Dữ Quỷ Vi Thê

Đôn luân


trước sau

Mấy kẻ đi theo khiêng quan tài của Ngụy Lâm Thanh vào căn chòi gỗ, trước quan tài đặt một chậu sứ lớn, cụ Ngụy ném một vốc tiền giấy vào chậu. Căn chòi gỗ xây không được cẩn thận lắm, gió lùa vào từ các khe hở khiến đám tro giấy bị thổi tung bay bay hệt như loài bướm đen, bay khắp chốn.

Cụ Ngụy đốt ba nén nhang rồi cắm lên lư hương trước bàn thờ, cụ vái, “Anh à, hôm nay là ngày vui của anh, em xin chúc mừng anh.” Sau khi nói xong, cụ lại bảo Trần Dương tới dâng hương, Trần Dương cũng bắt chước làm theo.

Đến khi dâng hương xong, cụ Ngụy lại như đang nhớ về Ngụy Lâm Thanh.

Cụ nhìn quan tài trước bàn thờ lâu thật lâu, lúc gật đầu khi thì lắc đầu, biểu tình trên mặt lúc vui sướng khi lại nổi giận, sau cùng mới bình tĩnh lại. Cụ quay đầu nói với Trần Dương, “A Dương, quy củ của thôn Ngụy ta, vào ngày âm hôn, tân nhân phải trải qua một ngày một đêm với người âm thế. Cậu ở lại nơi này với anh trai ta, sau ngày mai ta sẽ dẫn người của Đông lão tiên đến. Sau khi xong rồi thì âm hôn mới được xem là hoàn thành.”

Nói xong cụ còn có vẻ lo lắng như thể sợ Trần Dương không muốn, dù sao người bình thường thì ai chẳng sợ và kiêng kị chuyện canh đêm như thế. Thế là ông cụ nhìn anh hơi có ý van xin, dáng vẻ hoàn toàn khác so với vẻ vênh váo tự đắc thường lệ.

Trần Dương phẩy tay, “Cụ yên tâm, nếu đã hứa thì phải làm, cháu không nói gì đâu.” Cụ Ngụy nhìn anh, gật đầu hài lòng, “Thế là tốt thế là tốt, Đông lão tiên, chúng ta đi trước thôi.”

Lúc đi họ còn đóng cửa lại, Trần Dương nghe tiếng khóa kêu cách một tiếng.

Nghe âm thanh đó, phút chốc Trần Dương điên tiết. Cụ Ngụy rõ là một người nói một đàng làm một nẻo, miệng thì nói tin anh nhưng hành động hoàn toàn trái ngược. Nếu không phải anh thật bằng lòng, chỉ dựa vào cái khóa rởm này mà giữ được Trần Dương anh chắc?

Gỡ khóa đó dễ như bỡn, Trần Dương bước đến trước khung cửa gỗ của căn chòi đơn sơ, sau khi nhìn thoáng qua thì đưa ra kết luận.

Cỗ quan tài kia đã xa xưa lắm, lớp sơn phía trên gần như đã bong ra gần hết. Trần Dương bước tới đi vòng quanh quan tài vài vòng, còn gõ gõ nhẹ lên mặt đùa giỡn hỏi, “Có ai ở nhà không?”

Kể cũng lạ, Ngụy Lâm Thanh thường xuất quỷ nhập thần và rất hay xuất hiện, sao tới lúc âm hôn lại biến mất chẳng thấy đâu, không phải là xấu hổ đó chứ? Trần Dương vuốt cằm nghĩ.

Cụ Ngụy còn đặt cả một chiếc giường gỗ trong căn chòi, trên chiếc giường trải tấm chiếu, còn có cả một chiếc chăn mỏng nữa. Trần Dương chẳng thèm khách sáo đến trước bàn thờ ngồi phịch xuống, tiếp đó bắt đầu bữa tối đang dở dang lúc trước.

Có rượu có thịt, Trần Dương ăn khá thoải mái. Ánh nến không sáng lắm nhưng cũng soi rõ vùng đất nhỏ bên cạnh mình. Ánh sáng lập lòe trong bóng đêm luôn khiến kẻ khác vô thức tới gần, đến khi lại gần thì mới chợt phát giác ánh sáng đó lạnh rét và ma quái vô hạn.

