Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Cúp máy xong, Thẩm Du Tu không thể không thừa nhận cúp máy là lựa chọn tốt nhất.
Cậu ấn cái trán hơi nóng lên, Thẩm Du Tu gọi điện thoại cho dì giúp việc đến quét tước nhà trọ, bảo khi bà đến nhớ mang chút đồ ăn, rồi nằm vật ra ngủ lần nữa.
Có thể là do phát sốt, Thẩm Du Tu ngủ không được nên lăn lộn mãi, ngủ đến khi cả người ra mồ hôi, không nhịn được rét run, hệt như bãi rêu xanh lạnh lẽo ẩm thấp trên mặt đất.
Nửa đường cậu có tỉnh một lát, chật vật xuống giường như một du hồn, ăn vài miếng này kia rồi nuốt hai viên thuốc.
Thuốc lại gây buồn ngủ, hình ảnh ở cùng với Bùi Tự vào đêm trước lại biến thành một giấc mộng đường đột.
Cả phòng u ám nhưng mặt Bùi Tự lại rõ ràng một cách bất thường.
Hắn bắt ép Thẩm Du Tu bằng tư thế đã từng dùng trước kia, dán lên người Thẩm Du Tu thật nhanh, tự mâu thuẫn mà nói, "Anh đi đâu được chứ" và "anh muốn đi thì đi".
Bọn họ ôm nhau, ngoài cửa có người đập phá như muốn cướp bóc, nện cửa như sắp phá vỡ.
Phảng phất như Bùi Tự không nghe thấy, miệng ngậm điếu thuốc, vừa thở là đốm lửa lóe ra, tàn tro thiêu đốt rơi xuống ngực Thẩm Du Tu.
Hắn bỗng nở nụ cười, làn khói loang khắp từng tấc da thịt, nhẹ nhàng lượn lờ, sau đó Thẩm Du Tu nghe thấy một câu nhẹ hẫng "anh không đi được".
Nhưng câu nói này bị tiếng phá cửa kịch liệt phá hỏng.
Thẩm Du Tu bừng tỉnh mở mắt ra, phát hiện đúng là có người đang đập cửa bang bang.
Cậu bò dậy từ giường, đi ra khỏi phòng ngủ, híp mắt cố thích ứng với ánh sáng rực rỡ một cách thái quá trong phòng khách, thì ra là sáng rồi.
Thẩm Du Tu nhìn camera ở cửa nhà, người ngoài cửa là Tưởng Nghiêu.
Cậu mở cửa, Tưởng Nghiêu thấy người còn yên lành mới thở phào nhẹ nhõm, "Cậu ở nhà à, sao khóa máy vậy? Cậu không biết bao nhiêu người sắp gọi nát điện thoại của cậu rồi đâu."
"Tôi ngủ mà, tắt máy yên tĩnh." Thẩm Du Tu quay người nằm lên ghế salon, sờ sờ đôi môi khô nứt, bình tĩnh nói, "Với cả tôi từ chức rồi, còn ai tìm tôi được chứ."
"Cậu không biết?" Tưởng Nghiêu tự rót cốc nước, vừa nhìn cậu vừa nói, "Ba cậu nhập viện, tình hình rất không ổn.
Lão già nhà tôi, vị nhà họ Bàng kia...!Những người bình thường có quen biết với ba cậu đều đi thăm."
Thẩm Du Tu im lìm không đáp, bàn tay khoác lên rìa ghế sofa hơi nhúc nhích, ra hiệu bảo y đưa cốc nước qua.
"Xảy ra chuyện gì với cậu thế, xích mích với người nhà?" Tưởng Nghiêu quay đầu nói, "Bất kể là trước đây ba cậu đối xử với cậu như thế nào, bây giờ cậu phải nắm chặt, đỡ mắc công bị người ta giành trước.
Tôi vừa hỏi cha tôi xong, lão già nhà cậu có 80% là...!Du Tu, nói ra hơi quá đáng nhưng đây chính là một cơ hội.
Bây giờ trừ cậu ra, trong nhà có ai quản lý được chuyện gì đâu? Tốt xấu gì cậu cũng ở công ty mấy năm, cậu tiếp nhận có thể khiến người ta phục hơn là cái tên nhóc không biết ở đâu chạy tới kia."
Thẩm Du Tu lấy cốc thủy tinh ra, "Cậu xác định là nghiêm trọng như vậy?"
"Tôi lừa cậu làm gì." Tưởng Nghiêu nhún vai, "Đúng rồi, cậu không ra mặt, sao mẹ cậu không tìm đến đây chứ?"
Thẩm Du Tu không trả lời câu hỏi của y, cúi đầu khởi động điện thoại, cậu tìm tin nhắn của thư ký Thẩm Diệu Huy gửi đến trong một đống cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.
Thư ký cẩn thận tìm từ, chỉ có trạng thái tinh thần của Tô Du rất kém, không có cách chủ trì sự vụ, bệnh tình của Thẩm Diệu Huy lại không lạc quan, cho nên mời cậu đến bệnh viện thăm.
Thẩm Du Tu cúi đầu nhìn điện thoại di động, vẫn chưa quyết định được, lại thêm cả hình như thư ký của Thẩm Diệu Huy cứ gọi điện thoại cho cậu liên tục, vừa giãn ra một lúc là lại gọi điện thoại đến.
Tưởng Nghiêu ghé đầu qua nhìn, thúc giục cậu, "Cậu nghe máy đi chứ."
Thẩm Du Tu cảm thấy hơi phiền chán, chống trán, chậm rãi ấn nút nghe, "Alo?"
"Giám đốc Thẩm! Cuối cùng cậu cũng nghe điện thoại.
Bên phía bệnh viện..." Có thể nghe ra được thư kí rất là sốt ruột, cố gắng hạ thấp giọng nói, "Chủ tịch Thẩm trúng gió, tin tức không gạt được mấy ngày, cậu nhanh chóng đi qua đây một chuyến đi."
Chỉ qua hai ngày ngắn ngủi, Thẩm Du Tu không ngờ được cái người là cha kia sẽ rơi vào tình trạng này.
Thời tiết không tốt, trong phòng bệnh cao cấp âm u nặng nề.
Trong ngoài và bên cạnh ghế sofa, từng chùm hoa và thuốc bổ chất đống như núi, màu sắc sặc sỡ, có vẻ Thẩm Diệu Huy gần đất xa trời nằm trên giường kia là thứ tệ nhất trong phòng.
Thẩm Du Tu đứng ở cuối giường, thoáng nhìn lướt qua.
Cậu vừa không nhẫn tâm, vừa không muốn nhìn.
Thư kí đứng bên cạnh Thẩm Du Tu, nhỏ giọng giải thích ngọn nguồn.
Ngày đó sau khi hai vợ chồng còn lại trong biệt thự cãi nhau một trận lớn, Thẩm Diệu Huy gọi người hầu nhốt Tô Du vào phòng ngủ, một mình mình ở lại phòng khách, rất lâu cũng không đi ra.
Khi bị người phát hiện, đã bất tỉnh từ lâu.
"Phẫu thuật ổn định, nhưng không tránh được bại liệt." Thư kí làm việc cho Thẩm Diệu Huy gần mười năm, lo lắng trong giọng nói càng giống như lo lắng tương lai chưa biết của mình, "Bà chủ cứ đóng cửa không ra, có vài chủ tịch nghe tiếng gió tới hỏi...!Bên phía công ty, làm sao ngài cũng phải đến."
Hắn trộm thăm dò vẻ mặt của Thẩm Du Tu, bổ sung, "Nếu ngài tiếp quản, tôi nghĩ là có thể xử lý thỏa đáng bên phía ngài Bùi, nếu như ngài cần liên lạc với luật sư của chủ tịch Thẩm, giải quyết một vài..."
"Bác sĩ đâu?" Thẩm Du Tu chưa đáp lại, dò hỏi.
Thư ký đụng phải cây đinh, mặt mày xám xịt đi ra ngoài tìm bác sĩ điều trị chính.
Thẩm Du Tu có vẻ hoàn toàn không quan tâm, vẻ mặt như thường nói chuyện với bác sĩ vài câu, dặn đối phương chăm sóc