"Mạc tiểu thư đây là lại làm cái gì vậy a?" Ân Như Ly nói, "Tôi nghĩ nếu đây không phải hiểu lầm thì chắc là cô đang cố ý tán tỉnh tôi."
"Không phải hiểu lầm, tôi đích xác là đang tán tỉnh cô." Mạc Vân Sam híp mắt câu cười, cực kỳ giống biểu cảm mà Ân Như Ly hay làm.
"Chia tay nhiều năm như vậy rồi bản lĩnh của Mạc tiểu thư cũng nhiều hơn không ít." Ân Như Ly khẽ nâng cằm, môi mỏng cơ hồ là dán lên môi Mạc Vân Sam, "Tôi đang nghĩ, có phải bản thân trước kia không đủ nỗ lực cho nên mới không khai quật được hết tiềm năng của Mạc tiểu thư không."
Mười năm trước tuy Mạc Vân Sam đang trong giai đoạn mưa dầm thấm đất không có thẹn thùng như lúc mới yêu nhưng vẫn sẽ thường xuyên bị trêu chọc đến mặt đỏ tai hồng, cố tình lại rất thích khiêu khích người khác, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một con hồ ly giấy, chọc một cái đã lòi đuôi.
Mạc Vân Sam của hiện tại, rất thong dong.
"Ân tổng không cần khiêm tốn, ít nhiều gì cũng được Ân tổng tay cầm tay dạy dỗ tôi mới có thể biến thành bộ dạng gợi cảm mê người như ngày hôm nay, cô cảm thấy tôi đáp đề như thế nào? Ân lão sư." Mạc Vân Sam đi về trước hai bước, trong mắt là ngọn lửa cháy rực.
Mười năm, đủ lâu để một người phát sinh rất nhiều thay đổi, Mạc Vân Sam ở bên trong bất tri bất giác đã dần bắt chước theo thần thái của Ân Như Ly, bắt chước hết thảy những thứ thuộc về Ân Như Ly, hiện tại cũng đã có đến năm phần giống.
"Nếu Mạc tiểu thư đã xuất sư vậy thì nên đi ra thế giới bên ngoài nhìn nhiều hơn chút, đừng luôn lúc nào cũng quấn lấy lão sư của cô." Ân Như Ly vươn tay đem mấy sợi tóc của Mạc Vân Sam vén ra sau tai, "Tôi còn có rất nhiều học trò phải dạy, rất bận."
Mạc Vân Sam: "Có một câu thế này Nhân tài thi giáo*, Ân tổng là người có văn hóa như vậy hẳn là cũng biết.
Có một ít học sinh thiên tư thông minh, chỉ cần đặt nhiều chút tâm tư, dạy dỗ nhiều hơn như vậy học sinh đó đã có thể lấy được phi phàm tạo nghệ.
Đến nỗi những học sinh trời sinh đã ngu dốt thì không nên để bọn họ gánh thêm nhiều gánh nặng, phải khởi xướng học tập vui vẻ."
*Nhân tài thi giáo: có nghĩa là "Tùy theo tài năng của từng người mà dạy", đây là một trong quan niệm của Khổng Tử
Ân Như Ly: "Vậy Mạc tiểu thư có từng nghe một câu thế này chưa Hữu giáo vô loại*, mặc kệ thông minh hay là ngu dốt, đắt rẻ sang hèn đều cần phải chỉ dạy nhiều thêm.
Nghĩa thường thì chính là phải Giăng lưới rộng bắt nhiều cá, nếu như đem thời gian tiêu tốn duy độc trên một người vậy thì đối với những người khác chẳng phải là rất không công bằng sao?"
*Hữu giáo vô loại: có nghĩa là "Ai cũng đều được dạy dỗ không phân biệt", đây cũng là một trong những quan niệm của Khổng Tử.
Mạc Vân Sam cười lạnh: "Nếu Khổng Tử lão tiên sinh biết Ân lão sư giải nghĩa quan niệm của ông ấy như vậy chỉ sợ là bật dậy khỏi quan tài nhảy ra đánh cô."
Ân Như Ly cầm lấy tay Mạc Vân Sam, đem cà vạt từ tên cổ tháo xuống.
"Có chút đồ là để điểm xuyến, có chút đồ lại là trói buột, cảm tình đối với tôi mà nói chính là trói buột lớn nhất, mà sự hài lòng từ người khác đối với tôi mới là điểm xuyến rạng rỡ nhất."
Rõ ràng lời nói mang theo ý cự tuyệt nhưng trong vô thức cô lại phân Mạc Vân Sam thành một loại cảm tình.
Chỉ là lúc này hai người đều đang phân cao thấp, không ai phát hiện được điều bất thường này.
Ân Như Ly dẫn đầu đi ra ngoài, Mạc Vân Sam đứng ở tại chỗ dùng sức kéo cà vạt trong tay, còn chưa hết giận, trực tiếp quấn ở trên cổ mình, hô lớn với cửa: "Cô không phải là cuồng ma kiếm tiền sao? Tôi thắt cổ chết trong nhà của cô để cho căn nhà này bị phá hủy trong tay cô! Cô có sợ không!"
"Giảm giá bán ra tổng hội có người muốn cướp, cũng chỉ ở có mấy năm, coi như là phí khấu hao." Ngoài cửa truyền đến thanh âm bàn tính của Ân Như Ly.
