Thẩm Du Tu nói xong câu đó, không khí trong phòng cực kì yên ắng, im lặng nặng nề đến ớn lạnh, khiến hai người có cảm giác như đang đứng trên một mặt băng yếu ớt, ngừng thở, cả người cứng ngắc không dám động đậy.
“Bùi Tự.” Thẩm Du Tu đứng lên, mở to mắt gọi tên hắn thêm lần nữa, gằn từng chữ một, “Tôi hỏi cậu, cậu đặt cái gì ở quầy lễ tân của khách sạn W?”
Lúc này ánh sáng xanh mờ mờ từ màn hình hắt vào một bên hàm của cậu , rất nhạt, khiến người ta không tự chủ dời mắt nhìn vào chỗ bị hắt kia, cùng với đôi môi đang run rẩy nhè nhẹ.
Im lặng không đáp chẳng phải tác phong của Bùi Tự, hắn dừng một chút, mở miệng đáp, “Anh nhìn thấy rồi?”
Dù bị ép buộc hay tự nguyện, Bùi Tự đã làm những việc tổn thương người khác rất nhiều lần theo nhiều nghĩa.
Mà Thẩm Du Tu đứng yên một chỗ vẫn có được tất cả những thứ cậu không có, vì vậy cậu không phải là kẻ chịu hậu quả nghiêm trọng nhất.
Không phải là kẻ chịu hậu quả nghiêm trọng nhất, lúc Bùi Tự nghĩ tới đây, tim hắn bỗng đập loạn từng nhịp thật mạnh.
“Anh nhìn thấy rồi.”
Thẩm Du Tu nghe Bùi Tự nói bốn chữ này bằng giọng điệu rất bình thản, suýt chút cậu đã cho rằng bản thân mình nghe nhầm.
Bùi Tự không hỏi lại, không nghi ngờ, ngay cả thanh minh cũng không định nói, cầm túi hành lý nhỏ đứng ở cửa, như thể tuỳ thời hắn đều có thể bỏ cậu lại chạy lấy người, chỉ thiếu một cái cớ để tách ra.
Theo lời này, tất cả hoài nghi và an ủi trong mấy giờ sau khi nhận được bưu kiện của Tưởng Nghiêu đều tan thành mây khói.
Sự thật được xác định, cái khe trên mặt băng bắt đầu nứt ra, thật nhỏ rồi nhanh chóng lan rộng, tiếng vang răng rắc đánh tan lý trí của Thẩm Du Tu.
Cậu đứng phắt dậy đi đến trước bàn, nắm lấy áo Bùi Tự, tặng cho hắn một quyền lên mặt, “Mẹ nó cậu không muốn giải thích đúng không?! Tại sao lá thư cậu đặt ở đó lại bị thư ký của Tạ Trì lấy đi, rốt cuộc cậu đi tới bao nhiêu cái khách sạn, gặp những người nào, làm những chuyện gì? Bùi Tự, con mẹ nó cậu thiếu tiền hay thiếu người ngủ mà phải làm như thế!”
Lời còn chưa dứt, cậu đột nhiên im bặt.
Bùi Tự không hề né tránh, một quyền kia đánh trúng sườn mặt của hắn, răng nanh cắt rách môi, mùi máu tươi tràn ra đầy miệng.
Hắn bị Thẩm Du Tu đè trên tường, nâng tay lau nước bọt dính máu bên khoé môi, hô hấp dồn dập khiến ngực hắn phập phồng kịch liệt, thấp giọng nói, “Không phải vậy!”
“Không phải?!” Mắt của Thẩm Du Tu vì câu này mà kích động đỏ bừng, cậu vứt người qua một bên, sải chân dài bước đến máy tính trên bàn, suýt thì ném máy tính xuống thảm, “Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu đang làm cái gì?!”
Màn hình trước mặt hai người rõ ràng đang phát một đoạn băng giám sát ở bãi đỗ xe đã được tua nhanh, Bùi Tự lấy cặp công văn ra từ ghế sau, đứng đó không bao lâu lại ngồi vào xe một lần nữa rồi đóng cửa, mấy phút sau mới đi ra.
Trong tích tắc ngắn ngủi, Bùi Tự sửng sốt một chút, ánh mắt lập tức tối sầm đi.
Quả thật không có gì để phủ nhận.
“Tôi đúng là phải...” Cổ họng Thẩm Du Tu thốt ra một tiếng nghẹn ngào mơ hồ, nén hai giây mới có thể nói tiếp, “Phải bội phục cậu, chắc cậu đã đợi cơ hội này lâu lắm? Ha? Vừa ngủ với tôi xong là lập tức đi lấy văn kiện.
Con mẹ nó cậu có phải vừa làm tình với tôi vừa nghĩ cách làm sao để đánh cắp tư liệu không?!”
Thẩm Du Tu cắn răng, siết chặt tay trái đến nỗi móng tay bấm chặt vào da chảy máu.
Cậu giơ tay phải bóp lấy cổ Bùi Tự, giọng nói khàn đặc như thể người bị bóp cổ là mình, “Vì chút đồ như thế...!Tạ Trì để cậu hầu tôi ngủ hơn nửa năm, thật đúng là khiến cậu chịu oan ức.”
“Tôi và anh—“ Như bị lời nói của Thẩm Du Tu đâm đến đau đớn, không thể không động thủ, Bùi Tự chộp cổ tay cậu, dễ dàng mượn lực gỡ bàn tay Thẩm Du Tu đang áp chế hắn ra.
Hắn cúi đầu, giọng nói như nhiễm phải sự chua xót trong giọng mũi của Thẩm Du Tu, “Tôi chỉ giúp Tạ Trì làm một việc này.”
Lồng ngực Bùi Tự đau đớn tựa như bị Thẩm Du Tu kìm hãm, sắc mặt hắn lúc trắng lúc xanh, một lúc lâu sau mới bổ sung, “Là thật, tôi...”
“Chỉ một việc này, một việc này thôi...” Chẳng đợi hắn nói xong, Thẩm Du Tu nở nụ cười, cố nén cơn đau như thể cả người bị kim châm, hỏi ngược lại, “Cậu còn muốn làm cái gì thay anh ta nữa?!”
Cổ tay cậu bị người đàn ông này nắm chặt không thể nhúc nhích, Thẩm Du Tu hít sâu một hơi, liều mạng đánh đá giãy dụa, tuỳ tay túm cái bình hoa bên cạnh, nghĩ pảhi tim cách để hắn thả mình ra.
Bình hoa khá nặng bị giơ lên cao, vì động tác quá kịch liệt, nửa bình nước và mấy cành hồng đều rơi ra ngoài.
Chất lỏng lạnh lẽo cùng với mùi hoa thơm ngát bất thình lình dội vào người, khiến thân thể Thẩm Du Tu run lên, động tác cứng ngắc, ngửa đầu một cách máy móc nhìn hoa trong bình bị cậu giơ lên không trung.
Người tặng hoa đã không tới căn nhà này một tuần, hoa hồng vẫn rất tươi.
Đúng là mặc kệ người tặng hoa có phải kẻ thật lòng hay không, hoa vẫn nở đẹp như cũ.
Xoang mũi Thẩm Du Tu nóng lên, nửa người ướt đẫm, đứng giữa vũng nước