Tôi nhớ cậu, rất nhớ cậu, mỗi một ngày trôi qua đều rất nhớ rất nhớ cậu.
Mạc Vân Sam rốt cuộc cũng có thể nói ra câu nói giấu kín nơi đáy lòng kia.
Nàng là một người nhát gan, một người nhát gan cho dù nhiều năm như vậy trôi qua cũng không dám trở về đối mặt với sai lầm của mình.
Nàng sợ hãi Ân Như Ly sẽ chán ghét nàng, sợ hãi Ân Như Ly đẩy nàng ra, sợ hãi Ân Như Ly không thể tha thứ cho nàng, càng sợ hãi, càng trốn tránh, càng không dám trở về lại càng tưởng niệm.
Hiện tại rốt cuộc cũng gặp được lại càng thêm tưởng niệm hơn nữa, tưởng niệm thời thời khắc khắc trôi qua có thể nhào vào lòng hồ ly tinh làm nũng.
Thời gian như thể đứng yên, hai người bảo trì cùng một tư thế rất lâu cũng không ai động đậy.
"Năm đó cô có thể ngay lập tức rời đi, một chút cũng không nghĩ tới tôi, hiện tại nói những thứ đó thì còn có ý nghĩa gì?" Sắc mặt Ân Như Ly rét run, cánh tay bên người không tự giác nắm chặt thành quyền.
Nhịn lâu như vậy, cô chung quy vẫn không thể che giấu nổi uất ức của mình.
Mạc Khải Hiền đối với nhà của cô, đối với cô làm cái gì cô đều có thể không giữ trong lòng, nhưng Mạc Vân Sam lại không tin cô, không tin tình cảm của hai người, tựa như một mũi tên mang theo gai ngược cắm thẳng vào nơi mềm yếu nhất của trái tim, mỗi một lần chạm vào đều là mỗi một lần đau đớn.
Ân Như Ly đã từng có vô số lần muốn chạy đến trước mặt Mạc Vân Sam hỏi nàng, hết thảy quá khứ trong mắt nàng rốt cuộc là cái gì?
Ở trong lòng nàng, Ân Như Ly chính là một người vì tiền mà lừa gạt tình cảm của nữ nhân, một lần lừa là có thể lừa suốt 5 năm, nhẫn nhục phụ trọng như vậy sao? Hay là nói, ở trong lòng Mạc Vân Sam cô là kẻ lừa đảo thấy một người liền yêu một người, có thể một bên cùng bạn gái nùng tình mật ý, một bên còn lại cùng người khác liên hôn.
Vô luận là cái loại nào, đều đủ để đả thương người.
Nhưng vô luận là như thế nào, Mạc Vân Sam vẫn là gieo ở trong lòng cô, rút như thế nào cũng rút không ra.
"Thực xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, tôi biết chỉ nói xin lỗi thôi là vô dụng, nhưng từ sau khi tôi biết người nhà của tôi liên hợp nhau gạt tôi hại cậu, mỗi một ngày trôi qua tôi đều sống trong hối hận, mỗi một ngày đều hối hận trước đó đã hiểu lầm cậu."
Mạc Vân Sam siết chặt vòng tay, muốn đem Ân Như Ly khảm nhập vào trong ngực mình, "Kỳ thật từ ngày đầu tiên tôi rời đi đã bắt đầu hối hận, nhưng mà tôi không dám chính tai nghe được lựa chọn của cậu, tôi thật sự rất sợ hãi, tôi sợ cậu không chọn tôi.
Lúc trước không tin tưởng cậu, thật sự rất xin lỗi."
Nước mắt theo hốc mắt của Mạc Vân Sam rơi xuống dừng lại trên cổ Ân Như Ly.
Ướt nóng lại dính nhớp.
"Vào nhà trước đã." Ân Như Ly trầm giọng nói.
Mạc Vân Sam hít hít mũi, quay người đi, hai mắt đỏ hồng, trên hai hàng lông mi dày đậm là long lanh nước mắt.
Ân Như Ly đi đến trước cửa, sau đó nghiêng người cho Mạc Vân Sam tiến vào trước.
"Những lời Mạc tiểu thư vừa mới lẩm bẩm lúc nãy tôi cũng nghe được một ít, về chuyện làm sáng tỏ những thông tin không chính xác trên mạng, bộ phận quan hệ công chúng của chúng tôi cũng đã có một số phương án nhất định, nếu Mạc tiểu thư có thể phối hợp thì thật tốt." Sau khi cửa đóng lại, Ân Như Ly cũng không mang theo bất luận cảm tình gì, nhẹ nhàng chỉ như đang trần thuật.
"Cần tôi làm gì?" Mạc vân Sam quay mặt đi lau nước mắt trên mặt.
"Không cần Mạc tiểu thư phải đặc biệt làm cái gì, chỉ cần cùng tôi tham gia một buổi tiệc rượu, để cho cánh truyền thông chụp một vài tấm ảnh, những chuyện còn lại sẽ có người chuyên nghiệp đến làm." Ân Như Ly nói.
Mạc Vân Sam đem trọng tâm tầm mắt chuyển về phía Ân Như Ly: "Tôi muốn mở một cuộc họp báo, đem chuyện mười năm trước Mạc Khải Hiền chửi bới cậu giải thích rõ ràng."
"Không cần." Ân Như Ly đi đến bên cạnh bàn, rút lấy một tờ khăn giấy đưa cho Mạc Vân Sam, "Chuyện đã lâu như vậy rồi làm sáng tỏ cũng chưa chắc có bao nhiêu người tin.
Có rất nhiều người cũng không quan tâm chân tướng là gì mà chỉ thích nhìn người khác thảm bại thôi.
Để cho những người đó nhìn thấy cô trôi qua thoải mái nhẹ nhàng dần dần sẽ không còn lạc thú mà cười nhạo cô nữa, tự nhiên sẽ ngừng lại." Trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì.
Mạc Vân Sam bắt lấy tay Ân Như Ly, mãn nhãn đều là mong đợi: "Hồ ly tinh, chúng ta có thể không -----"
"Mạc tiểu thư nên biết, tôi đang lợi dụng cô." Ân Như Ly ngắt lời.
Mạc Vân Sam: "Tôi có thể để cậu lợi dụng."
Ân Như Ly: "Mạc Vân Sam mà tôi biết không phải như thế này."
Mạc Vân Sam: "Người cũng sẽ thay đổi."
Ánh mắt đối chọi gay gắt, giằng co hồi lâu ai cũng không nhường ai.
"Thư mời của tiệc rượu Ada sẽ gửi cho cô, nếu Mạc tiểu thư không có yêu cầu gì đặc biệt cô ấy sẽ giúp cô chuẩn bị lễ phục thích hợp, hẳn là ngày mai sẽ liên hệ với cô xin số đo, Mạc tiểu thư nếu tiện có thể đến phòng tạo hình chọn lễ phục, nếu như không tiện nhà thiết kế sẽ đến tận cửa giúp cô thử lễ phục."
Ân Như Ly nhìn về phía cửa, "Không còn chuyện khác nữa Mạc tiểu thư mời trở về cho."
Mạc Vân Sam đi về trước hai bước, "Cậu một chút cũng không muốn có dính líu với tôi, có phải không?"
Ân Như Ly: "Tôi là thương nhân, thứ như cảm tình lợi nhuận thu lại so ra không cao."
Mạc Vân Sam: "Chỉ nói chuyện cơ thể không nói chuyện cảm tình cũng có thể."
Ân Như Ly có chút sửng sốt, bình tĩnh nói: "Mạc tiểu thư nếu như là vì đền bu sai lầm mười năm trước vậy thì tôi không cần.
Cô cũng đừng ôm cảm giác tội lỗi mà sống mỗi ngày, chia tay là một chuyện rất bình thường.
Cho dù không phải là bởi vì chuyện kìa thì mười năm trôi qua chúng ta cũng chưa chắc sẽ ở bên nhau mãi mãi."
"Cuối cùng cậu cũng thu lại cái nụ cười đáng ghét đó, tôi ở trong lòng cậu không phải là không có một chút phân lượng nào có phải không?" Mạc Vân Sam câu lấy cổ Ân Như Ly, rất cường thế.
Dường như người lê hoa đáy vũ mới vừa rồi không phải là nàng.
"Mạc tiểu thư vẫn tự tin như vậy." Ân Như Ly nở nụ cười với Mạc Vân Sam, "Tôi chỉ là cười đến mệt thôi."
"Tôi độc thủ không khuê mười năm," Ánh mắt của Mạc Vân Sam trở nên nghiêm túc, "Nếu không cậu coi như là làm chuyện tốt, giúp tôi giải giải khát đi."
Nàng không ngừng đi về phía trước, bức cho người ở trước mặt từng bước lui về sau, "Đều đã là người ba mươi mấy tuổi rồi còn có thể sung sướng được mấy năm nữa đâu, hưởng thụ mới là chuyện quan trọng.
Tôi sẽ không bắt cậu phải chịu trách nhiệm."
Đồng tử của Ân Như