Số điện thoại cá nhân của Mạc Vân Sam không biết tại sao lại bị lộ ra bên ngoài, từ buổi sáng đã bắt đầu vang lên không ngừng, nhận mấy cuộc đều là truyền thông muốn chứng thực tin đồn yêu đương trên mạng.
Nàng đơn giản trực tiếp cúp máy.
Giao diện máy tính bảng dừng lại ở mục tin tức, nàng nhìn một lát cũng cảm thấy không có ý nghĩa gì, ném sang một bên.
Dựa theo thái độ trước đó hồ ly tinh đối xử với mình, loại tin đồn như thế này tuôn ra cậu ấy phải nên đứng ra giải thích mới đúng, nhưng lần này cho đến bây giờ cũng không có động tĩnh gì, thật là kỳ quái.
Có lẽ, cái cớ sứt sẹo ngày hôm qua của hồ ly tinh thật sự là thật, tin đồn của các nàng có giá trị thương mại, tin nóng kia là hồ ly tinh ngầm đồng ý.
Ý gì, thật sự xem mình như công cụ hình người sao.
Nếu đúng là như vậy, thật sự khiến người ta có chút thương tâm.
Tốt xấu gì cũng nên nói trước một tiếng chứ, mình sẽ mặc đẹp hơn chút nữa.
Mạc Vân Sam ngửa đầu nhắm mắt, thế giới bên ngoài thật là phức tạp, không giống như ở trong đoàn phim, chỉ cần đắm mình bên trong nhân vật, những cái khác không cần phải quan tâm đến.
Leng keng....Leng keng....Leng keng....
Chuông cửa vang lên.
Mạc Vân Sam chau mày, có phải là paparazi sờ lên tới rồi không? Nhưng với trình độ bảo an của khách sạn, hẳn là không đến mức thế đâu.
Nàng đứng dậy đi đến trước cửa, nhìn vào mắt mèo thấy khuôn mặt của hồ ly tinh.
Mở cửa.
"Sao cậu lại tới đây?" Trong giọng nói của Mạc Vân Sam mang theo chút oán giận, bản thân lại không hề phát giác.
Ân Như Ly đi về trước một bước, đóng cửa lại, nâng mặt Mạc Vân Sam hôn lên.
"Ưm.....ưm...." Mạc Vân Sam không có chuẩn bị đã bị đẩy đến vách tường, có chút kháng cự.
Ân Như Ly thối lui, "Không thoải mái?"
Trong nháy mắt Mạc Vân Sam cảm thấy cực kỳ ủy khuất, bực nói: "Cậu làm gì vừa đến đã hôn tôi rồi? Chúng ta cũng không phải là người yêu của nhau, không danh không phận hôn tới hôn lui là đang đùa giỡn lưu manh!"
Ân Như Ly cắn lỗ tai Mạc Vân Sam, thấp giọng nói: "Là chính cô nói người trưởng thành làm chút chuyện không cần phải chịu trách nhiệm, hiện tại lại đổi ý?"
"Tôi cảm thấy không tốt," Mạc Vân Sam không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Ân Như Ly, "Cảm giác như vậy thật giống như thời điểm tôi vừa mới trở về, cậu lại là một bộ dáng đáng ghét như vậy."
"Tôi chỉ là thử qua vài lần liền không thể rời khỏi tay cô, có phải cô muốn tôi cầu xin cô không? Vậy tôi cầu xin cô." Thanh âm của Ân Như Ly kiều nhu, trong mắt là muôn vạn tình ý.
"Ân Như Ly cậu đủ rồi!" Mạc Vân Sam hoảng hốt, "Cậu đừng như vậy, tôi thật sự không thoải mái.
Tin tức trên mạng tôi biết là cậu bày mưu tính kế, là vì giá cổ phiếu của Mạc thị có đúng không? Cậu không nói trước với tôi, tôi đúng thật có chút tức giận, nhưng không sao cả, ngẫu nhiên bị cậu lợi dụng một lần hai lần cũng không sao cả, tôi biết cậu sẽ không làm chuyện gì có hại cho tôi là đủ rồi."
Nàng nắm lấy tay Ân Như Ly, giữa mày gắt gao ninh chặt, "Tôi quen biết cậu nhiều năm như vậy rồi, cậu hiện tại thật sự rất kỳ quái."
