Khi rời khỏi văn phòng Đào Hành Nhược, dọc đường tiến về phía thang máy, thời điểm đi ngang qua tấm áp phích quảng cáo khổ lớn của Nguyễn Ninh Vi treo trên tường, Quý Hựu Ngôn vẫn còn cảm thấy hoảng hốt.
Tướng mạo Nguyễn Ninh Vi không thể coi là xuất chúng trong một bể mỹ nhân giới giải trí, có điều cảm giác mà cô nàng mang lại là sự dịu dàng nhu hòa rất ít gặp trong giới. Nhưng làm nghề này mà muốn được công chúng nhớ tên thì trừ phi có sẵn độ nổi tiếng, hoặc không thì phải có tác phẩm để đời, chí ít cũng phải được như Cảnh Tú, vừa mới ra mắt đã bật lên nhờ nhan sắc hơn người áp đảo toàn bộ hoa thơm cỏ lạ.
Song Nguyễn Ninh Vi không có gì hết.
Vì thế nên ở đời trước, mặc dù đồng công ty quản lý nhưng Quý Hựu Ngôn không có ấn tượng gì về Nguyễn Ninh Vi. Trước khi Nguyễn Ninh Vi tự sát, ký ức rõ ràng nhất của cô về Nguyễn Ninh Vi chính là Lâm Duyên từng tán dóc với cô về một bộ phim mới ra, rằng có cô diễn viên mặc dù không biết diễn tuy nhiên lại can đảm, hàng loạt bài báo lên tiếng chê bai mà vẫn không hề bình luận đáp trả.
Nếu như Nguyễn Ninh Vi thực sự là bạn gái Đào Hành Nhược thì dựa theo cách thức quan tâm hiện tại của Đào Hành Nhược, tại sao Nguyễn Ninh Vi có thể rơi vào kết cục tự sát tại nhà riêng, qua đời hai ngày mới có người phát hiện ra xác chứ?
Quý Hựu Ngôn rũ mi trầm tư.
Chẳng lẽ là do đời trước mình quá mức trì độn nên mới không phát giác, hay là bởi sau khi trùng sinh, ngay cả bản chất của thế giới cũng đã thay đổi?
Vậy còn Cảnh Tú...?! Quý Hựu Ngôn cảm tưởng việc hô hấp dần trở nên khó khăn.
May thay một giây sau khi cửa thang máy mở ra, Quý Hựu Ngôn liền trông thấy Lâm Duyệt chờ ở cạnh cửa, chắc cô bé đã trao đổi xong xuôi với Ngụy Di Chân nên đứng đợi cô cùng cặp mắt to đang trợn trừng mất bình tĩnh.
Thanh âm của tiểu cô nương lên cao, dường như đã sốt sắng muốn kể lể lắm rồi, "Chị, ban nãy ấy, rốt cuộc ban tổ chức chương trình <Đại chế tác toàn dân> cũng đã thông báo giáo viên hướng dẫn cuối cùng rồi. Chị mau đoán xem đó là ai đi? Dám cá chị không đoán được đâu!"
Quý Hựu Ngôn thấy vẻ mặt Lâm Duyệt có vẻ chấn động liền vỡ lẽ, tảng đá lớn vừa mới đè nặng cõi lòng lập tức vơi đi phân nửa.
Cô thả lỏng cơ mặt, mang theo ham muốn trêu chọc trợ lý nhỏ mà tỏ ra lạnh nhạt không quan tâm, "Chị không đoán, dù sao thì em cũng chẳng nhịn được lâu." Dứt lời, cô đưa tay ấn nút thang máy, đùa giỡn, "Thế có vào hay không đây, không vào thì thôi để chị xuống."
"Ơ hay, ơ kìa! Chị? Chị..." Lâm Duyệt thấy cửa thang máy khép lại bèn duỗi tay ngăn lại, sau đó nhanh chân bước vào.
Cô nàng đứng bên cạnh Quý Hựu Ngôn, không nhịn nổi phải lén quan sát cô gái vừa xinh đẹp, khí chất lại thong dong tự tin đứng kế bên.
Cách đây ba tháng, có một lần chị Quý bị hạ đường huyết dẫn đến hôn mê ngất xỉu, sau khi tỉnh dậy dường như lại có gì đó không còn giống xưa. Trước đây, ngoại trừ lúc đứng đối diện camera, còn không có bao giờ nụ cười thoải mái như thế treo trên gương mặt chị ấy không? Chứ đừng nói đến việc còn có tâm trạng trêu chọc mình.
Bởi vì đã hoàn toàn thoát khỏi bàn tay của người phụ nữ hà khắc Uông Quân Thiền kia cho nên chị ấy mới như được tỏa sáng thêm một lần nữa sao? Lâm Duyệt thầm suy đoán.
Mà dù nguyên nhân có thế nào chăng nữa, thay đổi như bây giờ chính là chuyện may mắn, Lâm Duyệt cao hứng thay cho Quý Hựu Ngôn.
Cô nàng thu hết mọi thắc mắc lại, giả vờ oán trách, "Chị thật vô tình quá đi mất, không chịu theo hầu chuyện em tẹo nào, giả bộ hiếu kỳ một tí cũng được mà." Dứt lời, đúng như Quý Hựu Ngôn đã nói từ trước, cô nàng đã tự chấp nhận để lộ câu trả lời, "Được rồi, em công bố cho chị nghe đáp án_"
"Là Cảnh Tú! Chính là Cảnh Tú! Là ảnh hậu Cảnh Tú ai cũng mong lấy mong để đã biệt tích hai năm về trước đó!" Nhắc tới Cảnh Tú, thanh âm ngự tỷ của tiểu cô nương lại bị đẩy cao vút lên, không khỏi khiến người khác thấy hơi buồn cười.
"Ừ rồi..." Quả nhiên là thế.
Quý Hữu Ngôn bật cười vui vẻ, khóe môi cong lên, kìm lòng chẳng đậu hàn huyên cùng Lâm Duyên thêm mấy lời, nghi hoặc ban nãy biến mất phân nửa.
Cô nâng tay vén một lọn tóc về sau tai rồi được đà tiện thể vỗ gáy Lâm Duyệt một cái, khẽ cười, "Bình tĩnh đi nào, ban tổ chức chương trình đã cố tình ém đến tận phút chót thì đương nhiên phải là một tin cực kỳ động trời rồi. Xem ra cũng không khiến mọi người thất vọng vì đã ngóng trông."
Không có gì thay đổi, Cảnh Tú vẫn trở về để tham gia.
Thật tốt quá.
"Dám cá là khiến dân tình dậy sóng dữ lắm. Vừa nãy lúc em kiểm tra đã thấy lượt tìm kiếm tăng vọt không phanh, chắc giờ đã lên top một hot search rồi."
Lâm Duyệt còn lẩm bẩm tò mò, "Mà sao cô ấy lại lựa chọn show trực tuyến để mở màn cho lần trở về này nhỉ?"
Thắc mắc của Lâm Duyệt cũng là thắc mắc của tất cả mọi người, trong đó bao gồm cả chính Quý Hựu Ngôn ở đời trước.
Năm hai mốt tuổi, thông qua show sống còn <Kế hoạch nuôi dưỡng thần tượng> mà Cảnh Tú rơi vào tầm mắt đại chúng, nhờ vào gương mặt gây kinh động như được diện kiến thiên thần mà thu về trăm vạn phiếu bầu giữa bao kiểu đẹp đa dạng phong phú. Sau đấy giữa hàng loạt ủng hộ xen lẫn chê bai trào phúng, cô tham gia diễn xuất bộ phim điện ảnh đầu tiên trong sự nghiệp - <Thống Trị>, giành được giải thưởng Kim Thước lớn thứ hai trong tam đại của ngành giải trí điện ảnh Hoa ngữ dành cho tân binh xuất sắc nhất cùng giải Hoa Lai cho vai nữ phụ ấn tượng nhất, phá bỏ cái mác 'bình hoa di động' đại chúng gán cho thời bấy giờ.
Tiếp đấy Cảnh Tú lên như diều gặp gió, một năm sau nhờ vào <Tựa Phong> mà thâu tóm được một giải thưởng lớn của điện ảnh Hoa ngữ dành cho vai nữ chính xuất sắc nhất, hai năm sau thủ vai cô gái mù trong phim nhựa <Rạng Sáng> khai thác chủ đề đồng tính, đoạt được ngôi vị ảnh hậu Kim Thước đồng thời bộ phim cũng được mang đi liên hoan phim tại Pháp hai lần, hoàn toàn khẳng định được vị thế của nàng trong giới.
Kể cả trong nước hay quốc tế, mọi người đều gọi cô là truyền nhân của nữ thần Thẩm Chi Man, nhờ cô mà điện ảnh Hoa ngữ sẽ có thể chuyển mình sang một trang sử mới trong thế kỷ hai mươi mốt. Tiếc thay, sau khi cô nhận được ngôi vị ảnh hậu lần thứ hai không lâu, thời điểm sử dụng dây treo phục vụ quá trình quay phim <Khoảng Lệch>, cô đã gặp tai nạn không may khiến cho xương ở nhiều nơi bị gãy. Lúc thương thế chuyển biến tốt, tranh cãi các bên cũng xử lý xong xuôi thì cô lập tức tuyên bố tạm lui khỏi giới giải trí để đến Pháp dưỡng thương làm vô số người tụt hứng thở dài.
Mãi mới đợi được tới khi cô trở về, kết quả cô lại từ chối lời mời tham dự một bộ phim của đạo diễn có tên tuổi để hạ mình tham gia show sống còn chiếu mạng ư? Đúng là khiến nhiều người phải mở mang tầm mắt.
Có điều đời trước Quý Hựu Ngôn không có cơ hội, cũng chẳng có tư cách để hỏi Cảnh Tú về nguyên nhân. Đời này, Quý Hựu Ngôn ký kết hợp đồng với Nhiễm Văn, tuyên bố dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ kiên trì với đề xuất yêu cầu tham gia chương trình <Đại chế tác toàn dân>, cốt cũng là để có thể đứng trước mặt Cảnh Tú.
Cô muốn gặp Cảnh Tú, muốn hướng về một tương lai nơi hai người có thể cùng làm việc, cùng sinh hoạt như trong quá khứ. Cô muốn nói hết cho Cảnh Tú biết những hối hận và yêu thương mà đời trước mình đã không kịp bộc bạch.
Quý Hựu Ngôn vẫn còn tâm sự đầy mình nên không đáp lại nghi vấn của trợ lý, vẻ mặt cũng cứng lại không mảy may phản ứng.
Trợ lý nhỏ cảm thán xong cũng thấy không ổn, lắp bắp nói, "Chị, hình như chị không ngạc nhiên tẹo nào đúng không, em... có lẽ nào em đang làm quá mọi chuyện lên ư." Dứt lời, cô nàng nhận ra Quý Hựu Ngôn đang xuất thần, hậu tri hậu giác nghĩ tới một vấn đề...
Đợi đến khi Quý Hựu Ngôn hồi thần, môi hơi cong lên định động viên Lâm Duyệt thì thấy cô bé nhìn mình chằm chằm với biểu hiện là lạ, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
"Sao vậy hả?" Quý Hựu Ngôn bất an quay sang nhìn gương trong thang máy, kiểm tra một vòng từ đầu xuống chân. Đâu thấy có gì bất thường đâu.
"Ấp a ấp úng, chẳng ra dáng quân tử tí nào." Quý Hựu Ngôn nhìn lại, đùa giỡn lại gõ đầu Lâm Duyệt một cái. Cô nghiêng mình, dựa nửa người vào vách thang máy, ung dung nhìn Lâm Duyệt.
Dưới ánh mắt hàm chứa cổ vũ của Quý Hựu Ngôn, Lâm Duyệt nhấp nháy mắt vài lần trước khi thẳng thắn thú thực, "Em hỏi thật