Trong một con hẻm nhỏ hẹp, có một nơi được chiếu sáng mờ nhạt bởi hai ngọn đèn dầu hỏa tạo hình từ thời Trung cổ.
Trên cánh cửa gỗ hình vòm viết bốn chữ "Quán bar Trụ Vương".
Vì sao lại có cái tên này, bởi vì chủ của quán bar này họ "Thương".
*Trụ Vương - Đế Tân (: 帝辛), tên thật Tử Thụ (子受) hoặc Tử Thụ Đức (子受德), còn gọi là Thương vương Thụ (商王受), Thương Trụ, Thương Thụ, là vị vua cuối cùng đời nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc.
Ban đêm là thời điểm quán bar mở cửa buôn bán nhưng nơi đây lại yên tĩnh không tiếng động, bên trong cũng chỉ có hai người.
Trên hàng ghế cao trước quầy bar là một nữ nhân xinh đẹp đang trò chuyện cái gì đó với nam nhân pha chế.
"Cái lão đông tây Mạc Khải Hiền kia lúc trước triệt đường sống cả nhà tôi, hiện tại chỉ thu của Mạc thị có 15% cổ phần và một chút bất động sảnh rách nát cũng xem như là quá tiện nghi cho ông ta! Huống chi hiện tại đầu tư tiền cho Mạc thị như vậy không phải là đang giúp ông ta một phen sao!"
Người đang đứng ở nơi đó pha chế rượu chính là lão bản của quán bar này, Thương Vọng.
Ân Như Ly cúi đầu, tiêu điểm của ánh mắt lại dừng lại trên màn hình điện thoại đen nhánh, không chút để ý: "Nhìn ông ta giãy giụa không phải là càng có thú vị hơn sao?"
"Trông cô cũng thật bình tĩnh, lúc trước nhà của cô so với nhà của tôi còn thảm hơn nhiều, nếu không phải Ân bá phụ mạng lớn.....!Phi phi phi! Dù sao nếu tôi là cô, làm cách nào cũng phải khiến cho ông ta tan cửa nát nhà."
Hai nhà Ân, Thương là thế giao, tuy đều là xí nghiệp truyền thống, loại hình kinh doanh cũng không sai biệt lắm nhưng từ trước đến nay lại chưa bao giờ tính kế lẫn nhau.
Ân Như Ly giương mắt, khóe môi hơi câu lên: "Quan hệ giữa tôi và ba mình bất quá so với người lạ thân thuộc hơn chút, vì ông ấy phạm pháp, không đáng lắm."
Thương Vọng tặc lưỡi: "Chậc chậc chậc, nhìn Ân tổng kìa! Đây mới đúng là kiêu hùng khí khái!" Nói xong lại đem một ly "Bloody Mary" vừa pha chế xong dâng lên như dâng cho đại lão.
Ân Như Ly tiếp nhận ly rượu, đưa tới trước mặt nhưng lại không uống.
Vẻ mặt Thương Vọng hiện lên oán giận: "Tôi cũng chưa từng thấy qua cẩu động vật không biết xấu hổ như vậy! Lúc trước rõ ràng là ông ta dùng ám chiêu hại hai nhà chúng ta, cư nhiên lại quay ngoắc lại bán thông tin giả cho truyền thông nói hai nhà chúng ta muốn liên hôn làm lũng đoạn thị trường, làm cho một đám người liên hợp nhau chống lại chúng ta.
Hiện tại ngẫm lại tôi vẫn còn tức đến ruột gan cồn cào, hận không thể vung một gậy đánh mạnh vào cái đầu cẩu của lão gia hỏa đó!"
"Còn nữa còn nữa, ông ta còn có mặt mũi đau lòng tố với truyền thông cô vì muốn phá đổ Mạc thị mà lừa tình cảm của con gái ông ta, loại thủ đoạn hạ tiện này quả thực là khiến tôi cực kỳ ghê tởm! Tôi còn hoài nghi ông ta phái con gái của mình đến dùng mỹ nhân kế nữa đó!"
Thương Vọng nói xong đột nhiên rùng mình một cái, tổng cảm thấy sau gáy lạnh lạnh.
Đêm khuya thế này, chắc không có quỷ đâu ha?
Thương Vọng gãi gãi sau gáy, dùng sức lắc đầu, đem loại suy nghĩ nguy hiểm này vứt đi.
"Ai, cũng trách tôi!" Anh ta thở dài, "Tôi cũng không nên uống rượu xong còn chạy đến nhà cô khóc, không đến nhà cô khóc thì sẽ không chết ngất ở nhà cô, không chết ngất ở nhà cô thì sẽ không bị paparazi chụp được ảnh, không bị paparazi chụp được ảnh thì bạn gái của tôi nói không chừng sẽ làm hòa với tôi, mối tình đầu của tôi theo gió mất đi a, ngẫm lại liền thấy đau lòng."
