Type: Nguyên Lý
Năm Hoa Thái U ba tuổi thì mẹ nàng qua đời, tới khi mười tuổi thì người cha làm bảo tiêu cũng rời bỏ nàng, sau đó nàng được một người đàn ông tên
Tiêu Bái đưa từ Mạc Bắc về Giang Nam nuôi.
Tiêu Bái là huynh đệ
kết nghĩa với cha nàng, khi hai người còn chưa lập gia thất đã từng thề
với nhau, sau này nếu đều sinh con trai sẽ thành huynh đệ, còn nếu cả
hai sinh con gái sẽ cho chúng làm tỉ muội, giả như một người sinh con
trai một người sinh con gái sẽ cho chúng làm phu thê. Thế là, nàng đã
trở thành con dâu tương lai cuả Tiêu gia như vậy đấy.
Ngày đầu
tiên tới Tiêu gia, Hoa Thái U đã diện kiến phu quân tương lai là Tiêu
Mạc Dự của mình. Thiếu niên chừng mười bốn tuổi này nhíu mày nhìn nàng
đầy vẻ phong trần, trông con người nho nhã, phú quý nhưng lại nói ra
những lời ngoa ngoắt khó nghe: “Ngươi tên là Hoa Thái U à? Đọc ngược lại là Du Thái Hoa*?”. (Du Thái Hoa: Tên một loại hoa, ở Việt Nam gọi là
hoa cải dầu)
“Tên của ngươi càng giản tiện hơn, đọc lái đi chính
là Tiểu Mặc Ngư*! (Tiểu mặc ngư: Từ Hán Việt dịch thuần Việt là”Cá mực
nhỏ”.)
Nàng ngẩng đầu, ưỡn ngực, hai tay chống nạnh, mắt trợn tròn cong môi chế giễu.
Tiêu Mạc Dự trừng mắt: “Ngươi!”.
Hoa Thái U rướn mày: “Ta làm sao?”.
Cả hai tiến lên phía trước một bước, mũi của nàng vừa đến ngực chàng,
nhưng cằm lại hếch ngược lên tạo thành hình bình hành với mặt đất.
Bốn mắt nhìn nhau tóe lửa.
Cậu hất tay áo bất cần: “Đàn ông tốt không đấu với đàn bà!”.
Nàng đáp lại: “Chỉ sợ cái miệng đàn bà của ngươi muốn đấu cũng đấu không lại mà thôi!”.
Vừa nói xong liền bắt chéo hai tay, tóm chặt cổ tay của cậu, tiếp đó cong người hích mạnh vai vào người cậu.
Cùng lúc sự tôn nghiêm cũng như thể diện của thiếu niên rơi cái bụp xuống
đất, bay tán loạn cùng đám bụi đất, tung tóe, cuối cùng cậu ngã vào nơi
sâu nhất của khe đất, trông bộ dạng thê thảm tột cùng.
Từ đó, mối lương duyện giữa hai người coi như đã được kết lại.
Tiêu gia là nhà buôn lớn của Giang Nam, cũng được coi là phú hộ nổi danh
thực chất. Từ lâu Tiêu gia đã danh bất hư truyền, trong dòng tộc chưa
từng có kẻ không có công danh hay bậc đại nho uyên bác.
Tiêu Mạc
Dự hai tuổi đã biết chữ, ba tuổi đã thuộc thơ, năm tuổi đã làm văn, là
nam thanh niên có tiền đề trường thành từ một thần đồng. Bình thường cậu thích ngâm thơ, làm câu đối, viết văn, mài mực luyện chữ, thậm chí còn
buồn bã chỉ vì một chiếc lá lìa cành. Do vậy, cậu không thể nào quen với phường thô thiển, to tiếng, lỗ mãng hay thượng võ, huống hồ lại là phận nhi nữ như Hoa Thái U.
Còn Hoa Thái U tuy có mẹ xuất thân danh
gia vọng tộc, có điều lại qua đời quá sớm, chỉ kịp học được từ người cha mở tiêu cục của nàng tính cách cứng rắn khác thường, cùng sự hào sảng,
khoáng đạt. Thứ nàng chú trọng chính là tâm ý đền ơn báo thù của chốn
giang hồ chỉ biết ăn thịt uống rượu, bực mình nhất với việc động một tí
là đa sầu đa cảm của Tiêu Mạc Dự, không có bệnh tật gì cũng rên rỉ ỉ ôi, huống hồ là một thiếu gia.
Do vậy, đôi vợ chồng tương lai này
ngay từ đầu đã không ngày nào là không có chuyện cãi cọ linh tinh, dăm
bữa nửa tháng lại nổ ra một trận đấu khẩu, tiếp đó phát triển tới mức độ không nhìn thấy nhau mới được yên tĩnh, cuối cùng tiến tới ngoài việc
bất đắc dĩ phải chạm mặt nhau vào dịp lễ tết ra, bình thường thì ai ở
trong sân của người đó, chỉ mong sao đến chết cũng không phải qua lại
với đối phương.
Vậy mà thấm thoắt đã sáu năm.
Tiêu Bái
mười mấy năm sau khi thê tử mất, luôn ủ rũ không vui, dần dần mắc bệnh
liệt giường. Trước lúc lâm chung, ông bắt Hoa Thái U và Tiêu Mạc Dư bái
đường trước giường bệnh của mình, tới lúc đó mới ngậm cười ra đi.
Trong thời gian để tang không được động phòng, đôi vợ chồng mới cưới đều cảm kích tới rơi nước mắt trước quy định trên.
Ba tháng sau, Tiêu Mạc Dư chính thức tiếp quản toàn bộ sản nghiệp gia tộc. Chàng bắt đầu đi thăm các cửa tiệm ở các nơi. Mới đó mà đã nửa năm.
Thế rồi chàng đưa một nàng biểu muội họ xa cô quả, không nơi nương tựa về.
Nàng biều muội này được học hành tới nơi tới chốn, lại dịu dàng hiền thục,
thơ từ hát múa món nào cũng tinh thông, tóm lại rất tâm đầu ý hợp với
Tiêu Mạc Dự.
Thi thoảng Hoa Thái U nhìn thấy hại người họ hợp tấu hát ca liền bĩu môi quay mặt đi, nàng vẫn chỉ để tâm tới việc luyện
công quyền cước của mình. Có điều, trong lòng nàng đôi khi cũng thoáng
qua ý nghĩ - Từ khi cha chồng qua đời, dường như Cá mực nhỏ kia chưa
từng động vào cầm kỳ thi họa, cũng chưa từng cười đùa vui vẻ như vậy bao giờ…
Nửa tháng sau, Tiêu Mạc Dự lại đi xa một lần nữa. Lần này Tiêu Mạc Dự để nàng biểu muội ở nhà.
Tới lúc Tiêu Mạc Dự quay về, chỉ nhìn thấy một tờ giấy “Hưu thư*” (*Hưu
thư: Thư ly hôn) ở trên bàn. Hoa Thái U lấy lý do “không có con trai” để tự giải thoát cho mình.
Nhìn con dấu khắc tên mình đỏ chót trên
tờ hưu thư, Tiêu Mạc Dự chỉ còn biết nghiến răng nghiến lợi gằn ra ba
chữ: “Du…Thái…Hoa”.
Lúc này, Hoa Thái U đang cầm trên tay số ngân phiếu có được khi năm xưa Tiêu Bái bán tiêu cục của cha nàng, hai chân
bắt chéo nằm trên dải đất đầy hoa cải dầu, tham lam hít hà bầu không khí ngan ngát hương hoa, tiếp đó nheo mắt quyết định: Mình phải kế thừa sự
nghiệp của cha, quay về Mạc Bắc mở lại tiêu cục.
Còn về Tiêu gia và Tiêu Mạc Dự kia, từ đây không còn liên can gì tới nàng nữa.
Có điều, bản thân nàng cũng không biết giờ nào khắc nào mới có thể thắp lên một nén hương trước phần mộ cha chồng nữa đây.
Sống mũi Hoa Thái U cay cay khó tả, nàng rì rầm như đang nói mơ: “Cha à…tốt
nhất con lại gọi cha là Tiêu bá bá thôi. Xin lỗi, đã khiến bá bá thất
vọng rồi…”.
Đường về ngàn dặm xa xôi, Hoa Thái U đi đã gần một năm trời chẵn vẫn chưa tới nơi.
Một mùa xuân ấp áp lại tới, hoa nở khắp nơi, lúc này nàng đã tới được toà thành buôn bán lớn nhất vùng biên cương – Ung thành.
Trong nhà trọ, Hoa Thái U tình cờ quen biết rồi kết thân với một người phụ nữ cởi mở tự xưng là Bạch đại nương, tính tình đôi bên rất hợp nhau, hai
người vui vẻ ca hát, cười đùa sảng khoái, ăn thịt uống rượu say mất ba
ngày liền.
Lúc tỉnh lại, Hoa Thái U chỉ cảm thấy đầu đau như búa
bổ, vừa ôm đầu vừa rên rỉ một lúc lâu mới tỉnh táo lại phần nào. Chợt
nàng phát hiện không thấy tăm hơi Bạch đại nương đâu, đến cả đống ngân
phiếu nàng giữ trên người cũng không cánh mà bay theo bà ta. Đồng thời,
nàng nhận thấy trong lòng có một bản khế ước, một xâu chìa khóa cùng một mẩu thư nhắn.
Khế ước - bản hợp đồng mua bán Tiêu Kim Lầu, người bán Công Tôn Bạch, người mua Hoa Thái U, ngân phiếu nhận đủ, có hiệu
lực trong ngày, bên trên còn có hai dấu vân tay đỏ chót.
Chìa
khóa – dùng trong phòng chủ nhân lầu xanh Tiêu Kim lầu và các nơi quan
trọng khác, những thứ được khóa là hợp đồng nhà, hợp đồng đất, hợp đồng
bán thân cùng mọi vật dụng đáng tiền.
Mẩu thư nhắn - chỉ có một
dòng chữ to rất thông tục dễ hiều nhưng lại được viết rồng bay phượng
múa: “Bắt đầu từ giờ khắc này, cô nương chính là bà chủ lầu xanh lớn
nhất Ung thành, chỉ với chút tiền ít ỏi của cô nương coi như đã gặp may
mắn lắm rồi, không cần cám ơn ta, hẹn ngày tái ngộ! Công Tôn Bạch, cũng
chính là Bạch đại nương nhắn gửi”.
Thế là cô nương bỏ chồng Hoa
Thái U mới mười tám cái xuân xanh, miệng còn đang ngậm một cành Hoa cải
dầu nở, xiêu xiêu vẹo vẹo bước vào Tiêu Kim Lầu, trở thành bà chủ nơi
này.
Ung thành là con đường thông thương trọng yếu, đám thương
gia vào nam ra bắc ngày nào cũng tấp nập không ngớt, do vậy các ngành
dịch vụ cũng theo đó mà lớn mạnh phồn vinh. Ngành kinh doanh lầu xanh
đương nhiên phát triển bùng nổ, bởi ngành này vừa có thể cung cấp nơi ăn chỗ ở, lại có thể cung cấp nhu cầu giải trí, vừa có thể đáp ứng nhu cầu cần thiết của cánh đàn ông lại vừa có thể an ủi tâm hồn. (Đoạn này dài
không dấu. hay, mình thêm đại) Tiêu Kim lầu nổi danh là người dẫn đầu trong ngành này.
Do vậy nếu tính theo giá trị, chính Hoa Thái U mới là người được hưởng lợi lớn hơn.
Đối với Hoa Thái U, một người đã làm dâu mấy năm ở nhà thương gia lớn thì
cũng không thể tránh bị nhiễm thói sùng bái đồng tiền, hàng ngày tận mắt nhìn thấy tiền của người khác cứ xủng xoẻng rơi vào hầu bao của mình,
sao lại không khoái kia chứ.
Đương nhiên, sở dĩ hiện giờ nàng có thể sống vô cùng dễ chịu là bởi một lý do quan trọng nhất: Quá nhàn rỗi.
Kể ra, mọi thứ nàng có hiện giờ đều nên quy công cho Bạch đại nương, toàn
bộ dựa vào thói quen huấn luyện thuộc hạ của bà ta, khiến thuộc hạ độc
lập phát hiện vấn đề đồng thời nâng cao tiêu chuẩn bản thân, ngày càng
yêu cầu nghiêm khắc đối với tuyển người làm mới.
Nghe nói đám
thuộc hạ này từ những ngày đầu sáng lập Tiêu Kim lầu, chỉ trong một thời gian ngắn đã khiến ai đều phải ngỡ ngàng. Đồng thời sau khi xác lập
thành viên hội đồng chỉ đạo cùng mô hình quản lý hiệu quả, Bạch đại
nương nhanh chóng bắt đầu cuộc sống du đãng thoắt ẩn thoắt hiện, thường
thì phải đến mười tháng không thấy tăm hơi bà ta đâu, thỉnh thoảng xuất
đầu lộ diện cơ bản là do đã… hết tiền tiêu.
Dần dà, đến trên chín mươi phần trăm người làm ở Tiêu Kim lầu chưa từng thấy bà ta, thậm chí
hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của chủ nhân Tiêu Kim lầu. Cuối cùng bà chủ giấu mặt trở thành một câu đố, một truyền thuyết khiến nhiều
người muốn khám phá.
Công việc hàng ngày của tú bà mới nắm quyền
Hoa Thái U ngoài việc ký tên, lăn tay các sổ sách ra, các việc còn lại
đều trông cậy vào mấy vị đại quản sự kia. Họ cho nàng thể diện để nàng
thỏa nguyện được sống với mong muốn làm bà chủ của nàng, nếu không thì
nàng đã biến thành một bù nhìn dấu mặt, mặc người khác sắp đặt.
Là thành viên hội đồng chỉ đạo, mấy đại quản sự đều là những nhân vật gánh vác trọng trách riêng của mình, điều khác không dám nói, nhưng chỉ
riêng việc xử lý những vấn đề của tú bà Hoa Thải U từ trên trời rơi
xuống này có thể thấy được năng lực của họ.
Mấy người đó đang cẩn thận kiểm tra hợp đồng, chìa khóa cùng mẩu nhắn tin, đôi bên đưa mắt
nhìn nhau không nói không rằng, tiếp đó đưa nàng vào khoảnh sân nhỏ nơi
trước đây vốn thuộc về Bạch đại nương, điều này đồng nghĩa với việc họ
đã chính thức thừa nhận địa vị hợp pháp của nàng ở đây. Tác phong chấp
hành mệnh lệnh một cách nghiêm chỉnh, nhanh chóng, quả thực khiến người
ta phải mắt tròn mắt dẹt khen ngợi hết lời.
Hoa Thái U lại cảm
thấy bồn chồn lo lắng, lẽ nào họ không sợ nàng là phường lừa lọc cướp
giật, thậm chí cầm dao kề cổ uy hiếp Bạch đại nương để lấy những thứ đồ
kia rồi giết người diệt khẩu ư? Thực sự không biết hình ảnh Bạch đại
nương trong lòng họ là người quá ghê gớm hay quy cho cùng là do nhân
phẩm quá kém…
Quy định của thanh lâu, chỉ cần lo thời này, đừng
nên hỏi những việc trước kia, chỉ cần bước vào cánh cổng này rồi thì coi như đã chấm dứt mọi chuyện trước đây, có thể coi là được sống lại một
lần nữa. Cho nên, Hoa Thái U cũng nhanh chóng tiếp thu, tự phong cho
mình một biệt danh để sau này còn hành tẩu giang hồ - Bà chủ Hoa.
Kết quả lại không giống như dự liệu. Nàng mới làm bà chủ chưa được mấy ngày, cả ngành kinh doanh này đã bị cải tổ toàn tập.
Ung thành không chỉ là vùng đất thương mại trọng yếu, mà còn là căn cứ địa
quân sự phòng vệ kẻ địch xâm lấn. Bắt đầu từ khi Thái tổ đường triều
khai quốc, thành chủ nơi đây đã nắm giữ đại quân mười vạn trong tay,
không những thế còn những đặc quyền kinh tế độc lập cùng quyền tự chủ
quân sự, thậm chí còn có quyền đề bạt cũng như phế bỏ các quan viên
trong địa phận quản lý.
Nói một cách khác, thành chủ của Ung thành ở một phương diện nào đó có thể coi là một quân vương.
Do vậy, việc thành chủ qua đời đối với người dân Ung thành mà nói, đương
nhiên được coi là chuyện đáng lưu tâm hơn cả việc Hoàng đế qua đời.
Chính vì nguyên do này, cả Ung thành phải để tang trong vòng một tháng, tạm
dừng mọi hoạt động vui chơi giải trí một trăm ngày, những lầu xanh vốn
khách ra vào nườm nượp đành phải ngậm ngùi đóng cửa tạm thời ngừng kinh
doanh.
Tiêu Kim lầu thực lực hùng hậu, cho dù có kiếm ít đi một
chút ngân lượng cũng không gặp trở ngại lớn lắm, nhưng những thanh lâu
có quy mô tương đối nhỏ cứ miệng ăn núi lở thế này e là dần dần không
thể trụ được.
Hoa Thái U liền đưa ra quyết định đầu tiên kể từ
khi lên làm bà chủ, vung một khoản tiền lớn cứu tế cácthanh lâu đang
đứng trước nguy cơ phá sản.
Chính vì quyết định này, mặt mũi chị
Tiền - thủ quỹ sạm đen tới mức đến cả Bao đại nhân sống lại cũng tự cảm
thấy hổ thẹn không bằng, khiến Hoa Thái U lần nào nhìn thấy chị ta cũng
đều kinh hồn lẩn cho mau.
Sau phải nhờ tới Cầu tiên sinh - người
phụ trách nghiệp vụ bên ngoài ra mặt khuyên giải: “Bà chủ Hoa dùng chiêu này gọi là muốn bắt được cá trước tiên phải thả mồi câu, đằng ấy phồn
vinh, ta cũng phồn vinh, mọi người đều phải phồn vinh mới là phồn vinh
thực sự đúng không!”.
Trong biển người mênh mông, Hoa Thái U bất ngờ tìm được sự đồng cảm của người tri kỷ, bất giác nước mắt tuôn trào…
Các thanh lâu ở Ung thành đồng lòng quyết tâm cùng vượt qua cửa ải khó khăn trong cảnh tiêu điều, ảm đạm, cuối cùng cũng gắng gượng tới khi mây tan trăng sáng.
Xuân qua hè tới, dường như mọi khách làng chơi sau
ba tháng kìm nén lúc này đây đều được phát tiết dục vọng cho đã cơn
nghiện. Khách làng chơi cùng các kỹ nữ trở nên gắn kết hơn lúc nào hết,
đôi bên dồn toàn lực đắm say trong cơn mê. Ngày nào cũng đàn ca sáo nhị
tới khi trời sáng, đôi lúc thậm chí đến cả ban ngày ban mặt cũng không
thể sống êm ả.
Sức tưởng tượng của con người đúng là vôn cùng vô
tận, đặc biệt là ở những nơi vui chơi có thể kích thích thần kinh đại
não. Ví dụ như giữa trưa hè, ngang nhiên đốt pháo…
Hoa Thái U bị
đánh thức bởi tiếng pháo nổ long trời lở đất hết lần này tới lần khác,
chỉ biết một mặt chửi tổ tiên mười tám đời kẻ đốt pháo, mặt khác mệt mỏi ngáp, vặn lưng tỉnh giấc.
Hiện giờ nơi nàng đang ở được viết là
Đại viên, mấy quản sự đã sắp xếp nơi ở theo thứ tự lớn bé như nhị, tam,
tứ, ngũ, viên, sau đó là cô nương nổi nhất được ưu tiên sắp tiếp, hoặc
là một người sống trong một căn phòng hoặc nhiều người sống chung, các
căn phòng được xếp tới “tam thập bát viên”…
Hoa Thái U tuy tự
nhận mình là người thô tục không biết chữ nghĩa nhưng vẫn bị chấn động
sâu sắc trước cách đặt tên thuần thiên nhiên chất phác thế này của Bạch
đại nương.
Đại viên nằm ở vị trí trung tâm của cả Tiêu Kim lầu,
chắc hẳn cảm giác của Bạch đại nương kia là rất phấn khích hi đứng ở vị
trí trung tâm trong địa bàn của mình để có thể tai nghe bốn phương mắt
nhìn tám hướng xung quanh, có điều Hoa Thái U chẳng thèm quan tâm tới bố cục kỳ lạ cùng hiệu quả thu âm đặc biệt này…
Hoa Thái U ấn mạnh
vào huyệt thái dương đang giật liên hồi, mấy ngày nay nàng không được an giấc bởi tiếng động ồn ào, do vậy chỉ muốn nhanh chóng tìm được chỗ nào yên tĩnh để xả hơi. Nàng đi lòng vòng một hồi dưới ánh nắng, cuối cùng
cũng thoát khỏi chỗ huyên náo kia. Bỗng dưng một tiếng đàn du dương vọng tới tai nàng - thứ dường như đã bị dày vò tới điếc đặc bởi những âm
thanh hỗn độn kia…
Nàng lần tìm theo tiếng đàn, có lẽ do đi nắng
quá lâu, nên nàng cảm thấy tim đập nhanh hơn, dường như miệng lưỡi cũng
khô cả lại.
Đi xuyên qua hồ sen nở rộ, nàng chợt thấy một căn tứ
hợp viện tường trắng mái ngói đỏ, tuy tường mới được quét vôi nhưng
không được quét kỹ lưỡng lắm, thậm chí còn có phần thô ráp. Căn nhà nằm
đơn độc ở đó, xung quanh chỉ có hoa cỏ cùng tiếng nước chảy róc rách,
tạo cảm giác yên tĩnh như lạc vào chốn đào viên, trái ngược hẳn với vẻ
xô bồ trăm hoa hoe sắc ở chỗ kia.
Hoa Thái U ngẩng đầu nhìn tấm biển được treo cao bên ngoài, nhưng chẳng thấy ghi gì.
Nghĩ một hồi mới nhớ ra, trước đây Hạ tiên sinh - người quản lý nghiệp vụ
nội bộ từng nhắc qua, mấy năm gần đây ở chốn kinh thành bắt đầu thịnh
hành xu hướng “Tiểu quan quán*” (* Tiểu quan quán: Nơi nam nhân bán sắc
và kĩ nghệ của mình để kiếm tiền, cùng một dạng với thanh lâu. (Mọi chú
tích trong truywwnj đều là của dịch giả) mới nổi từ vùng Giang Nam. Có
lẽ xu hướng này sắp lan truyền xuống phía bắc rồi. Để theo kịp bước tiến của thời đại, Tiêu Kim lầu đã nhanh chóng bắt tay triển khai nghiệp vụ
trên.
Khuôn viên này chính là hình mẫu thu nhỏ của tiểu quan
quán. Vì là nghiệp vụ mới, người dân bản địa chắcphair mất một khoản
thời gian mới cỏ thể tìm được hàng, do vậy chỗ này tạm thời bố trí làm
chỗ ở cho một nhạc sư mới tới.
Có lẽ tiếng đàn ban nãy được tấu ra từ tay vị nhạc sư này.
Dù sao cũng chẳng có công to việc nhỏ gì, nên nàng mạnh dạn đẩy cửa bước vào trong.
Trong sân sạch sẽ, gọn gàng tới mức hơi trống trải, có lẽ thứ thu hút ánh mắt người ta nhất chính là giàn nho rậm rạp cùng người ngồi dưới giàn nho
đó.
Một chiếc bàn, một cây đàn và một con người.
Một chiếc bàn thông thường, một chiếc đàn cổ thồn thường, nhưng con người kia lại không thể dùng từ thông thường để hình dung, chí ít cái dáng vẻ thanh
tú kia quả thực phải tán thưởng là đẹp đẽ tới mức lóa mắt. Bị làm phiền
bởi vị khách không mời mà tới, nhạc sư với những ngón tay thon dài trắng muốt không còn múa trên những phím đàn nữa, chàng ngước đôi hàng mi
cong vút lên, lộ ra đôi mắt đen láy, mái tóc đen mướt trải dài trên tấm
áo trắng bay bay như thác đổ, dáng vẻ chàng dưới ánh nắng bỗng trở nên
mỏng manh, gày guộc tới mức tiều tụy.
Hoa Thải U đứng ngây ra nhìn, lẽ nào đây chính là…kĩ nam mới tới? Dường như hơi phí phạm của trời quá…
“Cô nương tới đây tìm tại hạ để đệm nhạc sao?”
“Ồ, không phải vậy, ta chỉ là đi ngang qua mà thôi, có điều…ngươi đánh đàn hay quá.”
Để giữ vẻ thần bí cho thân phận bà chủ sau màn trong truyền thuyết của
Tiêu Kim lầu, ngoài những nhân vật bắt buộc phải qua lại ra, thực chẳng
có người nào trong Tiêu Kim lầu biết được nàng mặt mũi ngang dọc thế
nào. Do vậy vị nhạc sư mới tới này không nhận ra nàng là điều đương
nhiên.
Nhận được lời khen của Hoa Thái U, mặt người nam nhân kia ửng hồng: “Cô nương quá khen rồi, Liễu Âm hổ thẹn không dám nhận.”
“Ngươi tên là Liễu Âm sao? Có đúng là từ “âm” trong từ “âm luật” không? Cái
tên cũng thật là hay!” Hoa Thái U thấy người này sấu hổ như vậy, bất
giác nổi hứng trêu chọc, liền cười rồi tiến lên phía trước, nghiêng đầu
ngắm nhìn kỹ khuôn mặt người nhạc sư: “Không những thế, lại còn trông
rất đẹp trai nữa kia.”
Nàng kiễng người, trán của nàng gần chạm
vào cằm của Liễu Âm, do vậy tất cả những thứ nàng có thể nhìn thấy lúc
này chính là yết hầu của Liễu Âm đang trồi lên sụt xuống theo một tốc độ không bình thường. Do vậy lòng tà càng trỗi dậy, dứt khoát làm tới bến.
Liễu Ân thấy nàng áp sát người, hoảng loại tới mức lùi mạnh về phía sau
giống như tránh ôn dịch. Kết quả khiến Hoa Thái U mất đà suýt nữa ngã
chỏng gọng, may mà nàng từ nhỏ đã luyện võ nên thân thủ nhanh nhẹn,
trong thời khắc then chốt vặn lưng xoạc chânquay một vòng tại chỗ mới có thể đứng vững lại được.
Lần đầu thử chọc ghẹo lại bị người ta hắt hủi như vậy, khiến trái tim mỏng manh của Hoa Thái U phút chốc rạ vỡ…
Trông bộ dạng xấu hổ sắp nổi đóa của Hoa Thái u, Liễu Âm tay chân lóng ngóng
lắp bắp giải thích: “Cô nương à, ta thực sự …ta thực sự không hề cố ý…”
Sự ghét bỏ theo bản năng chẳng phải là minh chứng rõ cho việc rằng (?) (trang 16) nàng chẳng hề có điểm nào đáng để ý hay sao?
Lửa giận bốc lên, Hoa Thái U tiến đến giơ tay túm lấy cổ áo Liễu Âm: “Lẽ nào hành động vừa rồi của ngươi coi là vô ý sao?”.
Liễu Âm càng hoảng loạn hơn, đỏ mặt tía tai chỉ mong nhanh chóng thoát khỏi
thế gọng kìm của nàng. Hai người cứ kéo qua giật lại mấy lần, chợt một
tiếng roạt vang lên, chiếc áo mỏng của Liễu Âm bỗng chốc bị xé rách tan
tành.
Hoa Thái U nhìn thấy cả khoảng ngực trắng lộ ra, có điều trên đó là chằng chịt vết sẹo ngang dọc.
Hoa Thái U ngỡ ngàng, ngây người cầm mảnh áo của Liễu Âm: “Những vết sẹo
này do ai gây ra? Một nhạc sư như ngươi chắc không tới mức cần tới hình
ma ma đích thân dạy bảo đâu nhỉ?”.
Đã vào lầu xanh, đương nhiên
không tránh khỏi những sự việc bi thảm như thế này. Tuy Tiêu Kim lầu đã
được coi là rất rộng lượng với các cô gái và người dưới, thậm chí ít khi diễn ra tình trạng đánh phạt, lăng nhục nhưng vẫn khó tránh khỏi ngoại
lệ. Giống như hình ma ma - người phụ trách dạy bảo những người mới không chịu nghe lời, không đánh không thành tài…
Liễu Âm vội vàng
nghiêng người, rụt vai kéo vạt áo đã rách tới mức không thể che kín
người được nữa, khẽ trả lời: “Là do tại hạ không phục vụ khách tốt, đáng bị như vậy.”
“Thì ra là do khách…”
Hoa Thái U thở dài, đã trót chen chân vào ngành này để có bát cơm ăn, thì phải chuẩn bị sẵn
tâm lí gặp cảnh ngộ như trên. Nói trắng ra, mỗi người một số mệnh, nhiều khi thông cảm nhưng lại không thể làm gì được.
“Xin lỗi nhé, ta
không ngờ lại gây ra chuyện
thế này…”, Hoa Thái U lẩm bẩm: “Thực ra, ta
cũng không biết hôm nay bị làm sao nữa. Có lẽ là do tiếng đàn của ngươi
khiến ta… khiến ta…”.
Lẽ nào lại nghĩ tới kẻ lẽ ra đã nên quên từ lâu? Nên lòng nàng mới rối bời, mới nảy sinh ý định buông thả chút xíu? Nhưng tại sao lại nghĩ tới kẻ đó chứ? Kẻ đáng ghét đó…
Liễu Âm
lén nhìn về phía Hoa Thái U, thấy nàng khẽ cúi đầu, mím môi buồn bã, vội an ủi: “Cô nương đừng nói như vậy, không liên quan tới cô nương mà… tóm lại… tóm lại là do tại hạ đã sai.”
Thấy dáng vẻ an ủi thật thà
của người này, Hoa Thái U lại không nén nổi cười: “Chắc chắn là như vậy, nói đi nói lại là do tiếng đàn của ngươi quá hay đó”.
Thấy nàng tươi tắn trở lại, Liễu Âm thở phào: “ Vậy từ nay về sau, tại hạ sẽ không tấu khúc nhạc đó nữa”.
“Đừng mà, ngươi tấu hay như vậy, không tấu sẽ tiếc lắm đấy.”
“Nếu… cô nương thích, bây giờ tại hạ sẽ tấu cho cô nương nghe, được không?”
Ánh mắt của Hoa Thái U như dán vào huôn ngực trần của Liễu Âm, nàng nửa đùa nửa thật, chậm rãi nói: “Đánh khúc nhạc tao nhã như vậy, sao quần áo có thể không chỉnh tề chứ?”.
Liễu Âm khẽ “A” một tiếng, khuôn mặt lại đỏ rực lên: “Mong cô nương hãy chờ ở đây một lát, tại hạ vào trong thay đồ.”
“Chờ một lát, trong phòng ngươi có thuốc trị thương hay không?”
“Không…”
“Tại sao không xử lý vết thương của ngươi hả?”
“Chỉ là vết thương ngoài da, không đáng ngại.”
“Vớ vẩn, cho dùng không nguy hiểm tới tính mạng, cũng phải đau chứ? Thôi vậy, ta sẽ đi lấy thuốc cao tới, ngươi chờ ta nhé.”
“Cô nương…”, Liễu Âm khẽ gọi Hoa Thái U: “Tấm thân ti tiện của tại ha không đáng để cô nương vất vả thương xót như vậy.”
“Bất kể vương hầu, tể tướng hay kẻ phàm phu tục tử đều phải dựa vào bản lĩnh của minhg để có cơm ăn mà thôi, chẳng ai cao quý hơn ai và cũng chẳng
ai ti tiện hơn ai. Thứ khác ta không dám chắc, nhưng khả năng tấu đàn
của thừa tướng đương triều chắc chắn không hay bằng ngươi. Cho nên,
ngươi đừng bao giờ quá tự ti, coi nhẹ mình, trong Tiêu Kim lầu của chúng ta không tồn tại việc này.”
