Deneuve cũng nở nụ cười yếu ớt trên gương mặt đã sớm nhợt nhạt, ánh mắt nhìn về phía Lạc Tranh mang theo vài phần áy náy.
"Luật sư Lạc, tôi...có phải tôi rất ích kỷ không? Chị rất ghét tôi phải không?"
Lạc Tranh miễn cưỡng nở nụ cười khổ, "Sao có thể như vậy chứ! Cô là vị công chúa xinh đẹp lương thiện nhất mà tôi đã từng gặp, sao tôi có thể ghét cô cho được."
Trong tình yêu, có ai là không ích kỷ đây? Nếu như nàng có thể vứt bỏ tất cả để yêu Louis Thương Nghiêu, vậy chẳng phải hiện giờ nàng cũng trở nên ích kỷ hay sao?
"Nói như vậy...chị đồng ý rồi?" Gương mặt Deneuve tràn ngập sự mong đợi, "Chị sẽ không giành Thương Nghiêu với tôi, phải không?"
Lạc Tranh nhìn Deneuve, trong lòng không khỏi run lên từng hồi nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản. Đôi mắt nàng khẽ ánh lên một chút, dường như đã hạ quyết tâm, khẽ gật đầu, "Cô yên tâm đi, anh ta vẫn là của cô, ai cũng không thể đoạt được."
Nàng chỉ có thể làm như vậy mà thôi, vào lúc này, buông tay có lẽ sẽ khiến cho bản thân đỡ bị tổn thương hơn một chút...
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Deneuve khi nghe thấy những lời của Lạc Tranh liền sáng bừng lên, nắm chặt lấy tay nàng, giọng nói có chút kích động, "Luật sư Lạc, cảm ơn chị, cảm ơn chị...".
Trong lòng Lạc Tranh lúc này tràn ngập cảm giác cay đắng...
Cửa phòng khách sạn vừa mở ra, mùi hương nhẹ nhàng trong không khí phảng phất như mang theo nỗi ưu thương hệt như tâm trạng Lạc Tranh lúc này. Vẻ mặt Lưu Ly đầy kinh ngạc khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt cùng bộ dạng run rẩy của Lạc Tranh. Không nói lời nào, Lưu Ly liền kéo bạn vào phòng.
Suốt cả quá trình Lạc Tranh cũng không nói lời nào. Sau khi vào phòng chỉ yên lặng ngồi co mình trên sofa, bộ dạng nàng lúc này khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng.
Nhìn Lạc Tranh lúc này, Lưu Ly cũng có thể đoán được bảy, tám phần sự tình. Cô cũng không hỏi gì mà chỉ ân cần rót cho nàng một ly nước trái cây, đặt xuống trước mặt nàng rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh...
"Tiểu Tranh, nếu như cậu muốn khóc thì hãy khóc đi."
Biết Lạc Tranh lâu như vậy, Lưu Ly cũng chưa từng thấy bộ dạng thế này của nàng bao giờ. Lạc Tranh vẫn luôn là người kiên cường cùng bình tĩnh, tựa như bất kỳ phiền não nào trên thế gian này cũng không làm cho nàng đổi sắc. Nhưng hôm nay, nàng lại yếu ớt như vậy, tâm thần bất ổn như vậy chỉ vì một chữ tình. Nắm tay đã vô thức siết lại, hô hấp càng lúc càng gấp rút, Lạc Tranh cắn chặt răng, vô lực cất tiếng...
"Lưu Ly, đừng hỏi gì hết, để cho mình dựa vào cậu một chút..." Thanh âm của nàng có chút nghẹn ngào, thậm chí còn run rẩy.
Lưu Ly nghe mà cảm thấy trong lòng đau nhói, khẽ ôm lấy Lạc Tranh, nhẹ nhàng vỗ về nàng...
Lạc Tranh tựa đầu vào vai Lưu Ly, rất nhanh, hốc mắt liền đỏ lên...từng giọt lệ dâng tràn bờ mi, dọc theo sống mũi thanh tú của nàng chảy xuống bờ môi mặn đắng...
Lưu Ly tuy không nhìn thấy mặt Lạc Tranh nhưng cũng biết nàng đang khóc. Từng giọt nước mắt nóng hổi như những viên ngọc vỡ vụn thấm đẫm vai áo Lưu Ly, thậm chí còn lăn xuống bàn tay cô khiến trong lòng cô không ngừng đau nhức.
Đúng như Lạc Tranh yêu c
ầu, Lưu Ly không hề hỏi gì, chỉ im lặng để cho Lạc Tranh dựa vào mình, khóc thật thoải mái.
Tiếng khóc của Lạc Tranh không lớn, nhưng những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, có thể nhận thấy nội tâm nàng bị đè nén tới mức nào.
Đúng vậy, nàng đã kìm nén quá lâu rồi. Đã lâu như vậy, nàng vốn tưởng mình đã có thể thong dong đối mặt với mọi chuyện, cho dù là Ôn Húc Khiên hay Louis Thương Nghiêu, nàng đều có thể dùng sự tỉnh táo để xử lý. Khi Louis Thương Nghiêu vung dây lưng quất nàng, nàng không khóc. Khi nàng nhìn thấy Louis Thương Nghiêu chăm sóc công chúa, nàng cũng không khóc, nhưng...hôm nay nàng rốt cục không có cách nào đè nén tình cảm thêm nữa. Sự xuất hiện của Deneuve giống như một cái ngòi nổ, khiến cho bức tường kiên cố nàng xây dựng trong lòng mình trong tích tắc sụp đổ.