Mạc Vân Sam bởi vì nghĩ hồ ly tinh đi xa không nghe được cho nên mới nói mấy lời như vậy, hiện tại không chỉ bị nghe được mà còn mang theo trào phúng trả lời nàng, càng tức!
Nàng đem cà vạt vừa mới quấn quanh cổ mình bỏ vào trong miệng, dùng răng cắn cắn, dùng sức xé rách.
Một cái cà vạt giá trị xa xỉ biến thành một sợi dây lưng rách nát.
Bên ngoài hành lang truyền đến tiếng người: "Cắn hỏng đồ ở nhà tôi là phải đền tiền, cái cà vạt kia là phiên bản giới hạn của CG, không còn bản khác đâu, cho cô giá khởi điểm là hai vạn, lát nữa sẽ gửi số tài khoản cho cô."
"Sao cô còn chưa xuống lầu, có phải là luyến tiếc tôi không!" Mạc Vân Sam thở phì phì chạy ra, chân giẫm trên nền đất mạnh đến nỗi muốn sụp.
"Là tôi sợ cô phát rồ, trong phòng ngủ có rất nhiều đồ cổ phải bảo đảm giữ nguyên giá trị." Ân Như Ly từ trong tay Mạc Vân Sam lấy được một mảnh vải đã nhăn nhúm, "Tôi cũng không muốn đồ vật bên trong cũng biến thành cái đức hạnh này."
Mạc Vân Sam nhắm mắt lại hít sâu một hơi, thời điểm mở mắt trên mặt đã kèm theo nụ cười tươi: "Có một ít nữ nhân a, chính là ngoài miệng công phu lợi hại, đến nỗi trong lòng cô nghĩ như thế nào chúng ta cứ chờ xem.
Nếu như tôi không chứng minh mị lực của mình với cô thì tôi không còn là Mạc Vân Sam nữa.
Tôi cũng không thích nữ nhân đã từng là của tôi nói với tôi mấy lời này."
"Tùy cô." Ân Như Ly xoay người xuống lầu, "Thay quần áo nhanh lên, tôi đưa cô trở về khách sạn."
Khóe môi Mạc Vân Sam giương lên, luôn mồm nói để tôi về một mình, cuối cùng còn không phải muốn đưa tôi về sao.
Đúng là xú hồ ly mạnh miệng!
.........
Ân Như Ly ngừng xe ở trước cửa khách sạn, quay đầu nói: "Mấy ngày gần đây sẽ thường có mưa, ra ngoài nhớ mang theo ô."
Mạc Vân Sam gật gật đầu.
"Trời mưa nhiệt độ giảm, cô mặc quá ít." Ánh mắt Ân Như Ly quét trên dưới, "Lớn tuổi rồi đừng cậy mạnh."
Mạc Vân Sam không có vặn lại, vẫn là gật gật đầu, khóe môi hơi hơi giương lên, trong mắt ánh lên bóng dáng của người đang nói chuyện.
Ân Như Ly tháo đai an toàn của Mạc Vân Sam, thúc giục nói: "Mau xuống xe, tôi còn phải đến công ty."
Mạc Vân Sam bắt lấy tay Ân Như Ly cắn một cái: "Ân tổng đi thong thả, chúng ta sẽ còn gặp lại."
Mở cửa xuống xe, tâm tình không hiểu tại sao lại rất thoải mái.
........
Mạc Vân Sam mở Weibo ra, muốn xem thử xem hôm nay có đề tài nóng gì không.
Cuộc sống trong nước so với cuộc sống mà bản thân đã sống trong một khoảng thời gian dài hoàn toàn không giống nhau, về nước phát triển có rất nhiều chuyện nàng phải bắt đầu tìm hiểu lại từ con số 0.
Lúc mở thanh tìm kiếm ra Mạc Vân Sam liền nhìn thấy tên của mình, một cái đang treo trên vị trí thứ sáu: Cầu xin Mạc Vân Sam ra ngoài buôn bán.
Mạc Vân Sam nói thầm trong miệng: "Mình không xứng nằm ở top 1 hot search sao?"
Trời cao như nghe thấu được tâm nguyện của nàng, thời điểm làm mới tin tức một lần nữa nhiệt độ của đề mục đã tăng lên một vị trí, ước chừng sẽ còn tăng thêm.
Mạc Vâm Sam click vào lướt lướt, nội dung của Weivo thuần một màu đều là ngóng trông nàng có thể ở trong nước làm chút việc, cho fan một khẩu phần ăn.
Còn có fan không chịu nổi tịch mịch mà tự mình động thủ cắt nối biên tập lại những đoạn phim ngắn trong quá khứ của Mạc Vân Sam, hơn nữa còn phối âm soạn cốt truyện, thoạt nhìn tựa như một tác phẩm mới.
Mạc Vân Sam thầm nghĩ, là đang suy xét đến vấn đề hợp đồng, không được sự đồng ý của đoàn đội, nhiều chuyện muốn làm ở trong nước sẽ bị hạn chế, muốn làm những chuyện đó không thể không xuất ngoại một chuyến.
Nhưng mà nếu hiện tại xuất ngoại chẳng phải là cho hồ ly tinh và người khác có cơ hội khanh khanh ta ta cộng độ lương tiêu sao?
Vạn nhất có dã nữ