Mạc Vân Sam nhìn vị tổng tài đang ngồi trên ghế chăm chú làm việc, ánh mắt u oán.
Kết hôn cùng ngày không có tiệc chúc mừng thì cũng thôi đi, cứ liên tục làm việc ngay cả người cũng không thèm để ý, xem vợ mới cưới như không khí thì cũng quá là cầm thú!
Nàng "bang bang" đập vào cửa hai cái, "Họ Ân! Tối nay ăn gì? Tôi đói bụng rồi!"
Ân Như Ly giương mắt, "Bây giờ mới có bốn giờ."
"Tôi đói nhanh không được sao?" Mạc Vân Sam bước nhanh đi qua, nắm lấy cổ áo Ân Như Ly, giống như phát tiết dùng sức lay động vài cái, "Tôi đói bụng muốn ăn cơm!"
"Muốn ăn tự mình -----"
Ân Như Ly còn chưa dứt lời, trên mặt Mạc Vân Sam đã rơi xuống hai ba giọt nước to bằng hạt đậu, một hạt tiếp một hạt rơi xuống.
"Tôi đặt nhà hàng rồi, đi thay quần áo sửa sang lại đi." Ân Như Ly đứng lên, nắm tay Mạc Vân Sam đi ra ngoài.
Mạc Vân Sam theo sau, khóe môi hơi câu lên.
Đấu với tôi, a!
Đi vào toilet, Ân Như Ly lấy mấy miếng bông tẩy trang ở trong hộp ra, nhúng nước, giúp Mạc Vân Sam lau nước mắt trên mặt.
"Trang điểm cậu bị nhòe," Ân Như Ly một bên lau sạch một bên nói, "Rửa mặt xong thì bổ trang lại chút hẳn ra ngoài, vạn nhất bị chụp được tôi thì không sao cả nhưng nếu cậu bị chụp xấu lại cáu kỉnh."
"Biết tôi hay cáu kỉnh thì cậu đừng có chọc tôi." Mạc Vân Sam ôm lấy eo Ân Như Ly, thấp giọng nói, "Hôm nay là ngày kết hôn cậu có thể đừng đối xử lãnh đạm với tôi như vậy có được không?"
"Tối nay mặc xinh đẹp một chút." Ân Như Ly khẽ vuốt ve đầu Mạc Vân Sam, "Cậu thu thập trước đi, tôi còn có chút việc cần xử lý."
Cô thối lui, tầm mắt không giao hội với Mạc Vân Sam nữa, xoay người đi ra ngoài.
Ân Như Ly trở lại thư phòng, từ trong ngăn kéo lấy ra giấy hôn thú của hai người.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh chụp nhỏ trên giấy, trên đó là hình ảnh hai khuôn mặt cùng nở nụ cười dừng lại ở giây phút vui vẻ nhất cuộc đời này.
Ngày kết hôn, sao mà không vui vẻ cho được?
.......
Mạc Vân Sam rửa mặt xong, nhìn gương cười âm hiểm.
Mềm cứng không ăn, vậy để cho cậu biết cái gì gọi là "Cám dỗ của vợ".
Tôi không tin cậu có thể không quỳ dưới váy thạch lựu của tôi!
Nằm gai nếm mật, nhẫn nhục phụ trọng, nông nô xoay người vui vẻ hát ca!
Nàng "oa ha ha ha ha" cười to vài tiếng, bả vai cũng theo đó mà kích động.
Một lát sau liền thu hồi nụ cười, tô điểm cho bản thân một lớp trang điểm xinh đẹp.
..........
Trong một nhà hàng được trang trí một màu trắng tinh tươm không có bàn khách nào, một vài nhân viên bắt đầu đi ra cửa nghênh đón vị khách quý sắp đến.
Mạc Vân Sam và Ân Như Ly nắm tay nhưng biểu tình của hai người đều phá lệ biệt nữu, thật giống như bạn nhỏ ở nhà trẻ mới vừa đánh nhau với bạn mình xong bị lão sư cưỡng bách làm hòa, ngoài mặt tương thân tương ái, trong lòng lại tính đến chuyện khi nào thì đánh lại.
Các cô vừa vào cửa, tiếng đàn violon đã vang lên trước tiên, sau khi diễn tấu một khúc nhỏ lại có thêm hợp âm của dương cầm hòa cùng, phối hợp tạo nên một bản nhạc vô cùng lãng mạn.
"Thấy cậu có lòng, tôi quyết định ngừng chiến một giờ với cậu." Lỗ tai Mạc Vân Sam ửng đỏ, nắm chặt tay Ân Như Ly.
Nàng đã rất lâu rồi không chính thức hẹn hò như thế này.
Ký ức lần hẹn hò trước đều đã là mười mấy năm về trước.
Ân Như Ly kéo ghế giúp Mạc Vân Sam.
Mạc Vân Sam lại không chịu ngồi xuống mà đi đến kéo cái ghế đối diện ra, "Trước đây đều là cậu kéo ghế cho tôi, hiện tại cậu là vợ tôi, tôi cũng nên chiếu cố cậu."
Ân Như Ly đi qua, ưu nhã ngồi xuống, mỉm cười nói cảm ơn.
Mặc kệ ở nhà nháo loạn thế nào, hôm nay cũng là một ngày quan trọng, cần phải lưu lại ký ức tốt đẹp.
Mạc Vân Sam trở lại ghế của mình, phục vụ giúp nàng đẩy ghế dựa vào.
"Nữ sĩ, xin hỏi hiện tại có thể dọn món lên chưa ạ?"
"Ừm."
Không bao lâu, phục vụ bưng món khai vị lên, là một đĩa gan ngỗng và táo phủ caramel.
Táo được chọn là táo xanh có vị chua nhẹ, chua ngọt đồng thời kích thích nhau, có tác dụng kích thích vị giác.
Kỳ thật ăn cái gì Mạc Vân Sam cũng đều không sao cả, chỉ cần là có thể ăn cùng người trước mặt, ăn cái gì cũng ngon đến lạ.
Hai người phân ra ngồi ở hai đầu bàn ăn, không còn đâm chọt nhau như mọi khi, lặng lẽ ăn uống, thỉnh thoáng liếc nhìn nhau, cũng không có giương cung bạt kiếm mà là mang theo chút thẹn thùng, mang theo chút thấp thỏm, rồi lại mang theo chút chờ mong.
Kết hôn là chuyện đại sự cả đời, không một người lý trí nào dám lấy chuyện kết hôn ra nói đùa cả, Ân Như Ly càng không.
Bất luận là như thế nào, cô cũng phải buột Mạc Vân Sam chặt chẽ ở bên người, không cho bản thân chút cơ hội do dự nào.
Sau bữa ăn, Mạc Vân Sam thậm chí còn không nhớ rõ bản thân đã ăn cái gì, cũng quên mất tính lượng calo của thức ăn, chỉ nhớ rõ bên tai là âm nhạc du dương và trong không khí là hương vị thuộc về Ân Như Ly.
Món tráng miệng cuối cùng là một chiếc bánh kem tơ nhung đỏ, tim Mạc Vân Sam đột nhiên đập gia tốc.
Dựa theo cốt truyện bình thường thì lúc này chắc chắn sẽ bất ngờ xuất hiện một chiếc nhẫn.
Có lẽ là giấu trong bánh kem, có lẽ là được treo trên nĩa dùng để ăn bánh, hoặc là giấu trong bó hoa tươi.
Ân Như Ly lên tiếng: "Vừa rồi cậu ăn không ít, đừng miễn cưỡng bản thân ăn quá nhiều."
Nghe xong những lời này Mạc Vân Sam càng thêm có lòng tin bản thân đoán không sai, chắc chắn là ở trong bánh kem.
Màu sắc của chiếc bánh kem này còn không phải là màu của hộp nhẫn sao!
Mạc Vân Sam dùng nĩa thử lần đầu, không có xúc cảm chạm vật cứng nào, nàng nương thêm một miếng nhỏ nữa cho vào miệng, chậm rãi nhấm nuốt.
Từ lúc trở thành diễn viên, điểm tâm ngọt sau khi ăn xong cơ hồ là biến mất bên trong sinh hoạt của nàng.
Có đôi khi chỉ vượt quá 0.5 calo cũng sẽ phi thường thống khổ, thậm chí là rất nhiều thời điểm đều cảm thấy nhân sinh không có gì hạnh phúc đáng để nói.
Nhưng đến khi chân chính đứng trước màn ảnh mới lặng lẽ cảm tạ bản thân đã khắc chế, diễn viên trời sinh đã phải tiếp thu bất công của màn ảnh, người xem bắt bẻ.
Chỉ cần hơi chút béo thì cũng sẽ bị vô hạn phóng đại.
Làm bất cứ chuyện gì cũng là như thế, nếu như cái gì cũng không muốn mất đi thì không khỏi quá tham lam.
Mạc Vân Sam cảm thấy miếng bánh kem này là miếng bánh kem ngon nhất mà mình từng ăn, có lẽ là bởi vì rất khó mới được