Ân Như Ly thanh toán xong, cảm giác sau lưng lạnh căm căm, có một loại cảm giác không được tự nhiên bị người nhìn trộm.
Cô quay đầu lại, thẳng tắp đối diện với đôi mắt nguy hiểm của Tân Nhuế.
"Bạn học Ân, có phải cậu có cái gì muốn nói với Tân lão sư không?" Tân Nhuế đẩy đẩy gọng kính, rất có bộ dạng chủ nhiệm lớp.
"Nói cái gì?" Ân Như Ly bình thản ung dung, nhìn không ra chút không được tự nhiên nào.
Tân Nhuế: "Bắt đầu nói từ việc cậu có việc gấp đi, việc gấp gì, đi nơi nào, muốn gặp ai, sau khi gặp xong thì làm cái gì, một năm một mười, từ đầu chí cuối, đúng sự thật khai ra!"
Ân Như Ly: "Tân lão sư cũng không phải bạn gái của mình, càng không phải là bạn lữ thân mật của mình, vì sao mình phải nói mấy thứ đó cho cậu nghe? Hay kỳ thật cậu có ý đồ không an phận với mình? Nhiều năm như vậy nhìn không ra cậu đối với mình rễ tình đâm sâu, thật là băn khoăn."
Tân Nhuế: "Ai hứ! Cậu đừng có kích mình, hùng sinh viên mình gặp rất nhiều rồi, cái chiêu dương đông kích tây này của cậu vô dụng với mình thôi!"
Ân Như Ly: "Tân lão sư đi đường cẩn thận, gặp lại sau."
Tân Nhuế kinh hô: "A! Mình biết rồi! Lần trước mình thấy cậu khí sắc hồng hào, mặt mày như hoa đào, chẳng lẽ là bút tích Mạc Vân Sam để lại?!"
"Tân lão sư đừng có nói năng bậy bạ!" Ân Như Ly nhíu mày, "Mình nhắc lại lần nữa, bọn mình hiện tại không có bất luận quan hệ gì."
"Là mình nói bậy hay là cậu chột dạ tự trong lòng cậu hiểu rõ!" Tân Nhuế đột nhiên mở to miệng hình chữ "O", trong mắt mỗi bên viết hai chữ "wow wow".
Mày Ân Như Ly ninh lại càng chặt, "Biểu cảm của cậu như vậy là thế nào?"
"Ngao ngao ngao ngao ngao!" Tân Nhuế nhảy dựng, dùng sức vỗ một cái lên bả vai Ân Như Ly, kích động đến nói không nên lời.
"Tân lão sư?" Ân Như Ly kéo dài âm đuôi, dự cảm xấu càng ngày càng mãnh liệt.
"Không phải vừa rồi các cậu ở trong góc không người đánh nhau một phát đó chứ!"
Thanh âm của Tân Nhuế rất lớn, đưa tới vài ánh mắt của người qua đường chăm chú nhìn qua.
Ân Như Ly dùng miệng cọp kiềm trụ cái miệng của Tân Nhuế lại: "Có phải muốn bức mình cột mỗm cậu lại không?!"
"Cậu xem cái bộ dạng tức muốn hộc máu này của cậu đi, khẳng định là bị mình nói trúng rồi!" Miệng của Tân Nhuế không thể hoàn toàn mở ra, thanh âm hàm hàm hồ hồ, "Mấy vai ác trên phim truyền hình bị chọc trúng cái chân đau cũng phản ứng hệt như cậu lúc này!"
Ân Như Ly trừng mắt nhìn Tân Nhuế một cái, buông tay: "Mình nói rồi mình có việc gấp, đi trước đây." Đi được hai bước rồi lại quay đầu nói, "Không có quan hệ với Mạc Vân Sam."
"Mình thấy bộ dáng của cậu giống lạy ông tôi ở bụi này thì có!" Tân Nhuế hừ nhẹ một tiếng, "Mình cũng đi đây, chúc cậu có một đêm mỹ diệu!"
Ân Như Ly bị bộ dáng thiếu đánh của Tân Nhuế làm cho tức chết, nhưng cũng không thể làm được gì, chỉ có thể âm thầm cắn răng.
.......
Ân Như Ly lái xe trên tuyến đường chính, tốc độ rất chậm, ngắn ngủi chỉ trong hai phút đã có hai chiếc xe vượt mặt đi qua.
Thời điểm ở hành lang nhà hàng sao đầu óc lại nóng lên như thế, nói cái gì mà tối nay đến khách sạn tìm Mạc Vân Sam!
Nếu không thì lấy cớ ngày cá tháng tư có lệ cho qua đi?
Như vậy lại càng nhục nhã hơn.
Ân Như Ly thở dài một hơi, giẫm chân ga gia tốc, đi về hướng khách sạn.
......
Mạc Vân Sam đứng trước cửa một căn biệt thự trong khu Dinh thự Ngung La, lông mày ninh chặt đến nỗi thành hình cái bánh quai chèo.
Cứ vậy mà ba ba đưa tới cửa có phải quá hạ giá không!
Không được không được, tuyệt đối không được!
Đây là vấn đề liên quan đến tôn nghiêm và điểm mấu chốt của cuộc chiến, không thể cúi đầu!
Mạc Vân Sam cắn chặt răng, xoay người rời đi.
Nàng đang đi ở trên đường thì điện thoại ở trong túi rung vang lên tiếng "ong ong ong", Mạc Vân Sam lấy ra nhìn thấy điện báo là ai, mày đẹp hơi nhướng lên, ấn xuống icon nghe máy: "Alo, xin hỏi là vị nào?"
- ---- "Tôi đang ở dưới lầu khách sạn, cô xuống hay là tôi đi lên?"
"Cậu đừng nhúc nhích!" Mạc Vân Sam ý thức được mình quá mức kích động, ổn định lại thanh âm của mình, bắt đầu giả vờ, "Ân tổng cảm thấy tùy tiện nói tôi vài câu thì tôi nhất định trong lòng nhộn nhạo, một hai phải như vậy à? Tôi không xuống, phải xem thử xem Ân tổng có thành ý không đã."
- ---- "Nếu Mạc tiểu thư không muốn tôi đương nhiên là sẽ không miễn cưỡng."
Mạc Vân Sam bị thanh âm bình tĩnh trong điện thoại làm cho đau đớn, thanh âm lạnh lẽo hơn mấy phần nói: "Nếu không phải lúc ở nhà hàng tôi chặn cậu lại có phải cậu sẽ không chút do dự bỏ mặc tôi ở đó rồi rời đi đúng không? Có phải nhất định phải để tôi cầu xin cậu thì cậu mới có thể cố gắng động đậy cái bàn tay quý giá của mình không? Có phải ở trong mắt cậu tôi chính là một người chỉ nghĩ đến chuyện vui thích nhất thời vô cùng buồn cười không?!"
"Cô không ở trong phòng." Ân Như Ly nói, "Đang ở chỗ nào?"
"Tôi ở chỗ nào thì có liên quan gì đến cậu? Tôi có chết rồi thì cũng không liên quan đến cậu!" Mạc Vân Sam như bị một ngọn núi vô hình chậm rãi đè lên áp cho nàng sụp xuống, không có bất luận điềm báo gì.
Mặt nạ mang ở trên mặt thời gian dài rồi sẽ có một ngày cũng nứt ra, mặt nạ dũng cảm lao tới cũng là như thế.
"Cô nói cho tôi biết cô ở đâu, tôi sẽ đến đón cô." Thanh âm của Ân Như Ly cũng không còn đạm nhiên như vừa rồi nữa.
"Tôi và cậu là quan hệ gì mà để cậu trời tối thế này còn đến đón tôi? Tôi ghét nhất chính kẻ giả vờ làm người tốt, hy vọng cậu không phải." Mạc Vân Sam ổn định cảm xúc, ổn định ngữ khí, thật giống như cái người mới vừa rồi hỏng mất không phải là nàng.
"Có phải cô đang ở trước cửa nhà không?" Ân Như Ly hỏi.
"Thật đáng tiếc, cậu đoán sai rồi." Mạc Vân Sam lạnh nhạt nói, "Ân tổng đừng cảm thấy hết thảy mọi thứ trên thế giới này đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu, càng đừng cảm thấy mỗi một người đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu, đặc biệt là tôi."
Nếu giờ phút này Mạc Vân Sam không bị cảm xúc chi phối thì sẽ có thể chú ý được Ân Như Ly theo bản năng nói là "cửa nhà", chứ không phải là "cửa nhà tôi".
Nhưng cố