Những lời nói của Hoa Thải U khiến
Liễu Âm nhoẻn cười, khuôn mặt tinh tế phảng phất vẻ u ám ban đầu của vị
nhạc sư thoáng chốc gián ra, thanh thoát lạ kỳ, tuy nhiên nét mặt đó
nhanh chóng biến mất, nhưng vẫn rất chói lóa.
Tới lúc Hoa Thái U
cầm thuốc tới, nhận thấy trong sân trống không cả người lẫn đàn đã biến
mất, có lẽ Liễu Âm bị gọi đi mua vui cho người ta rồi, không biết phải
làm tới lúc nào mới được về, nàng đành để lọ thuốc dưới giàn nho, dự
định mai sẽ lại tới.
Có điều nàng chưa từng nghĩ qua, mình sẽ không bao giờ còn được nghe lại tiếng đàn đó nữa.
Thống lĩnh vệ quân Ung thành Mã Võ chết đột ngột trong phòng của Tiêu Kim
lầu. Khi nghe được tin này, Hoa Thái U vừa trải qua một đêm với tiếng
đàn ma mị réo rắt bên tai vừa chìm vào giấc ngủ mơ màng. Tới lúc nàng
vội vội vàng vàng tới hiện trường xảy ra vụ án, thì đám bổ khoái nha
dịch đã khiêng thi thể đi, thứ còn lại duy nhất lúc này là đống bừa bộn
văng đầy phòng.
Cái bàn đổ chổng kềnh cùng đống bát đĩa vỡ vụn
trên sàn ngầm tố cáo đã từng xảy ra vụ truy đuổi, những thứ bừa bộn trên giường đủ nói lên nơi đây đã diễn ra sự ngược đãi, còn những vệt máu
phun đầy trên tường cùng tấm chăn đỏ ngầm biểu thị nỗi tuyệt vọng và
phẫn nộ cùng cực.
Trên đường tới hiện trường vụ án, Cầu tiên sinh cũng đã ngắn gọn nói rõ nguồn cơn sự việc cho Hoa Thái U nghe.
Thực ra sự việc vô cùng đơn giản, Mã Võ thích trai đẹp, muốn độc chiếm chàng chàng nhạc sư đánh đàn mua vui cho gã. Chỉ có điều anh chàng nhạc sư
kia lại thà chết không nghe theo, buộc gã phải dùng sức. Trong lúc hành
sự do quá phấn khích thoát khí mà chết, nhạc sư sau khi thấy gã chết đã
dùng đầu nhọn của bệ nến đâm vào người gã chí ít ba bốn mươi lỗ, tiếp đó nhảy xuống giếng tự vẫn.
Sự việc xảy ra lúc nửa đêm, lúc phát
hiện ra thì trời đã tảng sáng. Xác của nhạc sư kia bị ngâm trong nước
mấy canh giờ, mặt mũi đã bị trương phềnh, biến dạng ít nhiều.
Điều đáng nói ở đây là, bản lĩnh phá án của Lục Phiến Môn đúng là đáng nể,
chỉ trong vòng một tuần hương đã khám nghiệm tử thi xong, thu thập đầy
đủ nhân chứng vật chứng, có thể đưa ra phán đoán ban đầu. Không những
thế họ còn chấp pháp theo lẽ công, hoàn toàn không vì sự việc chẳng mấy
hay ho gì mà nảy sinh ý đồ che giấu chân tướng cho mệnh quan tam phẩm Mã Võ kia.
Mặc dù xảy ra vụ án mạng nghiêm trọng là vậy, nhưng mấy
quản sự trong Tiêu Kim lầu không ai bảo ai đều cố gắng hết sức không để
tin đồn lan truyền ra ngoài, bên trong bên ngoài phối hợp điều tra kín
kẽ, chia nhau phụ trách phần việc của mình, cố gắng hết sức chỉ mong sao giảm được tới mức thấp nhất ảnh hưởng xấu của vụ việc trên tác động tới việc làm ăn của Tiêu Kim lầu. Người nào người nấy đều bận rộn tới mức
quay như đèn cù, duy chỉ có bà chủ thực sự vẫn tiếp tục hưởng thụ an
nhàn như kẻ vô công rỗi nghề.
Hoa Thái U cũng không dừng lại ở
căn phòng tràn ngập những việc khiến người ta buồn nôn kia, nàng vội
vàng ôm cây đàn cổ đã vỡ làm đôi dưới đất rồi lủi thủi đi ra khoảnh sân
ngày hôm qua.
Nàng chậm rãi đi một vòng quanh sân, có điều bản
thân cũng không hiều rốt cuộc mình muốn làm gì nữa, cuối cùng thất vọng
tràn trề, do dự một lát rồi rời đi.
Lúc ra khỏi sân chưa được mấy bước, Hoa Thái U chợt nhìn thấy một bóng người thướt tha đứng bên bờ hồ sen, đang thổi một khúc tiêu rất nỉ non.
Nàng đứng nghe dưới ánh nắng một lúc, chợt nhận thấy mồ hôi chảy vào mắt xót khủng khiếp, liền giơ tay lên dụi.
“Được bà chủ Hoa tiễn biệt bằng nước mắt của mình, xem ra chàng cũng được an ủi rồi.”
Cô nàng thổi khúc tiêu kia có khuôn mặt kiều diễm cùng giọng nói ngọt
ngào, dáng người ẩn giấu vẻ lẳng lơ vô cùng nhưng cũng hàm chứa nét
thanh cao quý phái. Vóc dáng này rất phù hợp với yêu cầu của đám đàn ông không biết thân biết phận của mình nhưng lại muốn chơi thú tao nhã kia.
Thiếu nữ áo tím mười sáu mười bảy cái xuân xanh này chính là cô nương nổi nhất hiện giờ của Tiêu Kim lầu - Tử Vũ cô nương.
Sau khi cất tiêu đi, Tử Vũ uyển chuyển bước tới chỗ Hoa Thái U khẽ cúi đầu
về phía nàng nói: “Không ngờ lại gặp bà chủ Hoa ở chỗ này.”
Được
coi là cần câu cơm chính của Tiêu Kim lầu, nên đương nhiên ngay từ đầu
Tử Vũ đã được bà chủ mới gọi tới diện kiến qua, do vậy Hoa Thái U cũng
biết rõ, phàm những nhân vật số một thế này dù ít hay nhiều đều có tính
nết khó chịu, do vậy luôn luôn dỗ dành chiều chuộng, tuyệt đối chưa từng chủ động gây sự bao giờ.
“Có khúc tiêu của cô nương đây, Liễu Âm mới đúng là được an ủi đó.” Hoa Thái U vừa cười vừa giơ tay gạt khóe
mắt rơm rớm, tiếp đó đỡ người Tử Vũ nói: “Chỉ đáng tiếc là chưa được
nghe qua hòa tấu đàn tiêu của hai người, ắt hẳn sẽ xúc động tâm can
lắm.”
Tử Vũ nghiêng đầu nhìn Hoa Thái U thắc mắc: “Thì ra bà chủ Hoa cũng là người yêu nhạc, thật thất kính quá.”
“Chỉ hiểu sơ sơ âm luật mà thôi, hai chữ yêu nhạc quả thực hổ thẹn không dám nhận.”
“Bà chủ Hoa lại khiêm tốn rồi, nếu không phải người yêu nhạc, sao lại lặng
lẽ lấy chiếc đàn gãy này ra, không những thế còn ôm chặt trong lòng
giống như bảo bối vậy?”
Hoa Thái U cúi xuống nhìn phím đàn không
bao giờ có thể tấu lên được nữa, bất giác trước mặt lại hiện lên đôi bàn tay thon thả, trắng ngần giống như đang vuốt ve phím đàn, khẽ than: “Ta chẳng qua cảm thấy, đay là thứ đồ Liễu Âm vô cùng coi trọng, đương
nhiên sẽ không muốn để nó ở nơi ô uế, nên mới…”
Tử Vũ chợt chớp
chớp đôi mắt long lanh tuyệt đẹp của mình, rồi lạnh lùng ngắt lời Hoa
Thái U: “Ô uế sao? Lẽ nào nơi đay không ô uế? Lẽ nào trên đời này còn có nơi nào không ô uế sao? Mà cho dù có đi nữa, liệu loại người như chúng
tôi đây có thể tới đó được không? Lời này của bà chủ Hoa đúng là vô cùng thú vị!”
Hoa Thái U sững người: “Coi như ta lỡ lời, Tử Vũ ngươi đừng nghĩ ngợi nhiều.”
Hoa Thái U cười nhận lỗi không chút do dự, nàng đang định rời đi liền bị Tử Vũ gọi giật lại: “Bà chủ Hoa à, chi bằng cứ đưa chiếc đàn này cho tiểu
nữ giữ! Cho dù không thể đánh thêm được khúc nhạc nào nữa, thì chí ít
cũng phải nghĩ cách khôi phục vẻ ngoài cho nó. Chủ nhân của nó đã chết
không toàn thân rồi, do vậy không thể để đàn cũng gặp kết cục như vậy.
Cũng có thể coi là việc cuối cùng tiểu nữ làm cho chàng.”
Thấy Tử Vũ nghẹn ngào như vậy, Hoa Thái U bất giác mủi lòng khuyên: “Co nương cũng đừng buồn quá…”
“Ai nói tiểu nữ buồn chứ?”, ánh mắt nàng ta mặc dù nhạt nhòa nhưng dường
như không vướng bận vẻ bi thương: “Tiểu nữ mừng vui còn không kịp nữa
kia! Người giống như chàng, vốn không nên sống như thế này. Tuy kiếp nạn đời này cuối cùng đã giáng xuống nhưng chàng có thể được đầu thai luân
hồi, cũng có thể sẽ được sống một cuộc sống tốt hơn, đay há chẳng phải
là chuyện tốt sao?”
Hoa Thái U nghe vậy nhất thời không biết phải nói sao nữa. Nàng im lặng một lúc mới đáp lại: “Thôi thì sáng nay có
rượu sáng nay say, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ? Chúng ta chỉ quan tâm
tới ngày hôm nay ở Tiêu Kim lầu mà thôi, có thể sống vui vẻ một ngày
cũng là hay một ngày, cô nương nói xem đúng không?”
Tử Vũ nhận
lấy cây đàn trong tau Hoa Thái U, rồi lạnh lùng nói: “Bà chủ Hoa nói chí phải, kịp thời vui vẻ mới đúng, dù sao cũng không biết lúc nào sẽ tới
lượt mình mà.”
Về tới Đại viên, Hoa Thái U ăn một chút rồi lăn ra ngủ, tỉnh dậy một mình ngẩn ngơ dưới tán cây, lúc mặt tời lặn về hướng
tây liền mở cửa sân “Ngũ viên”.
Cầu tiên sinh mới ngoài đôi mươi, là người trẻ nhất trong số mấy quản sự, có điều sinh ra đã có thần thái tươi tỉnh, tuấn tú, không những thế còn rất được việc, xử lý mọi việc
giữa Tiêu Kim lầu và bên ngoài đâu ra đó.
Cầu tiên sinh không
tránh khỏi ngỡ ngàng trước lần đầu tiên chủ động viếng thăm của Hoa Thái U: “Bà chủ Hoa giá đáo, không biết có việc gì chỉ giáo chăng?”
“Đừng giở giọng nhà quan khiến ta buồn nôn nữa.”
Trong số vài người tiếp xúc thường xuyên, có vẻ như anh chàng này là người
hiền lành nhất, do vậy hình thức tiếp xúc giữa hai người từ trước tới
giờ tương đối tùy ý: “Việc của Mã Võ xử lý thế nào rồi?”
Nghe
thấy chuyện công, Cầu tiên sinh liền nghiêm túc trờ lại: “Cũng gần xong
rồi, nghe nói theo quy trình của quan phủ, lâu nhất là bảy ngày có thể
ra phán quyết, chỉ cần không liên can đến Tiêu Kim lầu là được.”
“Tên Mã Võ kia đâu phải là dân thường, tự dưng đột tử thế này, lẽ nào người nhà của hắn không có phản ứng gì sao?”
Cầu tiên sinh hừ một tiến: “Sao lại không phản ứng chứ? Bọn họ đang quy kết cho dù lão gia nhà họ đúng là bị kẻ gian hãm hại, thì nhạc sư kia ắt
chịu sự sai khiến của kẻ gian bỏ thuốc vào rượu, sau khi Mã Võ hôn mê
liền giết chết gã, nhưng lại ngụy tạo hiện trường giả, cuối cùng bị giết người diệt khẩu. Đang còn trù tính cách phá án, chưa biết chừng người
nhà họ Mã đã lên kinh thành cáo ngự trạng* rồi cũng nên.” (*Ngự trạng:
Dâng sớ báo án lên Hoàng đế)
Hoa Thái U ngay lập tức đập bàn giận giữ nói: “Việc Mã Võ thích trai đẹp đâu phải chuyện ngày một ngày hai?
Với cái thói khốn kiếp của gã, lẽ nào chưa xảy ra việc gì ồn ào sao?”
Cầu tiên sinh nhìn nàng, trầm ngâm một lát mới nói: “Thực ra Mã đại nhân
này kể cả xuất thân lẫn tính nết đều tàn bạo vô cùng, thuộc hạ của lão
đôi khi cũng không tránh khỏi sơ suất, do vậy việc giết chết hay làm ai
đó tàn tật đương nhiên cũng có, có điều đều bị gã mượn quyền lực dập đi
mà thôi.”
“Những việc đó không ai biết sao?”
“Một số người trong cuộc thì bị bịt miệng không được phép nói, một số khác do việc không liên can tới mình nên cũng lờ tịt đi.”
Hoa Thái U gật đầu đồng tình: “Được, hiện giờ ta đang muốn tìm những người
bị bịt miệng đó, kể cả những bộ phận biết chuyện nhưng lờ tịt đi do
không liên quan tới mình.”
Cầu tiên sinh rướn mày: “Bà chủ muốn thuộc hạ tìm những khổ chủ đó ra để đánh trống kêu oan?”
“Đúng vậy! Hiện giờ Mã Võ đã chết, cái thứ quyền lực kia chỉ là đồ vớ vẩn,
đám người đó cũng không cần phải sợ hãi nữa! Có điều cho dù họ không
chịu ra mặt, hoặc giả giữa chừng tìm không thấy họ cũng chẳng sao, mau
nghĩ cách gì kiếm ra vài người giả dạng khổ chủ là xong. Nói tóm lại, ta muốn để toàn thiên hạ này đều biết, Mã Võ chết trong khi hành sự với
nam nhân, không những thế còn là cưỡng bức người ta! Ta muốn hắn không
còn cơ hội để lật lại án, mặc dù đã chết, nhưng sẽ mãi phải ô danh, bị
người đời oán trách!”
Hoa Thái U tuy chỉ là phường ăn không ngồi
rồi, nhưng thần thái toát ra từ trên người nàng lại vô cùng uy phong.
Chất giọng trầm không hề mang vẻ yếu đuối như những người đàn bà bình
thường, trái lại còn mang vẻ anh võ hào khí của đấng nam nhi.
Nàng hiện giờ khác hẳn vẻ lười nhác thường ngày, khiến Cầu tiên sinh cảm
thấy ngỡ ngàng: “Bà chủ Hoa, không hiểu trước đây bà từng kết oán với Mã Võ hay là hôm nay mới kết thù vậy? Sao lại hận hắn tới vậy?”
“
Ta với hắn không thù không oán cũng chẳng hề quen biết. Sở dĩ ta làm
vậy, là để nói cho mọi người biết, chỉ cần là người của Tiêu Kim lầu,
thì không thể dây vào! Các khách quan tới đây tìm vui chúng ta sẽ cung
cấp thứ họ cần, nhưng tiền đề là một người muốn đánh một người chấp nhận chịu đòn, nếu lại có kẻ nào điên cuồng làm loạn, Mã Võ chính là tấm
gương của chúng!”
Hoa Thái U dừng lại một lúc rồi trầm giọng nói
tiếp: “Ta muốn để người trong Tiêu Kim lầu chúng ta, sáng nay có rượu
sáng nay say, không cần phải lo lắng ngày hôm sau tỉnh lại liệu có còn
nhìn thấy người mà ngày hôm qua còn đang vui cùng, hay đã trở thành xác
chết nuốt nỗi hận bị làm nhục chỉ được quấn bằng manh chiếu rách. Đồng
thời cũng không biết tới khi nào số mệnh như vậy sẽ rơi xuống đầu mình!”
Nhìn người phụ nữ mà giữa cặp lông mày còn lưu lại nét hào khí kia. Cầu tiên sinh dần thấy ấm lòng, khẽ cười nói: “Thuộc hạ sẽ làm như vậy!”
Do khả năng làm việc của mấy quản sự có thể nói là cực kỳ tốt, nên sự việc đại quan triều đình chết ở Tiêu Kim lầu hầu như không mang lại ảnh
hưởng lớn nào tới việc làm ăn nơi đây. Không những thế, hầu hết các lầu
xanh ở đây đều đã ít nhiều nhận được ân huệ của Tiêu Kim lầu, do vậy
cũng chẳng có ai thừa nước đục thả câu tung tin đồn đảo lộn thi phi.
Tiêu Kim lầu vẫn ca hát, vẫn nhảy vẫn múa, vẫn rượu vẫn say, có thể nói là mọi thứ vẫn như cũ.
Còn về Mã Võ, hoàn toàn nằm trong kế hoạch đã được vạch sẵn của Hoa Thái U
và Cầu tiên sinh. Sau khi chết, thanh danh Mã Võ bị bôi nhọ, bị hàng vạn người phỉ nhổ, chửi mắng, thêm vào đó quan phủ cũng thừa cơ công kích,
chẳng bao lâu sau, thanh thế cũng như sự nghiệp vẻ vang của nhà họ Mã đã tiêu tan, không thể khôi phục được nữa.
Sau khi kết thúc vụ án,
thi thể của vị nhạc sư kia đã được Hoa Thái U cử người đưa về từ nha
môn, tiếp đó tìm một nơi thanh tĩnh tựa núi gần sông làm nơi chôn cất.
Ngày an táng, rất nhiều cô nương của Tiêu Kim lầu tới, Tử Vũ đem theo cây
đàn đã sửa xong tới đốt trước mộ chàng, cô nàng…….ngẩng đầu nhìn theo
làn khói xanh, vừa mắn chặt cây tiêu trong tay cuối cùng cũng không cất
lên điệu tiêu đơn độc kia.
Hoa Thái U không đi, nàng một mình uống hết cả một vò rượu mạnh, rồi say một trận không biết trời đất gì nữa.
A hoàn phục vụ nàng phải khó khăn lắm nới dìu được nàng đã được tắm rửa
sạch sẽ lên giường, lúc buông màn, lờ mờ nghe thấy nàng nói mê: “Liễu
Âm…lưu âm…sao ngươi chưa lưu được âm mà đã chết rồi…khúc nhạc đó, ta vẫn muốn nghe ngươi đàn mà…ta không tiễn ngươi tới nơi an nghỉ, ngươi đừng
giận ta nhé. Bởi vì ta sợ…sợ nhìn thấy cảnh tượng đó…quan tài, tiền
giấy, mộ…cha, mẹ, bác Tiêu…mọi người đều đã đi cả rồi…chỉ còn lại một
mình con…”