Dữ Thiên Đồng Thú

Chương 6


trước sau

Sở Chước đặt bé rùa con lên chiếc bàn nhỏ, nhìn yêu thú vẫn còn đang như hổ rình mồi kia: "A Chiếu, đây là Huyền Uyên, yêu thú hôm nay ta khế ước được, các ngươi về sau chung sống hòa thuận nhé."

Đôi mắt hai màu của A Chiếu trợn trừng, vẻ mặt khiếp sợ.

Mới nửa ngày đã nghĩ ra được cả tên rồi, nàng quả nhiên chân trong chân ngoài, có nó rồi vẫn còn muốn yêu thú khác.

A Chiếu tức giận, lại giơ móng vuốt định đánh bay rùa đen.

Sở Chước hết cách, ôm lấy yêu thú giống con mèo nhỏ này, hôn lên nhúm lông màu trắng trên trán nó.

Tiểu yêu thú nãy còn giương nanh múa vuốt lập tức ngây ngốc.

Trong mắt Sở Chước có ý cười lướt qua, chiêu này đúng là lúc nào cũng hữu dụng - đời trước mỗi lần A Chiếu tức giận, chỉ cần hôn một cái là nó an tĩnh.

Dỗ dành yêu thú cáu kỉnh xong, Sở Chước ngồi ở trên giường nhìn qua nhẫn trữ vật một chút.

Chiếc bàn bên cạnh nàng có hai con yêu thú đang nằm. Đứa lớn nhìn chằm chằm đứa nhỏ, đứa nhỏ lại chui vào mai rùa không thèm để ý xung quanh.

Móng vuốt của đứa lớn không nhịn được cào cào vào mai rùa tạo ra một tiếng cực kì chói tai.

Sở Chước ngẩng đầu nhìn, thấy A Chiếu đang dùng mai rùa để mài móng vuốt.

Đời trước không ít lần nó làm vậy, Huyền Uyên lại chưa từng kháng nghị, mai rùa vẫn hoàn hảo không xước xát gì nên nàng cũng không so đo, tiếp tục kiểm kê đồ trong nhẫn trữ vật.

Tiếng chói tai không ngừng khiến Uyên Đồ Huyền Quy không thể không thò đầu ra, đôi mắt nhìn về phía chủ nhân lại phát hiện nàng không hề để ý nơi này, đành phải ngẩng đầu quan sát tiểu yêu thú.

【 Có...... chuyện...... gì......】

Uyên Đồ Huyền Quy mới sinh ra chưa được mấy ngày đã bị triệu hồi tới đây nên giọng nói chậm chạp kéo dài như một đứa trẻ đang tập nói.

A Chiếu vốn đã nôn nóng, nghe xong muốn xoa lỗ tai.

Nó vươn móng vuốt quơ quơ trước mặt rùa nhỏ.

【 Nơi này do ta làm chủ! 】 A Chiếu nói: 【 Về sau bổn đại gia chính là lão đại của ngươi, ngươi phải nghe theo lời bổn đại gia, hiểu chứ? 】

Thế giới của yêu thú rất đơn giản, thực lực tối cao, cường giả vi tôn. Uyên Đồ Huyền Quy cảm nhận được trên người yêu thú có một loại hơi thở vô cùng nguy hiểm —— tuy rằng hơi thở này hình như bị thứ gì che dấu khiến nó giống như một con yêu thú cấp thấp, nhưng Uyên Đồ Huyền Quy có huyết mạch thần thú Huyền Vũ lại cảm nhận được uy hiếp thì không thể xem thường được.

Trước nay yêu thú chỉ thần phục kẻ mạnh hơn mình. Thế nên Huyền Uyên vô cùng sảng khoái trả lời: 【 Được! 】

A Chiếu vô cùng vừa lòng, chuẩn bị nói cho nó quy củ lại nghe được giọng nói ê a chậm chạp: 【 Vậy...... Chủ...... Nhân......】

【 Chước Chước là của bổn đại gia, ngươi là của Chước Chước, nên ngươi cũng là của ta, hiểu chứ? 】 A Chiếu dùng móng vuốt vỗ mặt bàn, nói đúng lý hợp tình, ra vẻ uy nghiêm của đại ca với chúng tiểu đệ. Nó tiếp tục bắt nạt rùa nhỏ mới sinh ra không lâu đến nói chuyện còn chưa sõi: 【 Nếu có bổn đại gia ở đây thì không được bò lên người Chước Chước! Bổn đại gia ăn đùi gà cùng Chước Chước ngươi cũng chỉ có thể nhìn! Hiểu chứ? 】

Uyên Đồ Huyền Quy suy nghĩ trong chốc lát vẫn không hiểu nó nói gì. Móng vuốt lông xù quơ đi quơ lại trước mặt khiến nó hoa mắt, đành phải mơ mơ hồ hồ đồng ý.

