Mạc Vân Sam còn chưa ra khỏi cửa xoay tròn đã nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ của Ân Như Ly.
Lại là ngẫu nhiên gặp được sao?
Nàng không biết.
Bất quá nếu như chờ lát nữa có một nữ nhân khác bước ra từ trong xe thì chỉ sợ là nàng sẽ không khống chế được tay của mình muốn đi chém người.
Cửa sổ của ghế lái phụ hạ xuống, bên trong chỉ có một mình hồ ly tinh.
"Tin tin tin" vài tiếng, sơn trên mấy cây cột trước cửa nhà hàng bị chấn đến độ sắp tróc cả ra.
Người này ấn kèn là có ý gì, mời mình lên xe à? Nhưng nếu là tự mình đa tình thì phải làm sao bây giờ? Ở đây nhiều người như vậy, bị đuổi khỏi xe sẽ rất mất mặt.
Nghĩ đến đây Mạc Vân Sam liền quyết định để Ân Như Ly qua một bên trước, quay lại cáo biệt với Trang Ninh: "Tôi đã có một bữa tối rất vui vẻ, hy vọng tâm trạng của Trang tổng cũng giống như tôi."
Trang Ninh trả lời: "Cộng tiến bữa tối cùng Mạc tiểu thư đương nhiên là rất vui rồi."
"Vậy Trang tổng trở về nghỉ ngơi sớm một chút." Mạc Vân Sam nói.
Ánh mắt Trang Ninh nhìn thấy xe của Ân Như Ly, lại nhìn về phía Mạc Vân Sam: "Ân tổng cố ý tới đón Mạc tiểu thư sao? Xem ra quan hệ của hai người đích xác là rất tốt."
Mạc Vân Sam có chút do dự, không biết có nên tiếp cái đề tài này không.
Vạn nhất hồ ly tinh thật sự chỉ là đi ngang qua chẳng phải là rất xấu hổ sao? Cuối cùng cũng chỉ đành phải hàm hồ mà "Ừm" một tiếng.
Đợi lâu như vậy hai người ở bên trong kính chiếu hậu vẫn còn chưa nói xong, hai tay của Ân Như Ly gắt gao nắm chặt tay lái, trong mắt tràn đầy không kiên nhẫn.
Là không hiểu ý của mình hay là đơn thuần luyến tiếc cáo biệt người ta? Lại hay là muốn ở trước mặt Trang Ninh phân rõ giới tuyến với mình? Chẳng lẽ không muốn ngồi xe của mình, muốn đi cùng người khác à?
Trong đầu Ân Như Ly nhảy ra một đống suy nghĩ vốn không nên thuộc về cô.
Đều là những thứ lung tung rối loạn thôi!
Ân Như Ly hệt như người bệnh tâm thần phân liệt, một nửa đầu óc nhịn không được miên man suy nghĩ, một nửa đầu óc lại đối với những miên man suy nghĩ này khịt mũi coi thường.
Ân Như Ly hít sâu một hơi, tháo đai an toàn, mở cửa xe đi xuống, cô đi đến trước mặt Trang Ninh cười cười: "Trang tổng, mấy ngày không gặp lại xinh đẹp hơn rồi."
"Ân tổng luôn biết cách dỗ nữ nhân vui vẻ.
Chỉ mấy ngày không gặp lại xinh đẹp hơn vậy thì chẳng phải là đã đi thẩm mỹ viện làm cái gì đó rồi sao." Trang Ninh cười nói.
Ân Như Ly: "Trang tổng cứ thích nói đùa, xem ra tôi muốn vỗ mông ngựa lại chẳng may vỗ nhầm đùi ngựa rồi."
Trang Ninh: "Ân tổng cũng biết tôi thích nói đùa, đừng coi lời tôi nói là thật."
Hai người nhìn nhau cười, đều biết đối phương không có lấy một lời thật lòng, trong lòng hiểu rõ chỉ là không nói ra mà thôi.
Mạc Vân Sam liếc mắt trộm ngắm Ân như Ly, cũng không chủ động lên tiếng chào hỏi.
Ân Như Ly vừa lúc bắt giữ được ánh mắt của Mạc Vân Sam, vừa tiếc tục nhìn Trang Ninh hỏi: "Trang tổng lái xe đến sao?"
Trang Ninh gật đầu, "Ở bãi đỗ xe."
"Nơi này không tiện đỗ xe lâu cho nên không thể tiếp tục trò chuyện với Trang tổng được, hẹn hôm khác lại nói tiếp?" Ân Như Ly nói.
"Được, Ân tổng ngủ ngon." Trang Ninh nhìn về phía Mạc Vân Sam, "Vậy Mạc tiểu thư tôi đi trước đây, liên lạc sau."
"Trang tổng gặp lại sau." Mạc Vân Sam nói.
Trang Ninh đã đi được một đoạn rồi, Ân Như Ly và Mạc Vân Sam ai cũng đều không động.
Phục vụ nhà hàng thật cẩn thận mở miệng: "Hai vị nữ sĩ, trước cửa nhà hàng của chúng tôi không thể đỗ...." Một câu "xe chuyên dụng" kế tiếp bị ánh mắt của đối phương dọa trở về.
Nửa phút sau, Ân Như Ly đỡ lưng Mạc Vân Sam, nhét nàng vào ghế phụ, "Phanh" một tiếng đóng cửa lại.
Khóe môi Mạc Vân Sam giương lên thật cao, nụ cười có chút ngu đần.
Chờ Ân Như Ly ngồi vào chỗ rồi lại lập tức thu hồi nụ cười, bày ra bộ dáng cao thâm khó đoán.
"Thắt đai an toàn lại." Ngữ khí Ân Như Ly thường thường, không có cảm tình gì.
"Cậu muốn thắt thì tự mình động thủ đi, dù sao có bị bắt cũng không đến trên đầu tôi lo." Mạc Vân Sam nhướng mày nhìn Ân Như Ly, trong mắt khó nén đắc ý, kiên quyết làm cho triệt để tinh thần vô lại.
Ân Như Ly ngoài cười nhưng trong không cười liếc mắt nhìn Mạc Vân Sam, cúi người, nắm lấy đai an toàn chậm rãi kéo xuống.
Không gian chật hẹp, hai người lại dựa rất gần nhau, Mạc Vân Sam cảm nhận được trên cổ có gió nóng thổi qua, cảm giác như bị kim châm nhỏ đốt vào, ngứa ran, còn không thể giơ tay cào nữa.
Đó là hơi thở ấm áp của Ân Như Ly.
"Cùm cụp", đai an toàn được thắt lại, giây tiếp theo xe vọt một cái chạy ra ngoài vài mét, cảnh sắc chung quanh lập tức thay đổi nhanh chóng.
Mạc Vân Sam nắm lấy đai an toàn, thanh âm run rẩy: "Cậu lái nhanh như vậy làm gì? Muốn cùng tôi đồng quy vu tận à?"
"Thật ngại quá, không khống chế được chân ga." Ân Như Ly chậm rãi giảm tốc độ, thẳng tắp lái vào đường chính.
Rõ ràng là cố ý! Khi dễ tôi ngốc?!
Đương nhiên, Mạc Vân Sam bây giờ cũng không thèm để ý mấy thứ đó, nàng bắt đầu khoe khoang: "Sao cậu lại ở chỗ này? Cố ý tới đón tôi à?"
"Trang Ninh không phải là người đơn giản." Ân Như Ly làm lơ vấn đề của Mạc Vân Sam.
"Cảm tạ Ân tổng đã có lòng tốt nhắc nhở, nhưng mà không cần cậu nói tôi cũng biết." Mạc Vân Sam không sao cả nói, "Giới giải trí thì có thể có mấy người đơn giản? Nếu đơn giản chỉ sợ đã sớm bị ăn đến xác cũng không còn, muốn tra cũng tra không được."
"Vì sao lại lén cùng cô ta ăn cơm?" Ân Như Ly hỏi.
Mạc Vân Sam mị cười: "Cái gì mà lén ăn cơm, chẳng lẽ chúng tôi ăn cơm còn phải báo cáo lại cho quần chúng biết à? Còn nữa, cậu quan tâm như vậy làm gì? Sợ tôi bị thành ý của cô ấy đả động, cuối cùng phát triển ra một đoạn cảm tình đầu ngón tay của người trưởng thành a?" Nói xong còn giơ bàn tay lên, quơ quơ năm ngón.
Nhưng giọng điệu cũng không phải đang nói chuyện cười.
"Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô cẩn thận chút." Ân Như Ly liếc mắt nhìn Mạc Vân Sam, "Nhiều năm không gặp Mạc tiểu thư đích xác là đã rất có tiến bộ, tùy thời tùy chỗ đều có thể nói mấy câu cay lỗ tai người khác."
"Cay lỗ tai ai? Cay lỗ tai hồ ly của cậu à? Vậy vừa lúc có thể làm một đĩa nộm tai hồ ly.
Bất quá hồ ly là động vật hoang dã được bảo tồn không thể ăn.
Tôi thấy cái lỗ tai này của cậu cũng không thể xem là tai hồ ly, nên là lỗ tai heo mới đúng.
Tai heo chua cay?" Đầu ngón tay của Mạc Vân Sam sờ lấy lỗ tai Ân Như Ly, nhẹ nhàng nhéo nhéo.
Hô hấp của Ân Như Ly có chút đình trệ, tay lái suýt chút nữa là không giữ được.
"Tin ------" Chiếc xe phía sau réo một đợt loa dài, từ bên trái chạy lên.
Tài xế hạ cửa sổ ở ghế lái phụ xuống, cách một khoảng xa quát: "Có biết lái xe không!
Ân Như Ly đuối lý, cười cười xin lỗi với