Lục Vân Vân thấy Mạc Vân Sam ngồi xuống, cũng không cam lòng yếu thế ngồi ngay ngắn xuống sô pha khác, rất có loại ý tứ hôm nay không được vào ở phòng tổng thống thề không bỏ qua.
Thói quen được chúng tinh phủng nguyệt*, trong lòng Lục Vân Vân nổi lên khí thế, bài mặt cũng cao ngất.
*Chúng tinh phủng nguyệt - 众星捧月 - zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng
Công tác an toàn và bảo mật của The Ritz là một trong những tiêu chuẩn của ngành kinh doanh khách sạn, cho nên cô ta cũng không lo lắng một màn này sẽ bị người khác nhìn thấy hoặc là nhân viên công tác ở đây nói ra ngoài.
Cục diện lâm vào thế giằng co.
Truyện Thám Hiểm
Biểu tình trên mặt giám đốc khách sạn thay đổi liên tục.
Nếu bởi vì việc nhỏ như thế này mà kinh động đến đại lão bản của tập đoàn, vậy cái chức giám đốc này của cô ấy cũng không cần làm nữa.
Nhưng mà hai vị tọa thần trước mặt này thoạt nhìn ai cũng không giống như dễ chọc.
Giám đốc khách sạn nghĩ tới nghĩ lui vẫn là quyết định xuống tay từ chỗ của Mạc Vân Sam.
Rốt cuộc thì căn cơ của đối phương cũng không ở quốc nội, cho dù lòng mang bất mãn cũng không đến mức ảnh hưởng đến công tác của mình.
Nhưng cô ấy lại không nghĩ đến là, địa vị quốc tế của Mạc Vân Sam so với vị phát ngôn thương hiệu này cao hơn rất nhiều, lực ảnh hưởng cũng lớn hơn nữa, nếu như Mạc Vân Sam thật sự kêu gọi mọi người chống lại khách sạn của cô ấy, vậy thì đó chính là một nguy cơ kinh doanh lớn.
Giám đốc khách sạn đi đến trước mặt Mạc Vân Sam, trước tiên khom lưng tiêu chuẩn một góc 90 độ, rồi sau đó đứng dậy, mỉm cười: "Mạc tiểu thư, qua mấy ngày nữa sẽ lục tục có đoàn đội của minh tinh vào ở khách sạn, bên trong tòa building này có khả năng sẽ tương đối ồn ào, ngài xem tôi an bài ngài đến Tím Sam uyển ở phía sau có được không? Nơi đó là khu biệt thư tiểu uyển mà chúng tôi mở ra chỉ để tiếp đãi mấy vị khách VIP, hoàn cảnh thanh u, rất thích hợp để những vị khách sống một mình giải sầu."
Vị khách nhân này ở chỗ này đã mấy ngày cũng không thường xuyên ra cửa, trừ bỏ ngẫu nhiên thời gian dùng cơm ra ngoài ra thì những thời điểm khác cơ hồ đều ở trong phòng, hơn nữa cũng không có người đi theo, giám đốc khách sạn suy đoán đối phương chắc chỉ là khách du lịch mà thôi.
Mạc Vân Sam nghe được tên của uyển có một chữ "Sam", bắt đầu suy đoán là hồ ly tinh quá mức tưởng niệm nàng thế cho nên ngay cả tên tiểu uyển khách sạn cũng phải mang theo tên nàng.
Nhưng mà nàng rốt cuộc cũng không uống rượu xái, biết những thứ này chỉ là do bản thân tự mình đa tình thấy YY.
*YY: gian tình
"Tôi cũng không thích làm khó người khác." Mạc Vân Sam nhìn giám đốc khách sạn nói, "Nhưng hiện tại rõ ràng là các cô hợp nhau tới khi dễ tôi, nếu như tôi cứ vậy mà dọn đi thì trong lòng khẳng định là không thoải mái."
Giám đốc khách sạn cười làm lành nói: "Mạc tiểu thư tôi tuyệt đối không có ý tứ này, chỉ là tôi cảm thấy hoàn cảnh của Tím Sam uyển càng có thể khiến cho tâm tình của người ta được thả lỏng hơn, đây là lần thứ 2 ngài vào ở The Ritz, chúng tôi tất nhiên là muốn cung cấp cho ngài phục vụ tôn quý nhất, huống chi danh tiếng của ngài trải rộng trên phạm vi quốc tế, nếu như ngài có thể trở thành khách quen của khách sạn chúng tôi, lão bằng hữu, thương hiệu của chúng tôi ở quốc tế cũng sẽ càng vang dội hơn."
Lời nịnh nọt ai mà lại không thích nghe chứ?
Thể xác và tinh thần của Mạc Vân Sam đều trở nên thoải mái, cười gật gật đầu: "Tôi liền thích được trở thành khách nhân tôn quý nhất, hưởng thụ phục vụ tôn quý nhất."
Giám đốc khách sạn lập tức tươi cười càng sâu: "Vậy Mạc tiểu thư, hiện tại tôi liền an bài nhân viên giúp ngài đổi phòng, nhân viên phục vụ của chúng tôi nhất định sẽ tỉ mỉ đem hành lý của ngài thu xếp thỏa đáng."
Mạc Vân Sam "ừm" một tiếng, ngay sau đó lại nói: "Vậy gọi Ân tổng của các cô đến phục vụ tôi đi, để tôi nhìn xem phục vụ tôn quý nhất là có bao nhiêu tôn quý."
Dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ biến sắc sang màu đỏ tím trên mặt của giám đốc khách sạn, giống như một trái cà tím.
Mạc Vân Sam đương nhiên biết "phục vụ tôn quý nhất" ở trong miệng đối phương bất quá chỉ là một cái lý do thoái thác, chính là muốn dỗ nàng đổi chỗ khác.
Nàng cũng không nắm chắc Ân Như Ly có hướng về phía nàng hay không, nhưng nếu như Ân Như Ly tới trách cứ nàng, vậy thì nàng mới có thể hoàn toàn hết hy vọng.
Nếu Ân Như Ly trách nàng vô cớ gây rối, không còn giống như trước đây sủng nàng nữa, nàng mới có thể không lưu luyến gì mà thật sự rời đi.
Lần rời đi này, sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Thành phố này nơi tràn ngập hồi ức của hai người, một mình sinh hoạt cũng cần phải có bao nhiêu lớn lao dũng khí.
Mà nàng lại không có.
Có lẽ, phải cùng hồ ly tinh họa một dấu chấm câu mới có thể bắt đầu sinh hoạt mới.
Trong mộng mọi cách ngọt ngào, bên gối lại trống rỗng không người, cảm giác băng băng lương lương đã làm cho nàng chịu không nổi nữa.
.......
Không khí ở đại sảnh đọng lại hồi lâu, ước chừng một cây kim nhỏ rơi xuống đất cũng có thể rõ ràng mà nghe được thanh âm.
Mạc Vân Sam cùng Lục Vân Vân hai người ai cũng không nhìn ai, không có giương cung bạt kiếm nhưng lại giấu không được hương vị hỏa dược.
Biểu tình của Lục Vân Vân lúc nhắc tới "Ân tổng" đã bị Mạc Vân Sam xem đến rõ ràng, có ngưỡng mộ cũng có thẹn thùng còn có tiểu tâm tư không thuần khiết.
Chỉ là một tiểu nộn thảo sao có thể thoát được pháp nhãn của lão yêu tinh ngàn năm chứ?
Giám đốc khách sạn đương nhiên là không có khả năng kinh động tới tổng tài tập đoàn, chỉ có thể gọi nhân viên phục vụ mang chút điểm tâm lại đây, gửi hy vọng vào việc nhờ chút thời gian mà đem hỏa khí của hai người hạ xuống chút.
Lục Vân Vân cũng không ngốc, phát giác giám đốc khách sạn cũng không giúp được gì cho mình, ngược lại còn thêm lửa.
Người có đặc quyền, dùng đặc quyền thì nháy mắt sẽ có loại cảm giác sảng khoái của cao nhân.
Rõ ràng là người nên được nhận đối đãi khác biệt nhưng lại bị coi trở thành khách nhân bình thường thì sẽ có loại cảm giác nghẹn khuất.
Lục Vân Vân giờ phút này chính là cảm giác như vậy.
Vốn dĩ trải đời đã không bằng người ta, nếu như ngay cả đoạt phòng cũng vấp phải trắc trở, nói không chừng đối phương sẽ coi khinh mình.
Huống chi Mạc Vân Sam vào ở trước, bản thân còn thêm áp lực cho giám đốc khách sạn, nếu hiện tại nhượng bộ thì còn không biết những người khác sẽ cười nhạo cô ta thành cái dạng gì.
Nghĩ như vậy, Lục Vân Vân trực tiếp lấy điện thoại ra, gọi đi.
Con ngươi Mạc Vân Sam nhếch lên, dư quang nhìn thấy động tác của tiểu nha đầu, nhưng cũng chỉ liếc mắt một cái liền quay mặt đi.
Lông mi thấp liễm, một bộ dáng khí định thần nhà cao thâm khó đoán.
"Ân tổng, chị đang làm cái gì vậy?" Thanh âm của Lục Vân Vân so với vừa rồi càng tế nhuyễn hơn rất nhiều.
Gọi đến nỗi Mạc Vân Sam nghe xong nổi cả da gà.
Ghê tởm!
"Thật ngại quá đột nhiên quấy rầy công tác của chị......" Lục Vân Vân do do dự dự, làm như rất có lỗi.
Ngượng ngùng một lúc lâu mới tiếp tục nói: "Bọn em đang ở đại sảnh The Ritz, gặp phải chút phiền toán, rất ủy khuất nhưng lại không biết phải làm sao bây giờ, cho nên cuối cùng chỉ có thể gọi điện thoại cho chị."
Chân mày Mạc Vân Sam trừu động hai cái.
Quá ghê tởm!
Không biết người bên kia điện thoại nói cái gì, hai mắt Lục Vân Sam sáng rực, khóe môi tức thì giương lên, nũng nịu nói: "Ừm, chờ chị."
Mạc Vân Sam: Quả thực là vũ trụ sét đánh nổ mạnh vô địch ghê tởm!
Lục Vân Vân cúp điện thoại, liếc mắt nhìn giám đốc khách sạn: "Ân tổng của các cô nói nửa giờ nữa chị ấy sẽ tới."
Giám đốc khách sạn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Lục Vân Vân tiếp tục nói: "Tuy rằng tôi cũng không muốn bởi vì chút việc nhỏ này mà phiền toái chị ấy chạy đến nhưng mà chị ấy cũng không hy vọng tôi chịu ủy khuất, kiên