Đại ca vừa lòng, cào lên mai rùa của tiểu đệ mấy cái coi như khen thưởng. Vết cào dường như có ảnh hưởng đến hoa văn màu bạc trên mai, mỗi lần yêu thú "hạ tay" thứ hoa văn ấy lại sáng hơn một chút.

Nói rõ quy củ với tiểu đệ xong, A Chiếu nhảy lên vai Sở Chước nhìn nàng kiểm kê đồ vật.

Uyên Đồ Huyền Quy thấy yêu thú không quấy rầy nên tiếp tục chui vào mai rùa giả chết.

Sở Chước cảm thấy một bên vai trĩu nặng, bên má có thứ gì đó lông xù lướt qua, xoay mặt nhìn thấy yêu thú đang dài cổ hóng hớt, bộ dáng vô cùng hứng thú.

Sở Chước đặt từng món đồ trong nhẫn trữ vật lên chiếc ghế dài.

Đầu tiên là kim châu, linh châu, linh thạch.

Kim châu mười hộp, mỗi hộp có ba ngàn viên; linh châu năm hộp, mỗi hộp có một ngàn viên và mười khối hạ phẩm linh thạch.

Tỉ lệ quy đổi của đại lục Tấn Thiên thì 1 viên linh châu =1000 viên kim châu, 1 khối hạ phẩm linh thạch =1000 viên linh châu.

Số tiền khen thưởng này của Sở gia trong mắt người đã từng là phú hào như Sở Chước thật sự không đáng là bao, nhưng ở đại lục Tấn Thiên thì nó đã là một đại gia tài. Đại lục nằm trong Huyền thế giới, linh thạch rất hiếm, lần này Sở gia lại khen thưởng mười khối linh thạch - xem ra vô cùng coi trọng yêu thú cấp mười.

Tiếp theo là đan dược, có các loại mà người tu luyện rất cần như Bồi Nguyên Đan, Thanh Khí Đan, có cả Yêu Hoàng Đan yêu thú cực kì thích, mỗi loại có ba bình.

Sở Chước đổ ra hai viên Yêu Hoàng Đan, một viên đưa cho yêu thú đang ngồi trên vai, không ngoài ý muốn bị chiếc lông xù đẩy đi, vẻ mặt nó tràn đầy sự ghét bỏ.

Sở Chước bình tĩnh đặt viên còn lại trước mặt rùa nhỏ. Cấp mười yêu thú nãy còn chui vào trong mai giả chết, ngửi thấy mùi đan dược mới chậm rãi nhô đầu ra, chậm rì rì từng ngụm từng ngụm gặm nhấm Yêu Hoàng Đan.

A Chiếu không khỏi phát ra một tiếng khinh thường.

Sở Chước cũng không hề để ý, đời trước nàng đã biết A Chiếu không giống những yêu thú khác. Đồ vật bình thường nó cực kì chướng mắt, nhưng nó đã coi trọng thì không một ai được đụng tới, dám tranh đoạt thì phải hỏi móng vuốt
của nó có đồng ý hay không, đừng coi thường bộ vuốt yếu ớt mỏng manh kia – nó có thể cào yêu thú cấp mười một vết sâu tới tận xương.

Kiếp trước nàng không phải không nghi ngờ lai lịch của A Chiếu. Thời điểm Sở Chước nhặt được A Chiếu, thân thể nó bị trọng thương, giống một con mèo sữa chỉ có thể suy yếu thở khò khè, nàng cẩn thận nuôi dưỡng nửa năm mới đứng lên được.

Về sau xảy ra rất nhiều chuyện, mãi đến lúc A Chiếu mất tích, nàng cũng không hề biết lai lịch với chủng loại của nó.

Không sao, bây giờ làm lại từ đầu, có lẽ đời này mọi thứ sẽ rõ ràng.

Cất đan dược đi, Sở Chước tiếp tục nhìn những thứ khác, phát hiện còn có mấy bộ pháp y, võ cụ,... đều là những thứ thích hợp với nàng ở thời điểm hiện tại.

Sở gia vô cùng hào phóng với hài tử khế ước được yêu thú cấp cao. Ngũ phòng chỉ còn lại một mình Sở Chước nên nàng không cần phải hiếu kính trưởng bối, có thể giữ tất cả làm vật tư tu luyện của bản thân.

Sở Chước thu thập hết mọi thứ chỉ để lại hai khối hạ phẩm linh thạch.

Lúc này A Chiếu đã chạy đi quấy nhiễu rùa nhỏ, dùng móng vuốt cào cào mai nó. Rùa đen vẫn tiếp tục rút đầu, như một người ông hiền từ để cho cháu mình ra sức đùa nghịch.

Sở Chước nhịn không được cười một tiếng, nàng đặt trước mặt Uyên Đồ Huyền Quy một khối linh thạch, khối còn lại đặt trước mặt A Chiếu.

Hai con yêu thú đều quay đầu nhìn.

"Khối này cho Huyền Uyên, khối này cho A Chiếu." Sở Chước cười tủm tỉm, khuôn mặt gầy gò ôn nhu lại ân cần.

Hai con yêu thú nhìn nàng, Uyên Đồ Huyền Quy chậm rãi bò lên trên khối linh thạch, nằm úp sấp giống như đang ấp trứng. Còn A Chiếu lại dùng móng vuốt khẩy khẩy một chút, lát sau mới ngậm lấy tha lên trên giường, đặt ở vị trí nó hay ngủ.

Sở Chước nhìn hai con yêu thú, trong lòng vui sướng vô cùng.

Trước nay nàng đều rất hào phóng về việc tặng đồ cho người trong nhà, bởi vì chúng nó đáng giá.

Sau khi làm xong mọi việc, Sở Chước đứng dậy, đang muốn đi ra giếng múc nước rửa mặt, ai ngờ vừa mở cửa liền thấy mười mấy hạ nhân đã đứng ở đó từ bao giờ.

Có nam có nữ, ăn mặc cực kỳ chỉnh tề, động tác cũng vô cùng nhanh nhẹn, thấy nàng bước ra lập tức tiến lên hành lễ.

"Thỉnh an Thập Bát tiểu thư." Mười mấy hạ nhân đồng loạt hô.

Sở Chước ừ một tiếng, cũng không hỏi ai phái bọn họ tới, chỉ nói: "Ta muốn rửa mặt, bưng chút nước ấm lên đây."

Một nha hoàn xinh đẹp vội vàng vâng một tiếng, phân phó người đi làm việc, tiếp đó nói với Sở Chước: "Thập Bát tiểu thư, nô tỳ tên là Lệ Y, sau này sẽ đi theo hầu hạ ngài, ngài có yêu cầu gì cứ việc sai bảo."

Sở Chước vẻ mặt không đổi, mở miệng nói: "Bữa tối có đùi gà hầm linh măng không?"

Lệ Y sửng sốt, lập tức trả lời: "Tất nhiên là có ạ."

"Vậy được rồi, bưng tạm 30 chiếc đùi tới đi."

Lệ Y: "............"

Lúc Sở Chước trở về phòng, A Chiếu lại dán vào mặt, dùng chiếc lông xù quấn quanh cổ nàng, nhúm lông trắng trên đầu cọ cọ mặt nàng, đây là hành động thể hiện nó đang vô cùng vui sướng.

Ba mươi chiếc đùi gà khiến nó vui vẻ cực kì.

Sở Chước ôm nó xuống, xoa xoa chiếc đầu nhỏ: "Đừng tùy tiện nhảy lên mặt ta."

A Chiếu ngao ô một tiếng, nhảy lên trên bàn tiếp tục đùa nghịch rùa đen.

Buổi tối quả nhiên có nguyên một bàn đùi gà hầm linh măng, hương thơm nức mũi.

Sở Chước không cần người hầu hạ, đỡ phải giải thích A Chiếu chui từ đâu ra.

Nàng gắp một chiếc đùi gà đặt vào bát của A Chiếu, nhìn nó sung sướng vùi đầu ăn, chiếc đuôi đằng sau vẩy qua vẩy lại liên tục,.

Lại nhìn rùa nhỏ ngốc nghếch vẫn đang nằm úp sấp trên khối linh thạch, ngây ngô xem bọn họ ăn.

Sở Chước nghĩ nghĩ, gắp vài miếng linh măng đặt trước mặt nó, sau đó nhìn nó chậm rì rì gặm nhấm, nàng lại gắp thêm một chút cơm. Nó vẫn như cũ ăn một cách chậm rãi, thứ gì cũng không từ chối, không hề kén ăn, chẳng giống yêu thú mới sinh một chút nào.

Đây là một con rùa đen ăn tạp không kén chọn bất cứ thứ gì.

Nhưng Sở Chước lại nghi ngờ vì nó quà lười nên mới không hề kén ăn, mấy chủng loại này rất hay bị bệnh lười mà.

Sau khi ăn xong sắc trời đã tối đen như mực.

Sở Chước rửa mặt xong, như thường lệ tiến vào trạng thái tu luyện.

Tĩnh tọa đến tận đêm khuya nàng mới mở mắt ra, hai con yêu thú đã ngủ không biết trời đất: rùa nhỏ vẫn lấy linh thạch làm giường, rúc vào trong mai ngủ say xưa, còn A Chiếu lại cuộn thành một vòng, vùi đầu vào trong chiếc đuôi to.

Lúc Sở Chước đứng dậy, A Chiếu liền ngẩng đầu nhìn nàng.

Mãi đến lúc Sở Chước nằm trên giường, A Chiếu lăn vào trong lòng nàng, chiếc móng vuốt lông xù đặt lên cánh tay nhỏ xinh, bấy giờ nó mới chịu ngủ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện