Có lẽ thời điểm bận rộn nhất chính là trước Tết, vừa phải dọn dẹp sửa sang nhà cửa vừa phải chuẩn bị mâm lễ cúng tổ tiên.
Vừa hay Tần Hàm Yên về đúng lúc có thể phụ Khương Huệ một tay.
Nhà chỉ có hai mẹ con nên cũng không bày biện quá nhiều, chủ ý là dọn dẹp cho sạch sẽ rồi dán vài câu đối cùng đèn lồng cho có không khí.
Nhà của Tần Hàm Yên tại An Thành là một căn nhà kiểu dáng căn bản nhưng được cái khá rộng, phía sau còn cả khu đất trống dùng để trồng đủ loại rau quả.
Đây là nhà tổ mấy đời, ông bà ngoại Tần Hàm Yên sau khi mất để lại cho Khương Huệ và cháu gái.
Vì nhà không thiếu trái cây tươi ngon nên hai mẹ con cũng không cần phải phí công ra chợ lựa chọn.
Dọn dẹp xong, Tần Hàm Yên chủ động mang câu đối dán trước cửa nhà, Khương Huệ thì phụ trách cắm hoa và trưng bày trái cây lên đĩa.
Hai mẹ con nhà này ai cũng khéo tay, tuy ít người mà được việc, rất nhanh đã hoàn thành.
Buổi sáng tinh mơ 29 Tết, cũng giống như mọi năm, hai mẹ con Tần Hàm Yên mang theo hoa tươi và trái cây hái ở sau nhà hướng đến khu nghĩa trang An Nguyệt.
Thanh Minh vừa rồi Tần Hàm Yên bận học nên chưa có dịp viếng mộ ông bà, nói như vậy tính ra cũng đã một năm cô mới quay lại.
Vì là dịp cuối năm nên khắp nơi trong khu nghĩa trang không còn không khí ảm đạm thường ngày mà thay bằng hoa tươi nhiều màu sắc.
Bia mộ cũng được dọn dẹp sạch sẽ, rất đỗi trang nghiêm.
Trước khi Tần Hàm Yên quay về Khương Huệ đã một mình đến đây dọn dẹp, thế nên hôm nay căn bản hai mẹ con chỉ đến thắp cho ông bà cụ nén nhang báo cho họ năm mới lại đến.
Nhiều năm qua, hình ảnh này dường như đã quen thuộc với Tần Hàm Yên, vẫn là hai nụ cười hiền hòa, vẫn là đôi mắt vài phần chua xót của Khương Huệ.
Không biết vì sao, bỗng dưng Tần Hàm Yên lại đưa ánh mắt nhìn về phần mộ gần đó.
Mặc dù là nghĩa trang nhưng phần mộ đó lại đặc biệt hơn, nằm tách biệt ở một chỗ, cũng rộng lớn và có phần bề thế.
Mấy năm nay mỗi khi Tần Hàm Yên đến đây đều nhìn qua một hồi, cô chỉ thấy hai chữ Liên Hoa nằm lặng yên phía dưới bức ảnh của một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Hôm nay cũng thế nhưng hình như trước khi cô đến đây đã có người ghé qua, mấy nén nhang vẫn còn đang tỏa khói xen lẫn vào từng cánh hoa sen được đặt trước mộ phần.
Cuối cùng cô vẫn thu hồi tằm mắt, cùng Khương Huệ nói với ông bà mấy câu rồi mới trở về.
Mẹ của Tần Hàm Yên không chỉ nấu ăn ngon mà lại rất thích làm bánh, mỗi khi rảnh rỗi bà lại sáng tạo ra một loại bánh mới cho Tần Hàm Yên thưởng thức, đặc biệt có thêm một bình trà ngon thì sẽ không có gì sánh bằng.
Tần Hàm Yên ngồi vào bàn chống cằm, say mê ngắm nhìn Khương Huệ đang thành thục bận rộn dưới bếp, cô thầm nghĩ không biết sau này bản thân sẽ như thế nào, có giống mẹ mình hiện tại hay không? Đang tập trung suy nghĩ thì điện thoại trên bàn rung lên, là tin nhắn đến từ hình đại diện quen thuộc.
Hạ Di Bình: [Yên, đang làm gì thế? Mấy hôm nay lại không nhắn tin cho tôi?]
Tần Hàm Yên cười ra một hơi, cô nghĩ không phải cậu cũng không tìm đến tôi sao? Thế nhưng lời này tất nhiên không thể nói ra, cô gõ vài chữ: [Cậu nhớ tôi à?]
Tin nhắn gửi đi lập tức hiện lên đã xem, Tần Hàm Yên dù lúc này có hối hận muốn thu hồi cũng không được.
Cô chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi, không hiểu sao còn có chút mong chờ câu trả lời từ Hạ Di Bình.
Được một lát sau, điện thoại cuối cùng cũng rung lên: [Đúng vậy.
Thật nhớ cậu ~]
Hai bên gò má Tần Hàm Yên lập tức nóng lên dù là không khí bên ngoài đang dần trở lạnh.
Cô không thể ngăn khóe môi cong lên một độ cong hoàn hảo, trái tim cũng lập tức đập liên hồi.
Khương Huệ nãy giờ vẫn tập trung làm bánh, vừa lúc quay sang bắt gặp hình ảnh này: "Yên nhi? Làm gì mà vui như thế?"
Tần Hàm Yên lúc này mới hoàn hồn, lập tức tìm một lý do: "Không có gì ạ.
Chỉ là bài viết gần đây của con được đăng tải."
Khương Huệ đang nghĩ cũng không phải lần đầu, có cần vui vậy không, đang định hỏi thêm đã thấy Tần Hàm Yên chạy lại kéo cánh tay làm nũng: "Mẹ ~ Xong chưa a, con gái đói rồi."
Khương Huệ thấy thế cười ghét bỏ, đưa tay điểm trán Tần Hàm Yên: "Chỉ biết ăn, chờ một lát." Sau đó quay lại tiếp tục bận rộn.
Tần Hàm Yên thở phào một hơi, để mẹ hỏi thêm nữa sẽ không biết giải thích thế nào.
Cô nhân lúc Khương Huệ không để ý mới nhắn tin trả lời Hạ Di Bình: [Cậu...!đã về Yên Thành chưa?]
Hạ Di Bình: [Tôi vừa tới nơi đã nhắn tin cho cậu a ~]
Tần Hàm Yên: [Không cần nghỉ ngơi à?]
Hạ Di Bình: [Nhắn tin cho cậu quan trọng hơn.]
Tần Hàm Yên cứ cảm thấy hôm nay có phải Hạ Di Bình ăn nhầm thứ gì rồi không, sao có thể nói chuyện ngọt đến thế: [Vẫn nên nghỉ ngơi a.
Khó lắm mới có dịp về nhà.]
Hạ Di Bình: [Có phải cậu không muốn nói chuyện với tôi không?]
Tần Hàm Yên: [Không có, cậu đừng hiểu lầm.
Tôi chỉ là quan tâm cậu.]
Hạ Di Bình: [Tôi biết rồi, đùa cậu thôi.
Tôi tự biết chăm sóc bản thân a ~]
"Yên nhi, đến bưng lên đi, mẹ đi pha ít trà." Khương Huệ tháo tạp dề, quay đầu gọi Tần Hàm Yên.
Tần Hàm Yên nghe thế lập tức buông điện thoại tiến đến bưng đĩa bánh còn nóng hổi đang tỏa mùi thơm ngọt ngào.
"Mẹ, đây là bánh gì đây?" Tần Hàm Yên vừa nhìn đã muốn cắn ngay một ngụm, bánh hình vuông vừa vặn, nướng vừa chín tới, điểm tô thêm vài cánh sen trông vô cùng bắt mắt.
Khương Huệ đặt ấm trà xuống: "Nếm thử đi, rồi đặt cho nó cái tên."
Tần Hàm Yên cầm một miếng bánh, từ từ thưởng thức, từng miếng từng miếng vừa vào miệng đã tan ra để lại dư vị khó hình dung.
Cô ăn xong một cái, đưa tay rót một cốc trà rồi nhấp một ngụm, dư vị vừa đủ, hài hòa vô cùng: "Con đoán mẹ làm bằng hoa sen, cứ gọi là bánh hoa sen đi."
Khương Huệ mỉm cười lắc đầu, cũng từ từ thưởng thức.
Tần Hàm Yên bên cạnh cầm điện thoại lên, nhanh chóng hướng đĩa bánh chụp một bức ảnh gửi cho Hạ Di Bình: [Bánh hoa sen do mẹ tôi làm a ~."
"Con đang làm gì thế?" Khương Huệ nghi ngoặc hỏi, Tần Hàm Yên mỉm cười nhìn mẹ: "Trông thật đẹp nên con muốn chụp đi khoe với bạn thôi a ~"
"Đúng là trẻ con." Nói thì nói vậy nhưng ánh mắt Khương Huệ chính là muôn vạn cưng chiều, đây là đứa con bà đứt ruột sinh ra, lớn lên lại ngoan ngoãn chăm chỉ thế này, có ai mà không thích.
Tần Hàm Yên ăn liền mấy cái mới nhớ ra điều gì đó: "Mẹ, ở Hải Thành con có quen một người, cô ấy lớn tuổi hơn mẹ, là giảng viên trường con."
"Vậy thì thế nào?" Khương Huệ hỏi
"Con chỉ thấy mẹ và người ấy khá giống nhau, đều thích làm bánh pha trà, mấy lúc con đến nhà thăm hỏi đều không tự chủ nhớ đến mẹ."
"Hiếm khi có người còn giữ được sở thích ở một nơi như Hải Thành." Khương Huệ nghe xong cảm thán, người thích một cuộc sống bình thường càng ngày càng ít, huống chi một người bận rộn vẫn dành thời gian làm những việc thế này.
"À mẹ, con nhớ nhà thím Lưu có trồng cỏ ba lá đúng không?"
"Không biết nữa, con tự qua mà xem." Khương Huệ bình thường cũng bận rộn, cũng đâu có thời gian để ý nhà người ta có trồng gì.
Chỉ là dừng một chút lại nói tiếp: "Hình như khuôn viên trường của mẹ cũng có trồng.
Nhưng mà sao tự dưng con lại hỏi?"
"Con đang có đề tài viết về nó nên muốn đi nhìn xem ấy mà." Tần Hàm Yên cảm thấy khả năng nói dối trước mặt mẹ của cô ngày một tăng lên rồi.
Khương Huệ cũng không nghi ngờ: "Ừm, đợi qua Tết rồi đi."
Tần Hàm Yên ngoan ngoãn gật đầu.
Ăn xong Tần Hàm Yên phụ Khương Huệ thu dọn rồi trở lại phòng, cô nhàm chán lướt weibo, bỗng dưng nhìn thấy bài đăng mới từ tài khoản của Hạ Di Bình, cô bỗng chốc ngồi dậy, càng cảm thấy trái tim như đang được rót mật, có vẻ như lượng đường hôm nay cô ăn vào hơi nhiều.
Bài đăng của Hạ Di Bình chính là bức ảnh ban nãy Tần Hàm Yên gửi kèm theo hai chữ ngắn gọn: Rất ngon [trái tim]
Tần Hàm Yên ấn thích rồi để lại bình luận: Thật muốn thử.
Chỉ là bình luận của cô cũng nhanh chóng hòa vào hàng trăm bình luận đang liên tục nhảy số.
Hạ Di Bình đúng thật ngày càng có nhiều người biết đến, như vậy cũng tốt, Tần Hàm Yên thấy một ngày như vậy đã rất mỹ mãn.
- -
Đêm giao thừa, sau khi cùng Khương Huệ ăn xong trôi nước, hai mẹ con cùng ngồi xem chương trình Tết phát trên TV.
Cho đến khi bên ngoài tiếng pháo hoa vang lên đùng đùng, tin nhắn Tần Hàm Yên soạn sẵn cũng được nhấn nút gửi sang cho Hạ Di Bình: [Năm mới mỹ mãn.] Cùng lúc đó điện thoại cô cũng nhận được tin nhắn từ Hạ Di Bình: [Năm mới vui vẻ [cỏ bốn lá.jpg]] Theo sau đó là hàng loạt tin nhắn từ Đặng Chân và đám bạn phòng 214.
Tần Hàm Yên lần lượt trả lời từng tin nhắn một.
Thật ra vòng bạn bè của cô cũng không nhiều, cũng không mất quá nhiều thời gian để phản hồi xong.
Sáng mồng một Tết theo thường lệ sẽ ở nhà nội, thế nhưng từ khi sinh ra đến giờ Tần Hàm Yên vẫn