Type: lemtphan
Tiếp đó Tiêu Mạc Dự ngồi xuống, Hoa Thái U giơ tay vuốt tóc, rồi nhìn lên những đám mây bên chân trời: “Thiếp chính xác đã bỏ qua tình cảm của chúng ta, bởi vì thiếp không có niềm tin vào bản thân và với chàng. Bởi vì lúc đó cả hai chúng ta đều không hiểu cách để biểu lộ bản thân, nên trong sự việc này thiếp là người có lỗi, nhưng chàng cũng có trách nhiệm. Còn về việc thiếp bỏ mặc tính mạng chàng, là vì thiếp không nhẫn tâm tiếp tục giương mắt nhìn chàng đau đớn, thiếp nghĩ chắc chàng cũng có thể hiểu được tâm trạng lúc đó của thiếp. Còn về việc cùng quản lý với chàng vừa được nhắc tới, hoàn toàn không phải vì thiếp muốn kìm chế chàng, bởi chúng ta là phu thê, do vậy mọi việc nên cùng đối mặt cùng gánh vác mới phải. Từ trước tới giờ thiếp đâu phải loại con nhà khuê các chưa ra khỏi nhà bao giờ, chỉ biết sống loanh quanh trong không gian nhỏ bằng bàn tay. Điều quan trọng nhất lúc này, chính là hiện giờ thiếp đã biết được việc quản lý một sản nghiệp lớn như vậy mệt mỏi và khó khăn tới mức nào, tuy rằng có khả năng chia sẻ giúp chàng, tự mình gánh trách nhiệm không đổ cho người khác. Huống hồ, thiếp chỉ mong sao tình cảm giữa hai chúng ta không chỉ mãi êm đềm, mà phải dựa trên nguyên tắc bình đẳng tương trợ, tôn trọng lẫn nhau…Chàng đã từng nói qua, nếu không tin làm sao có thể nói là yêu thương lẫn nhau, chàng cũng từng nói, niềm tin bắt nguồn từ việc hiểu nhau. Thiếp nghĩ có lẽ thiếp sẽ không thể mù quáng tin bất cứ ai mà không có điều kiện, bao gồm cả chàng trong đó. Cho nên, thiếp chỉ có thể hiểu chàng thấu đáo, mới làm được việc không nghi ngờ lẫn nhau”.
Hoa Thái U quay đầu lại nhìn người đàn ông bên cạnh, tiếp tục nói rõ ràng mạch lạc: “Điều thiếp muốn làm không phải là thê tử ở sau lưng chàng, mà là một người phụ nữ luôn sánh vai đứng bên chàng!”.
Gió thổi bay tóc Hoa Thái U, chạm vào mặt Tiêu Mạc Dự, dường như chàng cảm thấy hơi ngứa, khiến chàng khẽ cười: “Nàng nói rất có lý, khiến ta không thể không tiếp thu”.
“Có hiểu lầm, thì phải kịp thời làm rõ.”
Hoa Thái U cười nói tiếp: “Thực ra đây chính là điều chàng dạy cho thiếp. Bởi vì trước đây, thiếp luôn cho mình là đúng, không những thế còn không cho chàng bất kỳ cơ hội nào để giải thích, nên mới tạo thành kết cục không thể cứu vãn, không những thế còn tạo thành khúc mắc trong lòng chàng. Tuy hiện giờ thiếp vẫn không biết phải làm thế nào mới cởi được khúc mắc kia, nhưng về sau, tất nhiên sẽ không để tiếp tục nảy sinh khúc mắc như vậy giữa hai chúng ta nữa”.
“Vậy thì, hãy coi việc này là đạo sống chung giữa hai phu thê chúng ta đi!”
Tiêu Mạc Dự tiếc nuối thở dài: “Bỗng nhiên ta hơi hối hận vì đã vứt lọ thuốc giải kia, có lẽ việc nhớ lại quá khứ, cũng không tồi tệ tới mức đó”.
“Không sao, bất kể chàng có nhớ lại được hay không, thì chàng cũng sẽ yêu thiếp thôi.”
“Dự vào đâu mà nàng tự tin thế?”
Hoa Thái U hất cằm về phía khoảnh ruộng Hoa cải dầu kia: “Thì dựa vào màu áo yếm của thiếp cũng như thế này”.
“…”
Hai người trở về chỗ ở của Tiêu Mạc Dự rồi thu dọn sơ qua.
Thực ra cũng chẳng có gì để thu dọn, toàn bộ những vật dụng trong nhà Tiêu Mạc Dự chỉ có mấy bộ quần áo cũ, mấy chiếc bút lông cùng một bộ cờ vây mà thôi, tuy không đáng tiền nhưng rốt cuộc mang ý nghĩa kỉ niệm.
