Editor: Sasaswa
Bùi Tự kiên nhẫn trả lời tin nhắn vô nghĩa của Thẩm Du Tu rồi không quan tâm đến nữa, ngược lại gọi một tới một dãy số điện thoại.
Hắn giờ khắc này đang đi tới cục công an, đứng trước quán trà cách một dãy phố, cạnh tấm biển tránh gió, lẳng lặng chờ điện thoại được kết nối.
"Này?"
"Cảnh thúc.
Là cháu."
"Đến?"
"Ừm."
Cúp điện thoại, Bùi Tự khuất gió hút điếu thuốc, không lâu lắm liền có người từ phía sau không nặng không nhẹ vỗ một cái lên đầu hắn, tiếng như hồng chung mà mắng: "Lại đánh nhau với ai!"
Người kia đụng tới vết thương không rõ ràng lắm sau đầu Bùi Tự, lực đạo cũng không khống chế.
Bùi Tự không hề phòng bị, không khỏi đau đến mặt nhíu lại, ném điếu thuốc xuống, che đầu xoay người nói: "Cảnh thúc."
Cảnh Chinh Minh thấy hắn thật sự bị đau, cũng có chút bất ngờ: "Trên đầu cũng bị thương?"
Bùi Tự thả tay xuống, liếc mắt nhìn lòng bàn tay người kia, không thấy máu, liền không quá để ý: "Vết thương nhỏ.
Vào trong rồi nói."
Bọn họ đẩy cửa kính hẹp ra, đi vào phòng ăn, còn chưa tới giờ ăn trưa, khách tới ăn không nhiều.
Bùi Tự đi tới bàn gần cửa sổ ngồi xuống, chủ quán rót cho hai người hai lu nước ấm nói cảm ơn, bưng chén giấy lên uống nước.
Cảnh Chinh Minh từ lúc ngồi xuống mắt bắt đầu không ngừng đánh giá hắn: "Cháu đi đâu mà một thân bị thương như này? Làm tiểu Lệ vừa nhìn thấy liền lo lắng."
Bùi Tự nhìn cửa kính màu của quán ăn, phản chiếu lên người mình, ấn lại gò má: "Em ấy không biết.
Chờ qua mấy ngày vết thương lành cháu sẽ đến trường học gặp em ấy."
Mà Cảnh Chinh Minh bắt đầu nói luyên thuyên: "Mười mấy tuổi đã bắt đầu đánh nhau, hiện tại đã hơn hai mươi mấy rồi..."
Bùi Tự lúc còn đi học không chịu học đàng hoàng, cả ngày cùng một đám anh em đánh nhau gây sự, nhiều lần bị bắt vào cục cảnh sát.
Cảnh Chinh Minh là cảnh sát lâu năm, xử lý những trường hợp này rất nhiều, từ từ quen thuộc, thấy bên trong hắn vẫn có thể đi trên con đường chính đạo vẫn là nhiều lời khuyên bảo, ít nhiều có chút hiệu quả, ít nhất —— Bùi Tự không còn sa đoạ đến nỗi cầm dao lên phố chém người.
"Lần này không phải cháu muốn đánh." Bùi Tự cúi đầu, chỉnh bàn tay đang cầm chén nước, nhìn chằm chằm đốt ngón tay trầy da thâm sắc, đem chuyện Bùi Lệ bị bắt cóc dặn dò một lần: "Bọn họ hiện tại thôi trái thúc phải, nhất định sẽ nghĩ biện pháp bằng mọi cách lấy mười mấy vạn kia."
Cảnh Chinh Minh nghe xong ngọn nguồn, giận không chỗ phát tiết, nắm đấm tầng tầng hướng trên bàn đập một cái, nhân viên phục vụ sợ đến lén nhìn qua bên này: "Trong mắt đám người kia thật không có vương pháp."
Bùi Tự đẩy một chén nước đến trước mặt Cảnh Chinh Minh, ra hiệu ông không cần quá gấp: "Lệ Lệ bị dọa.
Cũng may không có chuyện gì."
Cảnh Chinh Minh thoáng thả tâm xuống, nhưng cơn giận vẫn chưa tiêu, nắm mạnh chén giấy oán hận mắng: "Thật khốn khiếp, vì kiếm tiền bẩn mà cái gì cũng dám làm."
Bùi Tự nghe ông tức giận mắng, bình tĩnh nhìn vào chiếc bàn đầy mỡ phản quang, cảm giác được một luồng sương mù từ nước nóng bay lên hấp hơi làn da trên vùng trán đến tỏa nhiệt.
Hắn yên lặng trong phút chốc, giơ tay đỡ cái trán, có chút tối nghĩa mà nói: "Cảnh thúc, thúc có thể cho cháu mượn ít tiền không?"
Bùi Tự do dự rất lâu mới ngỏ lời.
Từ lúc mười sáu mười bảy tuổi, Cảnh Chinh Minh vẫn luôn thập phần chăm sóc hắn, thật so đo, đã thay hắn tốn không ít tiền.
Lúc Bùi Man bị bắt vào đồn công an vì đánh bạc cũng ra tay giúp đỡ, với Bùi Lệ cũng rất quan tâm.
Vợ Cảnh Chinh Minh qua tuổi năm mươi đã đi trước, con gái duy nhất thì mấy năm trước vì đồng thời bị cướp và cưỡng dâm cũng đã qua đời, cuộc sống sau này của ông cũng không sa sút nhiều, cả ngày nghĩ cách tìm đường bắt hung thủ.
