Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Vẫn chưa nghĩ thông à.
Thẩm Diệu Huy buồn bực nhíu mày, không hài lòng với hành vi lảng tránh của Thẩm Du Tu, "Xem ra mày cần phải tỉnh táo hơn một chút."
Ông khép lại những tư liệu kia chỉnh tề đâu ra đó, đặt giữa bàn, gõ nhẹ hai lần, nói, "Vậy cũng đừng vội về nhà, giải quyết xong công việc thì ở lại đây nghỉ ngơi mấy ngày."
Một tay Thẩm Du Tu cầm di động, tay còn lại buông thõng bên người, tựa như đã đoán được sự sắp xếp này từ lâu.
Thẩm Diệu Huy đứng lên, ý đồ vừa đấm vừa xoa, giọng điệu cứng ngang quyết tuyệt tăng thêm ý thất vọng, "Du Tu, nếu không phải năm đó bọn ta nhận nuôi con, con có thể trải qua cuộc sống ngày hôm nay sao? Ba mẹ nuôi con trưởng thành rồi, chưa nói đến chuyện tri ân báo đáp, ít nhất con cũng nên thông cảm cho bọn ta."
"Trước đây em trai con lưu lạc bên ngoài, đi theo ả đàn bà kia, không học giỏi cũng không lạ.
Nhưng nếu giờ đã tìm về được, chung quy phải để nó đi đúng đường.
Cha mẹ nhà ai không muốn con mình kết hôn sinh con sự nghiệp thành công? Chỉ yêu cầu như vậy, con không hiểu được à?"
"Ba." Giọng nói Thẩm Du Tu khàn khàn vì có vài phần nghẹn ngào, "Từ trước đến giờ con chưa từng yêu cầu hai người một lần nào."
"Chuyện này..."
"Được lắm." Thẩm Diệu Huy tăng cao âm lượng, "Đây là chuyện vinh quang lắm sao? Chính chúng mày không thấy mất mặt sao?" Khóe miệng ông run lên, biểu đạt sự phản đối kịch liệt với nỗ lực của Thẩm Du Tu, "Ba đã nói với con hết nước hết cái rồi, con ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của ba, nhà, xe, công việc...vẫn là của con, trong nhà còn có thể cho con thêm nữa.
Nếu con không nghe, cứ tự nghĩ hậu quả trước đi."
Ông cố gắng nhấn mạnh hai chữ "hậu quả", thậm chí có hơi vô tình, "Ba tin là con cũng không muốn liên lụy bạn bè vô tội."
Thẩm Du Tu đột nhiên ngẩng đầu đối diện với ông vài giây, không hề nghi ngờ quyết tâm của Thẩm Diệu Huy, e rằng cái câu "kéo người xuống nước" kia cũng chẳng phải nói suông.
Dứt lời, Thẩm Diệu Huy không thèm nhìn người thanh niên đang đứng ngẩn người này nữa, khom lưng mỏi mệt liếc thoáng qua cậu, mở cửa phòng ngủ, ho khan mà rằng, "Nếu như con còn coi bọn ta...!coi ba mẹ là ba mẹ của con, coi bản thân con là người nhà họ Thẩm, thì làm theo lời ba đi."
Bước chân của ông chậm chạp vất vả, đế giày ma sát với mặt sàn đá hoa cường tĩnh lặng, phát ra tiếng động rất nhỏ, "Con cứ ở ngoài suy nghĩ cho kỹ, nghĩ thông suốt hẵng về."
Vừa dứt lời, cánh cửa kia nặng nề đóng lại, không cho Thẩm Du Tu bất kỳ cơ hội tranh luận nào.
- --
Căn phòng của Thẩm Du Tu không xa lắm, nằm ngay tại hành lang đối diện, khi cậu loạng chà loạng choạng về phòng, cảm thấy mình giống như người đi trong đêm tuyết đọng rất dày, từng bước thật chậm, trên tay không có ánh sáng, ở đâu cũng là đường phố, không nơi nào để quay về.
Sau khi quẹt thẻ vào cửa, màn cửa sổ sát đất được cài đặt tự động mở ra.
Đã gần nửa đêm, hạt tuyết yếu ớt nho nhỏ bay là là bên ngoài, còn mỏng manh hơn cả sao trời, xem ra thật sự có tuyết rồi.
Thẩm Du Tu cởi áo khoác, ngẩn người chìm trong chiếc ghế salon bên giường.
Tim đập loạn một lúc lâu, hắn mới móc di động ra gọi cho Khâu Dương.
Có vẻ Khâu Dương đang chuẩn bị đi ngủ, lúc bắt máy có hơi bất ngờ, "Du Tu? Gọi điện cho tôi muộn vậy."
"Muốn bàn với cậu một chuyện." Cậu vừa mở miệng, vẫn chưa nói gì, Khâu Dương lập tức bò dậy từ trên giường, ngồi thẳng lưng, "Giọng cậu sao thế? Do uống rượu hay hát karaoke?"
"Trong một, hai tuần, công ty có thể xuất ra bao nhiêu tiền?" Thẩm Du Tu không nói chuyện phiếm với y, đi thẳng vào vấn đề.
Khâu Dương nghe xong sửng sốt, dụi mắt nói, "Cậu cần bao nhiêu? Cậu lấy nhiều tiền như vậy để làm gì?"
Hơn phân nửa đầu tư là nhờ Thẩm Du Tu thông qua công ty trong nhà, cậu không có thói quen tiêu xài hoang phí, làm bạn với Thẩm Du Tu nhiều năm rồi, Khâu Dương chưa từng nghe đề cập đến chuyện mượn tiền.
"Trong nhà cậu xảy ra chuyện gì phải không? Cần tôi giúp không?" Khâu Dương hỏi dò.
Hạt tuyết ngoài cửa sổ bay càng nhiều, Thẩm Du Tu im lặng như thể cậu thật sự không có cách nào nuốt tất cả đau khổ đột ngột ập tới vào đêm nay được, hoặc là cậu khẩn cấp cần một người đáng tin cậy tâm sự để giảm bớt giày vò.
Thẩm Du Tu kể lại ngắn gọn toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện với Thẩm Diệu Huy, cuối cùng nói, "Tôi phải trả lại số tiền tham ô nhanh nhất có thể."
Ít nhất cậu sẽ không để Khâu Dương bị liên lụy.
Đầu bên kia điện thoại vẫn yên tĩnh từ đầu đến cuối.
Một mặt là khiếp sợ, một mặt là khó có thể tin được, một lúc sau Khâu Dương mới hoàn hồn, miễn cưỡng khởi động đầu óc tính toán, nghiêm túc nói, "Du Tu, dù cho có thể đảm bảo công ty hoạt động bình thường, thì một nửa món nợ cũng quá sức..."
Thẩm Du Tu đã đoán được trước, khựng một chút, trả lời, "Có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, tôi tiếp tục đi mượn những người khác."
"Được, tôi sẽ nghĩ cách." Khâu Dương đáp ứng rất chắc chắn, sau đó hỏi Thẩm Du Tu một câu mà chính bản thân Thẩm Du Tu