Hoa Thái U ngồi trên ghế nhìn Tiêu Mạc Dự gói ghém số đồ trên thành một gói to liền hỏi: “Chỉ những thứ này thôi sao?”.
Tiêu Mạc Dự vỗ nhẹ vào chiếc áo xanh: “Ta nghèo chỉ có trên răng dưới…”.
“Không ít vậy chứ? Ngoài kia còn có mấy con gà con vịt cùng rau xanh và hành tỏi nữa kìa.”
“Nàng định mang về hết sao?”
“Chi bằng bán quách cho người ở đây, giá hữu nghị, giảm một phần tư giá!”
“Nàng đúng là sẵn có tố chất của người thương nhân…”
“Chàng quá lời rồi, thiếp hổ thẹn không dám nhận.”
Hoa Thái U đứng dậy, do dự một lát rồi nói tiếp: “Không đi chào tạm biệt họ sao?”.
“Ở đây người ta đến đến rồi lại đi đi vốn là chuyện rất bình thường, muốn đi là đi, không cần nhiều lời.”
Qua cách nói của Tiêu Mạc Dự, Hoa Thái U cảm thấy có chút thương cảm: “Trong thôn này nếu không có ai dẫn đường, thì người ngoài tuyệt đối không thể vào được. Nói một cách khác, sau khi rời đi, rất có khả năng mãi mãi không thể quay lại được”.
“Có duyên thì tụ vô duyên thì tan chớ gượng ép.”
Tiêu Mạc Dự xách tay nải lên, cười nói: “Chúng ta đi thôi!”.
Hoa Thái U đưa mắt nhìn mảnh sân nhỏ tĩnh mịch ngoài cửa sổ, chợt cảm thấy nụ cười lúc này của chàng thật chói lọi, nàng giơ tay ôm chặt chàng từ phía sau: “Cá mực nhỏ, xin lỗi…”.
Cả thân người Tiêu Mạc Dự khẽ cứng đờ, tiếp đó đáp lại nhẹ như hơi thở: “Đó là lựa chọn của ta, không liên quan gì đến nàng.”
“Nhưng sau này nếu chàng hối hận…”
“Từ trước tới giờ ta chưa từng hối hận với lựa chọn của chính mình.”
“Nhưng…”
“Người đâu mà lắm nhưng nhị thế không biết?”
Nói rồi Tiêu Mạc Dự quay người lại, nhìn Hoa Thái U lúc này đã rưng rưng nước mắt, trong giọng nói ấm áp của chàng mang sức mạnh khiến nàng yên tâm: “Trước đây nàng chẳng phải rất kiên định đó sao? Lẽ nào bây giờ lại bắt đầu do dự rồi?”.
“Không, không bao giờ, thiếp cũng giống với chàng, từ nay về sau, sẽ không bao giờ hối hận với lựa chọn của mình.”
Hoa Thái U nhăn mũi theo thói quen, Tiêu Mạc Dự không nhịn được cười, gập ngón trỏ lại khẽ vuốt lên sống mũi nàng.
Dường như vào thời khắc sinh ly tử biệt ở trong ngõ cụt ngày hôm đó.
Hoa Thái U hoảng hốt, vừa định mở miệng, chợt nhìn thấy một bóng trắng xõa tóc yên lặng không biết tự lúc nào đã đứng ở chỗ góc tối, nàng ngay lập tức sợ tới mức hồn bay phách lạc, chân ríu lại, miệng lẩm bẩm không nói ra lời.
Tiêu Mạc Dự thấy vậy không hiểu ra sao, liền đưa mắt nhìn về phía đó, trong giây lát bất lực lên tiếng: “Minh chủ, ban ngày ban mặt thế này giả ma lại ra đường dường như không thích hợp lắm thì phải?”.
“Ta chẳng qua không nhẫn tâm làm phiền phút giây tình cảm của các ngươi.”
Bóng người đàn ông áo trắng lại bay ra, tiếp đó ngáp một cái trông rất bệnh tật: “Kết quả chờ đã rất lâu, chẳng nhìn thấy tuồng hay nào cả”.
Hoa Thái U khó khăn lắm mới định thần lại, nàng nhìn người đàn ông kia hỏi: “Minh chủ có quan hệ gì với Loan Lai không?”.
“Tại sao lại nhắc tới người này?”
“Người đó giống hệt ngài, đều có chung sở thích nhìn trộm!”
“Ta đâu có nhìn trộm, mà là nhìn quang minh chính đại.”
“Ngài không có sự cho phép của chúng tôi, cũng coi là nhìn trộm.”
“Ai bảo các ngươi không đóng cửa đã làm những việc cẩu thả chứ?”
“Không đóng cửa cũng không có nghĩa là ngài có thể không hỏi tự ý vào!”
Tiêu Mạc Dự cảm thấy vô cùng đau đầu để ngăn hai người cùng cứng đầu này: “Minh chủ đại giá quang lâm chẳng qua là vì bầu rượu đó đúng không? Tại hạ để ở trong bếp, xin cứ tự nhiên lấy đi”.
Tiếp đó lại quay sang giải thích cho Hoa Thái U: “Ông ấy già cả rồi, nàng chớ so đo tính toán với ông ấy. Từ lâu ta đã từng nói qua, thói quen không gõ cửa của Tiểu Cao chính là học từ ông ấy đấy”.
Hoa Thái U sững người, chớp chớp mắt.
Người đàn ông áo trắng bay vào trong, chỉ trong nháy mắt đã ôm một bầu rượu bay ra, đôi lông mày khẽ nhíu lại: “Suýt nữa thì quên hỏi, đồ đệ ngoan của ta rốt cuộc có ân oán thế nào với Lục Việt phái Tài Sắc các vậy?”.
Hoa Thái U cố nhịn cười: “Cao Lương Địa không nói với ngài sao? Hắn bị Lục các chủ lợi dụng”.
Người đàn ông phấn khích gật đầu: “Hả…thì ra là đi báo thù việc bị sàm sỡ”.
“Hắn một mình đi rồi sao?”
“Đi cùng với con nha đầu thối kia rồi.”
“Công phu của Hạnh nhi rất cao sao?”
“Đánh hai tên sơn tặc chắc không vấn đề gì.”
Người đàn ông vuốt tay áo, tiếp đó lại vuốt tóc, nghiêng đầu chớp chớp đôi lông mi dài: “Đồ đệ ngoan không có tiền, chắc là muốn để nha đầu thối làm mồi dụ, sau đó mới ra tay?”.
Hoa Thái U không nhịn được liền nói: “Trông mong vào tiểu nha đầu còn vắt mũi chưa sạch kia, chi bằng tự hắn làm mồi nhử còn ổn hơn”.
“Có lý…”
Người đàn ông lại đưa những ngón tay thon dài trắng như ngọc lên che miệng ngáp, tiếp đó áo bào bay phần phật bay đi, chỉ còn nghe thấy giọng nói nhẹ như tơ: “Chả trách con nha đầu thối đó lại lấy trộm lệnh bài của ta, xem ra, chính là nó ép đồ đệ ngoan của ta đưa nó đi tìm Lục Việt, chắc là muốn bàn bạc một thương vụ giao dịch với Tài Sắc các. Theo suy đoán của ta, có tới tám chín phần có liên quan tới cái đầu của ngươi, giết ngươi rồi, sẽ không còn hậu họa nữa, Ngõ cụt sớm muộn sẽ là vật trong túi của nó, không biết chừng còn có mang cả Tiêu gia làm sính lễ nữa. Tuyệt, tuyệt, tuyệt, không hổ là con gái của ta. Ha ha ha!”.
“…”
Hoa Thái U tức giận lườm Tiêu Mạc Dự một cái: “Đều là do chàng gây ra họa đấy!”.
Tiêu Mạc Dự vừa cười vừa chỉ vào tóc nàng: “Huyết Ngọc trâm vẫn chưa bị lấy đi, vẫn ở chỗ nàng, sợ cái gì chứ?”.
“Thực ra minh chủ cố ý để lại cho thiếp đúng không?”
“Không nghe theo ý của Hạnh nhi dạm hỏi ta, có lẽ là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất người làm cha này không đáp ứng yêu cầu của cô con gái ông ta.”
Tiêu Mạc Dự nhìn lại nơi ở chàng gắn bó gần hai năm, tiếp đó cất bước định rời đi: “Do vậy bất kể Hạnh nhi làm ầm ĩ thế nào, ông ấy cũng không ngăn cản. Dù gì cũng có Tiểu Cao đi cùng, do vậy sẽ không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng đâu. Cũng vừa hay có thể để nha đầu kia ra đời một lúc, cho biết mùi đời thế nào”.
“Vị minh chủ này tuy hơi cổ quái một chút, nhưng cũng có thể coi là một người cha tốt.”
Hoa Thái U vẫn đứng yên, bỗng nhiên giống như nghĩ ra chuyện gì rất thú vị liền bật cười: “Nguyệt Nguyệt…à phải rồi, chính là con gái chàng, một hôm hỏi thiếp rằng cha là thứ gì vậy? Tuế Tuế…chính là con trai chàng trả lời nó rằng, cha không phải đồ vật”.
Khuôn mặt Tiêu Mạc Dự bỗng tối sầm lại một nửa: “Lời nói con trẻ không chút kiêng dè”.
Hoa Thái U không quan tâm tới sự thay đổi nét mặt chàng, vẫn tiếp tục cười khì khì nói tiếp: “Sau này thiếp nghĩ, thực ra câu trả lời trên cũng đúng. Bởi vì về mặt vật chúng mà nói, chàng là người, chính xác không phải là đồ vật, còn nếu xét từ góc độ ngôn ngữ học chửi người, chàng cũng đúng là chẳng ra cái gì!”.
Nửa phần mặt còn lại của Tiêu Mạc Dự cũng tối sầm nốt: “Nói năng vớ vẩn!”.
“Chàng trước tiên hãy bớt giận! Lúc đó thiếp mãi vẫn không tìm được chàng, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng, vừa hay lại nhớ tới những bức tranh được để trong ngăn kéo chiếc hộp bí mật ở sơn trang Tiêu gia tại Ung thành, trong lòng bỗng chốc dâng lên nỗi oán hận…”
Trên khuôn mặt Tiêu Mạc Dự bỗng thoáng xuất hiện biểu cảm kỳ dị, vừa kinh ngạc lại xen lẫn khó chịu, có điều chỉ trong giây lát chàng đã khôi phục được nét mặt bình tĩnh như trước, tò mò hỏi: “Tranh gì kia?”.
Hoa Thái U càng bình tĩnh hơn, nói như đùa: “Thực ra cũng chẳng có gì, lúc đó biểu muội đột ngột xuất hiện, có khả năng lòng chàng hơi rối loạn, liền giấu thiếp vẽ mấy bức tranh về muội ấy rồi lén lút cất đi, kết quả ngẫu nhiên bị thiếp phát giác. Đàn ông luôn có những phút giây mềm lòng, thiếp rất hiểu nên cũng không nghĩ nhiều về chuyện này, chỉ có điều sau này nhất thời buồn phiền, mới tình cờ nhớ đến…”.
Lông mày bên trái của Tiêu Mạc Dự bắt đầu rướn lên không theo điều khiển: “Nàng đảm bảo mình không nhìn lầm đấy chứ? Ý ta là…chắc ta không làm ra những chuyện như vậy đúng không?”.
Hoa Thái U vô cùng thấu hiểu vỗ vai chàng: “Điều này quả thực không có gì! Chàng thấy đấy, sau này chàng vì có dính líu không rõ ràng với quận chúa An Dương, nên đã dẫn tới việc biểu muội vì quá yêu sinh hận đã xuống tay hạ trùng độc với chàng khiến chàng suýt chết, thiếp chẳng phải cũng đã tha thứ cho chàng, đồng thời còn ở bên chàng mãi đó sao?”.
Lông mày bên phải của Tiêu Mạc Dự cũng bắt đầu rướn cao, giọng chàng lộ rõ vẻ bức xúc: “Chắc không phải như vậy chứ?”.
“Sao lại không như vậy? Thói phong lưu của chàng đâu dừng lại ở đây? Chàng thậm chí còn có giao tình với các cô nương trong lầu xanh, các quản sự bao gồm cả đại hòa thượng dâm tăng kia nữa kìa! Nói ra thì sở thích của chàng quả thực phong phú, không những thế cũng được ưa thích lắm kia. Khiến người thê tử vốn làm tú bà như thiếp đây vừa tự hào lại vừa vinh hạnh.”
Khóe miệng Tiêu Mạc Dự giật giật mấy cái: “Nàng quả là độ lượng”.
“Thiếp vốn rất thoáng mà, chẳng bao giờ so đo tính toán vấn đề vô vị chàng có yêu mình không.”
Nói tới đây, Hoa Thái U chế giễu nói: “Dù gì chàng đã từng nói rằng, thiếp không có tình yêu đối với chàng, hai chúng ta chẳng ai phải chịu thiệt thòi cả.”
“Lúc đó tuy rất vội vàng, nhưng thiếp vẫn nghe rất rõ, đó là ‘Không coi là’.”
Tiêu Mạc Dự cuối cùng đã không thể nhịn được trước sự điên đảo trắng đen của Hoa Thái U, chàng buột miệng nói: “Lúc đó ta nói với nàng hai câu, câu thứ nhất là ‘Không phải Ngụy Lưu’, còn câu thứ hai là ‘Coi là!’”.
Tiêu Mạc Dự sau khi nói xong, lặng yên.
Hoa Thái U sau khi nghe xong, cũng lặng yên.
Thế giới tĩnh lặng này toát ra vẻ đẹp yên tĩnh.
Ánh nắng bên ngoài căn nhà đẹp vô cùng, trong căn nhà lại ổn định hài hòa khó tả.
Đột nhiên Hoa Thái U dịu dàng hỏi: “Chàng đã nhớ ra mọi chuyện rồi ư?”.
“Hả?”
Tiêu Mạc Dự tỏ vẻ thản nhiên không hay biết.
“Không sao, chúng ta không cần sốt sắng, hãy cứ để mọi thứ thong thả.”
Vẻ dịu dàng như nước của Hoa Thái U trái lại khiến Tiêu Mạc Dự nổi da gà.
Hai người cứ giữ nguyên trạng thái kỳ quặc như vậy về tới nhà, Hoa Thái U chợt giống như nghĩ ra chuyện gì liền quay vào bếp, một lát sau, nàng ôm ra một chồng bát bước ra, sau đó mở tay nải, cho chồng bát vào rồi buộc lại.
Tiêu Mạc Dự bồn chồn thắc mắc: “Nàng làm gì vậy?”.
“Trên đường đi chắc chắn phải tìm nhà trọ, chúng ta tuy là thân phận phu thê nên cũng không tiện thuê hai phòng, nhưng thiếp và chàng thực ra chỉ có thể coi là người xa lạ…”
Biểu cảm của Tiêu Mạc Dự cứng ngắc: “Vậy thì có liên quan gì tới số bát kia chứ?”.
Hoa Thái U nghiêm túc giơ một ngón tay lên: “Mỗi phòng chỉ có một chiếc giường”.
Tiếp đó lại giơ một ngón tay lên: “Nhưng chúng ta lại có hai người”.
“Là những người xa lạ chung chăn gối, lẽ nào chàng không cảm thấy cần phải có biện pháp gì đó để ngăn ngừa chuyện gì đó xảy ra sao?”.
“Nàng…ta…bát…giường…”
Ánh mắt Tiêu Mạc Dự phân tán, giọng nói thì lắp bắp.
Hoa Thái U vẫn tận tình giải thích
tới nơi tới chốn: “Tới lúc đi ngủ, hãy múc đầy nước vào số bát này, đặt ở giữa ta và chàng là được. Sau khi về tới nhà chàng vẫn cần tiếp tục duy trì biện pháp này, để tránh người đông lắm chuyện ngộ nhỡ đồn ra chuyện gì không hay thì sao, bởi rốt cuộc không ai biết chàng mất trí nhớ, nên chúng ta phải giả làm phu thê ân ái bịt tai che mắt thiên hạ mới được”.
Sấm rền trời.
Tiêu Mạc Dự bỗng cảm thấy chân mình rất đau, giống bị đá tảng đập trúng vậy.
Sau một hồi vò đầu gãi tai, cuối cùng lắp bắp nói: “Nhưng…nhưng khi ta ngủ rất không…rất không…”.
Hoa Thái U lại cất giọng dịu dàng thu hút hỏi: “Rất không thế nào?”.
Tiêu Mạc Dự thở dài, đành phải nuốt luôn hai từ “nề nếp” xuống, chàng cúi đầu chán nản, lặng lẽ vô hồn.
Chàng lờ mờ nhận thấy đó là hành động tự gây nghiệp chướng không thể sống tự mình đào lỗ để mình nhảy vào hay nói cách khác tự đào huyệt chôn mình.
Thực ra chỉ cần suy nghĩ sơ qua cũng có thể hiểu được dăm ba phần.
Chắc chắn là do câu nói chàng lỡ nói ra lúc trước “Ta đã nói qua từ lâu rồi, thói quen không gõ cửa của Tiểu Cao chính là học từ sư phụ của hắn”, đã khiến Hoa Thái U nghi ngờ. Bởi vì đây là lời chàng nói với nàng khi lần đầu Cao Lương Địa mới tới Tiêu Kim lầu phá vỡ phút giây mặn nồng của hai người. Không ngờ đã lâu như vậy, Hoa Thái U vẫn nhớ rõ như vậy…
Vậy là tiếp theo nàng lại thêu dệt ra một câu chuyện để chàng ngoan ngoãn chui đầu vào, cuối cùng khiến chàng không khảo mà khai.
Chàng quá bất ngờ, chưa từng nghĩ rằng hiện giờ nàng lại tỉ mỉ nhạy bén như vậy, điều đáng sợ hơn nữa chính là, nàng còn học được cách thản nhiên giết người vô hình nữa chứ.
Chàng vốn chỉ định trêu nàng cho vui, tiếp đó tìm thời điểm thích hợp tạo niềm kinh ngạc bất ngờ cho nàng, kết quả lại thất bại, trái lại tạo thành cục diện bản thân thành cá trên thớt mặc cho ai kia mặc sức băm chặt. Nếu cứ phải nằm cùng giường với nàng theo cách kia, chi bằng cứ trực tiếp bị sét đánh chết còn hay hơn.
Có điều việc đã tới mức này rồi phải xử lý thế nào đây?
Tiêu Mạc Dự ngẩng đầu nhìn trời xanh một góc bốn mươi lăm độ, tự cảm thấy buồn bã chất chứa trong lòng.
“Chúng ta nhanh chóng lên đường thôi, tới chỗ nghỉ ngơi vừa hay kịp ăn trưa.”
Hoa Thái U cười hiền hậu, Tiêu Mạc Dự khiếp đảm gật đầu.
Tới đầu thôn, hai người chợt nhìn thấy một chiếc xe lăn dưới gốc cổ thụ, một người đàn ông trung niên áo trắng ngồi trên đó.
Người đàn ông đó ôm bầu rượu, hai má đỏ rần, mắt nhắm hờ, cả người dẻo quẹo như không xương ngồi dựa trên ghế, mái tóc dài đen nhanh tung bay trong gió.
Tiêu Mạc Dự vội tiến lên trước hành lễ: “Cảm phiền minh chủ đích thân tới tiễn, phu phụ Tiêu mỗ hổ thẹn không dám nhận”.
“Sao thay đổi tên nhanh vậy? Ta vẫn cảm thấy tên Ngõ cụt rất hợp với ngươi.”
Người đàn ông lười nhác đưa mắt lườm Tiêu Mạc Dự một cái: “Ta còn sợ ngươi sẽ bị vọp bẻ rút xương định tới thu xác cho ngươi, nếu đã không sao rồi, thì hãy nhanh chóng biến đi!”.
Xem ra, quả nhiên không thể giấu được người đàn ông có tổ chức tai mắt phi pháp này cái gì, có lẽ ngay từ đầu ông ta đã nhìn ra đầu đuôi ngọn ngành.
Hoa Thái U nheo mắt giả bộ ngây ngô: “Là ai có thâm thù đại hận với chàng ấy như vậy chứ?”.
Người đàn ông ngước mắt nhìn về phía nàng, đôi mắt nâu mờ đục chợt lóe sáng, tiếp đó ông ta nở nụ cười ảm đạm: “Ngươi quả thực rất hay đó, chả trách hắn ta mặc dù chẳng nhớ gì, vẫn khó giải được khúc mắc trong lòng”.
Hoa Thái U dụi dụi đôi mắt bị chói lóa, cố dằn lòng sắc dục xuống, nghe thấy Tiêu Mạc Dự chỉ có thể cười khan hai tiếng, chẳng thể đối đáp được gì.
Người đàn ông thấy vậy, lắc đầu nói tiếp: “Tới giờ, ngươi vẫn cho là nỗi khúc mắc kia là hắn oán trách ngươi sao? Đúng là đủ ngốc nghếch rồi đó!”.
“Lẽ nào không phải vậy?”
Tiêu Mạc Dự từ đầu tới giờ vẫn lặng thinh bỗng thở dài một cái: “Ngốc à, bất kể nàng làm gì, ta đều không thể oán trách nàng. Nỗi khúc mắc trong lòng ta, chẳng qua là không quên được mà thôi, cho dù thuốc có kiềm chế ký ức của ta đối với nàng, nhưng cảm giác đó vẫn được lưu giữ trong tim, mãi mãi không thể hóa giải”.
Những lời nói trên được cất lên tình sâu ý nặng cảm động thiên địa, khiến Hoa Thái U như thể đã ngộ ra xúc động vô cùng.
Đôi tình nhân nhìn nhau say đắm bên bóng râm cây cổ thụ trên con đường nhỏ bên bờ ruộng dưới bầu trời xanh mây trắng mặt trời đẹp rạng ngời chiếu trên cao, sự qua lại lâu nay chỉ chờ đợi một ánh mắt hay một nụ cười đã có thể chuyển thành tình nồng thắm khiến người ta đắm say.
Người đàn ông áo trắng chống cằm nhàn rỗi nhìn họ, dường như còn rất hân hoan nữa, ông ta lẩm bẩm một mình: “Coi như không uổng phí tối qua ta đã phải mất nhiều sức lực như vậy để ép hết độc còn sót lại cho ngươi”.
Tối qua?
Hoa Thái U chớp chớp mắt, Tiêu Mạc Dự cũng chớp chớp mắt theo.
“Thì ra, lúc chàng ở ruộng Hoa cải dầu, chàng đã phục hồi trí nhớ rồi?”
“...”
“Chàng cố ý vứt lọ thuốc giải thiếp đã phải khó khăn lắm mới chế được cho chàng, khiến thiếp bực mình?”
“...”
“Tiếp đó, chàng lại cố ý nói với thiếp những lời hằn học là vậy, khiến thiếp buồn?”
“...”
“Cuối cùng, chàng còn cố ý ép thiếp xin lỗi đối với nỗi hổ thẹn áy náy của chàng, khiến thiếp đau lòng?”
“...”
“Được lắm, được lắm.”
Hoa Thái U tuy từ đầu tới cuối đều tỏ ra dịu dàng tự vấn, không khí tốt đẹp đã biến mất thay vào đó là cảm giác nguội lạnh, những lời nói thấm đẫm tình cảm ngọt ngào ban đầu trong giây lát biến thành mưa bom bão đạn.
Tiêu Mạc Dự từ đầu tới cuối lặng yên không nói câu nào buồn bã đưa mắt nhìn kẻ tội đồ, người đàn ông áo trắng giả bộ không nhìn thấy ánh mắt chàng, chán nản đưa tay che miệng ngáp, tiếp đó bắt đầu nhắm mắt giả vờ ngủ.
Mỹ nam say trở thành mỹ nam ngủ, đương nhiên không tiện làm phiền.
Phu phụ Tiêu thị chỉ còn biết chân thành hành lễ với ông ta rồi lặng lẽ bỏ đi.
Đi được một đoạn, Hoa Thái U đột nhiên dừng bước quay đầu nhìn lại, bóng một người một ghế dưới tán cây kia dường như đứng yên, bỗng chốc mang nét cô độc giữa khung cảnh tràn đầy sức sống xung quanh.
Giọng của Tiêu Mạc Dự dường như trầm hẳn: “Mười năm trở lại đây, ông ấy chưa từng rời khỏi thôn này nửa bước, bởi đây là nơi thê tử ông ấy qua đời. Ông ấy gần như dọn nhà về đây, nhằm giữa từng ngọn cây cọng cỏ như ban đầu, chính là để hơi thở của thê tử ông ấy mãi mãi lưu giữ nơi đây, khiến ông ấy bất kỳ lúc nào cũng có thể ở bên bà ấy, mãi khi tới già, rồi được chôn cùng huyệt với bà ấy”.
“Mối tình sâu đậm là vậy mà lại không thể thành một đôi tình nhân thần tiên quyến luyến trên thế gian, quả thực đáng tiếc.”
“Khi thê tử ông ấy vẫn còn sống, hai người vốn tụ ít được gặp gỡ. Sau này hai người thậm chí còn vì một loạt hiểu lầm đã gây nên hiềm khích, tới lúc chân tướng sự việc rõ ràng, thỉ đã mỗi người một nơi mãi mãi cách xa, có hối hận cũng đã không kịp nữa rồi.”
Hoa Thái U thở dài: “Chả trách ông ấy lại nói, còn đang sống mới là quan trọng nhất...”.
Tiêu Mạc Dự đặt tay lên vai Hoa Thái U, nhìn vào mắt nàng nói: “Khi cuộc đời sắp kết thúc, con người ta sẽ trở nên bao dung, bởi vì lúc đó mọi nhân tố bên ngoài đều không còn quan trọng nữa, do vậy sẽ biết trân trọng. Do vậy trong trường hợp thông thường, chúng ta hoàn toàn không biết cái chết sẽ tới lúc nào, luôn cảm thấy còn có rất nhiều ngày tháng để phung phí, luôn cảm thấy bất kể lỗi lầm thế nào cũng có đủ thời gian để giải thích, nhưng luôn luôn sẽ để lại nỗi tiếc nuối suốt đời. Về điều này, cả ta và nàng đều rất rõ, bởi vì chúng ta đều đã trải qua cả hai tình huống trên”.
“Cũng được, vậy chàng hãy nói cho thiếp, tại sao rõ ràng đã giải được độc, lại vẫn cố ý giả vờ?”
“Nàng thực sự không biết nguyên nhân sao?”
Hoa Thái U chép miệng: “Là chàng muốn kiểm nghiệm lòng quyết tâm của thiếp, nhân tiện để thiếp hiểu những vấn đề giữa vợ chồng nên giải quyết thế nào?”.
Tiêu Mạc Dự gật đầu đáp: “Có cách nào còn hiệu quả hơn tự mình cảm nhận chứ? Ta thực sự không muốn tương lai sau này lại sẽ chia cách với nàng chỉ vì những hiểu lầm này nọ, dư vị này, một lần là quá đủ rồi”.
“Minh chủ làm thế nào biết được cách giải độc vậy?”
“Thực ra hai năm nay ông ấy luôn thử, khoảng thời gian trước cuối cùng cũng tìm được cách, chỉ có điều chưa thử nghiệm thực tiễn mà thôi.”
“Tại sao?”
“Bởi ông ấy không biết liệu có thể khôi phục trí nhớ cho ta không, lo lắng sẽ không đáng.”
“Thiếp không đáng để được một lần nữa có được tình cảm của chàng sao?”
Tiêu Mạc Dự không phủ nhận: “Có thể nói như vậy”.
Hoa Thái U bất lực hừ một tiếng: “Thế tại sao tối qua lại đột nhiên giải độc cho chàng vậy?”.
“Bởi vì nàng đã khiến ông ấy nhìn thấy đáng làm.”
Tiêu Mạc Dự cười nói tiếp: “Cũng bởi ta quá kiên trì”.
“Chính chàng chủ động tới nhờ ông ấy giúp?”
“Ta biết ông ấy chắc chắn có cách, sở dĩ trước đây không nhắc tới, là vì ta cảm thấy cuộc sống như hiện tại chẳng có gì tốt đẹp, cho nên cũng chẳng có nhu cầu xin giúp.”
Hoa Thái U cố gắng không cho khóe miệng nhếch lên trên, nghiêm mặt hỏi: “Vậy hiện giờ tại sao chàng lại thay đổi ý định?”.
Trên khắp khuôn mặt Tiêu Mạc Dự đã lộ rõ vẻ vui sướng, nhưng chàng vẫn học theo nàng giữ vẻ nghiêm nghị đáp: “Không nhớ ra nàng, làm sao có thể ngủ với nàng cả đời chứ?”.
“Cho nên, rốt cuộc chàng có muốn ngủ với thiếp cả đời không?”
“Muốn chứ.”
Hoa Thái U hớn hở ra mặt, Tiêu Mạc Dự thành công bộc lộ nỗi lòng nhận thấy chuyện hay sắp có cơ thực hiện liền đưa mắt hỏi: “Đống bát này, xem ra không có đất dụng võ rồi nhỉ?”.
“Có chứ, tại sao không có? Kế hoạch như cũ.”
Tiêu Mạc Dự hú dài: “...Tại sao?”.
Hoa Thái U thì thầm bên tai chàng: “Đến tháng rồi”.
“...”
Tiêu Mạc Dự cả chặng đường phụng phịu về tới nhà, có điều vừa về tới nơi nhìn thấy một bé gái đang ngồi rất ngoan trên chiếc ghế nhỏ ở trước nhà có cảm giác mọi mệt mỏi tiêu tan, chàng cúi người đi về phía cô bé, nở nụ cười nhân từ hỏi: “Nguyệt Nguyệt, còn nhớ ta không?”.
Nguyệt Nguyệt chớp chớp đôi mắt to nhanh nhẹn nhìn thúc thúc kỳ quặc trước mặt, tiếp đó vô cùng lễ phép lắc đầu: “Sao thúc thúc biết tên cháu vậy?”.
Trái tim Tiêu Mạc Dự như vỡ òa trước giọng nói nũng nịu của con gái: “Bởi vì ta là cha của con”.
Nguyệt Nguyệt nghĩ một lát, nghiêng đầu cười: “Con biết rồi, cha chính là người không phải đồ vật kia”.
Tiêu Mạc Dự tối sầm mặt, quay lại nhìn Hoa Thái U trách móc, chợt phát hiện nàng đang hoảng hốt nhìn cô con gái ngoan ngoãn nhất thế gian, run rẩy hỏi: “Con lại gây ra họa gì vậy? Ca ca của con đâu? Vẫn...còn sống đấy chứ...”.
“Mẹ!”
Tiểu nha đầu nhìn thấy nàng, ngay lập tức lao vào ôm lấy chân nàng, làm nũng: “Nguyệt Nguyệt nhớ mẹ quá!”.
“Đừng nịnh mẹ nữa, nói mau, con lại gây ra chuyện gì rồi?”
Tiêu Mạc Dự nhìn thấy con gái thân thiết với Hoa Thái U như vậy ghen tới mức đỏ mắt, có điều nàng lại tỏ ra không nhìn thấy, còn nói với con bằng giọng tức tối. Chàng đứng bật dậy đang định ra oai làm cha, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc cất lên: “A Thái, cuối cùng muội cũng về rồi”