Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 9: Thành ý là phải thể hiện ra


trước sau

Thương Nghiêu nghe vậy, đôi mắt thâm thúy khẽ nheo lại, nhìn thẳng vào mắt nàng, đôi môi mím lại, toát lên vẻ cuồng mị, cất giọng nói trầm thấp vô cùng êm tai, "Nếu Lạc tiểu thư đã chuyển chủ đề sang chuyện hợp tác thì chúng ta sẽ bàn một chút vậy. Húc Khiên là bạn tốt của tôi, đương nhiên tôi sẽ ưu tiên cậu ta hơn."

Nói đến đây, hắn cố ý ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía nàng có thêm vài phần hứng thú.

Lạc Tranh sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, khóe môi hơi cong lên lộ rõ sự bình thản, ngay cả đôi mắt đẹp cũng không gợn chút sợ hãi. Nàng không chủ động lên tiếng, chỉ tựa lưng vào sofa, nhìn thẳng vào mắt hắn, không chớp, cũng không lẩn tránh.

Nàng là luật sư, đương nhiên rất có tài ăn nói. Người đàn ông đối diện kia đang dùng cách này để đùa giỡn, nàng nhất định sẽ bồi tiếp hắn tới cùng.

Lạc Tranh biết rõ hắn cố ý ngừng lại là vì muốn dò xét phản ứng của nàng. Nếu chỉ vì nghe thấy hắn nói vậy mà đã có biểu hiện kích động hoặc là tỏ thái độ hưng phấn, nàng nhất định thua chắc. Mặc dù Lạc Tranh không phải thương nhân, nhưng nhiều năm xử lý các vụ kiện thương mại, nàng đương nhiên hiểu rõ ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn.

Cho nên, nàng không chủ động lên tiếng, nàng phải chờ, hơn nữa phải kiên nhẫn chờ, bình tĩnh chờ, chờ hắn chủ động mở miệng nói tiếp. Bởi vì nàng biết rõ, người đàn ông này chắc chắn sẽ không dễ dàng chịu hợp tác như vậy, hắn chắc chắn có điều kiện, nhất định có điều kiện.

Không khí yên lặng như tờ...

Thương Nghiêu chăm chú nhìn thẳng Lạc Tranh, nụ cười hứng thú bên môi càng đậm, trong mắt hắn lóe lên một tia tán thưởng hòa với ý muốn chinh phục và ham muốn khống chế mãnh liệt - Người phụ nữ này thực sự quá thông minh!

Nếu là những phụ nữ bình thường khác, khi nghe hắn nói vậy, phản ứng đầu tiên sẽ là hưng phấn. Cho dù sự hưng phấn được che dấu khéo léo tới mức nào, nhưng người am hiểu lòng người như hắn nhất định sẽ nhìn ra dù là biểu hiện nhỏ nhất trên nét mặt đối phương. Thế nhưng, nàng lại vô cùng bình tĩnh, kiên nhẫn như vậy nhìn hắn, chờ hắn chủ động nói tiếp, quả thực không hề đơn giản.

Trò chơi này, hắn càng ngày càng thích!

Hắn từ nhỏ đã định là ác ma hủy diệt thiên sứ. Trong cơ thể luôn tiềm ẩn sự u tối có thể khiến hắn mỗi khi đối diện với người hoặc vật tốt đẹp thuần khiết đều có một ham muốn mãnh liệt thôi thúc bản thân phải phá hủy nó.

Mà người phụ nữ thông minh này lại có thể dễ dàng làm dấy lên ý chí chiến đấu trong hắn. Một cảm giác cuồng nhiệt, hưng phấn như khiến lồng ngực hắn muốn nổ tung. Hắn thực muốn cảm giác chinh phục, chinh phục sự khiêu chiến kia.

"Nhưng là..." Thương Nghiêu rốt cục chủ động mở miệng, lười biếng dựa vào sofa, hàng lông mày rậm anh tuấn khẽ nhướng lên, toát lên sự quyến rũ ma quỷ, "Tôi cũng đã nói qua, tôi thích hợp tác với người có thành ý, Húc Khiên là bạn tôi, đây là sự thật, nhưng tôi cũng muốn xác định lại một điều..."

Lạc Tranh khẽ cười, đôi mắt long lanh như một dòng sông xuân quyến rũ, đa tình nhưng lại đầy vẻ thông minh, nhanh trí khiến cho người khác không thể dò xét, đôi môi mọng đỏ hé mở, "Ý của Thương Nghiêu tiên sinh là..."

"Rất đơn giản, tôi muốn thấy thành ý của cô!" Đôi mắt đen của Thương Nghiêu không chớp, khóa chặt cặp mắt sáng của nàng, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn ly rượu, mang theo vẻ ám muội mê hoặc, giống như đang di chuyển trên thân thể mịn màng của người phụ nữ...

Trong lòng Lạc Tranh bất giác nổi lên một cảm giác khó tả, cảm nhận được ý tứ trong lời nói của hắn, vừa muốn mở miệng đã thấy điện thoại của hắn rung lên.

"Xin lỗi." Thương Nghiêu cười, cầm lấy điện thoại, đứng lên đi đến cửa sổ sát đất cách đó không xa.

Lạc Tranh nhân cơ hội hắn nhận điện thoại âm thầm thở dài. Có trời mới biết đây là cuộc nói chuyện mệt nhất của nàng từ trước tới giờ. Cặp mắt của người đàn ông này hệt tia X-quang, nàng mà không đề phòng thì hắn có thể nhìn thấu hết thảy. Trước nay, nàng vốn nghĩ đàn ông dù tinh anh cỡ nào cũng đều có cách đối phó, thế nhưng cuộc nói chuyện đêm nay mới chỉ diễn ra có 10 phút mà đã tiêu hao hết sức lực của

nàng rồi.

Từ lúc nàng ngồi xuống đối diện với hắn, nàng luôn đề cao cảnh giác một chút cũng không dám buông lỏng.

Nhưng mà...

Trái tim Lạc Tranh bắt đầu đập loạn, mơ hồ cảm thấy có điểm bất an. Rốt cuộc cái hắn gọi là "Muốn nhìn thấy thành ý" thực ra là cái gì?

Âm thầm hít sâu một hơi, ánh mắt nàng nhìn về phía bóng lưng hắn cách đó không xa. Thương Nghiêu đang đứng cạnh cửa sổ nghe điện thoại, đôi chân thon dài rắn chắc vô cùng vững vàng. Hắn đứng trên tầng cao nhìn qua cửa sổ xuống bên dưới, khí thế khiếp người, tư thái như thể là vua một cõi, ngạo nghễ nắm cả thiên hạ.

Mà vóc người hắn lại vô cùng cao lớn, ngay cả bóng lưng cũng khiến người ta có cảm giác có một áp lực vô hình đè nén.

Trong lòng Lạc Tranh bất giác trầm xuống, nàng khẽ điều chỉnh tư thế, không để khí thế của hắn áp đảo mình.

Đang nghĩ ngợi, Thương Nghiêu đã cúp điện thoại, xoay người lại, vóc người cao lớn cơ hồ che khuất cả ánh sáng bên ngoài. Đôi mắt sắc bén nóng bỏng chậm rãi quét lên thân hình nàng từ trên xuống dưới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Dù không trang điểm, trên người chỉ mặc bộ trang phục công sở thường ngày nhưng không hề làm giảm đi vẻ đẹp của nàng. Mái tóc dài xoăn nhẹ, đôi mắt sáng long lanh, làn da trắng mịn màng, dáng người thon thả với những đường nét quyến rũ hệt như một kiệt tác của Thượng đế...

Khóe môi Thương Nghiêu dường như hơi động...

"Thương Nghiêu tiên sinh, mời nói ra yêu cầu của ngài." Đợi hắn ngồi xuống, Lạc Tranh nhẹ nhàng lên tiếng, mặc dù thấy rõ trong ánh mắt hắn hiện lên vài phần tà ý nhưng nàng vẫn muốn kiên trì tới cùng.

"Yêu cầu của tôi rất đơn giản, nếu như Lạc tiểu thư muốn hợp tác, thì phải khiến tôi hài lòng mới được, như vậy mới đủ thành ý." Nét vui vẻ trên mặt hắn không hề giảm bớt, ánh mắt lại chuyển thành nóng rực, sắc bén.

"Thương Nghiêu tiên sinh muốn tôi làm việc gì?" Lạc Tranh hơi nghiêng gương mặt xinh đẹp nhìn hắn, đôi môi anh đào hé mở, cố gắng kiềm chế bản thân thêm nhẫn nại...

Thương Nghiêu tà mị liếc nhìn nàng, "Nếu như Lạc tiểu thư đủ thành ý thì đi cùng tôi đến một nơi."

"Là nơi nào?" Lạc Tranh buột miệng hỏi.

Thương Nghiêu lười biếng đứng dậy, hai bàn tay to chống đỡ vào cạnh bàn, hơn nửa thân người vươn về phía nàng. Hành động đột ngột của hắn khiến nàng bất ngờ không kịp phòng bị, khuôn mặt cương nghị của hắn sát lại gần, đủ để nàng có thể cảm nhận được mùi hoắc hương đặc trưng. Đây là một mùi hương nam tính tự nhiên, có thể khiến phụ nữ nhanh chóng bị chinh phục. Mùi hương này thật giống như chất kích thích thần kinh, khiến người ta bất tri bất giác không muốn rời đi. Đến khi tỉnh lại thì đã muộn, bản thân bị chinh phục triệt để không cách nào kháng cự.

Tâm tư Lạc Tranh bất giác hoảng hốt...

"Đi một nơi...có thể chứng minh thành ý của cô!" Tiếng nói trầm thấp của hắn khẽ vang lên bên tai Lạc Tranh, đôi mắt nóng rực cũng nhìn thẳng vào nàng.

Ánh mắt Lạc Tranh vô thức nổi lên tia cảnh giác. Ở cự ly gần như vậy, nàng căn bản không có cách lẩn trốn, chỉ có thể nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn. Ánh mắt của hắn mang theo ý dọa người cùng mưu đồ trêu chọc không hề giấu diếm...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện