Mạc Vân Sam uống nước xong thì không bao lâu lại lâm vào ngủ say.
Ân Như Ly lại không có cách nào đi vào giấc ngủ được, đứng dậy xuống lầu, đẩy cửa đi vào phòng chiếu phim.
"Hồ ly tinh cậu về rồi! Nhanh trả lời mình, hôm nay nhớ mình bao nhiêu lần? Nếu như ít hơn số lần mình nhớ cậu thì mình cắn chết cậu!"
Trên màn hình tự động nhảy ra hình ảnh, là gương mặt tươi cười của Mạc Vân Sam, chất lượng hình ảnh không được rõ ràng cho lắm.
"Cậu giơ DV làm gì vậy?" Thanh âm này đến từ Ân Như Ly hai mươi ba tuổi.
"Dù sao thì cũng không phải là quay cậu." Trên màn hình Mạc Vân Sam lè lưỡi, "Sắp hết năm ba rồi, mình phải lưu lại mỹ mạo của mình mới được."
"Hiện tại thoạt nhìn tang thương hơn so với năm mười tám tuổi."
"Nếu không phải nhìn thấy cái gương mặt xinh đẹp nhường này của cậu thì mình đã đánh cậu thành đầu heo rồi!"
"Bỏ DV xuống đi." Ân Như Ly nói.
"Sao lại bỏ xuống? Cậu quản nhiều thật đó!" Trong màn hình Mạc Vân Sam bĩu môi, giữa mày xuất hiện mấy nếp nhăn nhỏ, khuôn mặt giàu collagen vẫn còn chưa hoàn toàn rút đi vẻ trẻ con vốn có.
"Như vậy không tiện."
"Không tiện cái gì?"
Giây tiếp theo, màn hình đong đưa xoay tròn, hình ảnh biến thành một mảnh đen nhánh.
Ở bên ngoài, Ân Như Ly nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Tôi phải làm thế nào mới có thể không nhớ cậu?"
Không bao lâu, trên màn hình lại nhảy sang một đoạn video khác.
Lần này, vai chính là Ân Như Ly.
"Hiện tại mình đang ở khu dinh thự The Manor, nơi gần Los Angeles nhất, có nhìn thấy hoa viên phía sau lưng mình không, có phải rất đẹp không? Bên này còn có dây nho, mùa hè có thể ở đây vừa nghỉ mát vừa ăn nho.
Nếu nuôi thêm một chú chó nữa thì có thể ở trong sân vườn này tập cho nó chơi trò đĩa bay....."
Hình ảnh từ bên ngoài biến thành trong nhà, "Nơi này là nhà của chúng ta, bên này có lò sưởi âm tường cậu nhất định sẽ rất thích." Bên trong màn hình Ân Như Ly đang đứng cạnh một cái lò sưởi được chạm khắc bằng đá và gạch cổ điển theo phong cách Anh quốc, "Những nơi khác của ngôi nhà này đều tốt cả, nhưng mà có hơi nhỏ, chỉ có một phòng ngủ và một thư phòng mà thôi, nhưng mà mình nghiên cứu qua rồi, thư phòng có thể phân ra một nửa làm phòng chiếu phim, hai người ở là vừa đủ."
Màn hình theo Ân Như Ly chuyển tới một căn phòng khác, mỗi một chỗ nơi đó đều thật sự được dụng tâm bố trí, mỗi một chỗ đều là những gì mà Mạc Vân Sam thích nhất.
Cuối cùng, màn ảnh được cố định ở một độ cao nhất định, Ân Như Ly lui về sau vài bước, từ phía sau lấy ra một cái hộp nhung đỏ, mở ra, "Vân tiểu thư, cậu có nguyện ý cùng mình ở trong ngồi nhà nhỏ này vượt qua vài chục năm còn lại không?"
Bên trong hộp là một chiếc nhẫn tỏa sáng lấp lánh.
Ân Như Ly cầm lấy điều khiển từ xa, tắt màn hình đi.
Ánh mắt trống rỗng.
Nếu như không có ngoài ý muốn, mười năm trước các cô đã trao đôi nhẫn cho nhau.
Mặc dù khi đó không có một tờ giấy chứng nhận mỏng manh kia, Mạc Vân Sam cũng đã là vợ của cô.
Nếu như không có ngoài ý muốn, hôm nay chính là ngày kỷ niệm mười năm Mạc Vân Sam đáp ứng lời cầu hôn của cô.
Cho dù đoạn video này không có cơ hội cho Mạc Vân Sam xem, Ân Như Ly cũng hết lòng tin nàng sẽ đáp ứng.
Chỉ có lúc bảo đảm con mồi không có cách nào tránh thoát bẫy rập, hồ ly giảo hoạt mới có thể hiện thân.
........
"Ân Như Ly!" Mạc Vân Sam đột nhiên ngồi dậy.
Lại là cảnh hồ ly tinh biến mất trong mộng a.
"Làm sao vậy?" Ân Như Ly từ trong phòng thử quần áo dò ra nửa thân mình, trong tay còn cầm hai cái giá treo áo.
"Tôi mơ thấy ác mộng." Mạc Vân Sam loạng choạng chạy đến ôm lấy Ân Như Ly, mặt chôn ở trong lòng ngực ấm áp của cô.
"Ác mộng gì?" Ân Như Ly vuốt ve đầu tóc Mạc Vân Sam, thất thần, không biết là đang nghĩ đến cái gì.
"Tôi mơ thấy mình không nhìn thấy cậu nữa, mười năm nay tôi luôn mơ như vậy, mỗi một lần tôi đều muốn giữ chặt cậu lại, nhưng cho dù có giữ như thế nào cũng không được." Mạc Vân Sam nhẹ giọng nỉ non, "Nhưng mà nếu trong mộng cậu không biến mất, tôi tỉnh dậy sẽ càng khó chịu hơn, rất mâu thuẫn có phải không?"
Ân Như Ly không nói gì, ánh mắt dừng lại trên giá treo quần áo, không có tiêu điểm.
"Tôi ở trước mặt cậu kiên cường đều là giả vờ, tiêu sái cũng vậy.
Từ một khắc khi cùng cậu trở về từ sân bay, át chủ bài mà tôi có đều đã đánh hết.
Hồ ly tinh, thất bại một lần nữa tôi thật sự sẽ tuyệt vọng." Mạc Vân Sam ôm chặt người trong lòng, sợ hãi bản thân lại bị đẩy ra.
"Tôi không giữ cậu lại, cậu đi cũng được không đi cũng được, đều là quyết định của cậu."
Ân Như Ly vô cùng chán ghét bản thân giờ phút này.
"Tôi đi hay không không có quan hệ với cậu, vậy tại sao cậu lại xuất hiện ở sân bay! Mỗi một lần đều cho tôi hy vọng, vậy tại sao lại lần lượt làm tôi thất vọng! Tôi hơn ba mười tuổi, ở trong cái vòng danh lợi ăn thịt người này lăn lộn mười năm, tôi đối với bất luận kẻ nào đều có thể tràn ngập đề phòng nhưng duy độc đối với cậu lại không nghĩ cũng không có bất luận đề phòng gì!" Thanh âm Mạc Vân Sam khàn khàn, bộc phát một trận ho khan kịch liệt.
Nàng buông Ân Như Ly ra, dùng tay che miệng lại.
Ân Như Ly vươn tay muốn giúp nàng thuật khí, bị né tránh.
"Nếu cậu thật sự muốn phân rõ giới hạn với tôi, vậy tại sao không thể ngay từ lúc bắt đầu liền đẩy tôi ra? Tại sao phải ở để tôi hãm sâu như vậy mới bức tôi tự mình rời đi, cậu không cảm thấy như vậy rất tàn nhẫn sao!"
Cảm xúc trong mộng của Mạc Vân Sam ra tới hiện thực, nàng sợ người trước mặt sẽ biến mất, sợ hãi như vậy lại biến thành ủy khuất và phẩn nộ, bức nàng đến nỗi rốt cuộc không thể che giấu cảm xúc cố tình xem nhẹ khoảng thời gian này.
"Bởi vì tôi không buông được cậu.
Tôi không buông được cậu nhưng cũng không thể vượt qua được cửa ải trong lòng mình.
Cậu rời đi mỗi một ngày trôi qua tôi đều như người điên không ngừng nhớ cậu, tôi làm sao không ảo tưởng cậu có thể trở về, nhưng mà không có.
Chờ rồi lại chờ, chờ rồi lại chờ, một năm hai năm ba năm, cậu đi một lần là mười năm mới trở về, còn tôi phải một mình đấu tranh với hiện thực đó."
Ngữ khí của Ân Như Ly bình tĩnh, thật giống như đang kể cho người khác nghe một câu chuyện nào đó.
Nhưng đôi tay lại không ngừng run rẩy.
"Mười năm trước tôi không muốn trở thành chướng ngại vật của cậu, hiện tại tôi vẫn nghĩ như vậy, nhưng mà sự thật là tôi không làm được.
Tôi không buông tay được cũng không muốn ích kỉ giữ cậu bên người, tiếp tục tích góp ôm theo oán hận tra tấn cậu.
Tôi rõ ràng biết được cho dù tôi có nói ra yêu cầu gì cậu cũng sẽ không cự tuyệt, tôi có thể ích kỉ với bất kỳ người nào, nhưng mà không có cách ích kỷ với vậu, đáp án này cậu đã vừa lòng chưa?"
Đây là lần đầu tiên Mạc Vân Sam nghe Ân Như Ly nói lời thật lòng.
Chờ được rồi, nhưng lại không biết nên đáp lại thế nào.
Mạc Vân Sam cúi đầu, một lần nữa đi qua ôm lấy Ân Như Ly, "Tôi biết tôi có nói bao nhiêu lần xin lỗi cũng không đủ, tôi -----"
"Có phải chúng ta vĩnh viễn đều bị vây khốn bên trong ngõ cụt như vậy không?" Ân Như Ly đẩy vai Mạc Vân Sam ra kéo ra khoảng cách với mình, "Cậu cảm thấy hổ thẹn với tôi, vì tôi mà nén giận, tôi sẽ không vui vẻ, nếu cậu không còn là cậu, vậy chúng ta còn là chúng ta trong ký ức sao?"
Cô gục đầu xuống, "Cậu bởi vì tôi mà biến thành bộ dáng thật cẩn thận này, tôi chỉ biết chán ghét bản thân vì sao không thể ngay từ lúc bắt đầu đã đẩy cậu ra, vì sao không đẩy cậu ra rồi không có cách nào đối tốt với cậu.
Người áy náy không chỉ có mình cậu, một mình cậu phiêu bạc bên ngoài nhiều năm thời điểm cần nơi dựa vào tôi lại không ở đó, thậm chí không chút biết được vì để đứng trên cái đài cao kia nhận thưởng cậu đã chịu đựng bao nhiêu khổ cực, chịu qua bao nhiêu lần bị thương tổn.
Mười năm trôi qua, không ai có thể bảo đảm chúng ta ở bên nhau sẽ hạnh phúc mãi mãi, trân bảo bị mất đi mới là trân bảo, trân bảo tìm về một lần nữa có khả năng cũng chỉ là một khối đá vụn, là ký ức và không cam lòng tô điểm cho khối đá vụn kia trở thành trân bảo cả đời không thể quên được."
"Tôi không cam lòng, tôi rất không cam lòng!" Mạc Vân Sam túm lấy cổ áo Ân Như Ly, thanh âm lộ vẻ ác độc, "Tôi không cam lòng đời này cậu chỉ có thể sống trong mộng trong ký ức của tôi, cậu không có cách nào ích kỉ với tôi nhưng tôi thì có thể, từ một khắc khi tôi quyết định về nước thì tôi đã không còn cách nào dừng lại.
Nếu không thể tìm về cậu, tôi sẽ mang theo không cam lòng sống cả đời.
Ân Như Ly, tôi không muốn trải qua cuộc sống như vậy, mỗi phút mỗi giây cũng không muốn!"
Ân Như Ly rũ mắt: "Cậu có rất nhiều người theo đuổi, sẽ có người đối xử với cậu tốt hơn tôi, có lẽ cậu sẽ phát hiện tôi không còn tốt như trong ký ức của cậu nữa, rất nhanh cậu sẽ buông tay tôi bắt đầu một đoạn cảm tình mới."
Mạc Vân Sam không còn sức lực tiếp tục cạy khối đá cứng này nữa, ngã đầu lên vai cô, thở phào một hơi: "Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi yêu cậu, mười năm trước yêu cậu, hiện tại vẫn yêu cậu, tôi căn bản không có năng lực yêu người khác, nói một lần cậu nghe không hiểu tôi sẽ nói hai lần, nói ba lần, nói một trăm lần, cho đến khi nào cậu có thể nghe hiểu mới thôi."
"Kết hôn với tôi."
Mạc Vân Sam bỗng nhiên ngẩng đầu, cho rằng bản thân nghe lầm.
"Kết hôn với tôi, cậu phải từ bỏ rất nhiều thứ, cậu rất vất vả ở Hollywood nhận được tán thưởng, có lẽ sẽ trở thành lịch sử, về nước định cư ý nghĩa cho việc hết thảy nhân mạch của cậu cơ hồ là mất đi hiệu lực, ở trong hoàn cảnh lạ lẫm cậu phải bắt đầu lại.
Oscar là đỉnh cao của cậu, cũng có khả