Lúc thổi khúc nhạc này, đôi lông mày kiếm của Liễu Âm rướn lên, ánh mắt trong vắt, mang một chút ngô nghê, pha lẫn vẻ ngạo mạn, đôi lúc lại tùy tiện. Điều này khiến Hoa Thái U trong lúc hốt hoảng nhìn thấy hình ảnh một hiệp khách thiếu niên với thanh đao ba thước đi khắp chín châu.
“Hay không?”
“Hay.”
“Khúc nhạc này có tên ‘Vô danh khúc’, ta sáng tác đó, có giỏi không?”
“Quá giỏi!”
“Thực ra ta còn có rất nhiều điểm mạnh nữa kìa, nhưng ta sẽ không nói cho nàng đâu, giữ lại để nói cho người con gái khác. Cô em thỏ à, chúng ta cáo biệt ở đây, có duyên sẽ gặp lại.”
“Cáo biệt.”
Liễu Âm cười rồi bỏ đi, áo bào bay bay trong gió.
Hoa Thái U đứng ở chỗ cũ, mãi tới khi bóng hình đen kia biến mất hoàn toàn, không còn dấu vết nào có thể tìm được mới thôi.
Nàng mở bình sứ, đưa lên mũi ngửi, đúng là có mùi vị của Lão Hổ thảo, nhưng chỉ thoáng qua, dường như hoàn toàn không giống với mùi vị nàng vừa ngửi thấy.
Mặt trời lặn bên ngoài thị trấn.
Liễu Âm chắp tay chào lấy lệ đối với người đàn ông áo đen đang lặng lẽ đứng bên đường: “Bắt Ngụy thành chủ phải chờ lâu ở đây, mong Ngụy thành chủ mở lượng hải hà tha tội”.
Ngụy Lưu khẽ cười lạnh lùng: “Không ngờ, ngươi lại có thể cầm cự được lâu như vậy”.
“E là Ngụy thành chủ thực sự không ngờ được, bởi người ta gặp được trước khi chết lại là nàng, mà không phải là huynh đệ trong giáo phái của ta.”
“Ta chính xác không ngờ được, đường đường giáo chủ của Vô Minh giáo lại là kẻ vì tư lợi mà bỏ việc công.”
“Ngươi nghĩ tới ba mươi bảy vết đâm trên người Mã Võ là để báo thù cho ba mươi bay huynh đệ bị hắn chặt đầu. Ngươi cũng nghĩ tới những cái cớ được người khác tạo ra để tiễu trừ, chẳng qua là một vài tên chết thay không phục tùng ra, còn ta từ lâu đã chuyển dịch Vô Minh giáo thật sự tới nơi an toàn. Ngươi cũng nghĩ tới việc ta tất sẽ nghĩ cách để tìm ra kẻ phản bội, nên mới giả vờ lấy cớ vào kinh, nhưng thực chất là giăng lưới để dụ ta sa bẫy. Thấy ta không những không chết mà còn phục hồi vết thương trong một thời gian ngắn, ngươi lại nghĩ tới việc ta tất phải có Lão Hổ thảo. Sau này thấy ta vì việc Tiêu Mạc Dự trúng trùng độc mà lặn lội tới vùng Tân Cương, liền cố ý tiết lộ nơi để viên thuốc giải đó, khiến ta biết có thể sẽ rơi vào cạm bẫy nhưng cũng chỉ có thể xông lên mà thôi, cuối cùng bị ngươi dùng nội lực đánh nát lục phủ ngũ tạng. Vậy là theo cách nói của ngươi, ta chỉ có thể uống Lão Hổ thảo để kích phát toàn bộ tiềm năng tạm thời ép nội thương xuống, trước khi tắt thở có thể về lại giáo phái của mình sắp đặt hậu sự, như vậy, ngươi có thể thừa cơ giăng một mẻ tóm gọn.”
Liễu Âm đỉnh đạc nói, liền sau đó dường như nghĩ ra việc gì rất thú vị liền vỗ tay cười lớn: “Có điều, nếu mọi việc đều trong dự liệu của ngươi, há chẳng phải rất vô vị lắm chăng? Cho nên, ta mới tới gặp cô em thỏ của ta. Ta không thể nào trước khi chết còn phải đối mặt với một loạt đại lão gia, không thể chết không nhắm mắt được. À phải rồi, ngoài ra, còn có một chuyện ngươi không ngờ được, ta đã đem toàn bộ chứng cứ ngươi hãm hại Đốc vương gia mưu phản giao cho người tin cẩn rồi”.
Ngụy Lưu phút chốc thất kinh, giơ tay tóm chặt lấy xương bả vai của Liễu Âm: “Làm sao ngươi biết được?”.
Tiếng xương cốt vỡ vụn trở nên vô cùng rõ ràng trong đêm khuya thanh vắng, trán Liễu Âm trong giây lát đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cười rất vui: “Ngươi không nghĩ rằng hai lần ta ngầm lẻn vào mật thất của ngươi mà không có thu hoạch gì sao? Nếu là như vậy, một giáo chủ như ta há chẳng phải quá vô dụng?”.
Ngụy Lưu bóp mạnh hơn, gằn giọng hỏi: “Ngươi giao cho ai rồi?”.
Liễu Âm trả lời rất thành khẩn: “Dạo trước ta có đi một chuyến kinh thành, dạo này lại chạy một chuyến Tân Cương, trên đường đi quả thực đã vượt qua rất nhiều nơi, gặp qua rất nhiều người. Nếu ngươi muốn điều tra, khả năng mất nhiều công sức đấy”.
Ngụy Lưu trầm ngâm một hồi, buông lỏng tay
hỏi: “Mục đích của ngươi?”.
Người Liễu Âm khẽ lắc, nhưng rất nhanh chóng đứng thẳng, đứng đối mặt với Ngụy Lưu: “Rất đơn giản, một là từ hôm nay trở đi ngươi phải nước sông không phạm nước giếng với Vô Minh giáo của ta”.
Ngụy Lưu đáp rất nhanh chóng: “Chỉ cần các ngươi không tới gây chuyện với quan phủ, thì mọi việc trên giang hồ ta đương nhiên sẽ không quản”.
“Hai là, không được lấy thuốc giải để o ép, bức nàng làm những việc nàng không muốn làm.”
Ngụy Lưu sững người, cuối cùng nổi giận: “Ta không bao giờ ép nàng!”.
Đôi môi nhợt nhạt không chút sắc máu xủa Liễu Âm nhếch lên chế giễu: “Nhưng ngươi lại bức Tiêu Mạc Dự, thì cũng chẳng khác gì bức nàng! Yên tâm đi! Những ‘việc tốt’ ngươi từng làm ta chẳng hề đả động với nàng, ta nghĩ, chắc Tiêu Mạc Dự cũng không nói đâu, bọn ta vì cái gì, ngươi cũng biết rõ đúng không. Bất luận thế nào, tới lúc đó, ngươi chỉ cần lấy được thuốc giải, thì ngay lập tức không được đặt bất kỳ điều kiện gì đưa cho họ”.
Đồng tử trong mắt Ngụy Lưu khẽ co lại: “Ta vốn định làm như vậy, nếu không thì, cần gì phải sốt sắng gây chiến chứ?”.
“Cũng mong như vậy...”
Liễu Âm còn muốn nói gì nữa, nhưng những cơn đau dồn dập nơi ngực làm gián đoạn, gã gắng ép vị tanh lòm nơi cổ họng, nhíu mày chịu đựng, tiếp đó lại cười bất cần: “Trùng độc trong người Tiêu Mạc Dự có lẽ còn kéo dài mấy tháng nữa, ngươi có thể chậm rãi mà tấn công, đừng vì một phút bốc đồng mà hỏng hết cơm cháo. Nếu mọi việc diễn ra như vậy, cô em thỏ đáng thương cùng chú thỏ con trong bụng nàng của ta sẽ thành mẹ góa con côi mất thôi”.
Ngụy Lưu sững sờ: “A Thái nàng...”
“Cho nên tích đức một chút đi!”.
Liễu Âm bĩu môi, liền sau đó khẽ thở dài, trên khuôn mặt gã vẻ nhơn nhơn chợt biến mất thay vào đó là nét mặt có phần cô quạnh: “Ngươi đã có nhiều thứ như vậy rồi, hà cớ gì cứ phải cố chấp như vậy?”.
Ngụy Lưu nhìn gã đàn ông đứng trước mặt có chiều cao ngang mình nhưng gầy guộc dơ xương, lại nhìn vào ánh mắt ánh lên vẻ hào kiệt mặc dù đang đứng giữa ranh giới giữa cái sống và cái chết kia, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả, khiến khoảng cách hơi thở từ trước tới giờ của chàng vốn rất ổn định và dài bỗng trở nên trì trệ: “Ngươi...ngươi có quan hệ gì với giáo chủ của họ?”.
Đôi môi mỏng của Liễu Âm khẽ mím lại, tiếp đó trả lời dứt khoát: “Chẳng có quan hệ gì cả”.
Ngụy Lưu ngầm điều chỉnh hơi thở, trầm ngâm một lát rồi nói: “Ngươi vì nàng mà mất cả tính mạng, ngươi không hối hận sao?”.
Liễu Âm ngửa mặt lên trời cười, đôi mất sáng ngời: “Uống rượu phải uống loại mạnh nhất, cưỡi ngựa cưỡi con ngựa chạy nhanh nhất, vì huynh đệ nguyện đao xuyên thủng hai bên sườn, vì bạn bè thậm chí không ngại xả thân, cũng có thể vì người con gái mình yêu chết chín lần cũng không hối hận! Đây là phương châm sống của người trong giới giang hồ, vô cùng đơn giản, hành xử theo những gì mình nghĩ. Ngươi, mãi mãi cũng không thể hiểu được đâu!”.
Một người hát ca rộn ràng, cười vang, hào sảng bước đi dưới ánh trăng, trong gió nhẹ.
Mái tóc đen cùng áo bào đen hòa vào màn đêm rồi biến mất trong núi.
Ngươi đó vốn vô danh, đâu cần phải lưu âm.