Khuê Sơn căn bản không nghĩ tới, Thiên Tình lại hỏi vấn đề này.
Hắn suy tư một lát, trả lời: "Nghe nói con thú này hành tung bất định.
Ngoại trừ dễ dàng bị thi thể hành thi hấp dẫn, thì thường xuất hiện ở nơi có nhiều ngọc thạch, bởi vậy nên mới nói nó sành sỏi ngọc thạch."
Thiên Tình hỏi: "Nếu đưa cho nó một khối ngọc thạch, thì nó có thể nhận ra chủ nhân của khối ngọc thạch đó không?"
Lời này vừa nói ra, Lâm Tử Sơ cùng Khuê Sơn đều biết vì sao Thiên Tình bỗng nhiên để ý loại dã thú này như thế.
Bởi vì hai người đều biết, Thiên Tình bị Quan Âm Tư Thức của Bách Nhẫn tông chủ dù gặp lại cũng chẳng nhận ra ảnh hưởng, quên đi một vị cố nhân rất quan trọng, hắn cái gì cũng không nhớ rõ, manh mối duy nhất trong tay, đó là một khối Cương Mão vỡ nát.
Thiên Tình mới vừa được Chính Dương Tiên Tông tìm về, liền chiêu cáo thiên hạ tìm kiếm chủ nhân khối Cương Mão này, nhưng hồi đáp rất ít ỏi, lâu ngày cũng không còn người trả lời.
Thời gian dài, liền trở thành tâm bệnh của Thiên Tình.
Cánh tay Lâm Tử Sơ run lên, vội vàng nói: "Tất nhiên là không thể."
Thiên Tình quay đầu nhìn y, ánh mắt nóng nảy.
Lâm Tử Sơ hít vào một hơi, nói: "Sành sỏi ngọc thạch, chỉ sợ con thú này chỉ có thể nhận ra nơi nào có ngọc thạch thôi, chứ không thể nhận ra chủ nhân của ngọc thạch.
Huống hồ, dã thú không thể nói chuyện, bất luận như thế nào, cũng không thể tin vào suy đoán của nó."
Khuê Sơn không biết vì sao Lâm Tử Sơ bỗng nhiên kích động như vậy.
Theo quan sát của hắn, Lâm Tử Sơ là tu sĩ luôn giữ thái độ lãm đạm, không dễ hòa đồng như Thiên Tình.
Kể từ khi Khuê Sơn gặp Lâm Tử Sơ, hắn không nói chuyện nhiều với y.
Dù có mở lời, thì Lâm Tử Sơ vẫn luôn là bộ dáng mắt điếc tai ngơ.
Bỗng nhiên Lâm Tử Sơ kịch liệt phản bác như vậy, khiến Khuê Sơn kinh ngạc.
Hắn không khỏi suy xét cẩn thận rồi mới trả lời: "Lúc trước ta có nói qua, con thú này giỏi ẩn mình, chỉ đi ra ngoài vào đêm khuya, thân mang vật kịch độc.
Tu sĩ bình thường tránh còn không kịp, đối với nó không hiểu biết nhiều.
Ta xác thật chưa từng nghe qua, nó có thể phân rõ chủ nhân ngọc thạch."
Nghe xong lời này của Khuê Sơn, Thiên Tình nhẹ giọng thở dài, nói: "Thôi."
Nói xong, Thiên Tình trở lại chỗ ngồi, biểu tình uể oải, cũng không lại đụng đến đồ ăn trên bàn nữa.
Lâm Tử Sơ khẽ nhíu mày, nhìn Thiên Tình, vươn tay giúp hắn rót đầy mộc nhũ, khuyên nhủ: "Thiên Tình, hôm nay còn phải lên đường, ngươi nên ăn nhiều chút."
Thiên Tình ừ một tiếng, tay trái chống cằm, tay phải đặt trên mặt bàn.
Khuê Sơn cũng nói: "Ta cũng đang muốn nói đến việc lên đường cùng các ngươi."
Hắn từ trong tay áo móc ra một quyển tranh lụa, mở ra để trước mặt Thiên Lâm hai người.
Khuê Sơn chỉ vào khu vực trung tâm rộng lớn trên tranh lụa, nói: "Đây chính là nơi có tiên đạo truyền thừa.
Sau khi truyền thừa này hiện ra, không bao lâu sẽ có người của bốn châu đuổi đến, chúng ta phải mau chóng đến được đây, đoạt trước tiên cơ."
Ngón tay Khuê Sơn vẽ một vòng ở trung tâm, lại dịch sang trái rồi tiếp tục đến bên cạnh mình, hắn nói: "Hiện tại chúng ta đang ở chỗ này, muốn tới nơi truyền thừa, cho dù không nghỉ ngơi, nhanh nhất cũng mất ba ngày.
Nhưng mà trên thực tế không thể nhanh như vậy, bởi vì đêm khuya không thể lên đường, nếu không một khi gặp phải Ẩn Hình thú, sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
Từ chỗ ba người đến tiên đạo truyền thừa, có bảy tám đường nhỏ để lựa chọn.
Mỗi đường đều có thể tới vị trí trung tâm, chỉ là mức độ hiểm yếu của địa hình không giống nhau.
Khuê Sơn nói với hai người về đặc điểm của từng con đường.
Ngón tay hắn không ngừng hoạt động, nói: "Con đường này ngắn nhất, nhưng bên đường nhiều ngọc thạch, đêm khuya dày đặc Ẩn Hình thú, tương đối nguy hiểm.
Hơn nữa địa hình gập ghềnh, không dễ đi lại."
"Con đường này tốn thời gian vừa phải, đường đi lại dễ dàng, tương đối có lợi.
Đại bộ phận tu sĩ, đều lựa chọn đi từ con đường này."
"Nếu đi con đường này sẽ tốn thời gian nhất, nhưng đi qua nhiều thị trấn lớn, ở đó rất phồn hoa."
Khuê Sơn nói: "Tùy hai người các ngươi lựa chọn muốn đi đường nào."
Lâm Tử Sơ quay đầu nhìn Thiên Tình.
Thiên Tình không chút do dự, ngón tay chỉ vào con đường tốn ít thời gian nhất, nói: "Ta chọn đường này."
Lâm Tử Sơ cười khổ.
Khuê Sơn gật đầu, nói: "Lúc này quả thật phải giành giật từng giây."
Thấy sắc mặt Lâm Tử Sơ không tốt, khuyên nhủ: "Lâm đ*o hữu không cần lo lắng.
Cho dù con đường này có rất nhiều Ẩn Hình thú, nhưng chỉ cần không ra ngoài vào đêm khuya, thì sẽ không có chuyện gì.
Ngoại trừ chúng ta, cũng có rất nhiều tu sĩ lựa chọn đi con đường này."
Lâm Tử Sơ không nói gì.
Thiên Tình nói: "Nếu đã là giành giật từng giây thì chúng ta lập tức lên đường."
Nói xong, ba người đồng thời đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài lên đường.
Khuê Sơn ở Đống Sâm Hoang Nguyên lâu nhất, nên dẫn đường đi đầu.
Thiên Lâm hai người sóng vai đi sau Khuê Sơn, ba người hình thành một tam giác.
Thời gian hiện tại còn sớm, mặt trời còn chưa ló dạng, trong rừng sương mù dày đặc, cơ hồ không thể nhìn thấy bất cứ vật gì.
Ba người ngưng thần nghe động tĩnh bốn phía, cố gắng đè thấp hô hấp, để tránh phát sinh ngoài ý muốn.
Ngoại trừ tiếng gió gào thét qua ngọn cây, trong lúc nhất thời, cả ba người đều im lặng không một tiếng động.
Cứ như vậy cấp tốc tiến lên, thẳng đến khi thái dương thoáng lộ, sương mù dày đặc hơi tan đi, Khuê Sơn mới nhẹ nhàng thở ra, nói:
"Nơi này gần cách trấn nhỏ khoảng nửa ngày đi đường.
Sau đó, cứ nửa ngày, đều có một địa điểm dừng chân cho các đệ tử Chính Dương Tiên Tông.
Khi sắc trời chưa tối, chúng ta liền có thể nghỉ ngơi."
Thiên Tình gật đầu.
Cứ đi nửa ngày sẽ có một điểm dừng chân được an bài, tất nhiên là sợ có đệ tử đêm khuya còn ở bên ngoài, lo lắng bọn họ gặp phải nguy hiểm.
Điểm dừng chân rất nhiều, chỉ cần không gặp phải tình huống ngoài ý muốn, thì đêm khuya đều có thể quay về điểm dừng chân an toàn.