Kiên nhẫn lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau sạch gương mặt đẫm nước mắt của Lạc Tranh, hốc mắt của Lưu Ly cũng đỏ ửng theo. Một lúc lâu sau, cô mới than nhẹ một tiếng.
"Tiểu Tranh, sao phải khổ vậy chứ?"
Đôi môi đỏ mọng của Lạc Tranh khẽ run lên, nước mắt thấm ướt khăn giấy, nàng muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn tắc trong cổ.
Lưu Ly khẽ lắc đầu, dịu dàng nói, "Khóc lớn lên đi, cậu cứ yên lặng rơi lệ như vậy khiến mình thật sự lo lắng." So với tiếng khóc lớn, Lạc Tranh cứ thổn thức như vậy khiến Lưu Ly thật sự cảm thấy không an tâm, cô cảm thấy Lạc Tranh như đang rơi vào đường cùng vậy.
"Lưu Ly..." Giọng nói run rẩy của Lạc Tranh khẽ vang lên, nước mắt khiến khung cảnh trước mặt trở nên mơ hồ, "Mình vô dụng, thật sự rất vô dụng phải không?"
"Sao có thể vậy chứ? Con người dù kiên cường đến mấy cũng có một mặt nào đó yếu đuối. Dù là đàn ông cũng có quyền rơi lệ, huống chi là phụ nữ." Lưu Ly nhẹ nhàng ôm lấy nàng, dùng những lời từ tận đáy lòng để an ủi, "Tiểu Tranh, cho tới giờ cậu đã quá mạnh mẽ rồi, hiện giờ bỏ hết lớp ngụy trang ra có gì không tốt đây..."
"Không..." Lạc Tranh lắc đầu, nước mắt lại trào ra, "Mình thật sự rất vô dụng, mình vẫn luôn nói với bản thân...phải tránh xa thứ tình cảm này, mình không ngừng cảnh tỉnh bản thân....như vậy sẽ bị tổn thương, thật sự bị tổn thương..."
Lưu Ly tuyệt vọng thở dài một hơi, nhìn Lạc Tranh, "Cậu thật sự yêu anh ta, phải không?"
Lúc này đây, Lạc Tranh không hề tránh né. Nàng vô lực gật đầu, cùng lúc đó, nước mắt lại vô thức rớt xuống... "Mình yêu anh ấy, cho dù mình cố gắng giữ tỉnh táo đến mức nào, đều không thể trốn tránh sự thật này..." Lạc Tranh cảm thấy hơi thở trong lồng ngực như đứt đoạn, không cách nào hít lấy một luồng không khí trong lành...
"Mình vốn nghĩ có thể khống chế tình cảm bản thân, nhưng...mình biết rõ mình yêu anh ấy, cho dù làm gì mình cũng đều hy vọng có được sự quan tâm của anh ấy...mình...so với những người phụ nữ khác thì có gì hơn chứ?"
"Khi đã yêu thì làm sao có thể trốn tránh được đây?" Lưu Ly có thể nhìn thấu tâm tình của nàng, đưa tay khẽ lau đi dòng lệ trên má Lạc Tranh, "Người đàn ông kia nhất định là được rất nhiều phụ nữ ái mộ. Tiểu Tranh à, mình biết cậu vẫn luôn kìm nén, một mực trốn tránh tình yêu của mình, nhưng cậu nhất định cứ phải khổ cực như vậy sao? Cái người đàn ông tên Louis Thương Nghiêu kia thật sự không thể yêu được. Nhưng cậu lại yêu anh ta, phải làm sao đây? Cậu nên làm gì bây giờ đây?"
Lạc Tranh lắc đầu đầy thống khổ, "Mình không biết nên làm sao bây giờ? Mình không muốn rời khỏi anh ấy, nhưng tim mình không ngừng đau đớn. Mình biết là ở bên cạnh anh ấy sẽ tạo thành một trường bi kịch, mình không biết phải làm sao...không biết..."
Ánh mắt Lưu Ly cũng tràn ngập sự đau khổ khi nhìn thấy người bạn thân nhất phải đau lòng thế này.
"Tiểu Tranh, cậu là người bạn tốt nhất của mình, tâm nguyện lớn nhất của mình là có thể nhìn thấy cậu được vui vẻ, nhìn mình..." Lưu Ly giữ lấy tay Lạc Tranh, kiên định lên tiếng.
Lạc Tranh ngước mắt, đôi mắt vốn trong veo giờ đã đỏ hoe vì nước mắt khiến người ta cảm thấy vô cùng đau lòng.
"Anh ta yêu cậu sao? Cậu có từng nghĩ tới hay không? Nếu như anh ta yêu cậu, tại sao hai người lại không thể ở bên nhau?"
Đây là một giả thiết khá táo bạo của Lưu Ly. Mặc dù người đàn ông kia cực kỳ nguy hiểm, tâm địa cũng thâm sâu khó lường, nhưng...điều đó không có nghĩa là hai người bọn họ không thể ở cùng một chỗ.
Đôi mắt rưng lệ của Lạc Tranh dường như có chút sợ hãi, giật mình nhìn sững Lưu Ly hồi lâu, dường như nghĩ tới điều gì đó, nàng liền khẽ lắc đầu...
"Anh ấy chỉ muốn thân thể mình mà thôi, sao có thể yêu mình chứ? Anh ấy muốn mình yêu anh ấy, nhưng không có nghĩa là anh ấy cũng yêu mình như vậy..." Nói đến đây, nàng khẽ nở nụ cười khổ, nước mắt lại lần nữa tràn ngập hốc mắt...
"Deneuve nói rất đúng, yêu Thương Nghiêu đồng nghĩa với việc chấp nhận sự cô độc. Anh ấy là một người cao cao tại thương như vậy, đâu thể để tâm tới tình cảm của mình chứ?" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyen5zz.com
Lưu Ly thật sự kinh ngạc, "Công chúa tới tìm cậu?"
Lạc Tranh vô lực gật đầu. Thân thể nàng lúc này yếu ớt hệt một đứa trẻ, nàng lúc này không hề giống một nữ luật sư làm mưa làm gió trên pháp đình mà chỉ là một đứa trẻ mong tìm lấy sự an toàn mà thôi.
Lưu Ly khẽ thở dài. Có lẽ mọi chuyện nên như vậy, nếu không Lạc Tranh sẽ chẳng bao giờ đem tình cảm ẩn dấu trong lòng bộc lộ ra ngoài thế này.
"Mình vốn nghĩ công chúa là người vô cùng độc đoán nhưng hôm nay khi nhìn thấy mới biết cô ấy dịu dàng yếu đuối đến mức khiến người ta cảm thấy thương cảm, cô ấy lại rất sợ mất đi Thương Nghiêu, còn bỏ đi sự tự tôn của bản thân để giữ lấy tình yêu của mình, mình phải làm gì để không làm tổn thương cô ấy đây?" Lạc Tranh vẫn đang chìm trong cảm giác bi thương, lời nói có chút không được logic cho lắm.
"Mình hiểu, mình hiểu hết." Lưu Ly nhẹ nhàng an ủi nàng, "Công chúa là người thế nào mình biết rất rõ. Trong mắt cô ấy chỉ có người đàn ông kia mà thôi. Tiểu Tranh, mình biết cậu đang sợ hãi điều gì. Cậu sợ không phải vì chuyện cô ấy đến tìm cậu hôm nay mà sợ kết cục của cậu cùng anh ta."
Lạc Tranh nhìn Lưu Ly, cắn chặt môi.
Lưu Ly kéo lấy bàn tay nàng, nhẹ nhàng nói, "Phải, công chúa thật sự rất yêu anh ta, thậm chí mỗi ngày đều ngây người mà ngắm ảnh cùng bức tranh của anh ta. Nhìn cảnh đó khiến mình cảm thấy rất đau lòng, mình biết rõ, nếu không phải tình huống vạn bất đắc dĩ, công chúa cũng sẽ không tới tìm cậu. Nhưng...
Tiểu Tranh à, cậu cũng phải biết rõ, tình yêu vốn không thể miễn cưỡng. Cho dù cậu muốn nhường, thì có lẽ sẽ chỉ khiến mọi người càng thêm thống khổ mà thôi."
"Lưu Ly..." Lạc Tranh khẽ lắc đầu, "Không phải cậu vẫn luôn phản đối sao?"
"Phải, mình vốn phản đối cậu yêu Louis Thương Nghiêu, bởi khi nhìn dáng vẻ đau khổ của công chúa, mình cũng biết yêu người đàn ông như vậy nhất định sẽ rất đau khổ. Cậu là người bạn tốt nhất của mình, Louis Thương Nghiêu có thân phận đặc biệt, anh ta và công chúa lại có hôn ước, mình sao có thể nhẫn tâm nhìn cậu bị tổn thương đây? Nhưng..." Lưu Ly bỗng đột ngột thay đổi chủ đề, nhìn Lạc Tranh bằng ánh mắt chân thành, "Nếu như Louis Thương Nghiêu cũng yêu cậu như vậy thì chuyện lại khác rồi."
Lạc Tranh kinh ngạc nhìn Lưu Ly, nước mắt còn hoen trên gò má, "Lưu Ly, cậu..."
"Tiểu Tranh, mình đang nói rất nghiêm túc với cậu, không hề đùa cợt chút nào hết." Lưu Ly nắm chặt lấy tay nàng, "Nếu Louis Thương Nghiêu yêu cậu, xét theo tính tình của anh ta, anh ta nhất định sẽ không chịu sự trói buộc của hôn ước trong gia tộc. Mình cùng công chúa đã tiếp xúc một thời gian rồi, mình biết Louis Thương Nghiêu là một người đàn ông có một không hai, chỉ cần anh ta muốn nhất định sẽ tìm mọi cách đạt được. Tiểu Tranh, bây giờ cậu cảm thấy sợ chẳng qua vì cậu không biết được tình cảm của anh ta, vậy tại sao cậu không chủ động hỏi anh ta? Vì sao chưa gì cậu đã kết luận hai người sẽ không có kết cục tốt đẹp chứ?"
Lạc Tranh nghe mấy lời này bất giác ngây người mất mấy giây, một lúc sau mới kinh hãi lắc đầu.
"Không được, mình...mình làm không được, không được..."
