Dư Sinh Mộ Yên

67: Lật Bài


trước sau


Ngoại ô Hải Thành,
Đây là vùng núi tương đối vắng vẻ nằm tách biệt với Hải Thành xa hoa, đường đi đến đây vô cùng khó khăn do bao bọc bởi rừng núi và rất nhiều đất đá.

Sở dĩ không chọn nơi khác mà cứ phải là Hải Thành là do Tề Tuấn cho rằng "nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất", vả lại vây cánh của Thẩm gia tại Hải Thành cũng lớn mạnh hơn, nếu đổi thành nơi khác thì khó có thể kiểm soát được.
Tề Tuấn và Lục Nghị dẫn theo rất đông thuộc hạ, tất cả đều hóa trang giống như người qua đường.

Chỉ có điều trên người đều mang vũ khí, nhìn thoáng qua không thể phát giác.
Việc làm ăn lần này đối với hai nhà Tề Lục mà nói chính là đặt cược tất cả, hoặc là mất trắng hoặc là một bước lên mây.

Đương nhiên sẽ không có sai sót, Tề Tuấn chính là cho rằng như vậy.
Hắn kích động không thôi, miệng luôn cười không khép lại được.

Lục Nghị nhìn hắn cũng có đôi chút e dè, hình như tên này có chút biến thái.
Mấy tên thuộc hạ đặt một chiếc bàn tròn cùng vài cái ghế để Tề Tuấn và Lục Nghị ngồi xuống.

Hiện tại cách thời gian giao dịch còn 30 phút, bọn họ cũng không vội, có thể hút vài điếu thuốc, trò chuyện đôi ba câu.
"Anh Lục, tôi thật ngưỡng mộ anh nha." Tề Tuấn xoay xoay điếu thuốc trong tay, làn khói theo hướng gió phả vào mặt Lục Nghị làm cho Lục Nghị hơi nhíu mày.
"Ngưỡng mộ?" Lục Nghị nghi hoặc.
Tề Tuấn cười cười: "Anh cưới được Ảnh hậu về làm vợ, không phải đáng ngưỡng mộ sao?"
"Với thế lực của anh Tề muốn bao nhiêu mà không có, cũng đâu cần so đo với tôi." Lục Nghị hiểu rõ tính tình trăng hoa của Tề Tuấn, người đẹp qua tay hắn nhiều vô số, chỉ là mãi vẫn không tìm được người vừa ý, yên bề gia thất.
Tề Tuấn gác chân lên bàn, cất giọng cười lớn: "Cũng không đẹp bằng Hạ tiểu thư.

Anh Lục, có thể cho tôi mượn dùng thử được không?"
"Tề Tuấn, anh đừng có quá đáng." Lục Nghị tức giận đập bàn.

Hắn đã nhịn Tề Tuấn rất nhiều lần, nhưng dám nhìn ngó đến Hạ Di Bình quả thực không thể tha thứ.
Thuộc hạ đi theo bên cạnh Lục Nghị tiến lên giải vây: "Thiếu gia bình tĩnh, Tề tổng đây chắc chỉ đùa với ngài."
Tề Tuấn nhếch môi, im lặng không lên tiếng.

Nhưng nhìn thái độ của hắn rõ ràng là cố ý chứ không hề đùa giỡn cho vui.

Lục Nghị nhìn đồng hồ, tạm thời áp chế cơn giận, dù sao vẫn nên ưu tiên chuyện lớn.


Về phần Tề Tuấn nếu dám giở trò lập tức sẽ cho hắn biết tay.
Tề Tuấn và Lục Nghị giương cung bạt kiếm được một lát thì cũng đến giờ hẹn.

Người đại diện Tất Độ Đa thực hiện giao dịch lần này là Phác Lãng.

Hắn cũng dẫn theo vài tên thuộc hạ, quần áo đen từ đầu đến chân, mắt kính che khuất đi nửa mặt, vô cùng thần bí.
Tề Tuấn chủ động đưa tay: "Konnichiwa."
Phác Lãng cũng bắt tay với Tề Tuấn rồi sau đó đến Lục Nghị: "Xin chào, tôi là Phác Lãng."
Tề Tuấn cười ha hả: "Phác đại ca, hàng đâu?"
Phác Lãng ra hiệu cho thuộc hạ mang hàng đưa đến, ánh mắt thì vẫn luôn quan sát xung quanh: "Mời kiểm tra."
Tề Tuấn nhận ra sự đề phòng của Phác Lãng liền lên tiếng trấn an: "Ngài yên tâm, sẽ không xảy ra sai sót." sau đó hắn ra hiệu cho một tên thuộc hạ tiến lên thử hàng.
Tên thuộc hạ xé rách một gói thuốc, ngửi ngửi sau đó nếm thử một ít mới hướng Tề Tuấn gật đầu.

Tề Tuấn hiểu ý, ra hiệu cho một tên khác mang tiền đã chuẩn bị ra để giao dịch.
"Một tay giao hàng, một tay giao tiền."
Phác Lãng gật đầu, trao đổi ánh mắt cùng thuộc hạ.

Hai bên tiến hành giao dịch rất nhanh chóng nhưng khi Phác Lãng chuẩn bị rời đi liền nghe thấy tiếng súng vang lên phá vỡ bầu không khí: "Đứng im, các anh đã bị bao vây."
Tề Tuấn trố mắt, Lục Nghị thì gương mặt trắng bệch, cả đám tủa ra chạy tán loạn, cũng không phân biệt là bạn hay là thù, giữ mạng quan trọng hơn.
Phác Lãng được mấy tên vệ sĩ hộ tống, dùng súng nã vào cảnh sát rồi tẩu thoát.

Một phần do cảnh sát tập trung vây bắt hai người Tề Tuấn và Lục Nghị nên mới dễ dàng để hắn thoát thân, dù sao việc bắt Phác Lãng cũng không phải nhiệm vụ cấp bách.
Rất nhanh, Lục Nghị bị cảnh sát tóm gọn, hai tay bị còng sau lưng, ánh mắt thất thần vẫn chưa tin vào những thứ đang diễn ra.
Tề Tuấn vừa chạy vừa chĩa súng bắn liên tục, hắn còn lôi mấy tên thủ hạ ra chắn trước mặt, quần áo nhanh chóng thấm ướt bởi máu tươi.
Chạy khoảng chừng hơn 500m, cảnh sát mới bắn trúng vào chân của Tề Tuấn.

Đúng lúc này có một chiếc xe lao tới, Tề Tuấn nhanh chóng nhảy lên xe rồi chuồn mất.

Đám cảnh sát cũng lên xe truy đuổi nhưng càng đuổi càng mất dấu, để hắn lần nữa núp trong bóng tối.

Biệt thự Ngạn gia,
"Lão gia, Tề Tuấn và Phác Lãng đã trốn thoát."

A Hổ vội vã chạy vào cùng Ngạn Bách Tùng báo cáo tình hình.
Ngạn Bách Tùng lập tức đứng dậy: "Đã cử người đuổi theo chưa?"
"Cảnh sát đã đuổi theo, chúng ta cũng cho người phối hợp tìm kiếm nhưng vẫn chưa tìm thấy dấu vết."
Trăm tính ngàn tính lại để nhân vật mấu chốt như Tề Tuấn chạy thoát, Ngạn Bách Tùng vỗ lên bàn: "Bọn cảnh sát này đúng là không thể tin tưởng."
"Lão gia, bây giờ tính sao?" A Hổ xin chỉ thị từ Ngạn Bách Tùng.
Ngạn Bách Tùng miết miết trán suy nghĩ: "Tạm thời cứ như vậy, dù sao chứng cứ đã ở trong tay chúng ta, đủ để khiến Tề Lục hai nhà sụp đổ.

Còn có..."
"Còn có Thẩm gia, nên làm gì cứ làm." Ngạn Bách Tùng phân phó.
A Hổ gật đầu sau đó lại nói tiếp: "Lão gia, hôm nay tiểu thư sẽ xuất viện."
Ngạn Bách Tùng liền vui mừng, quên đi bực dọc nãy giờ: "Mau, đi đón nó về đây."
"Tần tiểu thư nói là sẽ chủ động đưa người về đây."
Tình thế bây giờ rất nguy hiểm, tạm thời đưa Ngạn Bách Hàm trở về biệt thự Ngạn gia sẽ an toàn hơn.

Với lại Ngạn Bách Hàm hiểu rõ quá trình, dễ dàng bàn bạc với Ngạn Bách Tùng xử lý những việc còn lại.
Ngạn Bách Tùng ừm một tiếng sau đó sai bảo phòng bếp chuẩn bị thức ăn, đón Ngạn Bách Hàm và Tần Hàm Yên trở về.

Bệnh viện tư nhân Ngạn gia,
"Cuối cùng cũng được xuất viện, đúng là tự do thoải mái."
Ngạn Bách Hàm sáng nay vừa tỉnh dậy đã vô cùng vui vẻ, cứ bám lấy Tần Hàm Yên không ngừng ngân nga, nào có bóng dáng tổng tài của đệ nhất tập đoàn nào đó.

Đối với những hành động "tương xứng" với tuổi tác này của Ngạn Bách Hàm, Tần Hàm Yên không có cách nào khác là chiều theo, thỉnh thoảng còn phụ họa mấy câu khiến nàng vô cùng vui vẻ.
"Em đó, vết thương mới lành, không được làm càn."
Tần Hàm Yên cảnh báo Ngạn Bách Hàm cũng là nhắc nhở bản thân phải chú ý nàng một chút, không thể tiếp tục phạm phải sai lầm gì.
Ngạn Bách Hàm khoác tay Tần Hàm Yên, đặt lên môi cô một nụ hôn, ánh mắt vô cùng thâm tình: "Em biết rồi, không để chị có cơ hội càm ràm em nữa đâu."
Tần Hàm Yên xoa đầu nàng: "Vậy thì tốt."
"Cũng không biết bên phía ba sao rồi?"
Ngạn Bách Hàm nằm viện

một tuần cũng biết là ngoài kia chuyện vây bắt vẫn tiến hành theo kế hoạch.

Chỉ là Tần Hàm Yên không cho nàng sử dụng điện thoại, ra lệnh cưỡng chế nàng ngoan ngoãn dưỡng bệnh.


Vậy nên nàng chính là bị tách biệt với thế giới bên ngoài, ở đây thành thực mà làm một kẻ cái gì cũng không biết, vô ưu vô lo.
"Đã bắt được Lục Nghị, có đủ bằng chứng.

Lát nữa chúng ta sẽ đến thẳng chỗ ba em."
"Vậy còn Tề Tuấn?"
"Trốn thoát rồi."
Một khoảng trầm mặc, Tề Tuấn trốn rồi không biết sẽ còn gây ra chuyện gì.

Nàng phải nhanh chóng về nhà cùng ba bàn bạc phương án tiếp theo, tránh để lại hậu hoạn.
Ngạn Bách Hàm ngồi xe của Tần Hàm Yên.

Triệu ca phụ trách lái xe, theo sau còn có rất nhiều vệ sĩ hộ tống hai người trở về biệt thự Ngạn gia.

Ngạn Bách Tùng đã ngồi đợi sẵn ở phòng khách, vừa thấy hai người trở về liền đứng dậy, dang tay muốn ôm lấy Ngạn Bách Hàm.
Ngạn Bách Hàm lần này không tránh nữa, nàng trấn an Ngạn Bách Tùng: "Ba, con đã khỏe rồi."
"Rất tốt, rất tốt." Ngạn Bách Tùng liên tục gật đầu.
Tần Hàm Yên cũng chào hỏi Ngạn Bách Tùng: "Chú Ngạn."
"Ừm, Hàm Yên, vất vả rồi." Ngạn Bách Tùng sau khi biết Tần Hàm Yên là con gái của Tần Chính cũng không tỏ quá nhiều thái độ, chỉ cần không liên quan đến cái chết của Mộ Liên Hoa, hắn có thể bỏ qua.

Dù sao Tần Hàm Yên cũng ưu tú như vậy, lại rất yêu thương con gái hắn.
Ba người tiến lại ngồi ở phòng khách, dì Từ bưng lên một ấm trà pha sẵn và một ly nước ép cho Ngạn Bách Hàm, Ngạn Bách Hàm nhận lấy nói cảm ơn, gương mặt hồng hào khiến người ta yên tâm.
"Ba, con nghe nói Tề Tuấn đã trốn thoát?"
Rất nhanh đi vào chính sự, Ngạn Bách Tùng và Tần Hàm Yên nhìn nhau, không khỏi bất đắc dĩ với nguồn năng lượng dồi dào này của Ngạn Bách Hàm.
"Không chỉ Tề Tuấn, còn có Phác Lãng, chính là đại diện phía J quốc."
Ngạn Bách Hàm gật đầu: "Vậy tạm thời để hắn thoải mái ít hôm, đợi đến khi xử lý xong chuyện phía cảnh sát mới từ từ chơi đùa với hắn."
Đúng lúc này, A Hổ trở về thông báo tin tức quan trọng: "Lão gia, hai vị tiểu thư.

Lục Nghị đã khai nhận toàn bộ."
"Nhanh như vậy a?"
Ngạn Bách Hàm cảm thấy đã đánh giá cao sức chịu đựng của đại thiếu gia Lục gia.

Nếu đã như vậy thì có thể thuận lợi hạ màn rồi.
"Phải rồi ba, phía Thẩm gia ba đã dùng cách gì?"
Nàng vô cùng tò mò, mặc dù đã có sắp xếp nhưng cũng không nắm chắc.

Vậy mà qua tay Ngạn Bách Tùng thì Thẩm gia lại trở thành con ếch ngồi trong giếng, không dám động đậy.
Ngạn Bách Tùng xua tay: "Chỉ là nhờ chút quan hệ."
Ngạn Bách Hàm nghe Ngạn Bách Tùng nói thế cũng không xoắn xuýt nữa, nàng tao nhã uống ly nước ép mà dì Từ chuẩn bị, sau đó cứ như thế dựa vào bờ vai Tần Hàm Yên, vẻ mặt rất hưởng thụ.

Chuyện kia đã giải quyết gần như ổn thỏa.

Ngạn Bách Tùng trầm mặc một lúc cuối cùng cũng hỏi Tần Hàm Yên: "Tần Chính, mấy năm nay sao rồi?"
Chuyện cũ đã qua, lần này nghi ngờ người ta là không đúng, còn xém nữa chia quyên rẽ thúy.

Ngạn Bách Tùng là người trọng tình nghĩa, trong thâm tâm vẫn không giấu được sự quan tâm.
Tần Hàm Yên nghe Ngạn Bách Tùng hỏi đến Tần Chính thì có hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng hồi thần: "Ông ấy vẫn khỏe.

Trước khi con về đây ông ấy có nói rất muốn gặp chú Ngạn một lần, bù đắp chuyện năm xưa."
Ngạn Bách Tùng gật đầu: "Không vội."

Sáng hôm sau các trang tin tức lớn đồng loạt đưa tin.

Tề gia và Lục gia liên quan đến đường dây buôn bán ma túy quy mô lớn.

Đại thiếu gia Lục gia là Lục Nghị đã bị bắt giữ, đại thiếu gia Tề gia Tề Tuấn đã trốn thoát và đang bị truy nã.

Chính phủ kêu gọi người dân phối hợp với cảnh sát nhanh chóng hỗ trợ bắt giữ người.
Qua xét hỏi, Lục Nghị đã thừa nhận toàn bộ hành vi phạm tội của mình.

Lục Chấn Phong và Tề Hưng cũng không tránh khỏi liên quan.
Ngoài ra, theo một số chứng cứ thu được, Tề gia và Lục gia cũng có liên quan đến việc mua chuộc người khác, gián tiếp gây ra vụ tai nạn giao thông làm chết người vào ngày 19/8/xxxx, chứng cứ rõ ràng, lập tức bắt giữ.
Thẩm Tham mưu trưởng Thẩm Thừa Tuyên và con trai Thẩm Thừa Ân cũng đột ngột bị giáng chức không rõ nguyên nhân.

Nhiều người dự đoán là có liên quan đến vụ việc này.
Toàn bộ mạng xã hội nhanh chóng bùng nổ, tin tức chiếm lĩnh hot search, bình luận và lượt chia sẻ cũng tăng đột biến.
#1: Tề Lục buôn ma túy quy mô lớn
#2: Thẩm gia liên quan đường dây ma túy
#3: Chồng Hạ Di Bình ngồi tù
Hai đại gia tộc cứ như thế mà sụp đổ, đúng là không thể tin được.
Đây là tội lớn, ủng hộ cảnh sát, ủng hộ Chính phủ.
Đây không phải nhà chồng Hạ Di Bình sao, Bình Bình đúng là số khổ.
Đúng vậy, Hạ Di Bình lần này đúng là bị nhà chồng liên lụy, bôi đen sự nghiệp.
Chuyện ai thì người nấy chịu, liên quan gì đến Bình Bình?
Không biết bộ phim mới quay xong thì thế nào, đừng nói là đắp chiếu nha?
Thẩm gia vậy mà cũng có liên quan, tôi đoán họ chính là núp trong bóng tối giúp qua mắt Chính phủ..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện