Editor: Thiên Vi
Gió đêm dường như lạnh hơn.
Dư Niệm đứng trong bóng đêm, đôi bàn tay lạnh như băng chậm rãi nắm chặt thành quyền, trong mắt Dư Niệm bình tĩnh như nước, cô nhìn Vu Đức Minh, trong đôi mắt đen láy là ảnh ngược khuôn mặt tươi cười tham lam của ông ta.
Buồn nôn, quả thật khiến người đời phải căm ghét.
Dư Niệm cắn chặt răng:
“Ông dám.”
Vu Đức Minh nghe xong, càng thêm vui vẻ:
“Tao dựa vào cái gì mà không dám? Tiểu tử kia thích mày như vậy, tao đi tìm nó xin ít tiền vì tình chắc chắn nó nguyện ý.”
Khí huyết dâng lên, hô hấp Dư Niệm có chút rối loạn, cô hít sâu mấy hơi bình ổn lại nhịp thở, lấy túi tiền từ trong túi ra, sau đó móc ra một xấp tiền đưa tới:
“Cho ông, chỗ này là một vạn tệ.”
Vu Đức Minh cầm lấy xấp tiền, hừ một tiếng:
“Một vạn mà mày tựu muốn đuổi tao đi à? Tối thiểu phải…”
Dư Niệm trừng mắt nhìn ông ta, đi lên vài bước, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nếu ông không cầm một vạn này rồi cút đi, sau đó không về để quấy rối tôi nữa; thì hiện tại tôi cho ông một dao, để sau này ông không phải buồn rầu về cuộc sống sau này nữa .”
Nói xong, lấy ra con dao vẫn mang theo trong người.
Vu Đức Minh nhìn Dư Niệm, ngọn đèn mờ khiến gương mặt của cô âm trầm hơn, không hiểu sao Vu Đức Minh lại nghĩ tới vợ trước Vương Lan của ông ta, quả thật là bây giờ Dư Niệm giống Vương Lan lúc nổi điên như đúc, ông ta sợ run cả người, sau khi cất tiền thật kỹ, liếc nhìn cô một cái rồi xoay người đi mất.
Thân ảnh của Vu Đức Minh dần dần biến thành một điểm nhỏ màu đen, Dư Niệm nhìn phương hướng ông ta rời đi, sau nửa ngày cũng không cử động, thẳng đến khi sau lưng truyền đến tiếng còi, cô mới lấy lại tinh thần.
Chiếc xe màu đen của Cố Tần dừng ở cạnh người cô, Dư Niệm mím môi, mở cửa ngồi lên xe.
Hơi ấm trong xe dần dần xua tan đi lạnh giá xung quanh người, Cố Tần mặc một bộ vest màu đen, anh liếc cô một cái, thấy Dư Niệm suy nghĩ hoảng hốt, giống như buồn rầu vì chuyện gì đó vậy.
“Làm sao vậy?”
Dư Niệm sửng sốt một cái, đáp:
“Không có gì.”
Cố Tần không nói gì, một đường xe chạy, 20 phút sau liền dừng lại ở trước cổng của khu cư xá.
Cố Tần tắt máy, giơ tay cởi dây an toàn, Dư Niệm quay đầu nhìn về phía Cố Tần. Gương mặt của anh thoải mái, vẫn là cái tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn ấy. Bây giờ Dư Niệm gặp phải rất nhiều rắc rối, bệnh tình của cô và cả chuyện Vu Đức Minh mới được thả ra từ nhà giam.
Hôm nay Vu Đức Minh bị cô đuổi đi rồi, nhưng chờ ông ta dùng hết tiền hất định sẽ trở về, nếu một mình cô ngược lại dễ nói rồi, nhưng nếu để cho Vu Đức Minh biết tin tức cô và Cố Tần kết giao, nhất định ông ta sẽ quấn lấy Cố Tần. Cố Tần vận động viên quốc gia, nếu Vu Đức Minh quậy một trận lớn, chắc chắn Cố Tần sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề.