Dừng lại vài giây, "Một nam nhân trải qua kinh thương gió lớn như tôi cư nhiên cũng từng có một đoạn thời gian đơn thuần chân thành tha thiết như vậy, thật khiến cho người ta hoài niệm."
Ân Như Ly xoa xoa huyệt Thái Dương: "Anh nói nhiều quá."
Thương Vọng làm lơ không kiên nhẫn của đối phương, tiếp tục nói: "Đúng rồi, đứa con gái nhỏ của Mạc gia kia không phải đã trở về rồi sao? Có phải cô đã gặp rồi không? Có hung hăng đạp cô ta dưới chân nghiền thành bã không?"
"Nghe tôi đi, cô nên theo đuổi cô ta lại một lần nữa, làm chút chuyện tư mật.
Sau đó cho mấy tấm ảnh chụp gợi cảm đó ra ngoài ánh sáng, lúc đó cuộc đời ảnh hậu của cô ta đã có thể hoàn toàn bị hủy hoại rồi."
"Có phải anh không muốn hôn nữ nhân nữa không?" Ân Như Ly không kiên nhẫn nói.
Trong đầu Thương Vọng đầy sương mù: "Sao lại hỏi như vậy?"
Ân Như Ly mỉm cười "hiền lành": "Chó của nhà hàng xóm rất thích ăn lưỡi heo, cho nên tôi đã cắt một cái cho nó để tăng tiến cảm tình."
Thương Vọng mở to miệng: "Không phải chứ, chẳng lẽ cô còn đối với người ta ----"
Ân Như Ly cắt ngang: "Đã rất lâu rồi không gặp Lily và Haley, ngày mai gọi đến cùng nhau uống trà chiều đi."
Thương Vọng giơ tay đầu hàng: "Tôi câm miệng, câm miệng là được rồi!"
Lily và Haley là bạn gái cũ A và bạn gái cũ B của Thương Vọng, thần kỳ chính là các cô ấy đều biết sự tồn tại của nhau, thậm chí là còn quen biết nhau, nhưng cả hai đều không nghĩ đó là đối phương.
Sau khi hòa giải rồi cũng không mấy hài hòa, mỗi lần gặp mặt nhất định sẽ nháo nhào lên, nháo xong rồi còn tìm Thương Vọng khóc lóc kể lể.
Thứ Thương Vọng sợ không phải là các cô ấy đánh nhau mà là tìm mình khóc thét.
Có thể bảo trì mối quan hệ cân bằng vi diệu như vậy, không thể không nói anh ta cũng rất có tài năng.
An tĩnh bất quá chỉ hai giây, Thương Vọng vẫn là tức giận khó qua: "Nếu cô không muốn tìm phiền toái cho cô ta vậy thì để tôi đi ra làm ác bá nhé? Nếu không phải do Mạc cẩu tặc, mối tình đầu của tôi nói không chừng đã cùng tôi sinh một đội bóng rồi, hiện tại người đứng trước mặt cô bây giờ đã là một người đàn ông của gia đình.
Ân Như Ly chỉ nhàn nhạt nhìn anh ta: "Không liên quan đến cô ấy."
"Tôi khinh!" Thương Vọng kích động phá âm, như là xích sắt bị phá vang lên một tiếng.
Ân Như Ly cau mày.
"Tôi nhất thời tình thế cấp bách, tình thế cấp bách."
Ân Như Ly không thích có người ở trước mặt cô nói lời thô tục, mà Thương Vọng cũng vậy không thể làm cô cau mày.
Thương Vọng mất một lúc lâu để tiêu hóa xong, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Cô ta không biết ba của mình hại nhà của cô có bao nhiêu thảm à?"
"Nếu như anh gọi tôi tới chỉ vì muốn bát quái vậy thì tôi có thể giúp anh gọi bạn gái đến, anh muốn tìm Cici hay là Gigi?"
Thương Vọng đập chai rượu trong tay xuống quầy bar, phát ra một tiếng " keng" thật lớn.
"Cô là Quan Âm Đại Sĩ Bồ Tát sống sao? Nhà của cô con mẹ nó suýt chút nữa là bị ba của cô ta làm cho phá sản cô ta một chút cũng không nhớ?! Ui, bạn à! Cô ở trong nước bạo gian, cô ta bình thản nhàn nhã ở nước ngoài làm đại minh tinh, tôi con mẹ nó nghe thấy đều sinh khí! Nếu tôi là cô, làm cách nào cũng phải lấy chuyện này cách ứng chết cô ta!"
Thần sắc Ân Như Ly đạm nhiên: "Tầm nhìn của Thương tổng cũng chỉ có như vậy thôi sao, tôi bắt đầu có chút hoài nghi ánh mắt của