"Tôi nói rồi, tôi muốn cô." Ân Như Ly cầm tay Mạc Vân Sam đưa xuống ngực.
"Nếu cậu không muốn nói cho tôi biết vì sao lại trở nên kỳ quái như vậy, chúng ta cũng không còn gì để nói nữa.
Cậu đi đi." Trong lòng Mạc Vân Sam như có một tảng đá nặng nề đè ép ở đó, ép đến thở không nổi.
Ân Như Ly lại lần nữa hôn đến.
Mạc Vân Sam đẩy vai cô, ra sức giãy giụa, muốn trực tiếp cắn cô một cái, nhưng lại không thể nhẫn tâm.
Hai người dây dưa một hồi lâu, Mạc Vân Sam rốt cuộc cũng đẩy được Ân Như Ly ra, bực bội nói: "Có phải cậu điên rồi không?"
"Đúng vậy, tôi điên rồi, tôi bị nhà của cô bức điên rồi, cuộc sống tốt đẹp của tôi bị cha con cô đảo loạn thành một đống bầy nhầy.
Cô có biết, kiên nhẫn của tôi thật sự đã bị cô hao hết."
"Cậu đang nói cái gì vậy?"
Ân Như Ly sửa sang lại quần áo, xoay người đi tới cửa.
Mạc Vân Sam đuổi theo nắm lấy tay Ân Như Ly: "Cậu nói cho rõ ràng."
Ân Như Ly đẩy tay Mạc Vân Sam ra: "Cô không muốn ra sức, tôi sẽ đi tìm người khác ra sức."
Mạc Vân Sam nắm chặt cổ tay Ân Như Ly, kéo sang một bên, cười lạnh một tiếng, "Cậu điên điên khùng khùng chạy đến chỗ tôi nói mấy lời mê sảng như vậy là muốn làm gì? Có phải cậu cảm thấy dùng loại biện pháp ngu ngốc này là có thể bức tôi đi? Vậy thật sự không biết là cậu quá ngu ngốc hay là cậu cảm thấy tôi quá ngu ngốc nữa!"
"Vì sao tôi phải bức cô đi?" Ân Như Ly câu môi, "Nhìn cô hệt như một khối kẹo mạch nha dính lấy tôi, không biết có bao nhiêu lạc thú."
Thần sắc Mạc Vân Sam trở nên nghiêm túc: "Họ Ân, trước kia cậu và tôi đã ước pháp tam chương, mặc kệ là tức giận như thế nào cũng không được nói lời làm đối phương thất vọng buồn lòng.
Mười năm trước tôi không tuân thủ ước định, nhưng hiện tại tôi hy vọng cậu có thể tuân thủ nó, tôi không muốn cậu sau này cũng sẽ hối hận giống như tôi." Nói nói, hai mắt đỏ bừng.
"Cô cảm thấy tôi sẽ hối hận?" Ân Như Ly cười nhạt, "Nói thật cho cô biết, cha của cô hôn mê nhập viện, một nửa là công lao của tôi.
Tôi hận ông ta năm đó phá hư chuyện tốt của tôi, nếu không phải bị ông ta ngáng chân, tôi hiện tại đã có thu hoạch cả tình yêu lẫn sự nghiệp, cũng không cần phải hao tổn tâm cơ nuốt chửng từng chút một Mạc thị, anh trai của cô không biết cố gắng, ông ta lại thương cô như vậy, có cô ở đây, Mạc gia sớm muộn gì cũng là của tôi."
Mạc Vân Sam cười thành tiếng: "Tôi ở trong mắt cậu là một đứa nhỏ ba tuổi rất dễ lừa có phải không? Cho dù tôi giống như một đứa trẻ ba tuổi dễ lừa đi chăng nữa, vậy cậu hiện tại nói những thứ này là vì cái gì? Để tôi hận cậu, sau đó kính nhi viễn chi?".
truyện đam mỹ
*Kính nhi viễn chi (敬而遠之): Nghĩa câu này là kính trọng nhưng không dám gần; vẻ ngoài thì tỏ cung kính, nhưng trong lòng lại giữ khoảng cách.
Ân Như Ly vuốt ve khuôn mặt Mạc Vân Sam, "Tôi vốn muốn trả thù cả cô, nhưng mà chuyện lớn lớn bé bé của công ty đã đủ làm