7 giờ sáng, Tần Hàm Yên tỉnh dậy, cô vỗ vỗ gương mặt còn buồn ngủ, sau đó bước vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, hơi nước lành lạnh hòa cùng kem đánh răng vị trà xanh khiến Tần Hàm Yên mau chóng quên đi cơn buồn ngủ, nhìn bản thân trong gương, tự nói với mình mọi thứ sắp sửa bắt đầu rồi, sau đó cô lấy khăn lau mặt bước ra ngoài.
Trương Nguyệt, Đinh Mễ, Trần Mãn Chi cũng tỉnh giấc, ai nấy thay phiên vào nhà vệ sinh, có vẻ rất khẩn trương, Đinh Mễ còn bước hụt chân, không nhờ Trần Mãn Chi vội đỡ lấy chắc đã nằm đó kêu la một buổi.
Hôm nay là ngày khai giảng, ai cũng mong chờ, Tần Hàm Yên cũng vậy.
Cô đứng trước tủ quần áo lựa chọn rất lâu, mặc dù ngày khai giảng chỉ cần mặc áo sơ mi trắng đơn giản, thanh lịch là được nhưng tất nhiên ai cũng muốn có lần đầu tiên đáng nhớ.
Cô lựa chọn chiếc áo sơ mi mà mẹ cô đích thân mua, cộng thêm chiếc quần tây màu xanh sẫm thẳng thớm, ôm sát vào đôi chân dài không chút thịt thừa.
Mái tóc đen suôn mượt xõa xuống hai bên vai tỏa ra mùi hương nhàn nhạt không dễ phát giác.
Trên tay là một chiếc đồng hồ dây màu nâu, hình như đã cũ nhưng trông rất nhã nhặn, Tần Hàm Yên rất thích đồng hồ, cô thường nghĩ sau này có tiền nhất định phải mua vài chiếc.
Ba người còn lại cũng đã nối đuôi nhau chuẩn bị xong, đều là những chiếc sơ mi trắng đại diện cho tuổi trẻ, tuy là kiểu dáng khác nhau nhưng chính là rất sạch sẽ thanh thuần.
Đinh Mễ ngẩng đầu nhìn ngắm ba người còn lại: "Lát nữa chúng ta phải tách ra rồi, hôm nay đông đúc như vậy, tôi nhất định phải tìm kiếm vài anh trai để rửa mắt."
Trần Mãn Chi vỗ đầu Đinh Mễ, cô nàng vội kêu la: "Này, cậu làm gì thế, hư hết tóc tôi rồi." Thế là hai người cứ ầm ĩ một khoảng, Tần Hàm Yên nhìn họ cười cười, Đinh Mễ chạy lại kéo cánh tay cô: "Hàm Yên, cứu tôi, Mãn Chi ức hiếp tôi a."
Tần Hàm Yên nhìn thấy chỉ biết lắc đầu, Trương Nguyệt liếc nhìn một cái rồi đi trước, Đinh Mễ vội chạy theo: "Này, A Nguyệt, đợi bọn mình với chứ...!Này..."
Bọn họ nhanh chóng nối đuôi nhau rời khỏi ký túc xá, thỉnh thoảng lại trêu đùa Đinh Mễ.
Cổng trường Đại học Q hôm nay đặc biệt đông đúc, không thiếu xe sang ra vào.
Vì là trường trọng điểm nên lễ khai giảng tất nhiên sẽ có rất nhiều quan chức thành phố đến tham dự, còn có cả các ông chủ lớn và một vài minh tinh tăng thêm không khí sôi động.
Các chiếc xe nối đuôi nhau, chạy qua vườn hoa rộng lớn đến bãi đỗ xe, những vị trợ lý vội vội vàng vàng chạy đến mở cửa rồi che dù cho ông chủ nhà mình, cảnh tượng lặp đi lặp lại.
Họ đến đây không đơn giản là tham dự một lễ khai giảng, mục đích cuối cùng là tìm kiếm mối làm ăn hoặc tìm kiếm những trợ thủ đắc lực sau này.
Nhóm người Tần Hàm Yên tập trung tại nơi diễn ra buổi lễ lại thu hút không ít ánh nhìn.
Bởi vì trong bốn người bọn họ cũng đều là mỹ nữ.
Tần Hàm Yên thanh lãnh đầy soái khí, gương mặt xinh đẹp luôn toát ra vẻ vừa gần gũi vừa xa cách, Đinh Mễ khuôn mặt tròn trịa ngọt ngào đầy sắc xuân, Trương Nguyệt là quyến rũ động lòng người nhưng lại mang cho người ta cảm giác khó đến gần, Trần Mãn Chi tuy không xinh đẹp xuất chúng nhưng cũng rất thu hút.
Bốn người bọn họ đứng gần tạo nên một bức tranh không dư thừa, có nóng có lạnh, khiến người ta khao khát được chạm vào.
"Các cậu, tôi nói này, tôi sắp có bạn trai rồi." - Đinh Mễ dương dương tự đắc, rất hài lòng với những ánh mắt đang dán lên bốn người.
Trần Mãn Chi tất nhiên lại muốn trêu chọc Đinh Mễ: "Tôi thấy người ta là đang nhìn Hàm Yên với A Nguyệt, vốn đâu có để mắt đến cậu."
"Này, có phải cậu thích chọc tôi tức chết hay không hả?" Đinh Mễ bất mãn, Trần Mãn Chi thấy vậy chỉ nhướng mày.
Đinh Mễ lại kéo tay Tần Hàm Yên: "Hàm Yên, cậu có bạn trai chưa?" Tần Hàm Yên mỉm cười lắc đầu.
"Xinh đẹp như cậu không có bạn trai thật đáng tiếc, để tôi giới thiệu cho cậu vài người, đảm bảo ưu tú." Vốn dĩ Đinh Mễ nói là làm, cô nàng thích bát quái nên quen biết cũng không phải ít, yêu đương cũng rất sớm, nhưng chủ yếu là chơi cho vui, chưa bao giờ thực sự nghiêm túc.
Tần Hàm Yên cười trừ: "Không cần, tôi muốn tập trung việc học."
Đinh Mễ làm bộ dáng tiếc nuối: "Tiếc thật, A Nguyệt, còn cậu?"
Trương Nguyệt vốn đang thất thần, bỗng dưng bị gọi tên thoáng động đậy: "Việc gì?"
Đinh Mễ: "Tôi hỏi cậu có bạn trai chưa?"
Trương Nguyệt Thảo nhướng mày: "Tại sao nhất định phải có bạn trai?"
Đinh Mễ sửng sốt: "Vậy chẳng lẽ có bạn gái?"
Đôi mắt phượng của Trương Nguyệt mang theo ý cười nhàn nhạt: "Không được sao?"
Đinh Mễ mở to mắt: "Này này này...!chẳng lẽ?"
Trương Nguyệt cười lớn: "Trẻ nhỏ, đùa cậu thôi." Sau đó đôi mắt khẽ lướt qua gương mặt Tần Hàm Yên.
Đám bạn cùng phòng người qua tiếng lại một hồi cũng đến giờ, ai nấy chia nhau tìm về vị trí khoa của mình.
Vì mỗi khoa sẽ tập trung thành những khu vực riêng để tiện kiểm soát.
Tần Hàm Yên cũng đến vị trí Khoa Biên tập, hôm nay cũng là ngày đầu cô gặp những người bạn cùng khoa, nội tâm thoáng mong chờ nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, dửng dưng.
Vừa bước đến nơi, cô suýt nữa ngã bởi lực đẩy phía sau lưng, Tần Hàm Yên thoáng nhíu mày, quay đầu lại chỉ thấy một cô gái người đầy mồ hôi vội vã cúi đầu: "Xin lỗi, tôi không cố ý, có làm cậu bị thương không?"
Tần Hàm Yên xua tay tỏ ý không sau, cô nàng kia chớp chớp mắt: "Ôi bạn gái xinh đẹp, làm bạn được chứ?"
Tần Hàm Yên thoáng chần chừ, vừa định mở lời đã nghe: "Haha, vậy là đồng ý rồi nhé, từ nay tôi sẽ bảo vệ cậu, yên tâm."
Cô nàng tỏ vẻ đắc chí, gương mặt tươi cười lộ ra hàm răng trắng, Tần Hàm Yên cũng nở nụ cười nhè nhẹ: "Được, rất vui được biết cậu, tôi là Tần Hàm Yên."
Cô gái vỗ vai cô, "Đặng Chân, Khoa Biên tập, là cùng khoa với cậu đó haha."
Tần Hàm Yên xoa xoa mũi, Khoa Biên tập của cô đều là những người học Văn, sự trầm tĩnh dường như ăn sâu vào xương tủy, hơi thở đều mang theo ý vị, còn