảm nhận được ấm áp được che chở, loại ấm áp này chỉ có Cố Tần mới có thể cho cô.
Sau khi Cố Tần đăng tin lên Microblogging, quả nhiên có một số bình luận bên dưới biến mất. Nhưng Dư Niệm lại có chút lo lắng, bây giờ hai người vẫn chưa công khai, chỉ làm một ít tương tác đơn giản với nhau, đưa tới đám fans hâm mộ ghen ghét không thích, vậy nếu có một ngày hai người ở cùng một chỗ, có lẽ đám fans hâm mộ kia sẽ nhịn không được mà ra tay cào xé cô ah…
Dư Niệm: Anh Cố, anh rất được fans hâm mộ yêu thích. [ ghen ghét ][ ghen ghét ][ ghen ghét ]
Cố Tần: Không cần ghen ghét, anh chỉ nhận yêu thích của em.
Một lời không hợp biện hộ cho lời nói của mình.
Dư Niệm hừ một tiếng, chuẩn bị tắt điện thoại di động, nhưng tin nhắn của Cố Tần lại tới nữa.
Cố Tần: Có lẽ cuối tháng anh sẽ về.
Dư Niệm có chút kinh ngạc, tháng tới là phải đi đến Liêu Thành* tham gia thi đấu rồi, tại sao Cố Tần lại chọn trở về vào khoảng thời gian này?
Dư Niệm: Anh không nên kiêu ngạo sẽ bị huấn luyện viên mắng đấy.
Cố Tần: Trước trận đấu được nghỉ ngơi hai ngày.
Cho nên Cố Tần muốn mượn hai ngày này trở về gặp cô?
Dư Niệm mấp máy môi, tỉ mỉ suy nghĩ, mới nói:
“Lặn lội đường xa, anh không cần về nữa. Em sẽ đi đến thành phố Liêu xem anh thi đấu.”
Cố Tần: Em đến xem anh là một chuyện, anh đi tìm em lại là một chuyện khác. Anh chỉ muốn gặp em một lần mà thôi.
Dư Niệm nhướn mày, trong mắt không khỏi tràn ra vui vẻ.
*****
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến cuối tháng.
Thời tiết tháng chín đã bắt đầu chuyển mát, Dư Niệm không chịu được lạnh, đã sớm đổi sang quần áo mùa thu. Buổi tối lúc tan ca, đột nhiên cha Dư gọi điện thoại tới.
“Tối ngày mai trong nhà có một buổi tiệc, con tới tham gia nhé.”
Dư Niệm vừa xuống ga ra, tay nắm chìa khóa xe của cô dừng lại một chút, ngơ ngác “ah” một tiếng.
“Ah cái gì mà ah, coi như nể mặt ba ba đi. Bữa tiệc này có không ít thanh niên tài tuấn đến dự, nói không chừng có thể chọn được một đức lang quân như ý cho con đấy.”
Nghe xong lời này, Dư Niệm liền có loại xúc động muốn cúp điện thoại, cô mở cửa ngồi lên xe, nói:
“Cha, người đừng làm khổ mình nữa, huống chi cuối tháng con không rảnh.”
Giọng nói cha Dư lập tức trở nên lạnh lẽo:
“Nếu con không đến, ta sẽ tức giận.”
Dư Niệm nghe xong, nở nụ cười nói:
“Tại sao cha lại giống như đứa trẻ vậy chứ? Tốt tốt tốt, con về là được.”
Giọng nói ở đầu dây điện thoại bên kia bắt đầu như tiết trời ấm áp:
“Nếu như thế thì còn được, nhớ phải ăn mặc trang điểm thật xinh đẹp đấy.”
Xinh đẹp thì sao chứ, dù sao cũng không có người khiến cho cô vui vẻ, người khiến cô vui vẻ hôm nay lại không ở đây. Dư Niệm cúp điện thoại, thắt dây an toàn thật chặt, chậm rãi khởi động động cơ.
*****
Tuy nói Dư Niệm không thích tham gia tiệc tùng, nhưng nếu đã đồng ý, cũng không thể không cho cha Dư mặt mũi. Đảo mắt đã đến bữa tiệc ngày đó, Dư Niệm tùy tiện mặc một bộ lễ phục màu đỏ, lại choàng thêm một cái áo ngoài sau đó mới vội vàng đi đến nhà họ Dư.
Đến nhà họ Dư là lúc sắc trời đã tối, lúc này bên ngoài đỗ đầy xe, xuyên qua cửa sổ xe, có thể nhìn thấy bên trong là một mảnh đèn đuốc sáng trưng.
Dư Niệm đỗ xe xong, cầm theo túi xách đi vào.
Lúc cửa được mở ra, Dư Niệm liền hấp dẫn ánh mắt của một đám người.
Ngũ quan của cô tinh xảo, cộng thêm cách ăn mặc xinh đẹp sáng sủa, váy đỏ diễm lệ càng tôn lên dáng người thon nhỏ của cô. Vừa nhìn vào, xinh đẹp khiến người ta phải hồn xiêu phách tán.
Cha Dư là người đầu tiên nhìn thấy Dư Niệm, ông nhìn người bên cạnh cười cười, ngược lại phất phất tay với Dư Niệm:
“Dư Dư, tới đây.”
Dư Niệm nhìn thấy cha, đồng thời cũng nhìn thấy mẹ kế Trần Bái Bình đứng bên cạnh cha, năm nay Trần Bái Bình mới hơn bốn mươi, nhưng vì được bảo dưỡng rất tốt, một thân sườn xám màu tím nhạt càng tôn lên khí chất ung dung của bà ta. Trần Bái Bình nhàn nhạt quét mắt nhìn Dư Niệm, trong mắt chứa đầy cảm xúc hỗn tạp.
“Ba ba, dì Bái Bình.”
“Đã lâu không gặp, Dư Dư.”
Cho dù hai người không thích nhau, nhưng vẫn phải giữ mặt mũi.
“Trước kia tôi từng thấy cô