"Tiểu Tranh, cậu đâu phải người dễ dàng lùi bước chứ? Vì sao lại không được?" Lưu Ly kiên định nhìn nàng, "Nếu như hai người thật lòng yêu nhau, vì sao lại không thể cùng chung sống?"
"Nhưng...tâm tình của Louis Thương Nghiêu mình...không đoán được, mà những lời như vậy mình không cách nào mở miệng hỏi..." Lạc Tranh đưa tay ôm ngực, đè ép cảm giác đau đớn không ngừng lan rộng...
"Lưu Ly, không phải mình trốn tránh, có đôi khi thân phận sẽ quyết định tất cả. Kể cả anh ấy yêu mình thì sao chứ? Chẳng lẽ mình lại làm người thứ ba hay sao? Còn nữa, lẽ nào cậu đã quên kết cục của Louis 14 và Mary Catherine hay sao?"
Toàn thân Lưu Ly bất ngờ run lên, "Tiểu Tranh...đó chẳng qua chỉ là tin đồn..."
"Lưu Ly, cậu biết rõ đó không phải là tin đồn mà là chuyện đã thực sự xảy ra." Lạc Tranh thống khổ nhíu chặt hàng lông mày thanh tú, "Cho dù yêu nhau thì sao chứ? Cha mẹ Louis Thương Nghiêu cũng thật lòng yêu nhau, kết quả cũng là sinh ly tử biệt. Nếu như tình yêu của bọn mình thực sự đem lại tai họa như vậy, mình tình nguyện trốn tránh cả đời này, ít nhất, đối với cả hai người sẽ không ai phải chết, không còn bi kịch tái diễn nữa."
"Làm sao cậu biết Louis Thương Nghiêu không thể cải biến được vận mệnh?" Lưu Ly khẽ vặn lại.
Nước mắt của Lạc Tranh lại lần nữa rớt xuống, nàng không hề lau đi mà nhìn Lưu Ly qua hàng lệ.
"Lưu Ly, người trong cuộc thường có nỗi thống khổ của mình. Nếu như cậu là mình thì sẽ làm thế nào?"
"Mình..." Lưu Ly nhất thời cứng miệng. Đúng vậy, nếu như đổi lại là cô, có lẽ cô cũng sẽ lựa chọn cách trốn tránh. Một mặt không muốn Louis Thương Nghiêu bị thương tổn, mặt khác cũng không muốn cô công chúa vô tội bị thương tổn. Hơn nữa, sức khỏe của công chúa...
"Lưu Ly, có lẽ là mình không đủ tự tin, mình không có cách nào coi như không có chuyện gì, cũng không có cách nào điên cuồng theo đuổi tình yêu của mình. Mình chính là người như vậy, một người đầy mâu thuẫn. Yêu người không thể yêu cho nên dù biết anh ấy yêu mình thì sao đây? Duyên phận đã như vậy, một người đau lòng là đủ rồi, cần gì phải liên lụy đến cả hai."
"Tiểu Tranh..."
"Lưu Ly, mình mệt quá..." Lạc Tranh không
muốn nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng dựa vào vai Lưu Ly, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, làm cho nước mắt đang tràn ngập bờ mi ngược dòng trở lại...
Lưu Ly sao lại không hiểu được nỗi lòng của nàng chứ? Cho nên cô cũng không gắng khuyên nhủ gì nữa mà chỉ nhẹ nhàng vỗ về bả vai nàng. Bạn tốt chính là như vậy! Có đôi khi không cần phải nói gì nhiều, chỉ cần cả hai dựa vào nhau như vậy là đủ rồi...
***
Cho tới hoàng hôn, khi mặt trời đã chìm hẳn sau đường chân trời Lạc Tranh mới rời khỏi khách sạn mà Lưu Ly đang ở. Đi đến chỗ đậu xe của mình nàng lại nhìn thấy một chiếc xe thể thao sang trọng khẽ vượt lên, dưới ánh sáng lúc chạng vạng càng ánh lên sự xa hoa cực độ.
Một gương mặt tươi cười ẩn sau kính xe nhìn về phía nàng, lái xe là ai vậy?
Còn đang mải nghĩ, cửa kính xe đã chậm rãi hạ xuống, hé ra một gương mặt vô cùng anh tuấn. Nhìn thấy Lạc Tranh, người lái xe liền nhanh chóng mở cửa bước xuống, thân hình cao lớn dưới ánh chiều tà đổ bóng xuống mặt đường vô cùng mạnh mẽ.
"Liệt?" Lạc Tranh nhìn người đàn ông đang tiến lại phía mình, kinh ngạc đến tròn mắt.
Sao cậu ta lại ở đây?
Dưới ánh trời chiều, Liệt khoác trên người một bộ âu phục màu đen, một cái áo khoác ngoài ôm lấy thân hình cao lớn khiến dáng vẻ cậu ta càng thêm mạnh mẽ. Đi tới trước mặt Lạc Tranh, Liệt nhẹ nhàng nở nụ cười, đưa tay tháo kính râm của nàng xuống.
"Liệt, cậu định làm gì?" Lạc Tranh không ngờ tới Liệt sẽ hành động như vậy, trong lúc bất ngờ chỉ có thể nhìn thẳng vào mắt cậu ta...
Biểu hiện của Liệt vô cùng bình thản, đôi mắt đẹp lộ ra một tia đau lòng, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào má Lạc Tranh, dịu dàng xoa nhẹ đôi mắt nàng...
"Khóc đến nỗi hai mắt đã sưng cả lên thế này..."
Lạc Tranh thực sự cảm thấy lúng túng, vừa muốn quay mặt đi thì chiếc cằm nhỏ xinh của nàng lại bị Liệt nhẹ nhàng nâng lên. Mặc dù khoé môi Liệt vẫn hiện lên nụ cười nhưng trong đó ẩn chứa bao nhiêu sự đau lòng đối với nàng. Khẽ thở dài một tiếng, Liệt trầm giọng nói.
"Lạc Tranh, tôi tình nguyện nhìn chị khóc trước mặt mình cũng không muốn trở thành một người tay chân dư thừa thế này."
Trong lòng Lạc Tranh bất giác trào dâng một cảm giác ấm áp, khẽ hỏi, "Liệt, vì sao cậu lại xuất hiện ở nơi này?"
"Tôi vốn muốn tới tìm chị, nhưng lại thấy Deneuve từ phía phòng làm việc của chị đi ra. Chẳng bao lâu sau thì chị cũng ra ngoài. Tôi sợ chị xảy ra chuyện nên vẫn luôn đi theo phía sau." Liệt dịu dàng trả lời.
"Cậu đi theo tôi từ lúc đó và chờ ở đây tới tận bây giờ?" Lạc Tranh thật sự cảm thấy kinh ngạc.
Liệt gật đầu, hơi nhíu mày, "Yên tâm, tôi không có ý nhòm ngó cuộc sống riêng tư của chị, chỉ là lo lắng cho chị mà thôi."
Lạc Tranh khẽ lắc đầu, "Liệt, cậu không cần phải làm như vậy..."
"Cần chứ!" Liệt mỉm cười, dùng thái độ rất nghiêm túc trả lời nàng, "Bởi vì tôi yêu chị, cho nên tôi không muốn nhìn thấy chị phải đau lòng. Nhưng hôm nay, tôi thực sự rất vô dụng, đã không giúp được gì cho chị, còn để cho chị khóc lâu như vậy."
Lạc Tranh kinh ngạc nhìn chằm chằm cậu thanh niên đã cao hơn mình cả một cái đầu trước mặt. Cậu ta không hề che dấu tình cảm của mình mà trực tiếp biểu đạt như vậy khiến nàng không khỏi run sợ.
"Liệt, cậu không hiểu cái gì gọi là yêu..."
"Tôi hiểu, chỉ có chị không chịu hiểu mà thôi." Liệt cực kỳ nhẫn nại kéo tay Lạc Tranh đặt vào bàn tay mình, "Tôi yêu chị, thật sự yêu chị. Tôi thích nhìn thấy chị cười, nhìn thấy chị hạnh phúc. Tôi biết mình không có được tình yêu của chị, nhưng chỉ cần có thể nhìn chị như vậy cũng đủ rồi. Có đôi khi, yêu không phải là sự chiếm hữu, có thể khiến người mình yêu được vui vẻ cũng là một cách yêu vậy."
Lạc Tranh nghe những lời này, dường như có chút suy nghĩ...
Đột nhiên, nàng cảm thấy hông mình dâng lên một cảm giác
"Liệt?"
"Tôi dẫn chị tới một nơi." Liệt cúi đầu nhìn nàng, gương mặt anh tuấn toả ra hơi thở đầy sức sống.
"Tới nơi nào cơ?" Lạc Tranh lúc này chẳng có tâm tư gì mà chỉ muốn chui vào một góc mà thôi.
Liệt dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, khẽ nở nụ cười tà mị, "Tạm thời phải giữ bí mật. Nhưng nếu chị nhát gan không dám đi thì tôi có thể suy nghĩ lại tìm giúp chị một nơi phong cảnh hữu tình để yên tĩnh chữa lành vết thương."
"Ai nói tôi nhát gan?" Ý chí chiến đấu của Lạc Tranh bị một câu nói của Liệt kích thích, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn cậu ta.
"Được, vậy đi cùng tôi." Liệt cười lớn, nắm tay nàng kéo về phía xe của mình...
***
Từ trên đỉnh núi cao chót vót có thể nhìn thấy hết thảy khung cảnh từ những nơi xa xa, nhìn ngắm mặt trời dần dần khuất bóng, những tia nắng cuối cùng của buổi chiều tà cũng bị che khuất bởi những rặng núi nhấp nhô.
Lạc Tranh thở không ra hơi bị Liệt kéo lên tới đỉnh núi. Lúc leo được nửa đường, nàng đã không nhịn nổi mà xua tay.
"Không đượcc rồi, tiếp tục leo nữa không chừng tôi sẽ tắt thở mất." Nói xong, nàng khẽ cúi gập người xuống, đưa tay áp chặt vào lồng ngực đang không ngừng phập phồng, thở hổn hển.
Liệt đứng ở chỗ cao hơn, quay đầu lại nhìn nàng cười lớn, "Lạc Tranh, không ngờ chị lại chịu thua tôi nhanh tới vậy? Chỉ mới leo lên đỉnh núi, mọi thứ còn chưa bắt đầu mà chị đã sớm đầu hàng như vậy, điểm này không giống với phong thái đại luật sư của chị cho lắm."
"Ai nói tôi muốn đầu hàng? Tôi chỉ muốn nghỉ một chút mà thôi." Lạc Tranh hít một hơi, giơ tay chỉ giày của mình.
"Hơn nữa, cậu xem xem tôi đang đi cái gì. Có thể leo được nửa đường đã không hề dễ dàng rồi."
Liệt trở xuống chỗ nàng, không buồn quan tâm mình đang mặc âu phục, đi giày da liền ngồi bệt xuống bên cạnh nàng, nghiêng đầu nhìn đôi giày trên chân nàng, gật đầu tỏ ý tán đồng, "Cũng phải, chị quả nhiên rất lợi hại, mặc OL (office lady) mang giày cao gót mà còn có thể leo cao như vậy." Vừa nói dứt lời, Liệt bất chấp việc chưa có sự đồng ý của nàng, đưa tay tháo luôn đôi giày trên chân nàng xuống.
"A, cậu định làm gì?" Lạc Tranh thật sự sợ hết hồn, lại thấy vẻ mặt tươi cười của cậu ta liền vội vàng nói, "Mau trả giày cho tôi!"
"Nếu giày khiến cho bàn chân cảm thấy khó chịu như vậy thì đừng đi nữa, hay là ném nó đi luôn..." Nói xong, cậu ta liền cầm giày giơ lên.
"Không được..." Lạc Tranh vội vàng tiến lên định đoạt lại nhưng chỉ vô ích, đành nhẹ nhàng nói, "Liệt, đừng đùa nữa, ném giày đi như vậy tôi sẽ đi bằng gì? Mau trả cho tôi..."
"Không đi giày là được rồi mà. Sao thế? Không dám chân không leo núi à? Yên tâm, tôi đi cùng chị." Liệt vừa nói vừa đem giày của mình cởi ra, cầm luôn cả đôi giày của nàng trong tay, nhanh chóng đứng dậy phác một cử chỉ vô cùng tao nhã tỏ ý mời mọc.
"Muốn lấy lại giày thì cố gắng đuổi cho kịp tôi, tôi ở đỉnh núi chờ chị." Nói xong cậu ta cười ha ha một tiếng rồi mạnh mẽ leo tiếp lên trên.
Lạc Tranh nhìn chân mình, lại nhìn theo bóng dáng Liệt, không khỏi hét lên một câu, "Liệt, cậu điên rồi sao?"
Cách đó không xa, truyền đến tiếng cười đầy sảng khoái của Liệt...
Thẳm sâu trong xương cốt Lạc Tranh không bao giờ chấp nhận thua cuộc. Khi nàng chân trần leo tới đỉnh núi đã thấy Liệt đứng đó mỉm cười nhìn nàng, dường như cậu ta đã chờ khá lâu.
Lạc Tranh rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, may mắn là đường lên đỉnh núi khá bằng phẳng, chứ nếu đường ghập ghềnh đá tảng chắc hai chân nàng phải bỏ luôn mất. Vừa muốn mở miệng đòi giày, bất giác nhìn tới bên cạnh Liệt đã thấy có một vật khá lớn đặt đó, định thần nhìn kỹ lại thì ra là một cái dù lượn.
"Liệt, cậu..."
"Thích chơi dù lượn không?" Liệt cởi áo khoác vứt qua một bên, đi tới chỗ chiếc dù lượn, nhẹ nhàng chuẩn bị.
"Sao nơi này lại có dù lượn vậy?" Lạc Tranh có chút thắc mắc hỏi lại.
Liệt khẽ cong môi nở nụ cười bí ẩn, không chút giấu diếm nàng, "Hai ngày nay thấy tâm trạng chị không được tốt, nên chiếc dù này đã được chuẩn bị từ sớm rồi. Không ngờ tới hôm nay lại có dịp dùng tới. Sao rồi? Có dám bay cùng tôi không?"
Lạc Tranh nhìn thoáng qua thời tiết, lại đi tới đỉnh cao nhất của ngọn núi thử sức gió rồi quay lại nhìn cậu ta, "Liệt, cậu điên rồi sao? Chơi dù lượn vào lúc tối như thế này? Gió quá lớn, sẽ rất nguy hiểm."
"Chơi dù lượn chính là môn thể thao đầy sự thách thức, nếu không, sao có thể biết được thế nào là giới hạn?" Liệt vừa nói vừa trải rộng chiếc dù ra kề sát vị trí miệng núi.
"Môn thể thao này có một điểm thú vị là có thể thoả mãn nguyện vọng muốn tự do bay lượn của con người. Nghĩ lại xem, lúc chị ở trên không trung thoả sức bay lượn, tất cả phiền não sẽ biến mất, có thể nhìn ngắm phong cảnh đẹp đẽ phía dưới, đúng là nhất cử lưỡng tiện..."
Lạc Tranh có chút động lòng...
"Sao rồi? Có muốn thử một chút hay không?" Liệt kiểm tra lại tất cả các chi tiết trên chiếc dù một lượt nữa rồi hướng về phía nàng nói, "Đương nhiên, nếu chị không muốn tôi cũng không cưỡng ép. Dù sao, tâm tư của một người đã già cỗi tôi có thể hiểu được."
"Cậu nói ai già cỗi?" Lạc Tranh trừng mắt nhìn cậu ta, "Chơi thì chơi, cũng đâu phải tôi chưa từng chơi trò này." Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Lạc Tranh cũng có chút sợ hãi. Trò chơi vẫn chỉ là trò chơi mà thôi. Nhưng nơi này tốc độ gió lại khá lớn, trời thì đang tối dần, như vậy sẽ rất khó điều khiển tốc độ cùng phương hướng.
***
Liệt nở nụ cười vui vẻ vì đã thực hiện được ý định, đem đồ bảo hộ đưa cho Lạc Tranh, còn khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, "Yên tâm, tôi luôn ở bên cạnh chị. Đây là loại dù lượn đặc chế dùng cho hai người, rất kích thích mà không có nguy hiểm."
Lạc Tranh gật đầu, lập tức hỏi lại, "Liệt, trước giờ cậu vẫn điên khùng như vậy sao?"
"Vậy chị có dám cùng tôi điên khùng một lần không?" Liệt nở nụ cười rạng rõ, gương mặt anh tuấn càng thêm sáng lạn dưới dư âm của ánh mặt trời.
"Không dám cũng phải dám, nếu không bị cậu coi thường thì không hay chút nào." Lạc Tranh cũng nhẹ nhàng cười một tiếng, tâm tình vốn đang u ám cũng được thoải mái lại đôi chút. Liệt giúp nàng điều chỉnh lại tư thế xong, cũng đem đồ bảo hộ mặc vào rồi hô lớn, "Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta xuất phát!"
"Được...A...." Lạc Tranh còn chưa nói dứt lời, người đã chao nghiêng về phía dưới núi, cả khu thung lũng vang vọng tiếng hét của nàng.
Từ trên cao lao vút xuống dưới khiến cho tim Lạc Tranh trong nháy mắt như vọt lên tận cổ. Bên cạnh nàng là Liệt cùng mùi mộc hương thoang thoảng. Nàng thậm chí đã nhắm hai mắt lại bởi sức gió quá lớn khiến nàng có cảm giác mình thật sự sẽ rơi tự do từ trên cao xuống.
Mà Liệt dường như lại rất thích những môn thể thao mạo hiểm đến cực hạn như thế này. Cho dù là người chơi dù lượn chuyên nghiệp cũng không dám mạo hiểm như cậy ta, còn cậu ta lại bình thản đưa nàng bay vút vào bầu trời bao la...
Một lúc sau...
"Lạc Tranh, mở mắt ra nhìn một chút đi." Bên tai nàng, giọng nói trầm ấm của Liệt vang lên.
Lạc Tranh chậm rãi mở mắt ra mới phát hiện mình đã vững vàng bay lượn trên không trung từ khi nào. Bên tai nàng còn có tiếng suối chảy róc rách, tiếng gió vù vù ngân vang theo mỗi lần chuyển hướng dù lượn. Đối với môn thể thao này, nàng mới chỉ được tiếp xúc một chút chứ chưa từng nghĩ rằng có thể bay lượn tự do trong tiết trời thế này.
Một cảm giác mới lạ, vui vẻ cùng kích thích không ngừng lấp đầy tâm trí nàng. Từ trên cao nhìn xuống, cảnh sắc bên dưới dường như có chút phong tình, tâm linh cùng thân thể như hoà vào làm một. Lạc Tranh cảm thấy không chỉ thân thể mình được giải phóng, tránh xa khỏi sự ồn ào của cuộc sống thế tục mà cả tâm tình cũng như đang bay bổng.
Đây quả thực là một môn thể thao hao tổn sức lực nhưng đem lại sự phấn khích cùng vui vẻ không thể nói rõ thành lời. Một cảm giác tươi mới tràn ngập tâm hồn nhanh chóng lan toả theo luồng gió không ngừng nâng chiếc dù của họ lên những tầm cao mới.
Chơi dù lượn như vậy cần sự can đảm và kỹ thuật cực tốt. Lạc Tranh không thể không thừa nhận Liệt thật sự rất điên cuồng.
"Chị cảm thấy thế nào? Lạc Tranh, thật ra vui vẻ là một chuyện rất đơn giản. Hiện giờ nếu chị cảm thấy sợ thì cứ hét thật lớn lên." Liệt lớn tiếng nói át tiếng gió vù vù.
"Ai nói tôi sợ chứ?" Lạc Tranh vẫn cứng miệng như trước.
"Vậy sao?" Liệt nở nụ cười xấu xa, liền đó, nương theo sức gió cua mạnh một đường, lao thẳng xuống phía dưới.
"A..." Lạc Tranh sợ hãi hét lớn, vang dội cả bầu trời...
"Ha ha..." Nương theo tiếng hét của nàng là tiếng cười đầy sảng khoái của Liệt.
Chơi đến lúc đôi chân cơ hồ mềm nhũn ra, lúc xuống tới chân núi thì trời đã tối mịt. Trên đường xuống núi, Lạc Tranh có chút oán giận Liệt bởi cậu ta rõ ràng là cố ý làm cho nàng sợ hét toáng lên, lại còn không ngừng đổi hướng bay khiến cho tới giờ đầu của nàng vẫn còn choáng váng.
"Nếu không làm như vậy, sao chị có thể hét thoải mái thế chứ?" Liệt nở nụ cười ấm áp, "Hiện giờ chị còn cảm thấy buồn nữa không?"
Lạc Tranh đương nhiên biết rõ ý tốt của cậu ta, khẽ đập cho Liệt một cái rồi nói, "Cổ họng giờ đã đau tới mức khản đặc, làm gì còn thời gian để đau lòng chứ?"
"Nói như vậy, mục đích của tôi đã đạt được rồi?" Liệt nhẹ nhàng cười một tiếng, ngồi vào xe, chuẩn bị quay lái trở về.
Lạc Tranh khẽ nở nụ cười yếu ớt. Cùng Liệt ở chung một chỗ dường như cần phải hội đủ sự lớn mật cùng những ý tưởng táo bạo. Loại cảm giác này quả thực đã đánh bại nhưng kinh nghiệm trước giờ của nàng. Nàng kéo dây an toàn, vừa muốn mở miệng nói với Liệt vài câu liền thấy thân mình nhào mạnh về phía trước, xém chút nữa đã lao vào kính chắn gió. Nhìn lại Liệt, chẳng những cậu ta đạp mạnh chân phanh mà sắc mặt cũng có chút biến đổi.
"Làm sao vậy?" Lạc Tranh sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đã có một chiếc xe con chắn ngang phía trước.
Còn chưa kịp phản ứng, cửa xe bên ghế lái phụ đã bị kéo mạnh ra, liền đó nàng bị một lực lớn kéo thẳng ra ngoài.
Cả quá trình diễn ra chỉ trong chớp mắt khiến cho nàng một chút phản kháng cũng không kịp.
Mùi hoắc hương nhè nhẹ khẽ bao lấy thân mình Lạc Tranh. Nàng giật mình ngẩng đầu lên, lại vừa lúc nhìn thẳng vào đôi mắt đen thẳm của hắn, tâm tình không khỏi run lên một chút.
Hắn...sao lại cũng tới nơi này?
Liệt tắt máy xe xong liền bước xuống, đi tới bên cạnh Louis Thương Nghiêu hỏi, "Anh, sao lại là anh?"
Louis Thương Nghiêu không để ý đến lời của Liệt, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lạc Tranh. Tầm mắt hắn vừa hạ xuống nhìn thấy bàn chân trần của nàng, hàng lông mày hơi nhăn lại, "Giày đâu?"
Lạc Tranh vô thức chỉ về phía xe Liệt.
Vẻ mặt Louis Thương Nghiêu cực kỳ âm trầm, không nói gì, sải bước đi đến xe của Liệt mở cửa, đem đôi giày nữ bên trong lẩy ra rồi trở lại trước mặt nàng.
Bầu không khí có chút khẩn trương, Lạc Tranh cũng không biết hắn muốn làm gì, vô thức lui về phía sau một bước...
Nàng không ngờ rằng, Louis Thương Nghiêu lại khẽ thở dài một tiếng, dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng ngồi sụp xuống, chủ động nâng bàn chân nhỏ bé của nàng lên, dùng bàn tay to của mình nhẹ nhàng xoa sạch lòng bàn chân nàng rồi giúp nàng xỏ giày vào.
Động tác này nhìn vào tuy cực kỳ tự nhiên nhưng lại khiến cho Liệt và Lạc Tranh kinh hãi tột độ, nhất là Lạc Tranh. Khi bàn tay ấm áp của Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng mơn trớn bàn chân nàng, trái tim nàng không khỏi rung động mãnh liệt. Nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày hắn lại ngồi xuống bên đường giúp nàng đi giày.
Người đàn ông cao ngạo như hắn lại có thể bất chấp ánh mắt của người khác hay sao?
Quả nhiên, hành động này của Louis Thương Nghiêu đã thu hút không ít ánh mắt của người đi đường, nhưng đều là ánh mắt hâm mộ...
"Đừng, tôi tự đi là được rồi..."
"Đã không còn là trẻ con nữa, cho dù chơi tới điên khùng cỡ nào cũng phải đi giày vào chứ, chân không như vậy còn ra bộ dạng gì?" Giọng nói trầm thấp của Louis Thương Nghiêu lộ rõ sự ân cần, lại có chút sủng ái, dù là lời trách cứ cũng vẫn mang theo tình cảm đầy yêu thương.
Tâm tình của Lạc Tranh dưới động tác cùng lời nói của hắn không khỏi trào dâng một cảm giác ngọt ngào...
Bất chấp sự phản đối của Lạc Tranh, Louis Thương Nghiêu vẫn kiên trì tự tay đi giày cho nàng. Sau đó hắn đứng dậy, nhìn về phía Liệt, có chút không vui nhíu mày, "Liệt, em cũng đâu còn nhỏ nữa, làm việc sao không cân nhắc hậu quả như vậy!"
Liệt nghe vậy, sự kinh ngạc vừa rồi cũng hoàn toàn tan dần, khoé môi lộ rõ sự vui vẻ, bước tới trước, không chút để ý chân mình dính đất, lên tiếng, "Anh, em có chuyện muốn nói với anh."
"Em muốn nói gì?" Sắc mặt Louis Thương Nghiêu cực kỳ bình tĩnh khiến người ta không nhìn ra trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì. Chỉ là bàn tay to của hắn lại vô thức đem Lạc Tranh kéo vào trong ngực, ôm thật chặt...
Liệt nhìn thấy hành vi vô thức của Louis Thương Nghiêu, nụ cười trên môi càng đậm hơn..
"Anh, em muốn nói với anh..." Liệt nhấn mạnh từng lời như muốn khẳng định sự quyết tâm của mình, "Em, yêu Lạc Tranh, nếu anh không yêu cô ấy, hãy để cô ấy ở bên em!"