Khuê Sơn nhanh chóng nhảy về phía trước, quay đầu lại, chỉ về phía bên phải.
Thiên Lâm hai người đồng thời quay đầu.
Khuê Sơn nói: "Không xa nữa, sẽ đến Hoang Nguyên Cự Tượng ——"
Hắn đang muốn chia sẻ kinh nghiệm ở Đống Sâm Hoang Nguyên của mình cho hai người phía sau.
Liền vào lúc này, bên tai có tiếng gió xẹt qua.
Tình huống bất ngờ.
"—— a!"
Câu nói của Khuê Sơn chưa hết, bỗng nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi bị trọng lực ném qua, tay trái đau nhức, ngã thật mạnh xuống đất.
Thiên Lâm hai người giật mình, phản ứng cực nhanh.
Bọn họ đồng thời nhảy về phía sau bước, cố gắng cách xa chỗ Khuê Sơn càng nhanh càng tốt.
Không hẹn mà cùng nắm chặt lấy tay đối phương.
Không biết chuyện gì đã xảy ra với Khuê Sơn, Thiên Tình cũng quyết không thể lạc Lâm Tử Sơ.
Trong phút chốc, cả khu rừng tràn ngập mùi máu tươi.
"Khuê huynh, làm sao vậy?" Thiên Tình hỏi.
"Đáng chết!" Trả lời hắn, là tiếng rống giận của Khuê Sơn, cùng với âm thanh rít gào của dã thú hung ác.
Nhánh cây chấn động, lá cây rơi xuống.
"Các ngươi đừng lại đây! Nơi này......!Có Sơn Báo!"
Vừa nói, Khuê Sơn vừa rút trường kiếm sau lưng ra, muốn chém chết Sơn Báo kia.
Dù trong rừng sương mù dày đặc đã hơi tan đi, nhưng tầm nhìn vẫn không rõ ràng lắm.
Thiên Tình chỉ nhìn thấy hai bóng đen quấn vào nhau.
Thỉnh thoảng, có thể nhìn thấy một đôi đồng tử hoàng sắc, gầm lên hung dữ, dùng trảo, dùng nanh, dùng đuôi, rít gào tấn công Khuê Sơn.
Thiên Tình và Lâm Tử Sơ nhìn nhau, gật đầu.
Giây tiếp theo, cả hai thả người tiến về phía phía trước, trợ giúp Khuê Sơn một tay.
Hình thể Sơn Báo kia thật lớn, cao hơn cả một nam tử thành niên.
Cả người phủ một bộ lông đen bóng, hai lỗ tai rậm rạp nhĩ mao, tứ chi to bự hữu lực.
Dù hình thể cực lớn, nhưng mà cử động yên tĩnh, khi rơi xuống đất không hề tạo nên tiếng động.
Khuê Sơn đứng trước Sơn Báo, quả thật quá nhỏ bé.
Cánh tay trái của hắn bị Sơn Báo đánh lén, một kích này khiến thịt trên tay bị cắn rơi xuống, máu tươi đầm đìa, bạch cốt lộ ra, đau đớn khôn kể.
Tu sĩ không có cách nào vận dụng linh lực thì thể chất không thể bằng dã thú.
Mà Sơn Báo này lại là dã thú cực kỳ lợi hại, Khuê Sơn đã đi vào ám đạo xui xẻo.
Hắn đã phát hiện, nơi này là sào huyệt của Sơn Báo.
Thế mà lại bất tri bất giác xông vào cấm địa này! Đây là vận rủi gì đây!
Tay phải Khuê Sơn giương lên, đem tranh lụa trong tay ném cho Thiên Tình, thở hổn hển nói: "Bản đồ cho ngươi, không cần lo cho ta, hai người các ngươi lập tức rời khỏi nơi này đi!"
Thiên Tình giơ tay tiếp nhận bản đồ, nhưng khong hề xoay người chạy trốn.
Tay phải hắn mở ra, đẩy thẳng về phía trước.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay Thiên Tình có một chấm nhỏ màu đen, mơ hồ có thể nhận ra đó là hình dạng của Vạn Nhận nhện.
Khi bàn tay Thiên Tình đẩy về trước, chấm nhỏ màu đen bỗng nhiên lớn lên, từ lòng bàn tay Thiên Tình nhảy ra một con nhện hắc mao dữ tợn.
"A Mao!" Thiên Tình bắt lấy bụng con nhện này, trầm giọng gọi.
Chỉ nghe được phốc phốc hai tiếng, có tơ nhện từ cái miệng dữ tợn của A Mao phun ra, bắt lấy bả vai Khuê Sơn.
Thiên Tình dùng sức kéo về phía sau, đem Khuê Sơn kéo đến bên này.
"Rống ——!!"
Sơn Báo ngửa mặt lên trời rống giận, chạy về phía trước.
Ba người không chút nào ham chiến, vội vàng chạy trốn.
Khuê Sơn mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt, trong miệng nói: "Hiện nay đúng là mùa động dục của Sơn Báo, Sơn Báo này nhất định là mới định cư ở gần đây, đệ tử của tông ta ở Đống Sâm Hoang Nguyên không nhiều, không nghĩ sẽ có Sơn Báo lập sào ở đây, không ai trông coi, không ai báo lại việc này, nên chúng ta mới đụng phải rủi ro."
Thiên Tình nói: "Khuê huynh không cần nhiều lời, chạy trốn quan trọng."
Khuê Sơn nói: "Báo này có thù tất báo, một khi bị xâm nhập sào huyệt, không giết chết địch nhân thì quyết không bỏ qua."
"Luôn có biện pháp!"
Khuê Sơn lắc đầu: "Để ta một mình ở đây đi, hai người các ngươi không cần quan tâm ta.
Lâm đ*o hữu, tiểu công gia giao lại cho ngươi."
Thiên Tình thầm mắng một tiếng, trong miệng lại nói: "Ta có một kế."
Quay đầu nói với Lâm Tử Sơ: "Lâm huynh, ta thấy lực cắn của báo này rất lớn, tơ nhện của A Mao chỉ sợ không thể vây khốn nó được bao lâu.
Trong chốc lát ta dùng tơ nhện trói miệng Sơn Báo, ngươi đông cứng tơ nhện lại.
Như vậy, nói không chừng còn có thể phong bế miệng nó, như thế nào?"
Lâm Tử Sơ gật đầu.
Khuê Sơn nói: "Không thể, tơ nhện như vậy vây không được Sơn Báo đâu.
Tiểu công gia, Sơn Báo này còn nhỏ, cách đây không xa chính là Hoang Nguyên Cự Tượng......"
"Tơ nhện như vậy?" Thiên Tình trực tiếp đánh gãy lời Khuê Sơn, nói: "Là dạng tơ nhện gì?"
"Này......"
"Lâm huynh!"
Thiên Tình cùng Lâm Tử Sơ hai người đồng thời dừng lại.
Phía sau có một con Sơn Báo đen nhánh cực lớn.
Nó cấp tốc chạy vội, cách Thiên Tình càng lúc càng gần, tựa hồ có thể nhìn rõ chòm râu của nó.
Sơn Báo dừng chân, đồng tử lạnh như băng nhìn Thiên Tình.
Không biết thế nào, nghe được Thiên Tình nói chuyện, nó lắc lắc cái đuôi, nghiêng đầu, tựa hồ có chút chần chờ.
Nhưng thực mau, ánh mắt Sơn Báo dịch đến trên người Khuê Sơn, nhìn cánh tay trái đổ máu của hắn, hung tính nổi lên.
Nó rít gào, đánh tới Khuê Sơn.
Giương cái mồm máu, lộ ra màu đỏ tươi đầy gai ngược đầu lưỡi.
Bỗng nhiên, miệng của Sơn Báo khổng lồ bị tơ nhện cứng cỏi cuốn lấy.
Nó đột nhiên ngậm miệng lại khiến đầu lưỡi bị cắn chảy máu tươi đầm đìa.
Tiếng rống giận của Sơn Báo phát ra từ cổ họng, nó rít gào, liều mạng vặn vẹo, dùng hai trảo muốn xé rách tơ nhện trên miệng.
Đồng thời há mồm không ngừng làm động tác cắn, muốn thoát khỏi trói buộc.
Lâm Tử Sơ nói:
"Ngưng."
Tiếp theo nháy mắt, có vô số hàn ý tỏa ra, lan lên tơ nhện.
Sợi tơ nhện đang run rẩy vây lấy Sơn Báo bỗng nhiên cứng lại
Giống như thép, gắt gao bó vào miệng Sơn Báo, khảm vào trong thịt.
Sơn Báo kia càng giãy giụa kịch liệt, móng vuốt cào qua lại nhưng không làm gì được.
Cổ họng của nó càng gầm lên giận dữ, nhưng phần nhiều là sợ hãi, rồi phát ra âm thanh rên rỉ.
Thiên Tình nói: "Nếu ngươi đầu hàng, ta sẽ cởi trói cho ngươi."
Kia Sơn Báo đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Thiên Tình.
Thiên Tình cười cười, nói: "Có ý tứ.
Ngươi cũng có thể hiểu ta nói chuyện sao."
Sơn Báo kia nức nở, hai chân đưa về trước nằm bò ra, hạ thân xuống cực thấp, cái đuôi nhếch lên, làm tư thế đầu hàng.
Thiên Tình sờ sờ đầu Sơn Báo, lại không có cởi bỏ tơ nhện trên miệng nó.
Mà chỉ mở miệng nói: "Ngươi đả thương bằng hữu của ta, không thể buông tha ngươi dễ dàng như vậy.
Nếu ngươi xin tha, trở thành tọa kỵ, đưa chúng ta đến trấn nhỏ gần nhất, ta sẽ thả lỏng miệng ngươi."
Trong mắt Sơn Báo kia thoáng hiện hung quang, nó bỗng nhiên nhảy lên, dùng cái chân trước thật lớn muốn chộp lấy Thiên Tình.
Thiên Tình sớm có phòng bị, bắt lấy cánh tay Lâm Tử Sơ cùng hắn liên tục lui về phía sau.
Sơn Báo kia đầy hung dữ, liều mạng lao tới.
Ngay khi Thiên Tình chuẩn bị trói chân Sơn Báo lại, Sơn Báo trước mặt, không biết vì sao, bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn xung quanh.
Sau đó, Sơn Báo không còn quan tâm đến ba người trước mặt, cất bước liền chạy.
Hai tinh hoàn của Sơn Báo giống đực theo động tác chạy của nó, lúc ẩn lúc hiện.
Thiên Tình ngẩn ra.
Ngay khi không biết đã xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên nghe được Khuê Sơn hét lớn một tiếng.
"Không ổn!"
Thiên Lâm hai người sống lưng căng thẳng.
Những viên đá trên mặt đất như được đặt trên mặt trống, bắn lên.
"Là Hoang Nguyên Cự Tượng!"
Theo Khuê Sơn rống to, mặt đất như huyền cầm run rẩy.
Thấp thoáng có thể nghe thấy, tiếng của một con voi khổng lồ từ nơi xa vọng lại.
"Đi đi đi, mau đuổi theo Sơn Báo!" Khuê Sơn gào thét, bắt lấy hai người, chạy về phía trước.
Tốc độ chạy nhanh hơn trước rất nhiều, chẳng mấy chốc ba người đã nhìn thấy bóng dáng của Sơn Báo.
Sơn Báo lúc trước đuổi theo ba người, đang vội vàng chạy trốn.
Thiên Tình hô to: "Sao lại thế này?"
"Là Hoang Nguyên Cự Tượng, Hoang Nguyên Cự Tượng có thể di chuyển." Khuê Sơn nói: "Lúc Hoang Nguyên Cự Tượng di chuyển, dẫn ra một sức mạnh cực lớn làm núi đá chảy xuống, cây cối ngã nghiêng.
Chúng ta phải chạy thật nhanh rời khỏi nơi này."
Trong rừng cây, sương trắng mù mịt, tầm nhìn không thể phóng ra.
Bụi trên mặt đất bị Cự Tượng khuấy động bay vút lên cao, trong không khí lại tràn ngập cát sỏi màu vàng càng thêm mơ hồ.
Khuê Sơn biết trên bản đồ có một nơi có thể tránh Cự Tượng, là ở gần sào huyệt của Sơn Báo, cũng chính là nơi Khuê Sơn vừa mới chỉ điểm.
Lúc này hắn kêu Thiên Lâm hai người theo sát Sơn Báo, mau chóng chạy đi.
Tốc độ Sơn Báo cực nhanh, một đầu chui vào sào huyệt của mình.
Sào huyệt của nó là một cổ thụ che trời, bộ rễ bị Sơn Báo đào rỗng, lộ ra khoảng không gian nhỏ.
Bộ rễ vẫn còn ướt át, hiển nhiên là con báo vào ở chưa lâu.
Sơn Báo lông đen trông còn nhỏ, chỉ sợ là