Mạc Vân Sam cũng ý thức được động tác của mình quá mức nóng bỏng, dễ khiến cho người ta hiểu lầm, cho nên nhanh chóng buông tay Ân Như Ly ra.
Thề với trời, nàng vừa rồi tuyệt không có ý niệm sắc dụ.
"Mạc tiểu thư đi thong thả." Khóe miệng Ân Như Ly chậm rãi giương lên một mạt cười, xa cách lại có lễ.
Bình tĩnh đến giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Mạc Vân Sam đột nhiên tới gần, cơ hồ là chạm đến chóp mũi Ân Như Ly: "Ân tổng, không phải cô sợ ở cùng tôi lâu một chút sẽ cầm giữ không được đó chứ, cho nên mới gấp gáp như vậy đuổi tôi xuống xe."
Ngữ khí thập phần khẳng định.
Ân Như Ly cũng dịch về phía trước một tấc, hoàn toàn tiêu trừ khoảng cách giữa hai người, chóp mũi chạm nhau: "Mạc tiểu thư cảm thấy cô hiện tại....lực dụ hoặc đối với tôi có bao nhiêu lớn? Đồ ăn ngon quá hạn sử dụng cũng sẽ biến vị, huống chi là cơm thừa đã để mười năm?"
"Ha!" Biểu tình Mạc Vân Sam vỡ ra, nâng nâng cằm, "Tôi đây nhưng thật ra rất tò mò lời này của Ân tổng có bao nhiêu phần là thật, nếu cô đã chắc chắc sẽ không ăn cơm thừa như vậy thì có dám đưa tôi về phòng khách sạn không? Hay là nói cô cố ý nói mấy lời ghét bỏ là bởi vì chột dạ?"
"Mạc tiểu thư đang dùng phép khích tướng sao? Nguyên lai cô lại muốn mời tôi lên phòng ngồi như vậy." Ân Như Ly cười cười, "Nếu tôi tiếp tục cự tuyệt vậy thì ngược lại trông có vẻ không biết điều.
Làm một nữ nhân xinh đẹp thương tâm là một tội ác."
Khóe môi Mạc Vân Sam giương lên, vỗ vỗ mặt Ân Như Ly, "Miệng lưỡi cũng dẻo lắm, nếu một ngày nào đó công ty phá sản cũng sẽ không sợ bị chết đói, đi biểu diễn khẩu kỹ* khẳng định là có rất nhiều người cổ động."
*Khẩu kỹ (口技): một loại tạp kỹ, dùng kỹ xảo của miệng để bắt chước các thanh âm khác.
Ân Như Ly cười khẽ một tiếng.
Mạc Vân Sam nhíu mày: "Bị người khác rủa phá sản rất vui sao?"
Ân Như Ly lắc đầu: "Xin lỗi, trong đầu tôi xuất hiện một số...thứ."
Mạc Vân Sam dừng lại vài giây, biểu tình ghét bỏ: "Cô có thể đem nước bẩn phế thải trong đầu mình thanh lọc một chút không?"
Ân Như Ly nhún vai: "Có lẽ là nhìn đến Mạc tiểu thư cho nên mới cầm lòng không đậu."
Mạc Vân Sam: "Có phải cô đang ẩn ý mắng tôi không?"
Ân Như Ly: "Xin lỗi, tôi không nghĩ tới cô lại nghe ra được."
Tài xế đứng ở trước cửa xe, lù lù bất động.
Anh ta đã được trải qua quá trình đào tạo chuyên nghiệp, tuyệt đối không thể cười.
Mạc Vân Sam nói với bản thân: Đánh người đau tay.
Nàng thở mạnh một hơi, xuống xe.
"Ân tổng, mời ngài." Ánh mắt Mạc Vân Sam gắt gao tọa định trên người Ân Như Ly, như sợ người chạy mất.
Ân Như Ly không biết nghĩ như thế nào, không chờ tài xế mở cửa xe cho mình đã nắm lấy làn váy lễ phục dày nặng gian nan mà dịch đến vị trí Mạc Vân Sam ngồi qua, từ bên kia xuống xe.
Thời điểm tài xế mở cửa xe ra, cả người Ân Như Ly đã ở bên ngoài.
Tài xế: "......" Đây là tổng tài đang dự báo muốn đuổi việc mình sao?
Mạc Vân Sam chớp chớp mắt: "Không nghĩ tới cô lại gấp như vậy không chờ nổi muốn lên cùng tôi, ngay cả hình tượng cũng từ bỏ."
Ân Như Ly thiếu chút nữa là cắn đầu lưỡi.
Trời biết cô vừa mới nghĩ cái gì?
Mạc Vân Sam cũng không hùng hổ dọa người nữa, tay trái chống nạnh nói: "Xem cô ăn mặc lễ phục đẹp đẽ quý giá như vậy, tôi cho phép cô khoác tay tôi."
Ân Như Ly liếc mắt nhìn Mạc Vân Sam một cái, lướt qua nàng đi về phía cửa xoay tròn.
Ngạo kiều chết tiệt!
Mạc Vân Sam làm mặt quỷ hướng về phía bóng lưng người đang đi trước mặt.
"Đừng có ở trong lòng mắng tôi." Ân Như Ly vừa lúc quay đầu lại.
"......"
Mạc Vân Sam thu ngũ quan trở về vị trí cũ, làm như không có việc gì.
Ân Như Ly nhìn chằm chằm Mạc Vân Sam vài giây, "Rất xấu." Nói xong liền dẫn đâu tiếp tục đi về phía trước.
Mạc Vân Sam đấm một quyền vào không khí.
Người ở phía trước giống như sau gáy mọc thêm một đôi mắt, nhắc nhở nói: "Khách sạn thường xuyên có paparazi nằm vùng, Mạc tiểu thư tốt nhất là nên chú ý hình tượng của mình."
Một giây sau Mạc Vân Sam đã biến trở về thục nữ, treo lên nụ cười chiêu bài mê người của mình.
...........
Sau khi vào phòng, chuyện đầu tiên mà Mạc Vân Sam làm đó chính là cởi giày ra.
Cho dù nàng không muốn ở trước mặt Ân Như Ly biểu hiện bất luận cái gì một mặt không ưu nhã, cũng không chịu nổi sự thật vì đẹp mà chân bị giày cao gót làm cho máu chảy đầm đìa này.
"A.....đôi chân ngọc nhỏ thon dài của tôi!" Mạc Vân Sam ngồi dưới sàn nhà trước cửa kêu rên.
Mày Ân Như Ly nhăn lại, nhanh chóng đóng cửa phòng lại, đem thanh âm cách trở ở phía sau cánh cửa.
Mạc Vân Sam đứng lên, khập khiễng đi về phía sô pha.
"Chân của cô làm sao vậy?" Ân Như Ly phát hiện Mạc Vân Sam khác thường hỏi.
"Lúc đá nam nhân đánh khinh kia bị trật." Mạc Vân Sam đáp đến không sao cả.
"Cô nhịn cũng thật lâu." Ân Như Ly nói.
Trước kia Mạc Vân Sam là nhất nhịn không được đau, tay bị cắt một chút cũng sẽ rầm rì nửa ngày.
"Kia bằng không què chân để cho người khác xem sao? Tôi tốt xấu gì cũng là nữ minh tinh đó." Mạc Vân Sam chép chép miệng, "Bất quá trừ bỏ mấy sóng fan trước đó ra hình như cũng không có người nào nhận thức tôi, tôi xấu đến như vậy sao?"
Ân Như Ly nói: "Mọi người sẽ tương đối quen thuộc với minh tinh trong nước hơn." Nghe không ra là đang giải thích hay là đang an ủi.
"Ân tổng có thể giúp tôi một chút không, lấy băng cá nhân trong ngăn kéo giúp tôi? Tôi thật sự đi không được." Mạc Vân Sam nằm liệt trên sô pha, giơ tay chỉ chỉ một hướng nào đó, suy yếu đến giống như dân chạy nạn đã mấy ngày không được ăn cơm.
Ân Như Ly đi lấy băng cá nhân cho Mạc Vân Sam, đi đến trước sô pha, ngồi xổm xuống.
"Vươn chân ra." Ngữ khí ra lệnh.
"Tôi còn chưa rửa chân." Mạc Vân Sam buột miệng thốt lên.
Đây là đang nói cái gì!
Ân Như Ly có chút sửng sốt, trả lời: "Không ngửi được mùi gì cả."
"....."
Không khí lại một lần nữa lâm vào xấu hổ.
Mạc Vân Sam lựa chọn nhắm mắt lại, vươn chân.
Ân Như Ly cấm lấy cổ chân Mạc Vân Sam, nhéo nhéo.
"Tê ~ cô tới báo thù có phải không?" Mạc Vân Sam đau đến chảy nước mắt.
"Tôi nhìn thử xem có gãy hay không." Ân Như Ly ngậm cười, "Thật không may, lỡ tay xoay thử một chút."
Mạc Vân Sam giơ tay muốn đánh người, lúc đối thượng với tầm mắt của Ân Như Ly lại quay ngoắc hướng khác, một phen liêu tóc.
Lòng bàn tay Ân Như Ly nhẹ nhàng ấn xuống chân Mạc Vân Sam.
Rất thoải mái.
Mạc Vân Sam nhắm mắt lại, không biết là bởi vì hưởng thụ hay là bởi vì ngượng ngùng.
Đã rất lâu rồi không được hồ ly tinh đối đãi ôn nhu như vậy, có chút không quen.
Ân Như Ly giúp Mạc Vân Sam xoa nhẹ trong chốc lát, mở mấy miếng băng cá nhân ra, dán ở trên địa phương bị ma sát kia.
"Chân của cô có đau không?" Mạc Vân Sam rất tò mò.
"Có thể nhịn được."
"Tôi còn tưởng rằng cô là người sắt chứ."
"Cô nói quá nhiều."
"Tôi nói sai rồi, cô không phải người!"
Ân Như Ly đặt lại chân của Mạc Vân Sam lên sô pha, đứng dậy.
"Tôi cần phải trở về, Mạc tiểu thư nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Hồ ly tinh!" Mạc Vân Sam bắt lấy cánh tay Ân Như Ly.
Nàng vẫn chưa chuẩn bị tốt lời kịch kế tiếp, chỉ đơn giản là không muốn để người trước mặt rời đi.
"Mạc tiểu thư còn có việc khác sao?" Ân Như ly cúi đầu dò hỏi.
"Có......Có a." Mạc Vân Sam cân não nhanh chóng chuyển động, "Không phải cô nói muốn tự mình phục vụ tôi sao? Còn chưa thực hiện đâu.
Đêm nay cô bồi tôi ngủ đi."
Ân Như Ly nhướng mày: "Khách sạn tôi mở là khách sạn đứng đắn."
"Cô đừng suy nghĩ vớ vẩn, là tôi sợ buổi tối không tiện, vạn nhất nếu như khát nước bên người lại không có người sai sử."
Mạc Vân Sam bị lý do bản thân bịa ra dọa sợ ngây người, còn có thể giả hơn chút không?
Ân Như Ly gật đầu: "Yêu cầu này nghe cũng hợp lý."
Tin.....Tin?
Giây tiếp theo, "Đều là người trưởng thành rồi, nếu như cô thật sự khát đến chết tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu."
Lời này.....Hình như có mùi gì đó không đúng.
Mạc Vân Sam phải ứng lại, cắn răng nói: "Tôi nói chính là khát nước! Cái loại khát nước muốn uống nước!"
Ân Như Ly chỉ yên lặng nhìn nàng.
"......"
Mạc Vân Sam lạnh lùng nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không chạm vào một đầu ngón tay của cô."
Ân Như Ly cúi người: "Hy vọng Mạc tiểu thư nói được thì làm được."
"Đó là đương nhiên!" Mạc Vân Sam hừ lạnh một tiếng.
Từ từ, đây là đồng ý? Dễ như vậy sao?
Trước đó diễn kịch diễn đến vất vả như vậy cũng chỉ có thể ôm người trong mơ một mình ngủ ở trên giường khách sạn, hôm nay tùy tiện hồ ngôn loạn ngữ vài câu liền có thể ngủ cùng với người thật?
..........
Ban đêm.
Hai người quả thật không thể hiểu tại sao lại nằm trên cùng một chiếc giường, nhưng Mạc Vân Sam giờ khắc này ý thức được, đây