Sở Nguyên Hạo rối rắm nhìn tiểu cô nương nhỏ gầy trước mặt, ấn tượng với nàng vô cùng ít ỏi, nếu không phải nàng khế ước được mười cấp Uyên Đồ Huyền Quy thì tộc trưởng như ông sẽ không bao giờ chú ý trong tộc còn có một cô nương như vậy.
Điều khiến Sở Nguyên Hạo rối rắm nhất là nếu Sở Chước ở dòng chính, sinh hoạt tại Sở gia Lăng Dương thì phải có ấn tượng với nàng mới đúng. Nhưng cố tình Sở Nguyên Hạo lục lọc ký ức cũng không biết tiểu cô nương này là ai. Tuy rằng ông làm tộc trưởng vô cùng bận bịu không có thời gian nắm rõ toàn bộ thành viên trong tộc, nhưng đứa trẻ có duyên với yêu thú như thế này ông không thể không biết.
"Ngươi là......" Sở Nguyên Hạo có chút xấu hổ hỏi.
Sở Chước bình tĩnh nói: "Thưa tộc trưởng, ta là con cháu đời thứ 4 của Sở Khai Hà, tên là Sở Chước."
Dòng chính của Sở gia Lăng Dương hiện giờ có 7 phòng, Sở Khai Hà là tằng tổ phụ của Sở Chước, cũng là người đứng đầu ngũ phòng. Chẳng qua mấy trăm năm trước lão nhân gia nói muốn đi du lịch đại lục nên rời đi Sở gia, đến nay chưa từng trở về, đến cả một chút tin tức cũng không có. Nếu không phải linh bài của ông vẫn chưa vỡ thì có lẽ cả gia tộc đều cho rằng người này đã ngã xuống.
Sở Nguyên Hạo bừng tỉnh: "Thì ra là con cháu của Ngũ gia gia, không tồi......"
Đột nhiên sắc mặt Sở Nguyên Hạo cứng đờ.
Không chỉ có Sở Nguyên Hạo, những trưởng lão đứng cạnh ông sắc mặt cũng cứng đờ. Khác biệt hoàn toàn với việc vui sướng khi phát hiện ra Sở gia có một hài tử càng thiên tài hơn Sở Thanh Từ, bọn họ nhìn tiểu cô nương này lại chứa sự ái ngại, xấu hổ.
Không khí có chút cổ quái, trầm mặc.
Sở Chước nhẹ nhàng vuốt ve Uyên Đồ Huyền Quy vẫn ngơ ngác nằm bẹp trên tay nàng, đầu cúi xuống coi bản thân như một làn không khí trong suốt.
Vẫn là tộc trưởng Sở Nguyên Hạo phản ứng nhanh nhất, hắn khụ khụ vài tiếng, hòa ái nói: "Khó được có hài tử Sở gia chúng ta khế ước được mười cấp yêu thú, con thật không tồi, qua bên kia nghỉ ngơi đi."
Sở Chước vâng một tiếng, sau khi hành lễ với tộc trưởng cùng vài vị trưởng lão liền theo nữ võ giả rời đi.
Nữ võ giả có dáng người cao gầy, mặc một bộ trang phục màu trắng khoác áo giáp màu đen, mặt mày sáng sủa, khí thế sắc bén - là một tu luyện đủ tiêu chuẩn. Sở gia rộng lớn không thiếu người như vậy, bọn họ đều do chính tay Sở gia bồi dưỡng.
Tu vi của nữ võ giả là Vũ Hóa Cảnh. Trước khi Sở Chước trọng sinh thì bậc tu vi này không đáng giá nhắc tới, nhưng trong Huyền thế giới cấp thấp như đại lục Tấn Thiên thực lực này đã được xưng là cao thủ.
Đại lục Tấn Thiên thật sự quá xa xôi hẻo lánh.
Nữ võ giả mang theo Sở Chước ra khỏi quảng trường Trung Đình, băng qua một đình viện rực rỡ gấm hoa lại bước tới một rừng trúc tím.