Dần dần, Trần Dương cảm giác có gì đó là lạ. Anh đặt đũa xuống, nhìn thứ sương mù màu trắng dưới chân không biết xuất hiện từ khi nào. Sương mù bay vào từ khe hở khắp nơi trong phòng, chậm rãi nhưng lại không thể ngăn được. Trên đất ngập cả tầng sương dày, thứ sương mù kỳ lạ ấy xuất hiện một cách rất im lìm mà cũng hết sức tất nhiên.

Trần Dương cảm nhận được cả âm khí lờ mờ trong tầng sương mù dày đặc.

Trong chớp mắt, anh bỗng hơi hồi hộp, ấy nhưng chỉ giây lát sau đã bình tĩnh lại. Anh giơ cao ly rượu trong hay hướng về phía đám sương mù trắng xám ấy, kính một cái, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn rượu.

Thật ra tuy có thể uống nhưng Trần Dương không phải kẻ thích rượu, vậy nhưng đêm nay anh thấy mình cần phải uống nhiều hơn nữa, để cồn có thể làm chuếch choáng thần kinh và tâm trí anh. Tiếc là anh đã tính nhầm, kẻ tửu lượng lớn muốn uống say khá khó. Cứ một ly tiếp một ly, thế mà đầu óc anh ngày càng tỉnh táo.

Uống một hồi thì Trần Dương đành chịu, thôi vậy, giết thời gian cũng được.

Trong đám sương mù xám trắng xung quanh có rất nhiều ‘thứ ấy’. Chúng đang nhìn trộm anh, phát ra tiếng xì xào xì xầm rất khẽ. Vừa vô cùng ồn ào lại vừa vô cũng yên tĩnh, sự tương phản cực độ khiến Trần Dương bắt đầu khẩn trương, nhìn ngoài mặt thì đoán không ra nhưng thần kinh anh đang căng cứng, có thể nhảy dựng lên bất kỳ lúc nào.

Bị một hai con vây quanh, Trần Dương không để vào mắt, bị ba bốn con vây quanh, Trần Dương sẽ thận trọng hơn một ít, bị một đám vây quanh, vậy anh chỉ có thể giơ ngón giữa với ông trời, sau đó xắn tay áo chuẩn bị quyết chiến một hồi, trước khi chết sẽ kéo theo vài kẻ theo cùng.

Nhưng những ‘thứ ấy’ đang tụ tập trong đây lại không công kích anh, thậm chí còn chẳng tới gần, chúng cứ như vô tình đi ngang qua rồi bu lại xem. Qua một hồi lâu, thần kinh kéo căng của anh dần lơi lỏng. Việc này hệt như đang đi trên đường bỗng nhiên bị hơn mười con chó hoang hung ác đuổi dí. Ai cũng nghĩ bọn chó hung tàn ấy gặp người sẽ cắn, ngờ đâu chúng chỉ vây quanh rồi chẳng làm gì, hễ ta đi thì chúng sẽ đi theo, chỉ nhìn mà không hành động.

Trần Dương lại uống sạch một ly rượu, đang uống đến nửa chừng thì sau cùng Ngụy Lâm Thanh xuất hiện.

Kẻ ấy cầm theo chiếc lồng đèn giấy trắng xuyên tường bước đến, lúc tới trước mặt Trần Dương thì đám sương mù trắng xung quanh hơi lui về sau để lộ ra một khoảng trống. Trần Dương nhìn kẻ ấy, thản nhiên bảo, “Đến đây nào.”

Ngụy Lâm Thanh ném chiếc lồng đèn giấy lên tường rồi mới bước tới trước mặt Trần Dương, sau đó ngồi xuống. Tất nhiên tư thế kẻ ấy ngồi khác xa với tư thế không chút hình tượng của anh, tấm lưng thẳng như ngọc. Đợi đến khi Trần Dương uống xong ly rượu thì kẻ ấy mới cầm bình rượu rót đầy hai ly, sau đó đưa cho Trần Dương một ly, còn mình tự cầm lấy một ly.

Trần Dương đang định nâng ly một hơi cạn sạch thì bị Ngụy Lâm Thanh ngăn lại. Ngụy Lâm Thanh kéo tay Trần Dương qua, vòng tay hai người qua nhau, thấp giọng nói.

“Thế này mới đúng. Khăn đỏ thắm, rượu giao bôi, nắm tay nhau, đến trọn đời.”

