Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Tiếng của Bùi Tự không lớn, nhưng chẳng khác nào một tia sét nổ tung bên tai Thẩm Du Tu.
Phẫn nộ đang dâng cao trong cậu như bị rơi xuống biển sâu dưới mặt băng, một tiếng trầm đục khiến không gian như ngưng kết cả lại.
Thẩm Du Tu cứng đờ tại chỗ, không dám tin vào tai mình, "Cậu nói cái gì chứ?"
Bùi Tự buông tay ra, đẩy cậu lùi về sau từng bước, suýt làm cho Thẩm Du Tu đứng không vững.
Hắn nghiêng đầu không muốn đối mặt với Thẩm Du Tu, siết chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên dữ dội, nghiến răng nghiến lợi, "Chuyện tốt Tạ Tuấn làm đủ cho gã ngồi tù đấy."
"Lại nói, không phải các người thích dùng tiền sao?" Bùi Tự xoay mặt lại, nhìn thẳng người trước mắt mình, ánh mắt nặng nề, "Không phải anh nói với Tạ Tuấn, chỉ cần gửi tiền bịt miệng là mọi chuyện sẽ kết thúc à?"
"Người của Tạ Tuấn đến tìm chú Cảnh và em gái tôi, hỏi chúng tôi muốn bao nhiêu tiền đều được."
Tiếng nổ thật lớn tràn ngập trong tai Thẩm Du Tu, cậu sững sờ nhìn người đàn ông xa lạ đứng cách mình hai bước dưới ánh sáng chói mắt của đèn thuỷ tinh.
Ánh sáng rực rỡ xinh đẹp vương vấn trên mặt Bùi Tự, chiếu ra sự đau khổ bị chôn vùi và ánh nhìn từ trên cao xuống của hắn.
Hắn chất vấn cậu hết sức sắc bén, "Bao nhiêu tiền cũng được?"
"Vậy đây chính là bồi thường mà tôi muốn."
"Mẹ kiếp!"
Suy nghĩ của Thẩm Du Tu bị mấy câu nói của Bùi Tự làm hoang mang, cậu ngạc nhiên đứng tại chỗ, chưa kịp phản ứng đã thấy phía bên kia hành lang vang lên tiếng gầm rú giận dữ.
Không biết Tạ Tuấn xuất hiện từ khi nào, gã cởi bỏ áo khoác tây trang, tuỳ tiện chộp lấy vật trang trí bằng thuỷ tinh trên hàng lang, mắng to ném tới, "Mày là cái thá gì mà dám chơi tao như vậy!! Hôm nay tao không giết mày tao tuyệt đối không phải họ Tạ!!"
Trông thấy vật trang trí kia sắp bay vào gáy Bùi Tự, Tưởng Nghiêu vẫn luôn theo sát phía sau Tạ Tuấn gào lên cản lại.
Động tác của Bùi Tự rất nhanh, hắn lách người tránh đi, vật kia lập tức rơi xuống mặt đất vỡ nát tan tành, mảnh vụn văng tứ tung như giông tố ầm ĩ ngoài cửa sổ.
Ánh sáng bạc như giọt nước loé lên trước mặt bọn họ, ngay sau đó, trên cằm Thẩm Du Tu xuất hiện vết đỏ tươi chói mắt.
Tưởng Nghiêu vốn đang giữ chặt Tạ Tuấn, trông thấy vết thương rách toác trên mặt Thẩm Du Tu, biến sắc ngay lập tức, đạp đầu gối Tạ Tuấn một cước mắng to, "Mẹ nó Tạ Tuấn cậu là thằng điên phải không?!"
Tạ Tuấn vừa thấy Thẩm Du Tu che cằm, một chút máu tươi dính trên khe hở ngón tay, cũng bắt đầu hoảng sợ vội đứng dậy chạy tới theo Tưởng Nghiêu, "Anh Thẩm, anh không sao chứ?"
Thẩm Du Tu rũ mắt, chẳng hề quan tâm đến hai người bên cạnh, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Tự đứng cách cậu đống thuỷ tinh vỡ kia, chịu đựng đau đớn nói, "Cậu nói rõ ràng cho tôi, ai sai người cưỡng hiếp em gái cậu?"
Trán Tưởng Nghiêu thấm mồ hôi lạnh, thử thăm dò vỗ vai Thẩm Du Tu, "Du Tu, chúng ta xử lý vết thương trước đã..."
Thẩm Du Tu hất tay hắn ra, bước lên hai bước, nhìn Tạ Tuấn trốn tránh ánh mắt cậu theo bản năng, quay mặt tiếp tục nói, "Bùi Tự!"
Bùi Tự chỉ nhìn cậu vài giây rồi nhìn chằm chằm Tạ Tuấn, vẻ mặt âm u, "Cậu ta ngầm cho phép Phương Vy tìm người hại em tôi, tôi đồng ý với Tạ Trì phá hoại công ty của cậu ta, chẳng lẽ không được sao?"
"Tao đệt mẹ mày..." Tạ Tuấn nhổ một câu, giả vờ muốn động thủ, bị ánh mắt sắc như đao của Tưởng Nghiêu đè ép phải nhịn xuống.
Tưởng Nghiêu căm giận nhìn kỹ hai người một lần, bước ra nói với Thẩm Du Tu, "Chuyện này có hiểu lầm, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau sau, bây giờ..."
Miệng vết thương kia cũng chẳng sâu, máu chảy không đáng sợ nhưng là nhìn thấy rất rõ.
Thẩm Du Tu buông tay để lộ cằm đầy máu tươi, hai mắt cơ hồ xám xịt úa tàn, hỏi ngược lại y, "Nói sau cái gì?"
"Bây giờ phải nói rõ cho tôi biết! Người bị hại trong vụ án ở đại học A có phải tên Bùi Lệ hay không?"
Tưởng Nghiêu bị cậu ép hỏi không có cách chối, ngập ngừng một lát, cuối cùng không giấu giếm được đành nhắm mắt cắn răng đáp, "Phải."
Trước mắt Thẩm Du Tu tối đen.
Toàn bộ những mắt xích tưởng chừng không liên quan đến nhau, móc nối lại trở thành một lời giải thích rõ ràng, cậu từng hy vọng Bùi Tự chẳng phải vì mê mẩn tiền tài mà đến đùa giỡn cậu, nhưng đến khi chân tướng được vạch trần, lý do chân chính lại càng khiến người ta khó có thể tiếp nhận.
Rốt cuộc ai mới là người thua thiệt ai, ai mới phải xin lỗi ai?
Hai mắt Thẩm Du Tu mở to, tất cả ý nghĩ và biện pháp trong đầu như tạm thời trống rỗng.
Một lúc lâu sau cậu mới nhúc nhích thân người, liếc qua Tưởng Nghiêu, nhìn về phía Tạ Tuấn đang cúi thấp đầu bằng ánh mắt khiến tim người ta đập nhanh, bắt lấy cổ tay Tạ Tuấn, run giọng chất vấn, "Cưỡng gian? Cậu vậy mà cho người cưỡng gian một cô gái vô tội?!"
"Đệt con mẹ cậu có chút liêm sỉ nào không?!" Thẩm Du Tu cao giọng quát, ném Tạ Tuấn xuống, nhấc chân đá vào bụng gã.
Tưởng Nghiêu cực kỳ đau đầu, chặn ngang ôm lấy Thẩm Du Tu, liều mạng giữ cậu lại, "Du Tu! Cậu nghe tôi nói đã! Chuyện này có hiểu lầm, khi ấy không phải Tạ Tuấn muốn như thế, cậu ta bị con đàn bà kia xúi giục, trong lúc nóng giận nên mới..."
Tạ Tuấn bị vứt xuống đất, bàn tay gã bị thuỷ tinh cứa vài đường, đau đến nỗi gầm nhẹ hai tiếng.
Vừa nghe Tưởng Nghiêu giải thích, gã bật dậy căm tức cãi lại, "Đúng thật là em không muốn làm như vậy!"
Gã nhe răng đứng dậy, chỉ vào Bùi Tự mắng, "Nếu không phải thằng oắt này đi theo anh chơi một đêm, phá hỏng chuyện kinh phí đầu tư của em, em sẽ nghe lời ả tiện nhân Phương Vi kia sao?!"
"Đủ rồi Tạ Tuấn!" Tưởng Nghiêu trông thấy sắc mặt Thẩm Du Tu dần trắng bệch, nhanh chóng kêi gã câm miệng, "Cậu đừng có đổ lỗi cho người khác nữa! (*) Chính cậu phạm luật còn tìm cớ...!Chuyện đã qua rồi, cậu còn truy cứu trên người kẻ này có quan trọng không?"
(*) Câu gốc là đổ chậu phân lên đầu người khác.
Tạ Tuấn thở hổn hển, mặt mũi dữ tợn nhìn hai mảnh thuỷ tinh vỡ găm vào tay mình, liên tục chửi nhỏ vài tiếng, đá ngã một bình phong, nổi giận đùng đùng muốn rời đi.
Gã vừa cầm áo khoác vừa hận thù nhìn Bùi Tự đang đứng bên tường, quát đám người thưa thớt vây xem hai câu, đạp cửa bỏ đi.
"Du Tu." Tưởng Nghiêu cũng chật vật chẳng khá hơn Tạ Tuấn là bao, chột dạ kéo tay Thẩm Du Tu, nhỏ giọng nói, "Tôi đưa cậu đi bệnh viện."
Thẩm Du Tu lau vết máu, im lặng tránh né y, xoay người đi tới bồn rửa tay.
Động tác của Tưởng Nghiêu ngừng một chút, do dự không lâu, nhẹ giọng giải thích, "Chuyện quá bất ngờ, lúc tôi gọi điện thoại cầu cứu cậu giúp Tạ Tuấn, tôi còn chưa hỏi rõ tại sao lại thế này."
Y nói xong thì im một lúc, lại bổ sung, "Sau khi biết rõ ràng, tôi nghĩ cậu cũng không muốn bị dính líu vào chuyện này, hơn nữa lúc ấy mọi chuyện được được giải quyết xong rồi, cho nên..."
"Tưởng Nghiêu." Thẩm Du Tu bỗng ngắt lời y, giọng điệu bình tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi, "Cậu cũng đi trước đi."
Nhất thời Tưởng Nghiêu không nói được câu nào, á khẩu nhìn cậu.
Thẩm Du Tu cúi đầu rửa tay dính máu, nước màu đỏ nhạt tụ lại thành một vũng nhỏ, chảy dọc theo bồn rửa kim loại lạnh như băng.
Tưởng Nghiêu nhìn cậu một chốc, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng rời đi, chào hỏi quản lý ở cuối hành lang, bảo gã xử lý việc còn lại cho