Hôn lễ của Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm tổ chức tại một hòn đảo tư nhân thuộc sở hữu của Ngạn Bách Hàm.
Đây là món quà mà Ngạn Bách Tùng tặng cho nàng khi nàng vừa tròn 18 tuổi.
Thế nhưng nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nàng đặt chân đến đây.
Trang trí của buổi lễ lấy tông màu trắng làm chủ đạo, khắp nơi được phủ bằng hoa hồng mang trực tiếp từ Pháp về.
Khách khứa là những người vô cùng quen thuộc với cả hai bao gồm ba mẹ hai bên, nhà ngoại Ngạn Bách Hàm, Đổng Duyệt, Diệp Kha Lâm, Trương Nguyệt, Hứa Mộng, Đặng Chân, Đinh Mễ, Trần Mãn Chi, Cảnh Huy cùng người của Liên Hoa bang.
Tất cả đều được Ngạn Bách Hàm dùng máy bay tư nhân từng người đón đến.
Lần này váy cưới cũng do Ngạn Bách Hàm lựa chọn, là đặt may từ nhà thiết kế nổi tiếng thế giới khá quen thuộc với nàng.
Tuy nói vậy nhưng giá cả cũng vô cùng đắt đỏ.
Ngạn Bách Hàm nói nàng cùng Tần Hàm Yên sau này cứ mỗi lần kỷ niệm 10 năm lại may một bộ mới, bây giờ liền đặt trước kẻo đến đó lại phải chờ đợi.
Mộ Đông Du cùng Liên Chỉ Nguyệt lần đầu gặp cháu gái liền vui mừng khôn xiết.
Hai ông bà già đầu tóc bạc phơ, nụ cười nhăn nheo nhưng khí thế cùng ngọc cốt đã ăn sâu vào xương tủy, nhìn thế nào cũng vô cùng uy nghiêm.
Ngạn Bách Hàm rất nhanh đã rất được lòng hai ông bà, một phần vì dung mạo mười phần giống với Mộ Liên Hoa, một phần vì tài ăn nói và phong thái bất phàm do thời gian tôi luyện nên.
Về phần Tần Hàm Yên cũng vậy, vừa trông thấy cô hai ông bà đã tấm tắc khen ngợi.
Đúng là huệ chất lan tâm* như lời Ngạn Bách Tùng miêu tả.
Càng nhìn lại thêm mấy phần an tâm cùng tin tưởng.
*Huệ chất lan tâm: Cao nhã thanh khiết
Mộ Đông Du tặng cho hai người một căn biệt thự cổ nằm tại Sơn Thành.
Giá trị thì khỏi phải bàn cãi, dù có tiền cũng không mua được.
Liên Chỉ Nguyệt tặng mỗi người Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm một chiếc vòng bạch ngọc lâu năm, ngụ ý tốt đẹp, viên mãn.
Mộ Liên Thưởng cũng tặng cháu gái cùng cháu dâu một chiếc du thuyền bọc thép, để hai người có thể dùng nó đi hưởng tuần trăng mật.
Mộ Thiên Dung cũng góp một quầy bar trên du thuyền, xem như giúp hai người tăng thêm mấy phần tư vị.
Hôn lễ diễn ra trong bầu không khí ấm áp và lãng mạn cùng sự chúc phúc của tất cả mọi người.
Ánh hoàng hôn buông xuống ôm trọn không gian tiệc cưới cũng tạo nên những màu sắc khiến người ta phải động lòng.
Tần Hàm Yên tự mình đàn một bản nhạc, phiêu bồng trước sóng biển cùng những ánh mắt chứa đầy niềm vui sướng.
Đây là bản nhạc do chính cô sáng tác, chỉ dành riêng cho nàng.
Tần Hàm Yên đặt tên bản nhạc này là là Augenstern, có nghĩa là: Ngàn vạn vì sao trong đôi mắt người yêu.
Lấp lánh ngàn vạn tinh tú nơi đáy mắt,
Hoạ lên em tình khúc dịu dàng.
Bản nhạc kết thúc cũng là lúc hai cô dâu tiến hành làm lễ trong những tiếng vỗ tay không ngớt.
Người phụ trách đưa nhẫn lần này là một cặp bồ câu trắng được thắt hai chiếc nơ màu đỏ vô cùng xinh đẹp.
Đây là cặp nhẫn làm từ kim cương đỏ được Ngạn Bách Hàm đặt hàng nửa năm nay.
Bên trên có khắc tên riêng của hai người lồng vào nhau, nhìn từ những chiều khác nhau sẽ cho người ta một cảm nhận khác, rất đặc biệt.
Đó chính là ý tưởng của Ngạn Bách Hàm.
"Ngạn tiểu thư.
Không có lời hoa mỹ, chị chỉ muốn nắm lấy tay em, cùng em đi hết quãng đời còn lại.
Em có nguyện ý làm bà Tần không?"
"Em đồng ý."
Tần Hàm Yên lấy một chiếc nhẫn đeo vào tay Ngạn Bách Hàm.
"Tần Hàm Yên, quãng đường còn lại rất dài.
Chị có hối hận không?"
"Không hối hận."
Ngạn Bách Hàm cũng học theo động tác của Tần Hàm Yên, lấy chiếc nhẫn còn lại đeo vào ngón áp út của cô.
Kể từ hôm nay họ chính là vợ của nhau, mãi không chia lìa.
"Hôn đi, hôn đi."
Tiếng hò reo vang lên, tất cả đều đã được men rượu đưa đường, không còn phân biệt vai vế hai cấp bậc, đồng điệu vang lên những âm thanh khiến người ta muốn sa đọa.
Tần Hàm Yên chủ động cúi người, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi mà cô yêu thích.
Những chùm pháo hoa trên bầu trời bắt đầu nở rộ mà trái tim hai người cũng theo đó nở hoa.
—
Sau khi hôn lễ kết thúc, khách khứa cũng thay nhau trở về nhằm trả lại không khí riêng tư cho hai người Tần Hàm Yên và Ngạn Bách Hàm.
Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Tần Hàm Yên ôm Ngạn Bách Hàm tựa vào cửa sổ, ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời.
"Tiểu Hàm, chị rất hạnh phúc."
Ngạn Bách Hàm nghe Tần Hàm Yên rót mật vào tai, tâm bắt đầu ngứa ngáy: "Em cũng vậy."
Nàng xoay người đối diện cô, tầm mắt rơi vào sợi dây chuyền vẫn được đeo trên cổ Tần Hàm Yên: "Ngày trước tặng chị dây chuyền, không ngờ hôm nay lại đem cả bản thân tặng luôn cho chị."
Tần Hàm Yên mỉm cười, cọ cọ mũi mình vào mũi của nàng: "Chưa gì đã tiếc nuối rồi sao Tần phu nhân?"
Ngạn Bách Hàm véo mặt Tần Hàm Yên: "Không có nha Ngạn phu nhân.
Em đây còn phải bám theo chị cả đời, từ từ khiến chị không thể rời khỏi em."
"Bây giờ đã không thể rời khỏi rồi." Tần Hàm Yên phản bác.
Tâm Ngạn Bách Hàm lại lần nữa được tắm trong mật ngọt.
"Phải rồi Hàm Yên, hòn đảo này còn chưa được đặt tên, chị có ý tưởng gì không?"
Dù sao thì ngày trọng đại của hai người tổ chức ở đây, vẫn nên cho địa điểm vô danh này một tên gọi.
Tần Hàm Yên suy nghĩ một chút: "Vẫn