Thứ trúc tím này nổi danh có thể thanh lọc tâm hồn, võ giả gặp phải tâm ma tu luyện tại đây sẽ áp chế được phần nào tâm ma quấy phá, là một loại thiên tài địa bảo vô cùng khó tìm.
Sâu trong rừng trúc có một khu nhà to lớn mộc mạc.
Trước khi đi vào nhà, nữ võ giả làm một tư thế mời: "Thập Bát tiểu thư, mời."
Sở Chước đứng thứ 18 trong dòng chính nên võ giả Sở gia xưng hô nàng là Thập Bát tiểu thư. Từ lúc nàng sinh ra đến giờ, rất ít người sẽ cung kính hay khách khí gọi nàng "Thập Bát tiểu thư". Đa số hạ nhân cũng làm lơ dòng chính của ngũ phòng, bởi nghiêm khắc mà nói - dòng chính Ngũ phòng ở Sở gia Lăng Dương chỉ có duy nhất một mình nàng, cũng không thể trách các dòng chính khác xem thường Ngũ phòng.
Thật sự là...... Tác phong hành sự của Ngũ phòng khiến mọi người khó có thể chấp nhận.
Sở Chước dưới sự chỉ dẫn của nữ võ giả bước vào nhà.
Trong phòng có hai đứa nhỏ, trong lòng bọn họ đều ôm yêu thú vừa khế ước được, tất cả đang thử bồi dưỡng cảm tình với chúng nó.
Sở Chước nhìn lướt qua liền thấy Sở Thanh Từ lạnh như băng như sương ôm Băng Mục Sư ngồi ở một góc, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng chải vuốt từng sợi lông của Băng Mục Sư, động tác ôn nhu cực kì. Bên cạnh là một nam hài vô cùng tuấn tú mặc một chiếc áo gấm có hoa văn trúc xanh, đầu đội kim quan, một thân châu quang bảo khí rõ là tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa đã quen.
Có thể tới được đây đều là những hài tử khế ước được sáu cấp yêu thú trở lên, cũng là đối tượng được chăm sóc bồi dưỡng đặc biệt của Sở gia. Mà hiện tại mới khảo hạch ở dòng chính, chỉ có hai người đủ điều kiện - một là Sở Thanh Từ, hai là Sở Nguyên Hi.
Sở Nguyên Hi là con cháu của đại phòng Sở gia Lăng Dương, cùng một thế hệ với tộc trưởng Sở Nguyên Hạo, là thúc thúc của Sở Thanh Từ, khế ước thú của hắn là bảy cấp Cửu Li Chồn.
Lúc này Sở Nguyên Hi đang trấn an yêu thú của mình.
Băng Mục Sư của Sở Thanh Từ tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng hơi thở của chín cấp yêu thú vẫn khiến Cửu Li Chồn có chút bất an, cần chủ nhân trấn an mới an ổn đôi chút.
Giống Sở gia trực tiếp đặt ra hiệp nghị với đại yêu thú, sử dụng quyển trục khế ước triệu hồi yêu thú đa số đều là mới sinh không lâu, rất ít có yêu thú trưởng thành nghe lời triệu hồi tới đây bởi thực lực của chúng nó đã không cần khế ước với nhân loại để tăng lên tu vi.
Phát hiện có người tiến vào, hai người đều nhìn qua.
Lại nhìn đến con rùa nhỏ nằm bẹp trên tay Sở Chước, trên mặt Sở Nguyên Hi lộ ra chút tò mò, Sở Thanh Từ cũng tìm tòi quan sát.
Tuy rằng bọn họ rất thích yêu thích "đồng bọn" của mình, nhưng theo bản năng vẫn muốn nhìn người khác triệu hồi được gì, không phải để ganh đua mà muốn nhìn chủng loại đa dạng của yêu thú.
"Ủa, đây là yêu thú gì vậy?" Sở Nguyên Hi hứng thú bừng bừng bước tới hỏi.
Thấy rõ ràng là con rùa có chiếc mai màu xanh đậm, Sở Nguyên Hi vô cùng thất vọng.
"Chỉ là một con rùa đen, nhỏ như vậy, một chút cũng không mạnh mẽ, nó là yêu thú cấp mấy? Sáu cấp sao?" Sở Nguyên Hi suy đoán, lại giơ Cửu Li Chồn của hắn lên: "Rùa nhỏ ngốc nghếch này có bản lĩnh gì? Chồn của ta chỉ cần một móng vuốt cũng đánh bay được nó."
Cửu Li Chồn bị chủ nhân giơ lên có chút ngây ngốc nhìn Sở Chước, lại nhìn rùa nhỏ không nhúc nhích kia. Có lẽ do bộ tộc Huyền Quy xưa nay hiền lành trầm tĩnh, cho
dù là mười cấp cũng không giống các yêu thú khác hùng hổ dọa người. Cửu Li Chồn không hề sợ hãi, vươn móng vuốt nhỏ núc ních thịt vẫy vẫy.
Có chút giống như là chào hỏi.
Các yêu thú mặc kệ có bao nhiêu cấp, tại thời điểm mới sinh chúng nó đều yếu ớt lại ngốc nghếch.
Bởi vì năng lực hữu hạn, hai đứa trẻ không nhìn ra được con rùa nhỏ ngốc nghếch nằm úp sấp không nhúc nhích trên tay Sở Chước có gì đặc biệt. Nhưng bọn họ cũng không ngốc, người có thể tới đây đều phải khế ước được sáu cấp yêu thú trở lên - tất nhiên họ sẽ không cho rằng con rùa nhỏ này là yêu thú cấp thấp.
Cửu trưởng lão là người uyên bác nhất Sở gia về việc tìm hiểu các chủng loại yêu thú cũng tốn rất nhiều thời gian mới biết phẩm cấp của yêu thú này.
Sở Chước nhẹ nhàng bâng quơ: "Nghe Cửu trưởng lão nói nó là Uyên Đồ Huyền Quy."
"Uyên Đồ Huyền Quy?" Sở Nguyên Hi vẫn mơ mơ màng màng.
"Là yêu thú hệ thủy mười cấp Uyên Đồ Huyền Quy." Sở Thanh Từ mở miệng nói: "Uyên Đồ Huyền Quy có huyết mạch của thần thú Huyền Vũ, giai đoạn đầu không có bản lĩnh gì mấy, chờ nó hoàn toàn trưởng thành có thể thông thiên triệt địa, so với các loại yêu thú thì phòng ngự của nó nằm trong top 10."
Sở Nguyên Hi nghe được lời này ánh mắt nhìn về phía rùa nhỏ hoàn toàn thay đổi.
Sở Chước nhìn Sở Thanh Từ, tiểu cô nương vẫn ôm tuyết sư, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó, thần sắc lạnh nhạt giống như một câu lưu loát vừa rồi không phải nàng nói.
"Thì ra là mười cấp... Chỉ cần tiến hóa đến mười hai cấp là có thể trở thành thần thú trong truyền thuyết." Sở Nguyên Hi vô cùng hâm mộ.
Sở Thanh Từ nghiêm túc nói: "Không có khả năng! Yêu thú chính là yêu thú, bao nhiêu cấp cũng vậy. Giữa yêu thú và thần thú có một ranh giới không thể vượt qua, nó không có khả năng tiến hóa thành thần thú trừ khi có tinh huyết của thần thú luyện hóa thân thể, trải qua thời kì lột xác gian khổ mới có thể tiến hóa thành thần thú Huyền Vũ."
Sở Nguyên Hi ngày thường không thích đọc sách, thấy nàng ta nghiêm túc phản bác lập tức thẹn quá thành giận.
Hắn ôm Cửu Li Chồn, bĩu môi: "Ta cũng chỉ nói chơi, ngươi nghiêm túc quá làm gì? Mới tí tuổi đã như bà lão, về sau ai dám lấy ngươi."
Sở Thanh Từ mặc kệ hắn, rũ mắt tiếp tục bồi dưỡng cảm tình với Băng Mục Sư.
Sở Nguyên Hi quay đầu nháy mắt với Sở Chước ý bảo nàng đừng nói chuyện với Sở Thanh Từ.
Sở Chước nhìn hắn cười, ôm rùa nhỏ không nói gì. Nó phản ứng rất chậm, an tĩnh nằm trên tay nằng, nửa ngày cũng không thay đổi động tác, nếu không phải đầu hơi cựa quậy, tròng mắt lay chuyển thì người khác còn nghi ngờ nó có phải đã chết rồi hay không.
Qua một hồi lâu rốt cuộc có người thứ 4 bước vào.
Là một nam hài ngũ quan thanh tú, làn da tái nhợt, giữa hàng lông mày có chút gì đó tối tăm. Trong lồng ngực hắn là một con sáu cấp Đại Địa Liệt Hùng. Chú gấu con kia vô cùng béo tốt, thịt núc na núc ních bám lên người chủ nhân khiến cánh tay nhỏ yếu của nam hài có phần nặng nề. Nhưng nó không hay biết gì vẫn cố leo lên vai chủ nhân. Yêu thú này có vẻ hoạt bát lại ngây thơ chất phác.
Sở Nguyên Hi vô cùng vui sướng lên tiếng chào hỏi: "Thanh Loan, yêu thú của ngươi thật mạnh mẽ."
Sở Thanh Loan là con cháu của Nhị phòng Sở gia Lăng Dương, bởi vì tuổi tác tương đồng nên từ nhỏ đã học tập chơi đùa với đám người Sở Nguyên Hi. Quan hệ của bọn họ có thể nói vô cùng tốt.
Sở Thanh Loan ho khan một tiếng: "Nó chỉ có sáu cấp, không so được với các ngươi." Nghe có vẻ như là trêu đùa nhưng sự tiếc nuối trong giọng nói không thể che giấu được.
Sở Thanh Từ nhìn hắn một cái cũng không tiếp tục để ý.
Sở Nguyên Hi nghe không hiểu, vẫn bộ dạng ngốc nghếch như cũ.
Hài tử bước được vào gian phòng này cũng không nhiều, mãi đến lúc khảo hạch năm nay kết thúc cũng chỉ chọn được 6 người. Dòng chính Sở gia Lăng Dương có 4 người, 2 người còn lại thuộc dòng nhánh, trong đó có cả Sở Nguyệt – người trò chuyện với Sở Chước hồi nãy.
Mọi thứ đều giống trong trí nhớ của Sở Chước - chưa vì nàng trọng sinh mà thay đổi.
Sở Nguyệt nhìn thấy Sở Chước, vui sướng ôm Linh Mục Hầu nàng vừa khế ước được bước tới.
Chú khỉ kia rất nhỏ, kích thước chỉ bằng 2 ngón tay nhưng đôi mắt lại to cực kì, lóng la lóng lánh khiến người khác vừa nhìn đã thích. Khỉ con ôm chặt ngón tay của Sở Nguyệt, đôi mắt ngó nghiêng xung quanh vừa thông minh vừa đáng yêu.
"A Chước, con rùa nhỏ này thật sự là mười cấp Uyên Đồ Huyền Quy sao?" Sở Nguyệt tò mò hỏi.
Sở Chước gật đầu, thần sắc trên mặt vẫn chưa biến hóa chút nào.
Sở Nguyệt nhìn rùa nhỏ như nhìn vật lạ: "Ta có thể sờ nó không?"
Sở Chước còn chưa trả lời, giọng nói của Sở Nguyên Hi đã vang lên: "Đồ ngốc, ngươi không biết không được sờ vào yêu thú mới được khế ước sao? Tuy rằng nó mới sinh ra không có chút lực sát thương nào, nhưng thời điểm này yêu thú chỉ quen hơi thở của chủ nhân, nếu ngửi được hơi thở của người khác nó sẽ công kích."
Sở Nguyệt bị dọa sắc mặt trắng bệch, run rẩy nói: "Ta, ta không biết......"
Sở Nguyên Hi nhìn nàng như nhìn một đứa ngốc, cũng không muốn nói gì thêm.