Mấy năm trôi qua, tiền tiết kiệm cũng không có nhiều.
Mấy vạn tệ, đối với cảnh sát lâu năm sắp về hưu mà nói, đương nhiên cũng không thể dễ dàng lấy ra.
Bùi Tự hiểu rõ điều này, bởi vậy không ôm hy vọng quá lớn.
"Mẹ cháu thiếu nợ mười mấy vạn?" Cảnh Chinh Minh đầu tiên là uống một hớp, vai vi đổ, chau mày nói: "Bây giờ cháu cần bao nhiêu?"
"Mượn tiền vốn là năm, sáu vạn." Bùi Tự nói: "Mới vừa mượn được 20 ngàn.
Cộng thêm số còn lại trong tay cháu, còn có Lệ Lệ đi làm tích góp một chút, cũng không đến 50 ngàn."
Cảnh Chinh Minh suy nghĩ mấy phút: "Trả tiền gốc thì cũng không khó, thế nhưng tiền lãi thì..."
"Tiền lãi cháu sẽ nghĩ biện pháp." Bùi Tự nói: "Về sau lại tính tiếp."
Cảnh Chinh Minh nhạy bén nhận ra được trong lời hắn nói có chút không giống bình thường: "Cháu muốn làm gì? Dự định tìm lũ anh em vớ vẩn khi kiếm tiền?"
Bùi Tự rút tay khỏi mặt bàn, thân thể ngửa ra sau: "Không có."
Cảnh Chinh Minh đối với động tác nhỏ của hắn rất quen thuộc, biểu tình nghiêm túc cảnh cáo nói: "Chuyện tiền lời tìm chút biện pháp kiếm người biện hộ cho, đừng làm chuyện xấu, kiếm tiền cũng phải tuân thủ pháp luật."
Bùi Tự mân mân môi dưới, Cảnh Chinh Minh không chờ hắn tiếp tục nói chuyện, vội vội vàng vàng đi lấy bóp tiền, thúc giục: "Trước đi ngân hàng, chuyển cho cháu mấy ngàn, buổi chiều lại tìm đồng nghiệp mượn."
Bọn họ đứng dậy đi ra quán ăn, lúc Cảnh Chinh Minh dẫn hắn đi ra ngoài, chợt nhớ tới cái gì, theo lệ hỏi: "Tháng này có tin tức gì hay không?"
Bùi Tự lắc đầu một cái, che kín áo khoác đáp: "Không có." Hắn lộ ra cái mỉm cười phức tạp: "Có manh mối cháu cũng sẽ không trực tiếp đi tìm ngươi, ít nhất phải kêu cảnh sát hình sự tới."
Những năm này, Cảnh Chinh Minh trước sau không buông tha thế lực ngầm đứng sau cái chết của con gái, mục đích hả giận rất rõ ràng.
Bùi Tự giúp ông hỏi thăm xung quanh, mà ông cũng không muốn để chính bản thân hắn tìm đến người kia.
"Cảnh thúc, cháu biết thúc muốn làm gì, nhưng thúc không thể sống phần đời còn lại mà cứ dính vào lũ cặn bã đó." Bùi Tự vỗ vỗ cái lưng hơi lọm khọm của ông: "Thúc không nghĩ tới nửa đời sau để Lệ Lệ đi vào ngục giam tìm thúc đi."
"Tiểu tử, cháu còn dạy bảo chú." Cảnh Chinh Minh ho khan hai tiếng, đón gió lạnh thở ra một hơi sương trắng, trở tay vỗ một cái lên cái cổ không có vết thương của Bùi Tự.
Bùi Tự không trốn, chặt chẽ vững vàng đón nhận, cười nhạt dìu Cảnh Chinh Minh một cái, cùng ông chuyển hướng sang giao lộ.
-
Sinh nhật ngày này, Thẩm Du Tu cơ hồ làm liên tục 24h, ban ngày cùng Thẩm Diệu Huy tới công ty rồi đến công trường, buổi chiều thì tham dự tiệc đứng mừng sinh nhật cậu nhưng ý đồ muốn kết nối quan hệ rất nhiều.
Buổi tối trở lại biệt thự, từng bước từng bước ăn xong bữa cơm gia đình mới coi như giải thoát, ngay đêm đó liền kêu xe xuống núi, trở về căn nhà trong trung tâm thành phố.
Thân thể cùng tinh lực đều cảm thấy mệt mỏi, nằm trong phòng đến nửa đêm, rồi lại không giải thích được mà tỉnh lại.
Vừa qua mười hai giờ, Thẩm Du Tu một mình ngâm trong bồn tắm kế bên cửa sổ sát đất, cảm thấy không có gì làm, liền cầm điện thoại lên gọi cho tiểu tình nhân lần trước bị cậu bỏ rơi giữa chừng.
"Thẩm thiếu, ngài tối hôm qua thật không chân chính, có phải trên đường đụng phải tiểu yêu tinh nào không?" Sau cuộc điện thoại, số người trong bồn tắm đã tăng thành hai người.
Thẩm Du Tu dựa vào một bên bồn tắm, kêu người kia bóp vai, còn mình nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe thấy đối phương oán giận như vậy, ánh mắt cũng không mở mà tiếp tục tận hưởng sự phục vụ, ngoài miệng tùy tiện qua loa vài câu, trong đầu ngược lại nghĩ đúng thật là có người ngáng chân trụ.
Thẩm Du Tu nghĩ đi nghĩ lại tinh thần đều