Trần Dương ngơ ra nhìn hai tay mình và kẻ ấy đang đan vào nhau. Dưới ánh mắt ý bảo của Ngụy Lâm Thanh, theo động tác của kẻ ấy, anh cùng chầm chậm uống hết rượu. Cả cuộc đời này anh chưa từng nghĩ tới, rằng sẽ có một ngày bản thân anh sẽ uống rượu giao bôi cùng với một ai đó khác, dù người đó có là nam hay nữ, anh cũng chưa từng nghĩ tới.

Đến khi họ uống rượu giao bôi xong, Ngụy Lâm Thanh cầm lấy ly, đổ ba ly rượu trên đất. Một luồng khói trắng bay ra hòa vào giữa màn sương mù. Ngụy Lâm Thanh nâng chén nói, “Ngụy mỗ cám ơn các vị đến xem lễ.”

Trần Dương nghe thấy tiếng khe khẽ thì thầm chẳng rõ liệu có tồn tại không đột nhiên ầm ĩ, đám sương mù xám trắng dọc theo mặt đất đang chậm rãi rời khỏi căn chòi gỗ. Cuối cùng chỉ còn lại anh và Ngụy Lâm Thanh, một người một quỷ.

Ngụy Lâm Thanh dường như hơi ngượng, kẻ ấy nhẹ cúi thấp đầu, không dám nhìn về phía Trần Dương. Đã ăn uống no đủ, Trần Dương ợ xong rồi duỗi người, đứng lên, bước chân lảo đảo tới bên giường, “Ngủ, ngủ nào, anh cứ tự nhiên.”

Vừa dứt lời, đã ngã cái rầm xuống.

Trần Dương vừa mới nằm xuống, đang định ngủ thì anh cảm giác Ngụy Lâm Thanh ngồi xuống cạnh giường mình. Anh miễn cưỡng mở mắt, nhíu mày nhìn Ngụy Lâm Thanh, nhìn cái vẻ như đang có chuyện gì muốn nói của kẻ ấy thì bực mình hỏi, “Lại chuyện gì?”

Ngụy Lâm Thanh lưỡng lự, tựa thể không biết phải mở lời thế nào, song cuối cùng kẻ ấy cũng chịu mở miệng, dùng thứ giọng âm u lạnh lẽo rồi lại như mang theo chút du dương bảo, “Hôm nay là ngày hai ta thành hôn, đêm nay là đêm động phòng.”

Chỉ chút nữa là Trần Dương đã cười lớn, anh hai à, chuyện này cả thôn Ngụy ai cũng biết, còn cần anh nhấn mạnh làm gì? Hơn nữa động phòng ấy hử, một người một quỷ làm sao động phòng? Chẳng lẽ làm một đêm xuân phong như mấy câu chuyện trong liêu trai? Đó là tiểu thuyết được chưa? Anh bạn à, tỉnh lại đi!

Mấy loại tình một đêm ấy thật ra là ảo cảnh do quỷ tạo ra để lấy hết dương khí và tinh khí của người sống, bọn quỷ quái yêu tinh sẽ hấp thụ tinh khí và dương khí nhằm tu luyện rồi làm chuyện tổn hại đạo lý, đất trời không dung. Nên sau đó thiên kiếp mà bọn chúng gặp phải sẽ càng nặng hơn.

Uống hay mổ[1], được hay mất, đều đã có trời định sẵn,
đâu thể muốn gì làm đó.

Bất chợt Ngụy Lâm Thanh chuyển động, nằm đè lên người Trần Dương, hai tay chống lên hai bên anh, dùng đôi mắt sâu thẳm nhưng lại chẳng thể nào khiến kẻ khác tỏ tường nhìn thẳng vào Trần Dương. Rồi kẻ ấy vươn tay, vừa quá đỗi nhẹ nhàng vừa vô cùng cẩn thận, chạm vào gương mặt anh, như thể chạm vào con mèo con vừa mới về nhà.

Hơi thở âm u lạnh lẽo như có như không ấy gãi vào nơi nào đó ngứa ngáy tận sâu con tim.

Động tác vụng về đó của Ngụy Lâm Thanh dường như không phải định làm tình mà như đang dè dặt thăm dò thử. Kẻ ấy nhìn bộ áo mới màu trắng trên người Trần Dương, đôi mắt dịu dàng, “Cậu mặc bộ này đẹp lắm.” Ngụy Lâm Thanh ngượng ngùng bảo.

Mặt Trần Dương giật giật. Bị một người đàn ông khen như thế thì kỳ lạ quá sức, anh ngăn đôi tay đang định kéo áo của kẻ kia, “Anh định làm thật ấy à?” Ngụy Lâm Thanh khó hiểu, “Thật giả gì?”

Trần Dương hất cằm chỉ chỉ tay ai kia.

Ngụy Lâm Thanh sửng sốt, “Việc vợ chồng là chuyện theo lẽ tất nhiên, sao lại không thể?”

Mặt lại giật giật, Trần Dương đáp, “Anh hai à, anh là quỷ còn tôi là người, tuy là bảo kết âm hôn nhưng ai chẳng biết đó là trò chơi trẻ nít, anh tưởng thật hử? Nếu thật thì anh đã từng thấy hai thằng đàn ông cưới nhau bao giờ chưa?”

Ngụy Lâm Thanh ngỡ ngàng, “Nhưng nếu hai ta không làm việc vợ chồng, cậu sẽ bị âm khí xâm chiếm rồi chết.”

Trần Dương sa sầm mặt, “Ý anh là gì?”

Ngụy Lâm Thanh rút cái tay đang để ở chỗ áo Trần Dương lại, cứ như kẻ đang định làm tình lúc này không phải là mình mà là kẻ khác. Sắc mặt vô cùng điềm tĩnh, kẻ ấy từ tốn nói, “Không phải ta đã nói với cậu rồi ư? Âm thai trong bụng cậu cần rất nhiều dương khí và tinh khí, nếu không can thiệp cơ thể cậu sẽ không chịu nổi. Nên mỗi tối ta mới tới dùng âm khí nuôi nó, nhưng đến lúc âm thai ổn định rồi thì làm thế chưa đủ, phải giao hợp âm dương mới… mới được.”

Trần Dương như bỗng nhớ ra điều gì, “Cái gì đôn luân mà lúc trước anh nói là việc này? Anh báo mộng cho cụ Ngụy làm âm hôn là để danh chính ngôn thuận làm chuyện này?”

Ngụy Lâm Thanh gật đầu, vẻ mặt đương nhiên. Trần Dương nửa cười nửa mếu. Quả nhiên con quỷ mấy chục năm trước không theo kịp tiến độ suy nghĩ của người hiện đại, lại có thể giữ gìn nghi lễ xưa lắc xưa lơ nên trước khi thành thân sẽ không quan hệ bừa. Nếu sớm biết thế thì anh phải chịu tội nhiều ngày thế ấy hử?

Trần Dương liếm môi, thật ra không phải anh chưa từng làm với đàn ông, chẳng qua sau khi thử mấy bận thì thấy với phụ nữ vẫn tiện hơn, thế nên sau đó anh chỉ cùng phụ nữ. Hiện dưới tình huống này, Trần Dương yên lặng đánh giá con quỷ trước mặt, dù là diện mạo hay khí chất thì đều là lựa chọn tốt nhất, không có gì để bới móc.

Anh chẳng thèm ngượng nghịu ngại ngùng gì, nếu là để cứu mạng mình thì có sao đâu chứ. Chỉ là kẻ trước mặt này là quỷ đấy, vậy liệu anh giữ quyền chủ động được không đây? Trần Dương thở dài, ngẫm lại cũng không thể. Anh ngẩng đầu, hôn qua loa lên môi Ngụy Lâm Thanh, mập mờ bảo, “Muốn làm thì làm nhanh lên.”

Vì sự thân mật đột ngột đó của anh mà Ngụy Lâm Thanh hơi ngây ra, nếu kẻ này mà còn là người thì Trần Dương khẳng định chắc mặt đang đỏ đến mang tai luôn rồi. Mường tượng thế nên Trần Dương nhếch môi, cười toét miệng.

Như biết mình đang bị Trần Dương giễu, ngay lập tức Ngụy Lâm Thanh cúi đầu xuống chặn lấy miệng Trần Dương. Tiếng cười bị kẹt lại biến thành những tiếng rên mờ ám. Rõ ràng là Ngụy Lâm Thanh không thạo việc này lắm, vụng về lúng ta lúng túng, không quen tay.

Nên dù không nói lời nào và cũng không cười thành tiếng, nhưng trong mắt anh vẫn ngập nét cười nhìn Ngụy Lâm Thanh, kẻ cổ hủ này thật là.

Ngụy Lâm Thanh cởi nút áo của Trần Dương ra, ngẩn người nhìn lồng ngực rắn chắc của anh, đến khi Trần Dương phải kêu nhẹ một tiếng “Này” thì kẻ kia mới tỉnh lại. Kẻ ấy hạ một nụ hôn lạnh buốt xuống ngực Trần Dương, rồi thì ngậm lấy đầu ngực anh.

Về phương diện này thì đàn ông nào cũng có bản năng cả, con quỷ không chút kinh nghiệm cũng không ngoại lệ, cái ngốc nghếch vụng về lúc đầu dần trở nên linh hoạt. Kẻ ấy thay phiên dùng đầu lưỡi rồi răng lên ngực anh khiến Trần Dương thở hổn hển, trước kia anh chưa từng chú ý rằng nơi ấy của mình mẫn cảm như vậy.

Cứ mút rồi liếm một hồi thì bên dưới có phản ứng.

Ngón tay lạnh buốt còn nơi đó lại nóng hổi, từng luồng khí lạnh bao phủ khắp người, Trần Dương vừa khó chịu vừa sướng ngất rên rỉ mấy tiếng. Thứ âm thanh khàn khàn ấy khiến Ngụy Lâm Thanh càng thêm suồng sã, tay kẻ ấy vén tà dưới của chiếc áo dài, chạm vào đùi anh, rồi dò xét lần vào trong, như thể đang vô cùng thận trọng rồi lại vô cùng khiêu khích thăm dò cảnh đẹp bí mật.

Trần Dương mở mắt, thấy trên chiếc đèn lồng là hình ảnh mình nửa người trên trần trụi, tà áo dài nửa người dưới bị kéo lên tới tận đùi, quần bị kéo xuống, thứ bên trong nửa lộ nửa giấu càng khiến kẻ khác khó lòng nhẫn nhịn.

Ngụy Lâm Thanh chạm vào nơi đang nóng như lửa của anh, vuốt ve lên xuống khiến Trần Dương khẽ rên thành tiếng.

Nóng lạnh giao nhau, Trần Dương vừa run rẩy vừa hưởng thụ khoái cảm như nước biển triều dâng, đợt sau mạnh hơn đợt trước. Thế mà Ngụy Lâm Thanh lại cứ vuốt ve bằng tốc độ đều đều không nhanh không chậm, Trần Dương nhịn không nổi nữa, anh trừng mắt một cách vô cùng không vừa lòng với ai kia, “Mẹ kiếp nhanh lên coi.”

Nói xong anh đã không tự giác nâng eo, bắt đầu đón ý ùa theo động tác của Ngụy Lâm Thanh, đong đưa đưa đẩy.

Bên cạnh là một cỗ quan tài, còn nơi này lại xuân sắc vô hạn.

Trần Dương bắt đôi chân dài rắn chắc của mình lên hông Ngụy Lâm Thanh, không ngừng cọ tới cọ lui. Vòng eo anh gầy mà lại có lực, cứ đong đưa như thế thì những đường cong tuyệt đẹp lộ ra hết, hấp dẫn vô hạn. Dù là kẻ có tâm hay người vô tâm đều cầm lòng không được.

Ngụy Lâm Thanh cam tâm tình nguyện nhận sự cám dỗ này. Kẻ ấy để tay lên lưng Trần Dương, vuốt ve từ trên xuống duối, sau đó hạ xuống môi anh từng nụ hôn lạnh giá, hôn mãi đến khi luồng khí lạnh cứ quanh quẩn không chịu rời bụng Trần Dương và xung quanh nơi mẫn cảm, mà tựa thể còn đang định ngấm vào kẽ chân lông nữa.

Trần Dương thở dồn dập. Anh nâng eo, như bảo mình rất thích những cơ bụng rắn chắc của kẻ kia, lưu luyến không rời.

Ngụy Lâm Thanh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt dịu dàng. Tiếp đó kẻ ấy cúi đầu ngậm vào nơi đó của Trần Dương. Gần như ngay lúc bị chạm vào, nơi ấy của anh đã run lên, chẳng đợi đến khi đầu lưỡi Ngụy Lâm Thanh chuyển động được mấy lần đã bắn ra.

Kiêng khem một thời gian nên dễ bị tổn hại quá, Trần Dương chửi thầm trong bụng.

./.




[1] Là một thuật ngữ trong phật gia, nghĩa đen ý chỉ loài chim muốn ăn sẽ ăn, muốn uống sẽ uống; hay mọi thứ đều đã do tiền định, uống một hớp nước, ăn một hơi cơm – đó là những chuyện đã được định sẵn từ kiếp trước.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện