Ngạn Bách Hàm mở họp suốt cả buổi chiều, điện thoại hết pin lúc nào cũng không hay biết.
Theo sự sắp xếp của bản thân trước đó, Lục thị giao cho Trương Nguyệt còn nàng sẽ thao túng Tề thị.
Thời gian trước nàng đã gặp gỡ Tề Hải, cũng nhờ có hắn mà biết rõ được đường đi nước bước của Tề Tuấn cùng Tề Hưng.
Tề Hải người này là một kẻ có tài, lấy nhân nghĩa làm trọng nên trước giờ luôn bị anh ruột Tề Hưng chèn ép, mãi đến hôm nay mới được Ngạn Bách Hàm chỉ cho một hướng đi, bước ra ngoài ánh sáng.
Ngạn Bách Hàm hiện tại quyết định thu mua toàn bộ Tề thị, sau đó giao quyền điều hành vào tay Tề Hải.
Về phần Hắc Long bang cũng do Tề Hải xử trí, chuyện nội bộ Tề gia nàng không can dự quá nhiều.
Đó là cam kết trước đó giữa hai bên, mà Ngạn Bách Hàm nàng chính là một người luôn tôn trọng chữ tín, quyết không làm trái.
Thật ra thì với tình thế hiện tại của Hắc Long bang, trong vòng trăm năm tới cũng không thể đe dọa được tới vị thế của Ngạn gia.
Nàng không cần phải lo lắng quá nhiều.
Ngạn Bách Hàm vừa kết thúc cuộc họp thì A Hổ hớt ha hớt hãi chạy vào, không còn giữ được phong thái thường ngày khi đối diện Ngạn Bách Hàm: "Tiểu thư, Tần tiểu thư bị bắt rồi."
Ngạn Bách Hàm lập tức đứng dậy, hai con mắt dần chuyển sắc: "Nói rõ."
A Hổ đem sự việc tường thuật lại.
Tần Hàm Yên sau khi gọi điện cho hắn cũng khiến hắn một phen lo trước lo sau, thế là gọi xác nhận lần nữa Ngạn Bách Hàm không có vấn đề gì mới tiếp tục làm việc.
Nào ngờ lát sau lại có người gọi đến bảo là Tần Hàm Yên bị bắt cóc, lần này là thật.
Hạ Di Bình sau khi nói chuyện cùng Tần Hàm Yên cũng không có rời đi mà ngồi trên xe thất thần một hồi, mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng Tần Hàm Yên.
Vừa đang xoắn xuýt không biết có nên bước xuống hay không thì thấy một đám người lén lút đánh ngất Tần Hàm Yên, vả lại trên tay họ còn cầm súng nên Hạ Di Bình cùng trợ lý không dám manh động, trơ mắt nhìn Tần Hàm Yên bị đưa đi.
Sau khi bọn họ đi rồi Hạ Di Bình mới chạy đến nhặt chiếc điện thoại Tần Hàm Yên đánh rơi rồi chạy lên văn phòng tìm Tiểu Yến, báo cho Tiểu Yến biết sự việc vừa diễn ra.
Ban đầu Tiểu Yến không tin nhưng khi nhìn đến điện thoại Tần Hàm Yên liền tin phân nửa.
Cô liền báo cho Cảnh Huy.
Cảnh Huy cho người trích xuất camera rồi thông báo cho phía Ngạn Bách Hàm.
Chuyện này xảy ra đột ngột, chắc chắn là có liên quan Tề gia.
Cũng chỉ Ngạn Bách Hàm có thể cứu Tần Hàm Yên.
Ngạn Bách Hàm sau khi nghe A Hổ nói xong thì mất đi trọng lực, cả người xụi lơ.
"Mau đi tìm cho tôi.
Tìm không được các anh cũng đừng trở về nữa."
Ngạn Bách Hàm nàng trước giờ đối diện với muôn vàn sóng gió, tranh chấp giết người gì mà chưa từng chứng kiến qua.
Nhưng giờ đây khi nghe tin Tần Hàm Yên gặp nạn nàng cảm thấy trời đất như quay cuồng.
Nàng hiểu mình phải giữ bình tĩnh mới có thể cứu được Tần Hàm Yên, nhưng làm cách nào cũng không thể ngăn được nội tâm đang kêu gào.
Hàn Dật Huy giúp nàng sạc điện thoại.
Rất nhanh điện thoại được khởi động lại mà tiếng chuông cũng theo đó vang lên.
Ngạn Bách Hàm run rẩy cầm lấy điện thoại.
"Ngạn Bách Hàm, tao có gửi quà cho mày, mày nhận được chưa?" Giọng nói Tề Tuấn vang lên pha cùng tiếng cười biến thái.
"Tề Tuấn, khốn kiếp."
"Suỵt.
Ngạn tổng, mày nói xem giữa chúng ta là ai thắng?" Hắn cảm thấy trận đấu giữa hắn và Ngạn Bách Hàm chỉ mới bắt đầu, trò hay vẫn còn phía trước.
"Mày muốn gì?" Ngạn Bách Hàm gằn từng chữ.
"Tao muốn nhờ mày một chuyện, sẽ không khó đâu.
Chờ mày làm ổn thỏa tao sẽ thả Tần Hàm Yên ra.
Nhất định không có tổn hại, hahaha."
"Tề Tuấn.
Chị ấy nếu mất một cọng tóc, tao sẽ cho mày chết không nguyên vẹn."
Một tiếng tắc lưỡi vang lên: "Vậy phải xem thành ý của Ngạn tổng rồi.
Tao sẽ liên hệ mày khi đã chuẩn bị xong.
Nhớ xem món quà tao gửi nhé." sau đó thì tắt máy.
Ngạn Bách Hàm mở tin nhắn ra, thấy có một đoạn video.
Nàng lấy hết can đảm ấn mở, trong video là Tần Hàm Yên vẫn chưa tỉnh lại, hai tay bị trói chặt nổi lên những vết đỏ, tóc tai rối tinh rối mù.
Lửa giận trong lòng Ngạn Bách Hàm gia tăng đột biến nhưng nàng tạm thời khống chế, ít ra video này cũng cho thấy hiện tại Tần Hàm Yên vẫn an toàn.
Nàng nói với Hàn Dật Huy: "Đi, điều tra số điện thoại vừa gọi."
Phân phó xong nàng ra xe trở về Ngạn gia.
Trong tình cảnh như thế này vẫn nên bàn bạc với Ngạn Bách Tùng một chút.
—
Khi Tần Hàm Yên tỉnh dậy trước mắt vẫn là một mảng tối đen nhưng lần này là do thiếu ánh sáng.
Cô cảm nhận được cơn đau nhức truyền đến từ gáy, ý thức được đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn quang cảnh xung quanh vô cùng phức tạp, mùi ẩm mốc bốc lên khiến người ta cảm thấy khó chịu, chắc là đã bị bỏ hoang rất lâu.
Mạng nhện cũng giăng đầy.
Giờ phút này Tần Hàm Yên cũng không biết bản thân nên có cảm nhận gì mới phải, chỉ hy vọng Ngạn Bách Hàm thực sự không xảy ra chuyện gì.
Cô phải tìm cách thoát ra khỏi đây ngay lập tức, tránh lại mang thêm phiền phức.
Cô lật người ngồi dậy nhìn xung quanh, đúng lúc này một nhóm người mở cửa đi vào, mang theo một luồng ánh sáng chói mắt.
"Tỉnh rồi à.
Tỉnh dậy thì tốt, mệt cho người yêu bé nhỏ của mày cuống cuồng lên."
Tề Tuấn ngồi trên chiếc ghế đối diện Tần Hàm Yên, giọng nói vô cùng đắc ý.
"Tề Tuấn?"
"Đúng vậy, hình như lần đầu gặp mặt thì phải.
Để tao xem xem."
Hắn đưa tay cầm lấy chiếc cằm xinh đẹp của Tần Hàm Yên, đôi mắt nghiền ngẫm rồi phát sáng: "Chậc, đúng là rất xinh đẹp.
Hèn gì con đàn bà kia lại yêu cô đến như vậy."
Tần Hàm Yên tránh đi động tác của hắn, ánh mắt đóng băng, cô thử thăm dò: "Anh muốn làm gì?"
Tề Tuấn thu lại động tác, gương mặt nửa cười nửa không: "Tao thì có thể làm gì, tao còn muốn mượn mày để nhờ người yêu bé nhỏ của mày giúp tao một việc lớn."
Tần Hàm Yên nghe vậy thì thoáng yên tâm, nghe ra thì Ngạn Bách Hàm hiện không nằm trong tay hắn mà ngược lại bản thân mới là con cờ dùng để uy hiếp Ngạn Bách Hàm.
"Anh đừng ảo tưởng, em ấy sẽ không dễ dàng bị anh lợi dụng."
Tề Tuấn cúi người hướng lại gần Tần Hàm Yên: "Vậy chúng ta cùng chống mắt lên xem."
"Tụi mày chăm sóc Tần tiểu thư cho tốt.
Tao còn phải nhờ nó nhiều việc."
Tề Tuấn quăng lại một câu sau đó ra ngoài.
—
Biệt