Đối diện một lát, Mạc Vân Sam cong môi, tiếng cười giòn tan: "Tiểu cô nương như con thật thú vị, nào có nữ sinh nào được bao dưỡng mà lại quang minh chính đại tự bạo như vậy? Dì cũng không phải là người dễ bị mấy trò đùa như thế này lừa gạt."
Nghe đối phương gọi Ân Như Ly là "dì", nàng cũng tự động nâng bối phận của mình lên theo.
"Đại thẩm, Đại Thanh vong quốc lâu lắm rồi, hiện tại đã là thời đại nào rồi, có thể được bao dưỡng chứng minh tôi có sắc đẹp có kỹ thuật, đừng kiêu ngạo quá!" Nguyễn Khinh Ngữ ưỡn ưỡn ngực, mặt mày khiêu khích.
Đại thẩm?
Đứa nhỏ này gọi mình là đại thẩm?
!!!
Mình là người văn minh, người văn minh phải dùng phương pháp văn minh để giải quyết.
Nữ nhân trí thức thành thục ưu nhã so đo với tiểu nha đầu giá trị quan vặn vẹo, hạ giá.
Mạc Vân Sam lôi kéo khóe miệng duy trì ý cười trên mặt: "Tiểu cô nương mà lại có giá trị quan như vậy thì thật là không đúng, nữ hài tử phải có tâm tiến tới, dựa vào đôi bàn tay của mình mà tạo nên tài phú."
Nguyễn Khinh Ngữ nâng hai tay lên, xòe ra mười ngón theo thứ tự quơ quơ: "Tôi chính là dựa vào đôi tay của mình để tạo nên tài phú a, cô có biết tôi thích dùng ngón nào để tạo nên tài phú không?"
Lấy lòng kim chủ, thật đúng là "dùng tay tạo nên tài phú."
Không hề có lỗ hổng logic.
Một ngọn lửa màu cam hồng từ dưới đáy lòng dâng lên nuốt trọn sắc mặt u ám của nữ nhân.
Mạc Vân Sam nâng thẳng bàn tay lên, dường như giây tiếp theo nó sẽ dừng lại trên mặt tiểu cô nương đang ở trước mặt khoe khoang này.
Nguyễn Khinh Ngữ theo bản năng lui về sau một bước.
Nhưng giây sau Mạc Vân Sam lại thay đổi sắc mặt, híp mắt cười với tiểu cô nương một cái, đi về phía trước vài bước, bàn tay đang ở trên không trung chậm rãi đáp xuống tay nắm cửa, kéo xuống, đem cửa văn phòng tổng tài đẩy ra.
Nguyễn Khinh Ngữ yên lặng thở phào một hơi, cái dì này thật là quá dọa người.
Ân Như Ly còn đang ở cạnh cửa sổ tiếp điện thoại, nghe được động tĩnh ở phía sau liền ngoái đầu nhìn lại, trong mắt ngắn ngủi hiện lên một tia kinh ngạc.
Mạc Vân Sam cũng không xem bản thân là người ngoài, lập tức đi về phía bàn làm việc của tổng tài, ngồi xuống ghế lão bản, nhếch chân lên bắt chéo, nghiễm nhiên là tư thế phu nhân lão bản tới thị sát công tác.
Nguyễn Khinh Ngữ theo sau đi vào kinh hãi than: Oa! Cái dì này thật là không biết xấu hổ!
Trước kia cô ấy chưa từng nghe nói dì Ân có một người bạn gái cũ, bất quá ở trong nhận thức của cô ấy, dì Ân là một bụi hoa thân không đính lá, là thần tượng của cô ấy, bạn gái cũ quấn lấy dì Ân không bỏ chính là kẹo mạch nha gỡ mãi không ra.
Ân Như Ly lại nói thêm vài câu nữa liền cúp máy.
"Ngọn gió nào lại mang Mạc tiểu thư tới đây a?" Ân Như Ly cười đến ân cần, "Cái văn phòng nho nhỏ này của tôi chưa từng tiếp đãi người nào có cấp bậc đại minh tinh như cô, thật đúng là bồng tất sinh huy*."
*Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa ; rồng đến nhà tôm; khách quý đến nhà thật là vinh hạnh, vẻ vang cho kẻ hèn này.
"Lời này của Ân tổng nghe thật giả dối a." Mạc Vân Sam nói trắng ra, tỏ vẻ không muốn tiếp thu mấy lời thổi phồng thương nghiệp này.
Ân Như Ly đi qua, hông tựa vào cạnh bàn làm việc, khom lưng tiến lại gần sát lỗ tai Mạc Vân Sam: "Cô cứ như vậy mà xông thẳng vào văn phòng tổng giám đốc của tôi nếu bị người khác chụp được sẽ càng thêm hiểu lầm quan hệ của chúng ta.
Lần sau đừng quên hẹn trước, trợ lý của tôi sẽ an bài cho cô đến phòng khách."
Mạc Vân Sam cười lạnh: "Ân tổng cứ như vậy mà phủi sạch quan hệ với tôi sao, chẳng lẽ là sợ chim hoàng yến nhỏ của cô ghen?"
Ân Như Ly cau mày, nhưng biên độ rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không chú ý đến.
Mạc Vân Sam thấy đối phương không đáp lời, lửa giận lại "tạch tạch" cháy lên, đè xuống tức giận trong lòng bài trừ một câu: "Tôi rất tò mò, Ân tổng tìm một tiểu nha đầu có vài phần giống tôi bao dưỡng, có phải là đối với tôi còn dư tình nan liễu không?"
Lỗ tai Nguyễn Khinh Ngữ rất thính, chẳng sợ Mạc Vân Sam cố tình đè thấp thanh âm cô ấy vẫn có thể nghe được toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện.
"Cô đừng có nói bậy! Cô lớn hơn tôi cả mười tuổi, sao lại không biết xấu hổ mà nói loại lời này? Tôi vừa mềm vừa mịn, nơi nào giống cô?" Tiểu cô nương rất là bất mãn.
Lưỡng đạo ánh mắt đồng thời chuyển tới trên mặt tiểu cô nương, Ân Như Ly mang theo suy tư, trong mắt Mạc Vân Sam lại là ma trơi hừng hực.
Hai mắt Nguyễn Khinh Ngữ cong thành hình trăng non: "Dì Ân, dì có nhớ con không? Người ta nhớ dì muốn chết! Đêm nay ngủ với con nhá?"
Ân Như Ly cương cứng, nhưng lúc này cũng không thể ở trước mặt Mạc Vân Sam mà giáo dục đứa nhỏ, cho nên đành phải trước ghi cho đứa cháu này một dấu vậy.
Mạc Vân Sam ngưỡng mặt nhìn chằm chằm Ân Như Ly, nỗ lực nặn ra một nụ cười: "Cô một cái lão yêu tinh lại đi vui đùa với bạn nhỏ như vậy không được tốt lắm đâu! Loại chuyện tàn phá mầm non tổ quốc thế này tôi làm không được." Nỗ lực tìm kiếm một tia hy vọng.
Ân Như Ly không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ hỏi: "Mạc tiểu thư có chuyện gì sao?"
"Tôi tới là để nói với cô, tôi sẽ không tham gia cái gì mà họp báo làm sáng tỏ." Mạc Vân Sam đứng lên, hai tay đỡ lấy bàn làm việc, đem Ân Như Ly vây bên trong khuỷu tay, "Ân tổng cũng đã nói chỉ là tin đồn hư ảo giả dối, vậy thì hà tất gì phải mở họp báo làm sáng tỏ, qua hai ngày nữa nói không chừng mọi người sẽ quên mất không phải sao?"
Ân Như Ly mỉm cười: "Nếu Mạc tiểu thư đã nghĩ như thế, vậy thì tôi cũng tôn trọng ý kiến của cô.
Chỉ tiếc là công ty phải bỏ mất một khoản tiền rồi."
"Chúng ta đều đã tuổi này rồi, có dục vọng cũng là chuyện rất bình thường, nếu như có nhu cầu tôi cũng sẽ không bủn xỉn tay của mình.
Tốt xấu gì cũng đã từng triền miên, tôi đảm bảo sẽ so với thức ăn tiểu nộn có thể làm cô thích ý hơn, thủy triều tràn lan a.
Nếu cô có thể lễ thượng vãng lai thì càng tốt, nhiều năm như vậy, tôi vẫn còn cảm thấy tay của cô là dùng tốt nhất." Mạc Vân Sam nghiêng người về phía trước, cúi người kề sát Ân Như Ly, môi mỏng nhẹ đảo qua cằm đối phương, định trụ bên tai.
Ân Như Ly nheo mắt mỉm cười: "Có thể có tin đồn như thế với Mạc tiểu thư tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Tôi cho rằng người Âu Mỹ hẳn là càng biết tán tỉnh, càng hiểu làm thế nào để khai phá thân thể cô hơn."
Bàn tay Mạc Vân Sam xoa lấy mặt Ân Như Ly, khinh ngữ: "Đó chẳng qua cũng chỉ là ảo giác sinh ra từ việc xem quá nhiều phim ảnh thôi, nếu như chân chính bình xét thì vẫn là cô tốt hơn.
Tôi mấy năm nay, cả ngày lẫn đêm đều khó có thể quên.
Nghiên cứu cho thấy, tiền nhiệm rất dễ phát triển trở thành bạn giường, bởi vì dùng tốt lại yên tâm.
Cô cảm thấy sao?"
Ngữ khí ngả ngớn, nghe không ra mấy phần thật tình.
So với mười năm trước, Mạc Vân Sam của hiện tại đã rút đi ngây ngô, bớt đi vài phần thẹn thùng của thiếu nữ, cả người biến thành nữ nhân thành thục phong tình cùng ý nhị.
Bất tri bất giác, hành vi cử chỉ càng ngày càng giống Ân Như Ly.
Thí dụ như, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Bàn tay của Ân Như Ly đặt ở trên eo Mạc Vân Sam, xoa xoa vài cái, "Nhưng mà làm sao bây giờ đây? Tôi càng thích mới mẻ hơn." Cô dựa gần tai nói.
Mạc Vân Sam không coi ai ra gì mà ở trên sườn cổ Ân Như Ly cắn một ngụm, nói: "Nhưng thật ra tôi lại không thích có người nghi ngờ mị lực của tôi, chúng ta cứ chờ xem."
Nói xong lại nở một nụ cười tươi sáng với người trước mặt, chậm rãi đi ra khỏi văn phòng.
Trên sườn cổ của Ân Như Ly còn lưu lại dấu son môi, còn có hai hàng dấu răng nhợt nhạt.
Trên mặt Nguyễn Khinh Ngữ và trợ lý Ada cùng một kiểu dại ra, miệng cũng khép không được.
Người đi ra ngoài đã lâu, Ada mới như vừa từ trong mộng tỉnh lại, thối lui ra bên ngoài: "Ân tổng tôi có việc đi ra ngoài trước, có việc gì cứ gọi tôi."
Sau đó cửa đóng lại.
Nguyễn Khinh Ngữ