M quốc,
"Ở thêm một tuần nữa, giải quyết xong chuyện bên này rồi hãy về." Tần Chính cầm tờ tạp chí trên tay, vừa xem vừa nói với Tần Hàm Yên.
"Phải rồi, ở lại thêm mấy ngày, dì xuống bếp làm thêm mấy món cho con." Triệu Ái Chân cũng không nhịn được nói vài câu, muốn giữ Tần Hàm Yên ở lại.
Bà là vợ sau của Tần Chính, năm đó gặp Tần Chính thì đem lòng ái mộ rồi kết hôn, cũng không biết người đàn ông này thật ra đã có gia đình.
Thế nhưng bà cũng không một lời oán trách.
Người sai đến sau cùng cũng không phải bà hay là Khương Huệ.
Chỉ là, bà và Tần Chính không thể có con, nhiều năm trôi qua bà vẫn mang trong lòng sự nuối tiếc và trăn trở.
Cho đến khi biết Tần Chính thật ra còn có Tần Hàm Yên, bà không nhịn được kêu hắn đón về.
Những năm Tần Hàm Yên ở M quốc là bà một tay chăm sóc, thật lòng coi cô như con gái mà đối đãi, xem như bù đắp chút tiếc nuối cuộc đời.
"Ba, dì, bên kia con cũng có chuyện cần giải quyết." Cô đương nhiên không thể nói chuyện cần giải quyết kia tên là Tần Hàm Yên.
"Con nên biết chuyện nào quan trọng hơn." Tần Chính lời ít ý nhiều, thật ra mấy năm qua hắn cũng hiểu tính cách Tần Hàm Yên cũng như năng lực của cô.
Chỉ riêng lần này hắn không thể nhượng bộ.
Tần Hàm Yên thấy không thuyết phục được hắn đành phải chấp nhận.
Chỉ có thể thiệt thòi bạn gái nhỏ của cô, một lát phải video call dỗ dành thôi.
"Vậy con xin phép về phòng." Tần Hàm Yên nói xong cũng không đợi Tần Chính đồng ý đã đứng dậy bỏ đi.
Tần Hàm Yên ngồi xuống bàn trang điểm, cầm điện thoại định gọi cho Tần Hàm Yên thì thấy tin nhắn từ khuya qua của Trương Nguyệt: [Nghe nói bên cạnh cậu có một tiểu thư ký tên Ngạn Bách Hàm?]
Tần Hàm Yên: [Đúng vậy.]
Cô vừa ấn gửi đi đã nhận được yêu cầu cuộc gọi của Trương Nguyệt: "Cậu có biết thân phận của cô ấy không?"
"Thân phận của em ấy? Không phải là bạn gái tôi sao?" Tần Hàm Yên thoải mái nói ra, cô cũng đang định trở về sẽ giới thiệu Tần Hàm Yên với mọi người.
Trương Nguyệt cảm thấy bản thân chưa tiêu hóa xong chuyện kia lại phát hiện ra một bí mật động trời khác, tức khắc cứng miệng không biết nói gì.
"Sao vậy, có cần phải bất ngờ như vậy không?" Tần Hàm Yên cảm thấy bình thường Trương Nguyệt là người trầm ổn, vậy mà hôm nay lại thất thố như vậy, rất buồn cười.
"Nói như vậy cậu biết cô ấy là thiên kim tiểu thư của Ngạn thị?" Trương Nguyệt muốn chân chính xác nhận lại lần nữa thì mới yên tâm.
"Tôi có chút chuyện, cúp trước đây." Tần Hàm Yên không muốn cảm xúc rối loạn của mình bại lộ ra trước mặt Trương Nguyệt.
Trong thâm tâm cô vẫn chính là không muốn bạn mình có suy nghĩ sai lệch về Tần Hàm Yên.
Cô cầm điện thoại, nhắn tin cho Triệu ca: [Triệu ca, giúp tôi một việc.]
...
Sau đó Tần Hàm Yên quăng điện thoại lên giường, cả người như bị rút hết sức lực mà nằm xuống.
Hy vọng em ấy không gạt mình.
—
Hôm sau, rất nhanh chóng ảnh chụp của thiên kim Ngạn gia được gửi vào mail của Tần Hàm Yên, cô ngồi trước laptop cố gắng giữ bình tĩnh mà click vào.
Không có bất ngờ, em ấy thực sự là gia chủ tương lai của Ngạn gia.
Vậy tại sao em ấy lại gạt mình?
Tần Hàm Yên không giận vì thân phận của Tần Hàm Yên, dù gì đối với Ngạn gia cô đích thực không có giá trị gì để thiên kim đại tiểu thư của họ phải tìm đến tận cửa.
Cô chỉ giận Tần Hàm Yên giấu giếm mình, càng nghĩ càng không khống chế được tâm tình.
Cùng lúc đó, điện thoại cô reo lên, không ai khác chính là yêu cầu video call của Tần Hàm Yên.
Bây giờ A quốc đã 10 giờ đêm, M quốc thì chuẩn bị tới giờ cơm trưa.
Tiếng chuông reo mãi đến khi sắp tắt, Tần Hàm Yên mới hít một hơi thật sâu nhận lấy.
"Tần tổng, đang làm gì đó?" trên môi không giấu được nụ cười dụ hoặc.
"Chuẩn bị ăn cơm trưa." Dù rất cố gắng nhưng Tần Hàm Yên không thể nào trưng ra bộ mặt như chưa có chuyện gì xảy ra được.
Tần Hàm Yên nhanh chóng phát hiện sự khác thường: "Công việc không thuận lợi sao?"
"Ừ, quên nói với em chị phải ở lại thêm một tuần.
Chờ chị về, chị có chuyện muốn nói với em." Tần Hàm Yên rất nghiêm túc nói ra, dù như thế nào cô cũng nên nghe Tần Hàm Yên giải thích một chút.
Tần Hàm Yên nghe Tần Hàm Yên nói xong không giấu được thất vọng, rõ ràng chỉ nó đi có một tuần, bây giờ lại kéo dài ra.
Nhưng nàng cũng không thể nào làm khác được, nàng hiểu công việc vẫn quan trọng.
"Được.
Đúng lúc em cũng có chuyện muốn nói với chị." Tần Hàm Yên thề là nàng thực sự đã cố gắng lắm mới không giở trò con nít đòi Tần Hàm Yên dỗ dành.
"Vậy em ngủ trước đi.
Chị xuống ăn cơm."
"Được, nhớ ăn nhiều vào, không được gầy đi, biết chưa." Tần Hàm Yên hăm dọa.
Tần Hàm Yên vẫn là bị điệu bộ này chọc cười, mặc dù trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai: "Được.
Ngủ ngon."
—
Một tuần sau, biệt thự Sơn Hải,
Tần Hàm Yên vừa đáp chuyến bay muộn, cô kéo theo cơ thể mệt mỏi về nhà.
Chỉ là vừa đến cửa đã có một bóng hình không thể nào quen thuộc hơn đợi sẵn.
Dù nói trong lòng còn nhiều khúc mắc nhưng giây phút nhìn thấy Tần Hàm Yên, cô nhịn không được mà sinh ra cảm giác ngọt ngào.
Tần Hàm Yên cũng nhìn thấy người mà nàng chờ đợi đã trở về, nhanh chóng đứng dậy định chạy lại ôm người kia.
Chỉ là ngồi lâu chân đã tê rồi, lần nữa ngã nhào vào cái ôm hương bạc hà mềm mại.
"Sao lại chạy đến đây rồi?" Tần Hàm Yên giơ tay vuốt tóc Tần Hàm Yên, cẩn thận kéo áo khoác che lại cơ thể đã nhiễm một tầng lạnh của nàng.
"Nhớ chị, không nhịn được muốn gặp chị sớm hơn một chút." Tần Hàm Yên vừa nói, vành mắt cũng ửng đỏ.
Tần Hàm Yên cảm thấy trái