Editor: Sasaswa
Sau khi biết mật mã căn hộ Thẩm Du Tu, bất kể Bùi Tự nghĩ thế nào thì quan hệ hai người xác thực lại tiến thêm một bước.
Những đồ dùng cá nhân của Bùi Tự bắt đầu xuất hiện trong căn nhà, lúc đầu là thuần túy qua đêm nhưng bây giờ thời gian ở lại càng ngày càng dài.
Thẩm Du Tu không khỏi nói thầm, trước đây cùng tình nhân qua đêm thỏa mãn là xong, chưa từng tới mức độ này.
Tối hôm đó không biết trúng tà gì, trong lòng nóng lên rồi cứ như vậy mơ mơ hồ hồ nói mật mã ra.
Nhưng cậu nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có bao nhiêu hối hận.
Trong nhà trọ nhiều hơn một người cảm giác thực sự quá tốt, trừ buổi tối có hoạt động không phù hợp với trẻ em thì hai người còn thường xuyên còn cùng nhau ăn sáng và ăn tối, sinh hoạt giống như những cặp tình nhân khác trong thành phố.
Kiểu sinh hoạt này giống như một tia nắng vào một chiều đông, làm con mèo Thẩm Du Tu nguyện ý bình yên núp dưới ánh nắng hưởng thụ, trong một hai tháng gần đây miễn là các bữa tiệc không quan trọng thì Thẩm Du Tu đều không tham dự.
"Thật không đến?" Tưởng Nghiêu bên kia điện thoại cười mắng cậu: "Còn chưa có kết hôn đã mỗi ngày về nhà ăn cơm."
"Có chuyện gì không? Không có thì tôi cúp." Thẩm Du Tu đang dựa vào lưng ghế đọc sách, bầu không khí nhàn hạ thoải mái bị quấy rầy, đơn giản gác lại rồi đi đến phòng ăn Bùi Tự đang loay hoay trong đó.
Bùi Tự dùng dao, soạt mấy cái đã cắt gọn gàng cà chua cùng ớt, lúc đang đánh trứng gà đột nhiên có cảm người có người nhìn mình thì ngẩng đầu lên cùng Thẩm Du Tu nhìn nhau.
"Chính sự thì nói chuyện trên bàn rượu." Tưởng Nghiêu nói: "Mấy ngày nay dành ít thời gian rảnh ra ngoài một chuyến đi.
Tạ Tuấn không biết bị gì bận việc mấy tháng này, Tạ Tuấn nhìn trúng khối thành phá dỡ phía bắc nhưng vẫn không ăn được...!Cậu ta có ý muốn lôi kéo chúng ta, cậu có hứng thú không?"
"Chuyện bất động sản thì tìm người đến khảo sát, tìm tôi làm gì." Thẩm Du Tu từ từ lột vỏ quýt trên bàn, cậu ăn một nửa, còn lại đút cho Bùi Tự: "Tư liệu mảnh đất kia tôi đã xem qua, cứ như vậy đi."
"Nếu không có chút lợi nào thì tôi gọi cậu làm gì." Tưởng Nghiêu hạ thấp giọng nói: "Anh rể tôi đã tìm người thăm hỏi, tôi cũng đi hỏi tiểu tử Tạ Tuấn kia.
Cậu ta đã tính toán trước, ra là đã sớm chuẩn bị mảnh đất kia đến tay sau đó tìm Trương cục thay đổi một chút tính chất thổ địa."
"Tôi nói cậu ta cắn chết không tha mà." Thẩm Du Tu hứng thú, đút người kia ăn xong, thả tay xuống chống đỡ mép bàn, đảo mắt nói: "Được, ngày khác gặp mặt nói."
"Đừng chờ ngày khác, ngày mai chỗ Tạ Tuấn có buổi tiệc đứng, chờ một lát tôi gọi nó gửi địa chỉ qua cho cậu."
"Ừm." Thẩm Du Tu đáp ứng một tiếng, đặt điện thoại xuống, liếm một chút tư vị chua ngọt trong miệng, kéo nam nhân đang nấu nước qua hôn một cái: "Cà chua thịt bò?"
Bùi Tự không trốn, cũng không đáp lại nhiều, nhấc mặt nói: "Tiêu đen."
Thẩm Du Tu đem bình tiêu đen đã nghiền nát cho hắn, bán dựa vào vai hắn nói: "Tôi phát hiện gần đây cậu sai khiến tôi đến quen miệng rồi a."
Bùi Tự mặt không biến sắc, rắc tiêu đen cho vào trong nồi rồi ném cái bình sang một bên, ấn đầu Thẩm Du Tu hôn sâu.
Hai phiến môi thật vất vả mới tách ra, hắn thở gấp nói: "Cái này giá trị tám ngàn hay mười ngàn, có đủ làm phiền anh mấy lần nữa hay không?"
Thẩm Du Tu hô hấp đều đặn, ngẩn người một hồi mới biết Bùi Tự đang nhắc lại chuyện lần đầu bị cậu cưỡng hôn, vừa cười vừa chủ động ôm lấy cổ hắn, cánh tay nhỏ mang ít nhiệt độ nóng ấm, mập mờ nói: "Đắt như thế? Cho cậu ngủ lâu như thế, ít nhất cũng phải giảm giá đi chứ."
Bùi Tự nhìn Thẩm Du Tu, duỗi tay cầm cái muỗng gõ bên mép nồi: "Anh nếu không buông tay thì sẽ gặp rắc rối."
Thẩm Du Tu lúc này mới bất đắc dĩ thả tay xuống, ngồi vào bàn chờ ăn.
Thành phố bắt đầu lên đèn, hai người hòa hợp ngồi trên bàn ăn cơm.
Tài nấu ăn của Bùi Tự chỉ ở mức trung bình, chỉ nấu được các món ăn hàng ngày nhưng Thẩm Du Tu ăn vào lại cảm thấy rất ngon.
Cậu ăn được một nửa thì nhớ tới cuộc hẹn với Tưởng Nghiêu, thuận miệng nói: "Tối ngày mai tôi có việc."
Bùi Tự ừ một tiếng không cho ý kiến, tiếp tục thong thả gắp đũa rau.
Đối với thái độ thờ ơ này của hắn, Thẩm Du Tu không hài lòng, vươn đũa ra đoạt lấy miếng thịt bò, mạnh mẽ nói: "Là tham gia tiệc đứng, nếu uống nhiều sẽ không về được."
Bùi Tự không cho cậu tiếp tục đoạt đồ ăn, đũa ngừng vài giây rồi khẽ nghiêng mặt sang nhìn Thẩm Du Tu, nói: "Anh có tài xế, muốn tôi đi đón sao?"
"Đúng vậy." Thẩm Du Tu không hề che giấu, nói xong mới bất chợt nhớ tới Bùi Tự không có xe.
Cậu bỏ miếng thịt bò xuống, đứng dậy đi tới tủ đứng chỗ lối vào lấy chìa khóa xe ra để lên trên bàn, báo biển số xe rồi nói: "Lái chiếc này đi."
Ánh mắt Bùi Tự ngừng trên chìa khóa vài giây rồi chuyển qua nhìn Thẩm Du Tu, chưa kịp mở miệng đáp lại thì chuông điện thoại vang lên.
Hắn lấy ra nhìn rồi không chần chờ nhanh chóng bắt máy: "Lệ Lệ?"
Giọng nói Bùi Lệ thập phần hoảng sợ: "Anh! Anh đang ở đâu? Có người đến gõ cửa nhà