Lúc ấy đầu óc Dư Niệm nóng lên muốn kết giao với Cố Tần, nên không cân nhắc những rắc rối phía sau mình kia.
Lúc này, Cố Tần đã mở cửa xuống xe.
Ma xui quỷ khiến, Dư Niệm không chút suy nghĩ kéo tay anh lại.
Người Cố Tần khựng lại một chút, quay đầu nhìn về phía cô. Xung quanh có chút tối, Dư Niệm không nhìn rõ mặt của Cố Tần, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đặt trên người của cô.
“Làm sao vậy?”
Cố Tần mở miệng, giọng nói hơi hơi khàn khàn.
Dư Niệm há miệng, cô nghe được tiếng mình nói nói:
“Chúng ta chia tay đi.”
Lúc nói ra những lời này, Dư Niệm có cảm giác toàn bộ thế giới đều lặng đi, cô có thể nghe được tiếng tim đập của mình, cảm nhận được độ ấm từ tay của Cố Tần truyền đến. Miệng cô lại run, độ ấm từ đầu ngón tay dần dần trở nên lạnh như băng.
Sau nửa ngày, đầu kia truyền đến tiếng của Cố Tần:
“Xuống xe đi.”
Cố Tần rút tay ra, vượt qua đầu xe mở cửa giúp Dư Niệm.
Dư Niệm cắn môi, bước chân nặng nề đi xuống xe, cả người cô cứng ngắc đi ở sau lưng Cố Tần. Cố Tần đi trước không nói một lời, giống như là không nghe thấy lời nói trước đó của cô vậy.
“Cố…”
Dư Niệm vừa định gọi tên anh, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng của Chuột.
“Tam ca, còn có chị dâu.”
Hai người quay đầu lại, liền nhìn thấy Chuột cầm hai bình nước uống đi tới, cậu ta cười tủm tỉm nhìn hai người còn phất phất tay:
“Tại sao bây giờ hai người mới đến, chờ hai người rất lâu rồi đấy.” Nói xong, Chuột lại dời ánh mắt sang người Dư Niệm:
“Đã lâu không gặp, chị dâu trở nên hấp dẫn hơn rồi nha.”
Khóe môi Cố Tần ngoéo một cái, ngẩng đầu vuốt tóc hắn:
“Đừng có học người ta nói đùa.”
Chuột càng thêm vui vẻ:
“Em nói đúng và cũng là lời nói thật ah, sao có thể là nói đùa.”
“Tất cả mọi người đến rồi hả?”
“Dạ.”
Chuột gật đầu:
“Chỉ thiếu hai người thôi, Bán Nguyệt và dì Hứa còn đợi để xem vợ của anh đấy.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Dư Niệm không khỏi cúi thấp đầu xuống. Thần sắc Cố Tần không đổi, đi theo Chuột vào thang máy, Chuột cằn nhằn nói lung tung không dứt, không được một lúc đã đến cửa ra vào, Chuột đi lên ấn vào chuông cửa, cửa vừa mở ra, ầm ĩ bên trong liền truyền ra.
Cố Tần đang định đi vào, Dư Niệm giơ tay kéo lấy cánh tay của anh, ngẩng đầu nhìn anh.
Cố Tần rũ mắt xuống, môi mỏng khẽ nhếch, trên mặt không buồn không vui, Cố Tần xoay người nắm cằm của cô nhấc lên, thấp giọng nói:
“Dư Niệm, đừng chọc anh.”
Giọng nói của anh không khác gì với lúc trước, nhưng từ trong giọng nói của anh Dư Niệm có thể cảm nhận được áp lực của lửa giận. Có lẽ cũng biết người đàn ông này đang tức giận, cô hít hít cái mũi, lặng lẽ buông lỏng tay ra, lúc hạ tay xuống, Cố Tần lại nắm chặt, anh nắm chặt cực kỳ, giống như muốn bóp nát xương cổ tay của cô vậy.
Quả thật là Cố Tần tức giận, những chuyện mà Dư Niệm lo lắng kia trong mắt anh căn bản không phải là chuyện gì lớn, nhưng anh không thể đề cập tới, vì nhắc tới sẽ đổi lại là hai mắt đẫm lệ của cô, Cố Tần thấy phiền nhất là khi con gái khóc, anh sẽ không dỗ dành, mà khả năng dỗ dành của anh lại càng không ổn. Từ lúc bắt đầu Cố Tần đã biết Dư Niệm rất mẫn cảm, luôn cẩn thận từng li từng tí khi ở chung với anh, còn anh sẽ che chở cô, không nói gì cả, để cho cô thỏa thích dựa vào chính mình. Mà bây giờ xem ra, căn bản là Dư Niệm không tín nhiệm anh. Hoặc là nói, cô không dám tín nhiệm anh.
Cố Tần ghé mắt nhìn Dư Niệm, thấy cô biết vâng lời, cũng biết câu nói vừa rồi lại khiến cô suy nghĩ lung tung.
Cố Tần thở dài, giơ tay ôm eo của cô.
“Huấn luyện viên, dì Hứa, chúng tôi tới rồi.”
Lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều nhìn qua.
Dư Niệm ngẩng đầu, nhìn mọi người lộ ra một nụ cười.
“Đây là Dư Niệm à.”
Hứa Thư Mạn đi tới nhìn Dư Niệm từ trên xuống dưới, nhìn lại nhìn, trên mặt bà lộ ra một nụ cười:
“Đứa nhỏ này lớn lên rất xinh đẹp.”
Nói xong lại nhìn về phía chồng mình:
“Ông nói có đúng không?”
Hoàng Quốc Huy theo câu của Hứa Thư Mạn nói:
“Ừ, ánh mắt Tần Tần sẽ không kém.”
“Dư Niệm cháu sang bên kia ngồi nghỉ ngơi một chút đi, dì đang chuẩn bị nấu sủi cảo.”
“Cháu cũng tới hỗ trợ.”
Mắt Dư Niệm liếc nhìn Cố Tần, cô và đồng đội của anh không quen, chỉ ngồi không cũng có chút xấu hổ.
“Đừng.”
Hứa Thư Mạn cự tuyệt nói:
“Nào có ai để cho khách lần đầu tiên tới chơi phải vào phòng bếp cơ chứ, dù sao cũng làm rất nhanh, cháu cứ ngồi một bên đi, ngồi chơi với bọn họ kìa.”
Dư Niệm nhẹ gật đầu, hơi co quắp ngồi một góc trên ghế sofa. Vừa ngồi xuống, một đám người liền đi qua, ánh mắt không thèm che dấu việc đánh giá Dư Niệm, cô cúi đầu, nhích lại gần bên người Cố Tần.
“Ai, hai người ở bên nhau lúc nào vậy?”
Đông Tử là người đầu tiên mở miệng đánh vỡ trầm mặc:
“Tuy nói làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, nhưng Tam ca của em là người lạnh nhạt không phải người dễ dàng nắm bắt. Tam tẩu, nói hơi quá, hai người làm sao ở bên nhau được vậy?”
Mắt Dư Niệm nhìn Cố Tần, há miệng nhưng không phát ra được âm thanh.
“Đúng đấy, để cho chúng em bát quái một chút đi, trước kia cũng không gặp chị nhiều, mỗi lần gặp mặt muốn lão Tam mang chị ra ngoài, nhưng anh ấy đều không ưng thuận.”
Thành Nham cười cười, nhẹ giọng mở miệng:
“Các cậu đừng dọa người ta chứ, chú ý một chút đi.”
Cố Tần cầm một quả quýt, chậm rãi bóc vỏ:
“Là anh để cho cô ấy nắm bắt đấy, bằng không thì có thể làm gì.”
Chỉ từ giọng nói cũng biết Cố Tần lo lắng cho Dư Niệm, lúc trước gặp mặt vài lần, anh vẫn nhớ rõ cô. Cố Tần chưa